Hiện tại chuẩn bị tết rồi không thể để họ cứ ở lại nhà cô mà không về quê được, quê của những người bảo mẫu đều ở nơi khác nhau, Hồ Trân Trân còn đặc biệt cho họ nghỉ thêm hai ngày, tối nay bảo mẫu sẽ được nghỉ.
Một khi đã vậy rồi, thì bữa cơm tất niên thì cô phải tự mình cố gắng vậy.
Nỗ lực không thành công thì vẫn còn nhiều nhà hàng mở cửa trong dịp tết mà.
Hồ Trân Trân vừa mới nghĩ tới đây thì xe đã đến nơi rồi.
Lưu An xuống xe trước sau khi xác nhận an toàn, mới mở cửa ghế sau.
Giang Thầm đã sớm mặc áo lông vũ xong, gấp đến mức chờ không được mà trực tiếp nhảy xuống xe: “Mẹ, con có thể mua bao nhiêu pháo hoa?”
“Trong vòng một trăm đổ lại đi.”
Hồ Trân Trân vừa xuống xe vừa trả lời, thì Giang Thầm đã chọn được những cây pháo cầm tay ở trong cửa hàng.
Loại pháo hoa cầm tay này rất được con gái yêu thích.
Thỉnh thoảng khi đi qua mấy con hẻm nhỏ, sẽ thấy có người cầm pháo cầm tay lên vui vẻ chơi đùa, Giang Thầm đã thấy điều này rất nhiều rồi.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu được cầm cây pháo cầm tay trong tay mình.
Giang Thầm cầm lấy một hộp ngẩng đầu lên nhìn về phía Hồ Trân Trân, Hồ Trân Trân liền hiểu được ý của cậu, nói với Lưu An: “Hai hộp, đánh dấu vào.”
Hôm nay ra ngoài hắn đã lái một chiếc xe khá thoải mái đó là một chiếc xe việt dã có khung xe hơi cao.
Trong cốp xe rất rộng, nhưng đối với việc dùng để chứa pháo hoa thì có chút nhỏ.
Sau khi Hồ Trân Trân quyết định mua nó, cô đã trả chủ quán một số tiền để chủ quán cho người giao hàng đến khu biệt thự Ngọa Sơn.
Chuyện này cũng xem như là chuyện thường ngày ở Tả gia trang, thường xuyên có nhiều chủ cửa hàng tự mình lái xe đến giao pháo ở từng nơi.
Chủ cửa hàng này quả thật là một người doanh nhân thực thụ, khi nghe nói Hồ Trân Trân muốn mua nhiều và muốn ông ta đưa đến tận đó, ông ta dứt khoát không tính phí vận chuyển luôn.
“Cô cứ yên tâm, tôi sẽ đưa những thứ này đến cổng khu biệt thự an toàn.”
Những người làm nghề này thường xuyên tiếp xúc với thuốc pháo, nếu không cẩn thận có khi khó mà giữ được cái mạng nhỏ này ấy chứ, họ hiểu rõ điều gì nên làm và điều gì không nên làm.
Sau khi Giang Thầm chọn xong pháo hoa mình muốn, Hồ Trân Trân vừa mới chuyển khoản cho ông chủ xong, thì có hai người từ phòng ông chủ đi ra và bắt đầu chất hàng lên xe.
Dựa theo tốc độ này của ông chủ, không chừng còn chuyển hàng đến khu biệt thự Ngọa Sơn trước khi Hồ Trân Trân về nữa.
Cô còn chưa về đến nhà thì pháo hoa đã được chuyển tới rồi.
Vì tránh để loại chuyện xấu hổ này phát sinh, Hồ Trân Trân đã gọi điện trước cho Trần Khai đang ở trong biệt thự.
Tết đến rất nhanh, và Hồ Trân Trân cũng chẳng có ngoại lệ.
Sau khi đưa bảo mẫu về nhà, cô lại dẫn Giang Thầm đi mua sắm đồ tết.
Trong nhà cô đã có một kho dự trữ rau củ riêng, tủ lạnh cũng đầy ắp rồi nên không cần lo lắng thiếu nguyên liệu nấu ăn vào dịp tết.
Nhưng việc dự trữ đồ trong nhà khi Tết đến chính là một việc làm hằng năm để cảm nhận được không khí tết.
Cho dù không thiếu cái gì, nhưng Hồ Trân Trân vẫn dẫn Giang Thầm đi siêu thị một chuyến.
Sau khi đẩy xe vào, cô đã đưa ra một sáng kiến táo bạo.
“Tiểu Thầm con muốn mua cái gì thì cứ ném vào trong xe đi, hôm nay con muốn mua cái gì cũng được!”
Sau khi Giang Thầm nghe xong thì rất vui vẻ.
Mục đích của cậu cũng rất rõ ràng cậu trực tiếp kéo xe, dẫn Hồ Trân Trân đến nơi có đồ ăn vặt.
Ở nhà của bác gái Giang Thầm không được đụng đến đồ ăn vặt, cho nên cậu không có sở thích ăn vặt, đối với chuyện này cũng không có quá nhiều hứng thú.
Nhưng cậu biết mẹ sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Mỗi lần hai mẹ con xem TV hoặc là xem phim điện ảnh, Hồ Trân Trân đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt rồi gián tiếp đút cho cậu vài miếng.
Thỉnh thoảng Giang Thầm cũng sẽ mở tủ đồ ăn vặt trong nhà ra.
Tuy nhiên khi đói thì cậu cũng chỉ lấy bánh quy ra ăn, còn những món còn lại ở trong lòng của Giang Thầm đều dành cho Hồ Trân Trân, cậu rất ít khi tự ý lấy ra ăn.
Trước khi ra ngoài cậu còn cố ý nhìn qua một chút.
Tủ đồ ăn vặt của mẹ đã trống một nửa, nên đây là thời điểm để bổ sung đồ ăn vặt vào tủ rồi.
Bằng không vào dịp tết cô bảo mẫu về quê rồi cũng chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ, siêu thị cũng sẽ đóng cửa hai ngày vào dịp tết.
Đến lúc đó nếu mẹ muốn ăn đồ ăn vặt thì không biết đi đâu mua cả.
Ôm cái ý tưởng này Hồ Trân Trân liền đi trước dẫn mẹ vào khu đồ ăn vặt.
“Mẹ ơi, da heo và cánh gà!”
“Mẹ ơi, bắp rang!”
“Mẹ ơi, bên này còn có sữa bò vị dâu!”
Mới vào chưa được năm phút mà Giang Thầm đã sắp xếp mọi việc thay Hồ Trân Trân luôn rồi.
Cô cuối cùng nhận ra khi Giang Thầm đến siêu thị chỉ muốn mua đồ cho cô.
Hồ Trân Trân bất đắc dĩ cười một chút: “Được rồi được rồi, Tiểu Thầm phải mua đồ cho chính mình nữa chứ!”
Vì có mục tiêu rất rõ ràng nên khi mua đồ ăn vặt Hồ Trân Trân, hai chân cậu giống như gắn bánh xe nhỏ mà chạy rất nhanh.
Nhưng đến khi mua đồ cho chính mình thì cậu lại chẳng biết mua gì.
Giang Thầm đứng trước mấy kệ để hàng hoá một chút.
Nhìn tới nhìn lui, cũng chưa nghĩ ra nên mua cái gì.
Món ăn vặt mà thường ngày cậu hay ăn nhất có lẽ là socola đen.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Thầm quyết định lấy một hộp socola đen.
Hồ Trân Trân cúi đầu nhìn xuống xe đẩy.
Xe đẩy đã đầy hơn phân nửa nhưng đồ bên trong đều là của cô, Giang Thầm chỉ chọn một hộp socola lớn bằng lòng bàn tay đáng thương vô cùng đặt lên trên.
Nên có thể nhìn ra được Giang Thầm thật sự không hứng thú với đồ ăn vặt.
Nếu như vậy, thì nên chọn một vài món đồ chơi để làm quà tặng cho Giang Thầm vậy.
Hồ Trân Trân nghĩ vậy nên dẫn Giang Thầm đi đến khu đồ chơi.