Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

chương 382

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồ Trân Trân nhân cơ hội này hỏi một câu.

“Anh biết anh ấy sao Thomas?”

“Đương nhiên là biết rồi.” Có lẽ do ý thức được giọng của mình có hơi lớn nên Thomas đã hạ giọng mình xuống: “Hồ, đây chính là ca sĩ nổi tiếng nhất tại nước F tính đến thời điểm hiện tại đấy.”

Ca sĩ nổi tiếng nhất luôn sao?

Một người nước Z ở nước M là ca sĩ nổi tiếng nhất ở nước F sao?

Việc này Hồ Trân Trân chưa từng nghe qua nên có chút không tin.

Cô không nhịn được, phát ra âm thanh nghi vấn: “Hả?”

Lâm Bắc không hề rời mắt khỏi Hồ Trân Trân nên khi thấy biểu cảm của cô như vậy liền mỉm cười.

“Tôi cũng có chút ngạc nhiên, chính tôi còn không ngờ tới nữa là.”

Anh ta ngăn một người phục vụ đang đi qua lấy hai chiếc ly rỗng từ tay Thomas đặt lên khay của phục vụ.

“Đây chỉ là sự trùng hợp thôi.”

Lâm Bắc nói như vậy sau đó nâng ly nước táo lên: “Hồ tổng cô muốn nước ép táo không?”

Hồ Trân Trân nhận lấy.

Đúng là hiện tại cô cần nước trái cây để bình tĩnh lại.

Cô đâu có uống nhiều rượu đâu, sao bây giờ nghe cuộc trò chuyện của họ cô lại không hiểu gì hết vậy.

Sau khi Hồ Trân Trân nhận lấy ly nước táo, nụ cười trên khoé miệng của Lâm Bắc càng rõ hơn.

“Chuyện này thì nói cũng đơn giản.”

Anh ta nhìn thoáng qua Thomas sau đó dời đi.

“Từ nhỏ tôi đã thích làm nhạc rồi, nhưng là bởi vì là con một trong nhà nên tôi phải học kinh doanh, nên tôi không thể bỏ bê công việc ở công ty được.”

“Dưới tình huống như vậy làm nhạc cũng chỉ là nghề phụ của tôi mà thôi.”

“Năm trước tôi đã tự chi tiền để phát hành một album, không nghĩ tới có một bài hát trong đó lại nổi tiếng như vậy, nên Thomas mới nhận ra tôi.”

Lâm Bắc đẩy gọng kính trên mặt mình, nở nụ cười dịu dàng.

“Nhưng ở thị trường trong nước thì tôi vẫn không có danh tiếng, nên Hồ tổng không biết cũng là chuyện bình thường.”

Lần này đến cũng không vô ích chút nào.

Sau khi nói chuyện gần một tiếng với Lâm Bắc, Hồ Trân Trân thầm cảm thán trong lòng.

Nếu Lâm Bắc quả thật giống như lời anh ta giới thiệu thì quả thật Lâm Bắc chính là một đối tác hoàn hảo.

Từ cách nói chuyện đến tính cách cũng rất hợp, ngay cả điều kiện cũng thích hợp nốt.

Hồ Trân Trân muốn tìm kiếm một thương nhân bản địa ở đây.

Mặc dù thoạt nhìn không giống con lai cho lắm, nhưng thật ra mẹ của anh ta là người đến từ nước M.

Điều này có thể chứng minh được qua hốc mắt sâu của anh ta.

Từ nhỏ anh ta đã lớn lên ở nước Z, nhưng mỗi kỳ nghỉ hè đều sẽ về nước M chơi, nên họ hàng bên này cũng không ít, anh họ của Lâm Bắc cũng đang phụ trách công việc kinh doanh của nhà họ Lâm tại nước M.

Hồ Trân Trân lập tức hứng thú.

“Ngài có quan tâm đến phương diện chuỗi rạp chiếu phim không?”

Hồ Trân Trân thật sự trực tiếp hỏi thằng anh ta luôn, nếu Lâm Bắc không nghĩ đến chuyện tiếp xúc qua phương diện này thì Hồ Trân Trân cũng không cùng anh ta nói chuyện thêm.

Lời này vừa hay đã chạm đến sự hứng thú của Lâm Bắc.

Hồ Trân Trân thấy gương mặt của anh ta để lộ ra một nụ cười lớn, rồi nói.

“Có hứng thú, lúc trước tôi còn nghĩ đến việc tự xây dựng một chuỗi rạp chiếu phim của riêng mình luôn đây.”

Mặc kệ lời này có thật hay giả, nhưng anh ta thật sự rất hứng thú với phương diện này.

Ý định của Hồ Trân Trân đã thể hiện ra rất rõ ràng, chỉ thiếu điều nói ra câu đề nghị hợp tác với anh ta mà thôi.

Nếu điều này mà Lâm Bắc còn không hiểu thì không phải đã uổng công rèn luyện trên thương trường bấy lâu nay hay sao.

Anh ta mỉm cười rất rạng rỡ, nhẹ nhàng bước đến nghiêng người về phía Hồ Trân Trân.

“Hồ tổng đối với chuyện này cũng có hứng thú sao?”

“Có hứng thú.”

Nói đến đây thì dường như mọi chuyện cũng đã rõ.

Hồ Trân Trân nhìn anh ta một cái trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều, cô vừa cảm thấy vui mừng nhưng cũng có một chút bối rối.

Sao mọi chuyện tiến triển thuận lợi thế nhỉ, cô vừa muốn tìm một đối tác hoàn mỹ thì ông trời liền cho cô gặp được đối tác này luôn hay sao?

Tuy rằng có thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích, nhưng Hồ Trân Trân vẫn cảm thấy sự xuất hiện của Lâm Bắc là quá tình cờ rồi.

Giống như anh ta đã đặc biệt chờ cô từ lâu rồi vậy.

Đây không phải là tình tiết diệu kỳ gì mới mẻ gì đó đâu đúng không?

Cô cẩn thận không đem hết mọi chuyện nói ra, chuẩn bị quay đầu lại tìm những người bạn có hiểu biết về vị Lâm tổng này.

Người có thể vừa làm sếp vừa làm một ca sĩ nổi tiếng, thì chắc không phải là người không có danh tiếng đâu nhỉ?

Sau khi có tính toán xong buổi tiệc tối cũng trôi qua rất nhanh.

Chờ đến khi chủ cửa bữa tiệc nghe tin về việc có một doanh nhân của nước Z đến đây, thì Hồ Trân Trân đã chuẩn bị xong để rời đi.

Cô không quá quen với cách tổ chức tiệc xuyên đêm ở nước M, so với với việc ở chỗ này, thì cùng với những người bạn của mình đi uống vài ly rượu thì tự do và thoải mái hơn nhiều.

Lúc đang muốn đi thì Hồ Trân Trân lại bị ngăn lại.

“May thật đấy, cô còn chưa rời đi.”

Ken thở dài một hơi rồi oán trách Thomas.

“Thomas, sao hôm nay cậu cùng Hồ tới đây mà không nói với tôi trước để tôi chuẩn bị tiếp đón cô ấy đàng hoàng hơn chứ.”

Trước đây, Ken đã nghe nói qua vị doanh nhân này.

Anh ta biết Thomas quen biết với cô, vẫn luôn muốn Thomas làm trung gian để giới thiệu anh ta làm quen với cô.

Nhưng mà Thomas lại không đồng ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio