“Cảm ơn mọi người nhưng tôi không phải minh tinh, mọi người không cần phải vì đến đón tôi mà làm chậm trễ việc của mọi người đâu.”
Suy nghĩ của Hồ Trân Trân cũng rất rõ ràng.
Tuy rằng cảm giác được mọi người yêu thích sẽ thỏa mãn được lòng hư vinh, nhưng đối với chuyện fans đến tận sân bay đón như vậy thật sự không tốt cho lắm.
Họ không chỉ bị chậm trễ thời gian mà còn tốn chi phí đi lại nữa.
Nếu những fans từ nơi khác đến đây sẽ tốn một chi phí không nhỏ.
Vì tránh cho sau này mọi người lại đến sân bay đón nữa, nhân lúc chuyện này chưa kéo dài thì Hồ Trân Trân đã đưa ra lời khuyên cho họ.
Không những vậy sau khi Trần Khai trở về, cô còn đặc biệt nhờ hắn kêu một tài xế từ nhà đến, để đưa những em gái này về nhà an toàn.
Sau khi thấy bọn họ an toàn rời đi, cô mới yên tâm lên xe.
Vừa mở cửa xe thì Giang Thầm đã nhào tới cho Hồ Trân Trân một cái ôm thật chặt, lúc này cô mới biết Giang Thầm cũng theo tài xế đến đây, cô ngạc nhiên mỉm cười.
“Tiểu Thầm! Mẹ nhớ con c.h.ế.t mất.”
Trong thế giới này Giang Thầm là người mà Hồ Trân Trân thân thiết nhất.
Ngay lúc cô vừa mới đến thế giới này thì Giang Thầm đã luôn ở bên cạnh cô rồi.
Cho dù Hồ Trân Trân có đi công tác thì cũng rời nhà mấy ngày mà thôi, hai mẹ con cũng chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.
Không chỉ Tiểu Thầm rất nhớ cô, mà cô cũng rất nhớ Tiểu Thầm.
Chờ khi về đến nhà, Hồ Trân Trân còn phát hiện chuyện bất ngờ hơn.
Chiếc nhẫn vàng mà chuột tìm vàng của cô đã tìm được chủ nhân rồi.
Khi Giang Thầm nói chuyện này với cô, cô có chút không thể tin được.
Cô còn tưởng những món đồ mà Chi Chi và Chít Chít tìm được đều không có chủ, nhưng xem ra cũng có vài món đồ là do người khác đánh mất.
“Sao lại thế này? Con có thể kể cho mẹ nghe một chút được chứ Tiểu Thầm?”
Đối với chuyện này Hồ Trân Trân rất tò mò, ngay cả quần áo cũng chưa thay mà đã ngồi lên ghế sô pha nghe Tiểu Thầm kể chuyện mấy ngày hôm nay.
“Mấy ngày hôm trước, bà cụ bị gãy xương ở trung tâm thương mại đã xuất viện và tìm đến nhà để cảm ơn con.”
Hồ Trân Trân không có ở nhà nên chỉ có Giang Thầm tiếp đãi bà ấy.
“Là con trai của bà ấy đã đưa bà ấy đến, mẹ không có ở đây, nên con đã mời bà ấy vào nhà ngồi.”
Ngày thường Giang Thầm hành động rất giống một cụ non, nên một mình cậu cũng có thể tiếp đãi bà lão đến cảm ơn này một cách chu đáo.
Huống chi trong nhà còn có bọn Lưu An nên Hồ Trân Trân cũng rất yên tâm.
“Sau khi bà vào nhà, thì bà đã kể rất nhiều câu chuyện trước đây của bà và chồng bà cho con nghe.”
“Bà nói bọn họ là thanh mai trúc mã, từ khi kết hôn đến sinh con đều rất thuận lợi hoà hợp ở bên nhau, nhưng sức khoẻ ông không tốt lắm nên đã đi trước bà mấy năm.”
“Con trai bà ấy quanh năm đi công tác ở nước ngoài, chỉ có người giúp việc và chú chó cùng chiếc nhẫn kết hôn của họ ở bên cạnh bầu bạn cùng bà ấy.”
Giang Thầm lấy ra cái hộp chứa những đồ vật mà chuột tìm vàng của Hồ Trân Trân tìm được.
“Bà ấy nói chiếc nhẫn của mình màu vàng có hoa hồng trên đó, nên con liền nhớ đến chiếc nhẫn mà mẹ nói đến.”
Giang Thầm cảm thấy có chút bất an khi đem những thứ Hồ Trân Trân thu thập được cho người khác xem.
“Mẹ ơi, con xin lỗi con chưa hỏi qua mẹ mà đã đưa nhẫn cho bà ấy rồi.”
“Không sao cả.” Hồ Trân Trân đóng nắp hộp lại: “Đó là đồ của bà ấy mà bây giờ đồ vật đã tìm được chủ của nó rồi thì đây là chuyện tốt mà.”
Nghe được Hồ Trân Trân nói vậy, tâm trạng đang căng thẳng của Giang Thầm mới được thả lỏng.
“Mẹ ơi, bà ấy còn để lại một lá thư để nhờ con đưa cho mẹ!”
Giang Thầm nở nụ cười rồi chạy lên lầu, một lúc sau liền cầm một phong thư xuống.
Bức thư được bà viết tại đây, nên bà cũng chỉ viết vài câu đơn giản mà thôi.
Trước khi đưa cho Hồ Trân Trân, Giang Thầm vẫn luôn kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, chưa từng mở ra xem.
Hồ Trân Trân mở ra xem, cậu ở bên cạnh cô, mới nhìn thấy được bên trong viết gì.
Cậu đọc được những từ cơ bản nhưng có nhiều từ khá lạ cậu vẫn chưa hiểu cho lắm.
Chữ viết của bà có chút nguệch ngoạc nhưng cậu vẫn hiểu được, vừa nhìn thấy nội dung của bức thư thì sắc mặt cậu có chút đỏ bừng.
“Tiểu Thầm, muốn xem cùng mẹ không?”
Khóe miệng của Hồ Trân Trân nhếch lên: “Bà đã khen con rất nhiều đấy.”
Lúc này mặt của Giang Thầm đã đỏ như m.ô.n.g khỉ.
Hồ Trân Trân cố tình trêu chọc con trai mình bằng cách để bức thư này trước mặt thằng bé.
“Hay là mẹ đọc cho con nghe nhé?”
Trêu chọc có một chút mà Giang Thầm đã nhảy xuống sô pha, cuống quít tìm một cái cớ để trốn vào phòng.
“Mẹ ơi con nhớ ra mình còn bài tập chưa làm, con về phòng làm bài tập trước!”
Giang Thầm chạy trốn rất nhanh, còn chưa đợi Hồ Trân Trân giữ lại thì cậu đã chạy vào phòng rồi.
“Chạy trốn cũng nhanh thật đấy.”
Hồ Trân Trân cúi đầu nhìn lá thư khen ngợi này.
Bà ấy thật sự rất thích Giang Thầm, trong lời nói lúc nào cũng thể hiện ra sự yêu thích và cảm kích với Giang Thầm.
Chẳng trách bà lại dùng nguyên cả tờ giấy này để khen ngợi Tiểu Thầm.
Sau khi Giang Thầm đem nhẫn đưa cho bà ấy, sự cảm kích của bà ấy với Giang Thầm đã lên tới đỉnh điểm.
Sau khi nói lời cảm ơn xong, bà đã hỏi thăm tình hình của Giang Thầm.
Sau khi biết ba cậu tái hôn rồi cậu đi theo mẹ kế thì bà có chút lo lắng.
Sau khi nghe được Hồ Trân Trân là người như thế nào thì bà mới yên tâm hơn.
Nhưng dù vậy ở trên tờ giấy vẫn tràn ngập lời khen dành cho Giang Thầm, dặn dò Hồ Trân Trân phải đối xử tốt với cậu.