Cậu thích không khí ở đoàn làm phim cũng như thích cảm giác khi diễn xuất.
Nếu Giang Thầm được phép tưởng tượng về cuộc sống sau này của mình, thì cậu càng muốn biến đam mê diễn xuất này của mình thành nghề nghiệp tương lai của cậu.
“Nếu như sau này Tiểu Thầm trở thành một diễn viên, thì mẹ cảm thấy Tiểu Thầm sẽ trở thành ảnh đế đấy!”
Lời nói của Hồ Trân Trân cũng rất nghiêm túc.
Đồng thời Giang Thầm cũng lắng nghe rất nghiêm túc, trong thời gian ngắn ngủi cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Đối với học sinh tiểu học mà nói việc lo nghĩ đến nghề nghiệp tương lai vẫn còn quá sớm.
Đây là lần đầu tiên Giang Thầm ý thức được cảm giác này.
Về tương lai phải trở thành một người như thế nào.
“Mẹ ơi, con muốn trở thành một diễn viên.”
Giang Thầm kéo tay Hồ Trân Trân nhanh chóng nói ra những lời này.
Hồ Trân Trân không ngờ cậu chỉ mới ở độ tuổi này thôi mà đã nghiêm túc nói về vấn đề này rồi.
“Tiểu Thầm đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Giang Thầm gật đầu: “Con muốn trở thành một diễn viên thật thành công, để mọi người đều nhận ra con, mẹ ơi con rất thích diễn xuất và cả diễn kịch nữa.”
Hồ Trân Trân cũng ngồi xổm xuống, kéo tay Giang Thầm trịnh trọng cho cậu một lời hứa.
“Vậy được, nếu Tiểu Thầm có ước mơ gì thì cứ mạnh dạn tiến về phía trước đi, mẹ sẽ luôn ở đây làm hậu thuẫn cho con.”
“Dạ!”
Trên mặt của Giang Thầm hiện lên một nụ cười rạng rỡ, đây là lần đầu tiên cậu xác định rõ tương lai của mình như vậy.
“Mẹ ơi, con sẽ cố gắng hết sức!”
“Nhưng trước khi trở thành một diễn viên ưu tú, thì Tiểu Thầm phải trở thành một nhân tài xuất sắc đã, nếu học tập quá kém, sau này khi đọc kịch bản sẽ không hiểu đâu.”
Giang Thầm nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra nên gương mặt có chút nhăn lại.
“Mẹ cứ yên tâm con nhất định sẽ học tập thật tốt!”
Cậu nhớ lại bản tin giải trí mình xem lúc trước, trên đó có mấy anh trai nói sai thành ngữ nên bị mọi người trêu chọc.
“Con tuyệt đối sẽ không làm mẹ mất mặt đâu!”
Giang Thầm vỗ cái n.g.ự.c nhỏ nhắn của mình, trịnh trọng bảo đảm chuyện này với cô.
“Chờ sau này khi trở thành diễn viên, con nhất định sẽ trở thành diễn viên tuyệt nhất, tuyệt đối sẽ không làm liên luỵ đến mẹ để mẹ bị mắng đâu!”
Lời nói này vừa làm Hồ Trân Trân cảm thấy tự hào nhưng cũng có chút buồn cười.
Nhưng cô cũng không nói gì làm ảnh hưởng đến tâm trạng tích cực của cậu đâu.
“Được nha, trong tương lai Tiểu Thầm nhà chúng ta sẽ trở thành đại minh tinh người người nhà nhà đều yêu thích.”
Hai mẹ con trò chuyện rất nhiều.
Hồ Trân Trân chưa từng nghĩ đến sẽ cùng Giang Thầm nói về vấn đề tương lai ở độ tuổi này, nhưng thật ra nếu nói về vấn đề này thì cũng là một cơ hội tốt.
Và nhờ đó nó đã làm Hồ Trân Trân thay đổi suy nghĩ ban đầu.
Nếu Giang Thầm đã thích diễn xuất và muốn diễn xuất nhiều như vậy thì cô cũng không cần thiết phải ngăn cản, nếu có thể thì mỗi khi có kỳ nghỉ đông hay kỳ nghỉ hè cho cậu đến đoàn phim lấy thêm kinh nghiệm cũng được.
Nghĩ như vậy, ngày hôm sau Hồ Trân Trân liền đi đến trường quay.
Không nghĩ tới còn chưa đi đến trước cửa, đã gặp được một người hết sức kỳ quái.
Đây là một người nước ngoài với mái tóc vàng cùng đôi mắt màu xanh lục, diện mạo có chút đẹp trai, khi kết hợp với đôi mắt xanh lục kia càng làm cho anh ta thêm phần khí chất hơn.
“Hồ? Là cô sao, Hồ?”
Hồ Trân Trân tò mò nhìn thoáng qua.
Khi anh ta thấy được cô, cảm xúc càng thêm kích động: “Hồ, tôi biết ngay là cô mà, tôi đặc biệt đến tìm cô đấy!”
Đối mặt với sự kích động của người đàn ông đang đứng trước cửa, Hồ Trân Trân chỉ muốn hỏi một câu.
“Người này ai vậy?”
Trần Khai ở bên cạnh ra hiệu cho tài xế để bảo vệ cô.
“Thật ngại quá bà chủ tôi quên đề cập với ngài, mấy ngày gần đây người đàn ông này cứ liên tục lảng vảng trước cửa phim trường, công bố với mọi người rằng mình là người theo đuổi cô.”
Người theo đuổi?
Trước khi xe đi qua thì Hồ Trân Trân nhìn lướt qua anh ta một cái.
“Sao tôi lại không nhớ rõ mình gặp qua anh ta lần nào nhỉ?”
Trần Khai lập tức trả lời: “Anh ta chỉ mới thấy cô trên tin tức mà thôi, đây là lần đầu tiên anh ta gặp mặt cô trực tiếp.”
Ở trên TV thấy mặt cô một lần, liền trở thành người theo đuổi cô sao?
Hồ Trân Trân thật sự không thể hiểu được.
Nếu anh ta dứt khoát nói mình yêu tiền của cô, thì Hồ Trân Trân còn có thể hiểu được.
“Ngoại trừ anh ta ra thì bà chủ còn có rất nhiều người theo đuổi đấy.”
Trần Khai thả nhẹ một quả b.o.m xuống.
“Rất nhiều người theo đuổi như vậy sao?”
Lúc này Hồ Trân Trân mới nhíu mày: “Từ đâu ra mà có nhiều người nhàn rỗi không có việc gì làm vậy?”
Trần Khai lập tức bật cười.
“Bà chủ có phải gần đây ngài không lên mạng đúng không?”
Quả thật Hồ Trân Trân không có xem.
Nghe Trần Khai nói như vậy, cô lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở đâu nên liền mở điện thoại lên mạng xã hội một chút.
Ở trên mạng Hồ Trân Trân đã trở thành người nước ngoài mà những người nước M muốn tìm hiểu nhất.
Theo nhiệt độ ngày càng tăng dần lên, những chuyện trước kia Hồ Trân Trân làm cũng bị lôi ra.
Từ việc tặng nhà vệ sinh công cộng đến quyên tặng những bức hoạ nổi tiếng, còn viện trợ cho kế hoạch kiểm soát sa mạc ở Tây Bắc.
Từng điều này từng cái một đều đủ làm cho những người nước ngoài bất ngờ.
Bọn họ tôn trọng tự do, càng tuyên dương tự do hơn.
Tự do về tiền tài là nền tảng của mọi sự tự do.
Dưới tình hình như vậy không ai chịu bỏ tiền túi của mình ra để trợ giúp quốc gia như vậy.
Này ở bọn họ trong mắt, hành vi này quả thực là có chút ngốc nghếch.
[Này, cô ấy điên rồi sao?]
[Những người có tiền ở nước Z đều điên cuồng như vậy sao?]
[Trời ạ, hâm mộ người ở nước Z thật đấy! Người dân nước F đi vệ sinh công cộng còn phải thu phí đây này!]
[Cho nên người này đã giúp đất nước của mình xây dựng nhiều nhà vệ sinh công cộng miễn phí sao? Trời ơi điều này quá tuyệt vời.]