Giang Thầm – đứa trẻ đang nằm ngoan ngoãn trên vai Trần Khai đột nhiên “Oa” lên, tiếng khóc chói tai khiến màng nhĩ Trần Khai hơi đau đớn.
Cả người Trần Khai cứng đờ, từ tiếng khóc thảm thiết khàn khàn hắn còn tưởng bản thân khiến cậu chủ nhỏ đau.
Nhưng động tác sau đó của Giang Thầm lại nói cho hắn biết là hắn nghĩ nhiều rồi.
Cả hai tay Giang Thầm đặt lên vai hắn, cố dùng sức vươn người về phía Hồ Trân Trân.
Trần Khai làm sao không hiểu được, ngay lập tức quay lại thả cậu xuống đất.
Ngay khi chân của Giang Thầm tiếp xúc với mặt đất, lập tức bắt đầu chạy về phía Hồ Trân Trân, không thể chờ đợi đã vọt vào vòng tay của cô, sau đó khóc dữ dội hơn.
Hồ Trân Trân nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Không sao đâu, Tiểu Thầm, mẹ đến đón con về nhà nè.”
Lúc này Giang Thầm mới bắt đầu nói chuyện.
"Con cho rằng con sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa."
Cậu nhóc khóc đến khàn giọng, trái tim Hồ Trân Trân cũng khó chịu theo.
Thật ra Giang Thầm vừa ra khỏi phòng học đã nhìn thấy Giang Lâm, ý thức được có chuyện không đúng, nhưng bác đã xin nghỉ phép thay cậu, Giang Thầm lại không thích gây rắc rối cho người khác nên ngoan ngoãn đi theo.
Cậu cho rằng lần này bác chỉ muốn cậu đi làm việc gì đó.
Nhưng thật không ngờ được rằng, chờ đợi cậu chính là kẻ bắt cóc kỳ lạ và một khoản tiền chuộc cao ngất ngưởng.
Vương Trường Hữu gọi điện thoại ở bên ngoài, cậu ở bên trong cũng nghe thấy, cậu cũng nghe thấy ông ta đòi tiền chuộc là 5 triệu, còn nói những lời sỉ nhục Hồ Trân Trân.
Nếu không có cậu, mẹ kế nhất định sẽ không bị ông ta uy hiếp.
Nếu không có cậu, mẹ kế cũng không tiêu tốn nhiều tiền như vậy, lại còn bị ông ta sỉ nhục.
Giang Thần hối hận đến mức cắn chặt môi dưới, ngồi trên giường im không nhúc nhích.
Có một khoảnh khắc nỗi sợ đã tràn ra khỏi hốc mắt.
Cậu sợ mẹ kế sẽ không cần cậu nữa, không chịu trả 5 triệu, nhưng cũng sợ mẹ kế trả 5 triệu chuộc lại cậu.
Món nợ khổng lồ đó đến bao giờ cậu mới có thể trả hết.
Cậu sợ chết, cũng sợ hai người này hãm hại Hồ Trân Trân.
Giang Thầm sợ hãi ngồi im ở trong phòng, cậu giống như chim sợ cành cong, cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa, dù là một âm thanh nhỏ nhất cũng có thể khiến cậu giật mình.
Khi nghe Vương Trường Hữu gọi điện thoại cho mẹ kế, yêu cầu mẹ kế học tiếng chó sủa, cậu cảm thấy rất tuyệt vọng.
Giang Thầm tự nhủ hết lần này đến lần khác phải mạnh mẽ lên, cậu mới có thể miễn cưỡng trụ vững được tinh thần không sụp đổ.
Những gì xảy ra tiếp theo giống như một giấc mơ.
Mẹ kế phá cửa xông vào, đánh bại kẻ bắt cóc, còn trừng phạt ông ta và người bác ruột đã lừa cậu.
Lúc Giang Thầm được Trần Khai ôm vào lòng dỗ dành, cậu thậm chí còn cảm thấy đây đều là do cậu tưởng tượng ra, không có chút thực tế chân thật nào.
Cho đến khi nhìn thấy Hồ Trân Trân.
Khoảnh khắc đó, tuyến lệ khô khốc của Giang Thầm hồi sinh.
Cậu cũng không biết vì sao mình lại khóc, nhưng sự tủi thân, sợ hãi không thể kìm chế được điên cuồng lao ra ngoài.
Cậu nhào vào trong vòng tay Hồ Trân Trân, giống như con nhím trở về tổ, cuối cùng cũng có thể rút lại những chiếc gai nhọn, để lộ ra chiếc bụng mềm mại.
Mẹ kế đến đón cậu về nhà rồi.
Đây là lần đầu tiên Giang Thầm cảm nhận được cảm giác như vậy, cậu cũng là một đứa trẻ có gia đình.
Cậu muốn nói rất nhiều điều.
Cậu muốn cảm ơn Hồ Trân Trân đã đến cứu cậu, muốn hỏi cô có đưa tiền cho tên xấu đó hay không, muốn kể lại cậu sợ hãi như thế nào.
Nhưng chỉ có thể thốt ra tiếng khóc.
Khi khóc dễ bị thiếu oxy, khóc lâu cũng khó có thể dừng lại ngay lập tức.
Giang Thầm cũng không biết cậu đã khóc bao lâu, khi ngừng lại chỉ thấy một mảng trên vai áo của Hồ Trân Trân đã bị cậu khóc ướt đẫm.
Mũi cậu hoàn toàn bị nghẹt thở, chỉ có thể hô hấp bằng miệng.
Hồ Trân Trân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc của cậu, vừa đau lòng vừa muốn cười, sau đó lấy một chiếc khăn tay từ Trần Khai lau mặt cho cậu.
"Yo yo, đây là con mèo mướp từ đâu tới vậy?"
Giang Thầm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ngay khi Hồ Trân Trân cho rằng cậu sẽ nói ra những lời ỷ lại.
Giang Thầm nói: "Mẹ ơi, con không còn thích chiến binh robot nữa.”
Trên thế giới căn bản sẽ không có chiến binh robot sẽ đến để cứu cậu, mẹ mới là anh hùng của cậu.
Hồ Trân Trân nhướng mày, không hiểu vì sao cậu đột nhiên lại nói không thích chiến binh robot nữa?
Nhưng ánh mắt ỷ lại của bé con, cô cũng không muốn hỏi, dù sao phim hoạt hình cũng có rất nhiều, con trai muốn thích cái nào thì thích cái đó!
"Được rồi, vậy ngày mai mẹ dắt con đến cửa hàng mua bộ xếp hình mới nhé, có được không? Không phải con thích tàu cướp biển lắm sao, ngày mai mẹ mua cho con cái to nhất nhé!”
“Vâng!” Giang Thầm đồng ý xong lại có chút muốn khóc.
Nhưng nước mắt vẫn còn chưa kịp rơi xuống đã bị tiếng rống to sợ hãi lùi về sau.
"Đừng nhúc nhích! Cảnh sát đây!”
Cũng không thể trách cảnh sát hiểu lầm, lúc báo cảnh sát có nói là có đứa nhỏ bị bắt cóc, người báo cảnh sát nói cứ trực tiếp xông vào hang ổ của tên bắt cóc là được.