Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

chương 80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Boss phản diện trở thành pháo hôi lớn nhất, làm độc giả chân ái của « vô cực chí tôn », Lâm Sơ Dương gấp đến mức phải gọi là vò đầu bứt tai, cuối cùng không để ý cái eo nửa tàn phế của mình, ngoan cường bò khỏi giường ra ngoài tìm manh mối.

Đương nhiên, cậu chưa quên kéo Mạc Trạch đi ra ngoài xoát mặt.

Trải qua tiếp xúc hôm qua, kết quả hiển nhiên là tốt, mọi người ít nhiều gì đều cho một chút tin tức, chẳng hạn như hiện trường có dấu vết từng bố trí trận pháp ngăn cách cỡ lớn, điều này cũng nói rõ rất có thể đêm qua Tiên đế đã cầu cứu thế nhưng không ai nghe thấy; chẳng hạn như hiện trường có rất nhiều vết máu rất nhiều vết kiếm vết đao các loại dấu vết mặc dù không có thi thể nhưng nói rõ có rất nhiều người đại loạn đấu; lại chẳng hạn như một ít thế lực đã lén thừa nhận từng phái sát thủ cùng thích khách, đương nhiên, mấy kẻ đó đều là cái loại đối dịch với Tiên đế lại trường kỳ bị đè ép gắt gao, chỉ cầu sảng khoái không cầu quyền…

Còn có mấy tin tức thượng vàng hạ cám khác, hai người cũng nhận được không ít, có thể nói là thu hoạch khá dồi dào, nhưng kết quả bởi vì em gái tân – Vương mẫu nương nương – khôi lỗi – Ỷ Điệp còn đang hôn mê, cho nên không cách nào tìm được chứng minh, nhưng cũng đã rõ ràng tám chín phần.

Lâm Sơ Dương ra vẻ trầm tư, nói từng chữ từng chữ: “Càng dễ dàng nhìn thấy, thì thường đều không phải chân thật.”

Mạc Trạch: “…” Tuy rằng sự thực là đạo lý này, nhưng… áo lót nhà hắn đang phát bệnh, phải làm thế nào?

Lâm Sơ Dương: “Chân tướng vĩnh viễn chỉ có một.”

Mạc Trạch: “Sư huynh muốn biết?”

Lâm Sơ Dương quay đầu nhìn hắn: “Ngươi có manh mối?”

Mạc Trạch: “Không bằng đi xem Ỷ Điệp, hẳn là nàng cũng nên tỉnh rồi.”

Lâm Sơ Dương gật đầu, đề nghị này không tồi, dù sao thì em gái Ỷ Điệp là người duy nhất ở đó mà, nhất định phải biết rất rõ.

Vì vậy hai người xoay người đi về phía nơi ở của Tiên đế, bởi vì lúc trước Ỷ Điệp từng giới thiệu, nên cũng không có ai ngăn cản bọn họ, nhiều lắm là nói Vương mẫu nương nương còn đang mê man, cho dù đút rất nhiều thiên tài địa bảo cũng không có dấu hiệu tỉnh lại vân vân.

Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch cũng đúng lúc lộ ra biểu tình lo lắng lo lắng, đương nhiên, Mạc Trạch biểu diễn càng đúng chỗ hơn chút, quả thực chính là một huynh trưởng sốt ruột muội muội nhà mình, hỏi han một trận, sau đó tương đối xảo diệu biểu hiện ra sự lo lắng của mình và sư huynh mình, cũng muốn đơn độc nhìn Ỷ Điệp trò chuyện với nàng.

Tất cả thị nữ / hạ nhân / quan chức (đảng Tiên đế) quả thực sắp cảm động chết rồi có được không, dù là anh em ruột cũng không đuổi kịp tình huynh muội của hai vị này đối với Vương mẫu nương nương của bọn họ được không!

Thế này nhất định phải cho người ta một cơ hội!

Nếu nói trước đó cung kính với Mạc Trạch là vì Ỷ Điệp giới thiệu Tiên đế dặn dò, như vậy hiện tại, bọn họ là cam tâm tình nguyện thật lòng cung kính người này.

Giá trị mị lực của nam chính trong nháy mắt max, thu phục fan x n.

Có phải cảm thấy mọi người đều không có lý do không có căn cứ khoa trương phóng đại không?

Lâm Sơ Dương cũng có cảm giác này, nhưng hào quang nhân vật chính phụ trợ, chính là bá đạo như vậy, không phục thì đến chiến.

Hai người nhanh chóng được dẫn vào nội thất, sau đó đám người hầu đang hầu hạ Vương mẫu nương nương toàn bộ lui ra, cũng tốt bụng đóng cửa lại, đem không gian hoàn toàn lưu cho bọn họ.

Mạc Trạch đi tới trước giường, nói: “Đứng lên đi.”

Sau đó em gái Ỷ Điệp giống như xác chết vùng dậy trực tiếp từ dạng nằm ngang biến thành dạng thẳng đứng, bỏ qua một loạt động tác như chống tay xuống trước tiên ngồi dậy vân vân, cứ như vậy thẳng tắp một chút độ cong cũng không có… đứng lên, sau đó mới chậm rãi mềm mại xuống, quỳ với Mạc Trạch: “Ỷ Điệp bái kiến nam chủ nhân, bái kiến chủ nhân.”

Lâm Sơ Dương: “…” Giời ạ cho dù hiện tại là em gái mềm mại nữa thì ông cũng bị giật mình được không!

Có một khắc còn thật sự cho rằng đụng phải cương thi được không!

Trái tim trong nháy mắt đập một trăm hai, phản ứng chậm một chút nữa trực tiếp doạ tè đó được không!

Quan trọng nhất là, em gái à em thế mà giả bộ hôn mê!

Có điều ngẫm lại cũng đúng, khôi lỗi làm sao có khả năng chân chính mất đi tri giác chứ, vốn là không khác gì xác chết di động mà, khó trách bộ dạng Mạc Trạch đối với hôn lễ này thật nhiệt tình, vốn còn tưởng rằng quan tâm em gái, bây giờ nhìn lại tám phần là không thoát khỏi quan hệ với việc này…

Lâm Sơ Dương cảm thấy hình như cậu chân tướng rồi.

Mạc Trạch vỗ vỗ sau lưng áo lót nhà mình, chỉ đạo em gái khôi lỗi: “Sau này phải hành động giống như người bình thường.”

Thân thể Ỷ Điệp – khôi lỗi liền cứng đờ, không tình nguyện đáp: “Vâng.” Nói thế nào nữa thì nàng cũng là con rối thôi mà, nhiều lắm là biết thở biết toả nhiệt trong thân thể còn chứa một cái linh hồn không hữu dụng, những phương diện khác không khác nhiều một khôi lỗi thi thể, ngẫu nhiên mang một chút tập tính chẳng hạn như không thích thân thể bị cong và vân vân, thực sự quá bình thường có được không!

Chủ nhân cần gì phải làm khó dễ khôi lỗi…

Mạc Trạch bình tĩnh không nhìn ánh mắt ai oán của em gái khôi lỗi: “Đem tình hình hôm qua nói tỉ mỉ một lần.”

Nói tới việc công biểu tình của em gái nghiêm chỉnh, lập tức đem mọi việc từ đầu tới đuôi nói một lần.

Kỳ thực lúc Tiên đế quyết định thành hôn liền biết tối hôm đó có bao nhiêu người đến quấy rầy hắn động phòng, cho nên trước đó liền thiết trí địa điểm ở một cung điện cực kỳ bí mật, cũng không phải tẩm cung vốn dĩ, mà xung quanh cũng thiết kế rất nhiều trận pháp hàng đầu, nhất định phải cho nữ thần một đêm động phòng hoàn chỉnh.

Tiên đế rất đắc ý, mà chính em gái cũng cảm thấy cơ hội này rất khó ra tay quyết định tạm thời từ bỏ, vì vậy liền rất phối hợp viên phòng với Tiên đế, nhưng mà hai người mới vừa cởi thắt lưng, bọn sát thủ liền từ các góc lao ra, có tới hơn mấy trăm người…

Tiếp đó chính là một hồi đại loạn đấu, trong lúc đó Tiên đế cũng từng phát cái loại đồ vật như bùa truyền âm, nhưng hết thảy đều không có hồi đáp, bất đắc dĩ chỉ có thể một mình đánh chạy tất cả mọi người, sau đó mang theo một thân thương tích động viên nữ thần của mình, mà em gái Ỷ Điệp cũng nắm lấy cơ hội, cho người ta một kích cuối cùng, sử dụng chính là thanh đoản kiếm ngâm qua độc dược Mạc Trạch cho nàng.

Lấy độ nắm giữ của Mạc Trạch hiện giờ đối với toàn cục, Tiên đế hạ màn cũng chỉ là chuyện cỏn con…

Em gái Ỷ Điệp cất thi thể vào trong pháp khí chứa đồ, hoa hoa lệ lệ giả bộ ngất đi.

Sự tình đại khái chính là như vậy, nhưng mà trong đó vẫn có rất nhiều chỗ không rõ ràng, sau đó Mạc Trạch cũng đem một phần kia của hắn nói ra.

Chẳng hạn như địa điểm động phòng là hắn tiết lộ cho các thế lực; chẳng hạn như phương pháp ẩn nấp của bọn sát thủ là hắn cho; chẳng hạn như trận pháp ngăn cách khiến Tiên đế kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay kia là hắn bày ra vân vân.

Tổng kết lại tất cả mọi chuyện bề ngoài đều không liên quan đến Mạc Trạch hắn, thế nhưng bên trong, mỗi một chuyện lại đều có bóng dáng của hắn.

Nhân vật chính lại dùng chỉ số thông minh đè ngã tất cả mọi người một lần nữa, đặc biệt đây còn là nhân vật chính sau khi trọng sinh lại từng đọc nguyên tác phiên ngoại, độ quen thuộc tình tiết nâng lên n điểm.

Lâm Sơ Dương lại muốn ha ha, ông trời làm ra một nhân vật chính như thế thật sự không phải là đến trả thù xã hội à?

Đột nhiên cảm thấy hành vi lúc trước của mình thật sự không phải ngu ngốc bình thường đâu, sao lúc đó cậu lại cảm thấy việc này không liên quan tới nam chính chứ?

Tuyệt đối là mấy ngày nay làm quá nhiều tế bào não chơi trò nghỉ việc!

Kỳ thực Mạc Trạch vẫn rất hài lòng với việc Tiên đế hạ màn, nhưng thật lâu không chờ được áo lót nhà hắn đáp lại, trong lòng vô thức có chút thấp thỏm.

Lâm Sơ Dương không giống hắn, hắn là trời sinh thuộc về hắc ám, nhưng Lâm Sơ Dương lại là thiện lương, cho nên vốn dĩ hắn cũng không có ý định đem chuyện này nói ra, thế nhưng hiện tại…

Hắn nhẹ nhàng vòng qua eo Lâm Sơ Dương, thận trọng bám vào bên tai đối phương nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh đang suy nghĩ gì?”

Lâm Sơ Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Suy nghĩ một tháng kế tiếp, à không, là một năm, chúng ta tách ra ngủ.” Nói xong, cậu đau khổ che mặt.

Thế nào mà lại nói ra rồi, quả nhiên là tế bào não nghỉ việc.

Mạc Trạch sững sờ, sau đó liền tựa trên vai Lâm Sơ Dương trầm thấp cười ra tiếng, “Sư huynh đây là đang… trừng phạt ta ư?”

Lâm Sơ Dương ngẩng đầu nhìn trời.

Ông mới không có tâm tư kia, chỉ là muốn dưỡng dưỡng thận thuận tiện lại dưỡng dưỡng chỉ số thông minh, miễn cho tiếp tục tiến về phía ngốc bạch xuẩn manh mà thôi.

Có điều ngựa giống chết tiệt anh đã nghĩ như vậy, ông liền miễn cưỡng không vạch trần anh, chân tướng vĩnh viễn luôn ẩn giấu dưới tầng tầng sương mù mà.

Mạc Trạch rốt cuộc yên lòng, đứng lên nhìn về phía Ỷ Điệp quỳ trên mặt đất lần nữa: “Đồ đâu?”

Ỷ Điệp cởi vòng tay trên tay ra cung kính đưa lên, “Thi thể Tiên đế ở trong vật này.”

Chuyện nên làm cũng đều làm gần xong hết, Mạc Trạch thu thập đồ đạc xong liền mệnh lệnh Ỷ Điệp tiếp tục giả vờ hôn mê, sau đó lôi kéo Lâm Sơ Dương ung dung đi ra.

Đương nhiên, lúc ra ngoài hai người cũng không quên điều chỉnh biểu tình, sau đó Mạc Trạch biểu thị với mọi người rằng hắn biết một vị thuốc có lẽ có thể khiến Vương mẫu nương nương tỉnh lại, chẳng qua chỗ kia cực kỳ nguy hiểm, nhưng vì Vương mẫu nương nương cùng Tiên đế, hắn vẫn quyết định cùng sư huynh nhà hắn đi một chuyến…

Không thể nghi ngờ, những câu nói này liền cảm động một số lớn người, sau đó rất nhanh, liền truyền đạt nguyên vẹn đến chỗ tổng quản tiên cung, lại do tổng quản truyền đạt cho các thế lực.

Vì vậy ngày hai người chân chính rời đi, từ cửa phòng bọn họ đến tận mười dặm ngoài cửa lớn tiên cung, toàn bộ đứng đầy người, ở đó có những kẻ trung thành của đảng Tiên đế, có thủ lĩnh và thuộc hạ quan trọng của các thế lực, có người ái mộ của nữ thần, có người hâm mộ của Mạc Trạch.

Mọi người nước mắt lưng tròng, hoặc kích động hoặc cảm động hoặc chân thành hoặc theo số đông, cứ như vậy nhìn hai người đi qua trước mặt bọn họ, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết làm thế nào kể ra…

Khoảng cách mỗi bước đi của Lâm Sơ Dương gần như đồng đều, mặt không cảm xúc mắt nhìn thẳng, chỉ là chân mày nhíu có chút cao, trong mắt tất cả đều là nghiêm túc, tựa như đang suy tư làm thế nào từ trong hiểm địa kia sống sót mà đi ra ngoài, còn Mạc Trạch bên cạnh cậu lại là nói cười vui vẻ, mỗi một ánh mắt mỗi một động tác đều mang ý tứ trấn an, cũng có một loại khí thế sống cùng một chăn chết chung một huyệt…

Phía trên chỉ do mọi người suy đoán.

Trên thực tế, Lâm Sơ Dương chỉ là cảm thấy áp lực có chút lớn, dù sao thì thi thể của Tiên đế trước mắt đang ở trong túi trữ vật của Mạc Trạch.

Hai người bọn họ mang theo một cái bằng chứng như thế đi dưới ánh mắt mọi người, tư vị thực sự không phải quá tốt, nói áp lực lớn cũng là nhẹ đó, thân là một thiếu niên ba tốt trải qua bao năm giáo dục bắt buộc, quả thực phải run sợ trong lòng có được không!

Nếu đợi lát nữa bị lộ, không biết chạy trốn có còn kịp không…

Cậu lo lắng liếc nhìn Mạc Trạch một cái, vừa vặn bắt gặp Mạc Trạch cũng đang nhìn cậu, ôn nhu nở nụ cười với cậu.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cái này rơi vào trong mắt phần lớn người, liền thành dáng vẻ huynh đệ tình thâm, chỉ có phần nhỏ người bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là cơ lão à. Có nhận thức như vậy cơ bản cũng là cơ lão, cho nên cũng sẽ không cảm thấy có cái gì kỳ quái linh tinh, trái lại cảm thấy hai vị này càng thêm thân thiết.

Lâm Sơ Dương không hiểu mọi người ảo tưởng cái gì, chỉ là cảm thấy nhiệt độ trên lưng quả thực có thể nướng bánh áp chảo, cậu chỉ là đơn thuần muốn hỏi Mạc Trạch xem đáng tin hay không thôi…

Rốt cục đi đến phần cuối của mười dặm người bên ngoài, cậu tựa như thấy được ánh sáng hi vọng phía trước, trong nháy mắt mẹ nó toàn bộ đều là nước mắt, vì vậy nhịn không được, vèo một tiếng bay mất.

Mạc Trạch bình tĩnh xoay người lại chắp tay: “Ta cùng với sư huynh liền đi đây, chư vị bảo trọng.” Nói xong cũng vèo một tiếng đuổi theo.

Mọi người: Thật nhanh thật lợi hại! Không hổ là thần tượng / huynh trưởng của nữ thần / người trẻ tuổi có tiền đồ nhất đáng giá đào góc tường nhất của ta! (mắt long lanh)

Kỳ thực Lâm Sơ Dương cũng không bay bao lâu, chỉ là không nhìn thấy bóng người phía sau nữa liền dần dần dừng lại, chờ đợi Mạc Trạch ở phía sau đuổi theo.

Phí lời, tuy rằng cậu xem qua nguyên tác, nhưng rất nhiều đường sá trừ lúc chơi em gái tác giả có miêu tả tỉ mỉ, thì cái khác hoàn toàn là sơ lược được không, cậu làm sao có khả năng từ trong loại miêu tả đơn giản đến không thể đơn giản hơn ‘Đi về phía đông trăm dặm đi về phía tây ngàn dặm đi về phía nam vạn dặm’ của tác giả mà tìm được vị trí chính xác chứ, ưu thương của mù đường mấy người không hiểu đâu…

Cũng may Mạc Trạch hiểu rất rõ bản chất của áo lót nhà mình, rất nhanh liền đuổi theo, bắt đầu tự mình dẫn đường. Đời trước lộ trình này cũng không tính là quá thông thuận, chung quy thì cản trở quá nhiều (giá trị vũ lực của nhóm em gái cũng chỉ thường thường không quá cao), lại có người âm thầm quấy phá, đi không ít đường vòng, tiêu hết gần gấp ba thời gian mới tìm đến nơi.

Kiếp này, con đường này hiển nhiên càng thêm trôi chảy hơn chút, cũng càng làm cho hắn động lòng thỏa mãn, ảo tưởng hình ảnh sau này hai người sóng vai nhau cùng đứng ở điểm cao nhất thống lĩnh thế giới này, cảnh đẹp kia há lại là người bình thường có thể lĩnh hội.

Vì vậy hai người một đường gặp thần giết thần gặp phật giết phật, đi quả thực không cần quá thông thuận, đến cửa vào giới thứ bảy cũng bất quá chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Hết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio