Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Beta: NKHA

"Không biết mọi người vì sao nhất định cứ rối rắm về vấn đề phiên vị vậy, kỳ thật mấy người không cảm thấy bọn họ cũng rất hợp đôi sao? Tôi cảm thấy nếu hai người bọn họ là cp, rất đáng xem, cũng đặc biệt có cảm giác cp."

Lâm Kích hơi nhíu mày, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, đây là ai bình luận vậy?

Cậu cẩn thận so sánh với tài khoản của mấy thủy quân ở trên, xác định tài khoản này cậu chưa từng gặp qua bao giờ.

Nếu như vậy, vì sao tài khoản này muốn bình luận như vậy ở chỗ này?

Tiêu Tử Kỳ có phải lại động tay động chân gì hay không?

Lâm Kích còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi thế nhưng lại là người đại diện đã lâu chưa từng đi tìm cậu.

Người đại diện tìm cậu làm gì, tên đó không phải giống như đang nuôi thả cậu sao?

Lâm Kích cảm giác có chút ngoài ý muốn.

"Người đại diện, anh tìm tôi có việc gì?"

Trong đầu Lâm Kích còn đang cân nhắc bản thân gần đây có chuyện gì mà người đại diện cần phải liên hệ không. Một giây sau cậu liền nghe được đối phương mở miệng.

"Lâm Kích, Tiêu Tử Kỳ muốn tôi nói chuyện với cậu một chút, hai người hiện tại không phải đang ở chung trong đoàn phim sao? Cậu ấy nói nguyện ý xào chút tai tiếng cùng cậu, gia tăng độ nổi tiếng của hai người."

Giọng nói người đại diện nghe vào như đang bố thí cho cậu cái gì, sau khi Lâm Kích nghe xong cũng hoàn toàn không cảm thấy độ nổi tiếng chỗ nào, cậu sớm đã hết hy vọng thậm chí cảm thấy có chút buồn cười.

"Hắn nói hắn nguyện ý?"

Lâm Kích đọc đi đọc lại mấy chữ này, trong giọng nói đều là ý vị châm chọc.

Tiêu Tử Kỳ nguyện ý nhưng có người nào hỏi cậu có nguyện ý hay không, Tiêu Tử Kỳ ba ngày thì hết hai ngày sẽ có một cái tai tiếng, đương nhiên không lo lắng.

Còn mình đây.

Cậu không biết người đại diện có nghĩ tới vấn đề này chưa, nhưng cậu biết người đại diện đã sớm quên mất lời dặn dò hắn đã từng nói với mình. Người đại diện ân cần dạy bảo cho cậu vô số lần, một nam diễn viên kiêng kị nhất là chuyện truyền ra tai tiếng cùng một người đàn ông khác.

Lâm Kích ở đầu bên này lạnh lùng cười.

Nhưng mà chợt nhớ đến người đại diện sớm đã quên mất những việc này. Hiện giờ thế nhưng kêu cậu chủ động xào tai tiếng cùng Tiêu Tử Kỳ, còn nói hoa mỹ là tăng độ nổi tiếng. Tăng độ nổi tiếng của ai, trong lòng hắn còn không rõ sao?

Thấy cậu lâu như vậy không mở miệng, người đại diện không vui thúc giục.

"Sao vậy? Cậu suy nghĩ lâu như vậy sao? Cái này đối với cậu đều tốt, cậu có cái gì muốn suy xét chứ."

Trên thực tế nếu không phải Tiêu Tử Kỳ cố ý để hắn lại đây hỏi Lâm Kích, hắn căn bản sẽ không hỏi rõ ý tứ của cậu, cái này nói rõ là chuyện của hai bên nhưng Lâm Kích là người dưới tay hắn, còn không phải nghe hắn sao.

Lâm Kích chậm rãi mở miệng.

"Tôi nghĩ kỹ rồi."

Người đại diện lập tức nói tiếp.

"Nghĩ kỹ là được, chúng ta đã tìm được chương trình mới, cậu chờ một lát nhận văn kiện trên máy tính, sau đó tôi sẽ chỉ cậu làm như thế nào. Còn có ngày thường ở trong đoàn phim, hai người các cậu nhớ diễn theo kịch bản, đến lúc đó cũng có một chút nhiệt độ rồi."

Hắn nói như chuyện đương nhiên, lại không nghĩ đến bị câu tiếp theo của Lâm Kích trực tiếp quăng lên mặt.

"Thật ngại quá, ý của tôi chính là tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn, hắn muốn xào tai tiếng với ai thì xào với người đó đi. Nhưng tuyệt đối không phải là tôi."

Người đại diện sửng sốt, chợt giận dữ.

"Lâm Kích, tên nhóc cậu đang chơi tôi?"

Lâm Kích: "Tôi không chơi anh, là tự anh hiểu lầm ý tôi."

Cậu căn bản không có khả năng xào tai tiếng với một người đàn ông, huống chi là Tiêu Tử Kỳ? Quan hệ của cậu với Tiêu Tử Kỳ như nước với lửa, đầu óc người đại diện là bị ăn mất nên mắt mù sao?

"Lâm Kích, cậu đây là cánh cứng rồi?" Người đại diện trầm giọng, trong giọng nói hơi mang theo ý tứ uy hiếp. "Cậu đừng quên, trong hợp đồng cậu ký với công ty có nói cậu nhất định phải phục tùng không điều kiện với an bài của công ty."

Lâm Kích không chút khách khí nói lại.

"Tôi nhớ anh hẳn là lớn tuổi nên nhớ không rõ nhỉ, trong hợp đồng của tôi có điều này hay không trước tiên đừng nói. Nhưng để tôi xào tai tiếng cùng Tiêu Tử Kỳ, anh xác định đó là ý của công ty?"

Tuy rằng hiện tại Tiêu Tử Kỳ là cây rụng tiền của công ty nhưng cậu đóng phim nhiều năm như vậy cũng quen biết không ít cấp trên, nhưng chưa từng nghe qua ý tứ này trong miệng bọn họ.

Thêm một cái nữa, nếu muốn xào tai tiếng thì cấp trên của công ty cũng sẽ kêu bọn họ lên ân cần dạy bảo, chứ không phải chỉ dựa vào một cái miệng của người đại diện.

Lâm Kích lại nhớ đến bình luận vừa rồi, bỗng nhiên nhanh trí.

Bình luận kia không phải do chính người đại diện mời thủy quân chứ, cho nên bọn họ căn bản dưới tình huống mình không đồng ý cũng đã bắt đầu thao tác?

Người đại diện nghe cậu càng lên giọng điệu, trong lòng đã không còn kiên nhẫn.

Lâm Kích vẫn luôn không chịu nghe lời hắn, rất nhiều chuyện đều có chủ kiến của mình, nhiều năm như vậy vẫn luôn không nóng không lạnh. Ngược lại là Tiêu Tử Kỳ ký với hắn sau này lại rất nghe lời không nói, còn chủ động tìm biện pháp gia tăng độ nổi tiếng cho mình, chuyện xào tai tiếng này cũng là cậu ấy tự nói ra.

Đó là cục diện hai bên đều thắng, vì sao tên nhóc Lâm Kích này không chịu nghe lời hắn.

"Hôm nay tôi chỉ tới nói cho cậu một tiếng, chuyện này công ty nhất định sẽ đồng ý, hiện tại quan hệ của Tiêu Tử Kỳ và công ty rất tốt. Xem ở quan hệ đã hợp tác mười năm tôi nói trước cho cậu một tiếng, cậu tốt nhất nên nhanh chóng tự mình chuẩn bị sẵn sàng đi đừng đến lúc đó lại gây ra chuyện. Cứ như vậy đi, tôi còn rất nhiều chuyện khác, cúp đây."

Nói xong hắn thật sự lập tức cúp điện thoại.

Nghe điện thoại truyền đến tiếng tút tút, sắc mặt Lâm Kích dần đen lại.

Ngoài hàm ý của người đại diện cậu còn nghe ra một ý tứ khác trong lời nói. Chẳng lẽ Tiêu Tử Kỳ thông đồng với cấp trên trong công ty?

Nếu là ý này thì cũng khó giải thích được tại sao hắn có thể nắm được hợp đồng quảng cáo, còn có thái độ của người đại diện. Nhớ đến năng lực kỳ lạ kia của Tiêu Tử Kỳ, trong lòng Lâm Kích trầm xuống, nếu là như vậy kế tiếp sợ là cậu sẽ có phiền toái.

Có nên nói cho Vinh Tình một tiếng không?

Lâm Kích theo bản năng nghĩ đến.

Nhưng giây tiếp theo giữa mày cậu lại nhăn lại.

Nhưng mà....

Vinh Tình....

Cậu nhẹ nhàng nỉ non cái tên này.

"Hắt xì!"

Vinh Tình hắt xì một cái thật lớn, anh có chút buồn bực, là ai đang nhớ anh vậy. Nghĩ nghĩ, anh lập tức từ bỏ vấn đề rối rắm này.

Hiện tại anh đang ở bên trong thủy cung. Hơn nữa là người đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một đám cá heo vừa mới đến thủy cung.

Thủy cung này thật ra chính là văn kiện lúc trước ông Tống cho anh, đầu năm nay ông Tống đảm nhận một dự án mới trong thành phố, chính là thủy cung này. Trước mắt đã làm gần xong, ngược lại còn để cho anh nhặt được tiện nghi có sẵn này.

Bên phía Hà Khiêm đã bàn giao hoàn toàn cho bên này, việc đầu tư cho thủy cung là vào đầu tháng sau, đến lúc chính thức mở cửa có muốn đặt bao hết cũng không dễ dàng như vậy.

Còn bây giờ?

Để cho anh trải nghiệm một chút niềm vui của kẻ có tiền đi!

Thủy cung tổng cộng chia làm bốn khu vực.

Một cái là khu biển sâu ngầm, hoàn toàn nằm ở dưới đất, con đường pha lê sạch sẽ mà sáng ngời, ánh đèn giống như ngôi sao nhỏ vụn nhẹ nhàng chiếu xuống trên đầu, phảng phất như sao trời kết hợp với biển rộng thâm thúy, lãng mạn mà thần bí.

Ở chỗ cuối còn có hai nhà ăn, tuy rằng chưa khai trương nhưng Vinh Tình có thể tưởng tượng được, nhóm người mang theo người yêu đến nhất định sẽ không nỡ bỏ qua cảnh tượng xinh đẹp như vậy, cùng người yêu mình thưởng thức cảnh đẹp rồi lại cùng nhau thưởng thức món ăn ngon làm người khác phải bất ngờ.

Khu vực thứ hai là một viện bảo tàng kiểu xoắn ốc năm tầng đặc biệt, bên trong là các loại hóa thạch cá quý hiếm từ các nơi trên thế giới, Vinh Tình thậm chí còn thấy một loại hóa thạch thân cá nhưng mặt người, nội tâm chỉ hiện lên hai chữ.

Xấu xí.

(Nguyên văn là 吃藕: nghĩa là ăn củ sen. Ăn củ sen là một từ phổ biến trên Internet, có nghĩa là "xấu xí", bính âm đồng âm "chou" có nguồn gốc từ Baidu Tieba. Một cư dân mạng đặt câu hỏi rằng một nhân vật trong game xấu xí và vô tình bị gắn mác "xấu xí" là "ăn củ sen")

Ông già đã giải thích qua với anh về lĩnh vực này, mục đích đầu tư chủ yếu lúc trước chính là vì muốn làm mất mặt người nước ngoài dám nói bọn họ chỉ biết làm mấy trò chơi giải trí.

Ông già tương đối muốn thể diện, cho nên viện bảo tàng này thật ra hoàn toàn là tự ông ấy bỏ tiền ra, tất cả khoản thu nhập phát sinh của viện bảo tàng này không có quan hệ với Vinh Tình, mà thật ra cái này Vinh Tình không để ý lắm nên cũng vui vẻ cho ông Tống mặt mũi.

Khu vực thứ ba là một khu vực vô cùng kỳ diệu.

Khu vực này bao quanh toàn bộ thủy cung, hình thành một cái vòng tròn có diện tích thật lớn. Mà trong cái vòng tròn này, ông Tống mời đến người những người sử dụng công nghệ mới nhất phân chia khu vực này thành vùng nhiệt đới, hàn đới, địa cực và mấy chủ đề khác.

Đi quanh vòng tròn này một vòng bạn sẽ phát hiện dáng vẻ tồn tại của nhóm sinh vật biển khác nhau trong vòng sinh thái là không giống người thường cỡ nào, thậm chí trong thần bí còn mang theo sự ngạc nhiên làm người khác tấm tắc khen ngợi.

Khu vực cuối cùng là khu vực mới nhất.

Bề ngoài nó như một quả trứng rất lớn, mà bên trong thì lại như một chiếc thuyền hải tặc thật lớn, vị trí của du khách là ở trên con thuyền này, lúc Vinh Tình đi vào còn tưởng rằng bản thân đang đi vào rạp chiếu phim.

Nhưng mà giây tiếp theo, bên người anh bỗng nhiên xuất hiện tiếng cười như chuông bạc. Trước mắt Vinh Tình sáng ngời, từng mỹ nhân ngư chỉ có thể thấy trong truyện cổ tích đang chớp đôi mắt màu xanh biển tò mò nhìn anh, chóp đuôi xoay qua hai bên, đảo quanh người anh.

Vinh Tình sửng sốt, vỗ đùi!

Ông Tống quá trâu bò rồi!

Trên văn kiện nói là khu vực thực tế ảo nhưng không ngờ vậy mà lại là triển lãm sinh vật trong truyền thuyết không tồn tại trên thế giới sao?

Sáng kiến này quá trâu bò!

Mỹ nhân ngư vây quanh anh bơi qua bơi lại, nàng không có lông mi nhưng đôi mắt lại trong suốt mà sáng lên, bốn phía quay cuồng trong nước biển màu xanh, có vẻ vô cùng thâm thúy mà thần bí.

Nàng hé miệng, liên tục phun bọt nước lên mặt Vinh Tình làm anh chớp chớp mắt. Nàng lập tức đắc ý nở nụ cười.

Vinh Tình không hiểu sao cũng cười theo.

Mình đang cười cái gì vậy!

Mình cũng không biết! Nhưng mà chỉ là muốn cười!

Kế tiếp, mỹ nhân ngư mang theo anh đi chiêm ngưỡng phong cảnh không giống nhau dưới đáy biển, thậm chí nàng còn mang theo Vinh Tình đi tham quan cung điện dưới đáy biển của nàng, chỗ nàng ở khiến người khác không thể tưởng tượng được, nhưng lại vô cùng thần bí mê người.

Vinh Tình cơ hồ quên mất thời gian đang trôi đi, bị mỹ nhân ngư này mê hoặc đến không rời mắt được.

Một khắc cuối cùng, mỹ nhân ngư không nỡ vẫy tay với anh.

Phải kết thúc sao?

Vinh Tình có chút tiếc nuối nghĩ. Nhưng ngay sau đó, anh bỗng nhiên phát hiện dưới chân mình hình như có thứ gì đột ngột mọc lên từ mặt đất!

Anh nhìn xuống dưới chân, tức khắc trợn tròn mắt!

Anh vẫn luôn tưởng thuyền hải tặc ở dưới chân, thế nhưng nó bỗng nhiên biến thành một con cá voi!

Trong phút chốc, trong đầu Vinh Tình chỉ có một ý nghĩ.

Cái thủy cung này, anh lời lớn rồi!

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Vinh Tình: Ông Tống nằm mơ mới lấy được thứ này từ trong tay mình về!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio