Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Beta: NKHA

Lâm Kích đuổi Chu Tuần đang quan tâm mình đi, cậu khẽ cắn môi, chợt nhớ tới lời anh rể đã nói sau đó mới trả lời tin nhắn.

[Tôi sẽ sắp xếp.]

Cao Ninh uống một ngụm ca cao nóng, hương vị mê người, hài lòng nhìn tin nhắn. Không tồi, cô thích nhất là mang theo người như Lâm Kích!

Tiệc đóng máy kết thúc, không ít người uống hơi nhiều bắt đầu ồn ào muốn chơi trò chơi. Nhóm người này giống như không sợ để lộ tin tức, thật sự kêu người mang ba rương bia đến.

Cái này cũng chưa tính, bọn họ ồn ào nửa ngày quyết định chơi nói thật hay mạo hiểm. Lúc ấy, ở đây có mấy người vẫn còn tỉnh táo, sắc mặt liền thay đổi. Một nữ sinh trẻ tuổi cười mỉa, đứng lên mời rượu muốn đi trước. Một con ma men bên cạnh túm chặt cô.

"Đừng, đừng đi mà! Trò chơi mới vừa bắt đầu, cô đi về gấp như vậy làm gì?"

"Đúng vậy, đây mới là trò vui nhất hôm nay, chú nói đúng không chú Ngưu?"

Tiêu Tử Kỳ cũng cười nói cầm một chai rượu đi tới, khuôn mặt nhỏ của gã đỏ ửng một mảng lớn, thoạt nhìn như đã uống quá nhiều, nhưng đôi mắt lại tỉnh táo hiển nhiên vẫn chưa uống say.

Nữ sinh kia tránh không thoát được tay của người đàn ông say rượu, chỉ đành tạm thời nén giận ngồi xuống.

Tiêu Tử Kỳ nói đùa với đạo diễn Ngưu vài câu, giống như nhớ tới cái gì quay đầu lại nhìn Lâm Kích.

"Ai da, anh Lâm Kích sao lại ngồi một góc thế này? Tới tới tới, ngồi ghế này ngồi ghế này, chúng ta chơi trò chơi đi. Hay là anh Lâm Kích không thích thấy tôi cùng chú Ngưu nên ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho?"

Lời nói của Lâm Kích lên tới bên miệng rồi dừng lại, ánh mắt của cậu đảo qua vẻ mặt của Tiêu Tử Kỳ.

Cái tên này lại muốn làm gì?

Lâm Kích nổi lên một chút cảnh giác, nhanh chóng gửi tin nhắn khẩn cấp cho trợ lý. Sau đó cậu mới chậm rãi đứng lên.

"Tôi không uống rượu, mọi người trong giới đều biết chuyện này."

Cậu xác thật không uống rượu, trước kia vì tuổi tác của cậu còn nhỏ vẫn luôn nói bản thân không uống rượu nên cũng không có người làm khó dễ, dần dần mọi người đều ngầm thừa nhận chuyện này.

Tiêu Tử Kỳ cười lạnh trong lòng, viện cớ!

Gã lại cười tủm tỉm mở miệng.

"Không sao, vậy cậu chỉ cần uống một ngụm bọn tôi uống một ly, mọi người đều muốn chơi trò chơi, cậu là nam chính mà lại về trước thì sẽ không thú vị nha, mọi người nói có phải hay không?"

"Đúng vậy!"

"Đúng! Nói đúng lắm!"

Mấy con sâu rượu say khướt vội vàng phụ họa. Đạo diễn Ngưu hai má ửng hồng, giơ tay với Lâm Kích.

"Lâm Kích, không sao, chỉ chơi một chút mà thôi. Cậu uống một ngụm là được, tới tới tới, trò này chơi như thế nào? Mấy người chỉ tôi trước đi."

"Ợ~" Ông ợ hơi, hai cánh tay lắc lư.

Lâm Kích cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, mặt lạnh đồng ý. Lúc cậu ngồi xuống mới phát hiện, mọi người đều chơi trò chơi ở chỗ nào? Rõ ràng mấy người muốn chơi trò chơi đều là mấy diễn viên trong đoàn.

Tiêu Tử Kỳ thấy cậu ngồi xuống, lập tức lớn tiếng nói.

"Quy tắc rất đơn giản, cái này quay tới ai thì người đó phải chọn nói thật hoặc là mạo hiểm. Nếu không phải tự phạt một chai, không có vấn đề gì chứ!"

Chờ đến khi mọi người đều nói không thành vấn đề, gã lại cười nhìn Lâm Kích.

"Lâm Kích, cậu chỉ cần phạt một ly là được."

Trong lời nói của gã đã hoàn toàn đem chuyện mọi người một ly, Lâm Kích một ngụm xem là rắm thả ra ngoài.

Lâm Kích trầm mặc không nói. Thì ra là chờ cậu ở chỗ này.

Nữ sinh còn tỉnh táo bên cạnh há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại bị nữ sinh mặt mày đã ửng hồng giữ chặt lại.

"Bây giờ chính là thần tiên đánh nhau, chúng ta là ruồi muỗi đừng mơ tưởng chuyện ra mặt, cô xem đạo diễn Ngưu cũng không mở miệng, chúng ta có nói gì cũng vô dụng."

Nữ sinh á khẩu không trả lời được, chỉ có thể oán hận nắm chặt tay ngồi một chỗ nhìn Tiêu Tử Kỳ.

Lúc nhận được tin nhắn, Vinh Tình còn đang mua sắm điên cuồng. Đây là một cửa hàng rất tuyệt vời. Toàn bộ quần áo đều được làm giống hệt da sói, kể cả chiếc băng rôn cũng có hình dáng tai sói, tất cả đều là phụ kiện dành riêng cho thú cưng.

Ngoài ra còn có thể điều chỉnh được, dù là kiểu dáng ở nhà, kiểu dáng thượng lưu, kiểu dáng cổ xưa, hay kiểu dáng quỷ dị, chỉ có mấy người không thể nghĩ ra chứ không có gì bọn họ không làm được.

Mà hàng tồn có số đo phù hợp trong tiệm ước chừng có kiểu dáng.

Đôi mắt Vinh Tình sáng rực như đèn pha, cuối cùng dứt khoát vung tay lên!

"Tôi muốn hết kiểu dáng có số đo này."

Chàng trai gầy ốm mang mặt nạ lập tức nở nụ cười.

"Ai da, ánh mắt của ngài đúng là rất tốt! Tôi sẽ nhanh chóng đóng gói lại cho ngài."

Tư thế đi đường của hắn lay động như một đóa hoa cực đẹp đẽ, Vinh Tình nhìn cũng không nhịn được tấm tắc làm lạ.

Nhìn đi!

Vừa thấy liền biết là chị em!

Cực phẩm!

Cái mông vểnh này! Dáng người lẳng lơ này!

Người nào có thể cưỡng lại được?

Không bao lâu sau, chàng trai lại cười khẽ đi ra.

"Tôi đã kêu bọn họ đóng gói cho ngài, ngài có muốn nhìn nữa không?"

Hắn dùng ánh mắt đảo qua dáng người Vinh Tình, ám chỉ nói.

"Một bộ thì sao có thể.... bằng hai bộ."

Vinh Tình giật mình. Anh đánh cược, người chị em này vừa tuyệt đối muốn nói tới hai chữ tình thú! Nhưng mà, thiết lập bá tổng của anh sao có thể rơi vỡ được?

Nói tiếp....

Vinh Tình nhớ tới phong ấn thần bí kia, cả người héo hơn một nửa. Muốn dùng cũng không dùng được, dù có tình thú đi nữa thì cũng có người đâu mà dùng vẫn là để nhìn cho đã mắt là được.

Chàng trai thấy anh dầu muối không ăn, có chút đáng tiếc. Số đo đó vừa nhìn là biết không phải để người trước mắt này dùng, hắn còn muốn lừa vị khách hào phóng này mua thêm một bộ nữa.

Đây chính là một vụ mua bán lớn đó.

Bởi vì mấy thứ này quá mức ngại ngùng nên Vinh Tình không gọi tài xế đến đón, anh tự mình lái xe, đem đồ vật về chung cư ở gần đây trong trung tâm thành phố. Kết quả vừa mới đặt đồ xuống, trợ lý liền gửi tin nhắn đến.

"Vinh tổng, anh Lâm gửi một cái định vị đến."

Định vị?

Vinh Tình sửng sốt, vội vàng gọi điện thoại đến.

"Cậu ấy gửi định vị cho hai người là ý gì?"

"Anh Lâm nói, nếu gặp tình huống không đúng thì sẽ trực tiếp gửi định vị kêu hai người bọn tôi qua đón anh ấy. Hôm nay anh Lâm tham gia tiệc đóng máy của đoàn phim, hiện tại bọn tôi đang chạy tới chỗ đó để xem thử là tình huống gì."

Tiệc đóng máy?

Trong đầu Vinh Tình bỗng nhiên hiện lên một đoạn ký ức không quá ấn tượng. Hình như Lâm Kích hoàn toàn thân bại danh liệt là bởi vì tiệc đóng máy này, sau khi cậu ấy uống say bị paparazzi chụp được cậu ấy vào khách sạn cùng vài vị giám đốc?

Má!

Vinh Tình đột nhiên bừng tỉnh!

Lúc trước sao ông đây lại quên mất thứ quan trọng như vậy?

Anh nhanh chóng nói.

"Mau gửi định vị cho tôi, tôi tự mình đi, hai người đi trước xem có chuyện gì xảy ra!"

Chết tiệt! Rốt cuộc là ai muốn làm người của anh?

Đúng là không biết sống chết!

Trợ lý Tiểu Tinh cúp điện thoại, vội vàng gửi định vị qua. Sau đó cô có chút hoảng hốt nhìn A Lương, giọng nói mơ hồ. "Vinh tổng nói, ngài ấy sẽ tự mình lại đây một chuyến."

Đầu ngón tay A Lương căng thẳng, "Cô chắc chắn chứ?"

Tiểu Tinh lẩm bẩm, "Ngài ấy nói như vậy đấy, tôi cũng đã gửi định vị qua...."

Cho nên, hẳn là sự thật nhỉ?

Vinh tổng và anh Lâm là thật sự?

Ngón tay nhanh chóng thả lỏng, A Lương trầm giọng.

"Vậy là được, có Vinh tổng ở đó, dù xảy ra chuyện lớn gì cũng có thể xử lý được."

Vinh Tình lo lắng tiểu chó săn chống đỡ không được, đạp lên chân ga sẽ bị phạt tiền chạy nhanh như bay!

Tiểu chó săn ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì!

Papa che chở cho cậu!

Lại một cái đèn đỏ ngăn anh lại, Vinh Tình oán hận đánh lên tay lái.

Má nó!

Đều do anh!

Anh hẳn là nhớ rõ cái này nhưng giờ lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào!

Vinh Tình tưởng tượng đến Lâm Kích khả năng sẽ xảy ra chuyện.

Chết tiệt!

Sau khi Vinh Tình xuyên thành bá tổng, lần đầu tiên có cảm giác không vui như vậy. Anh hiện tại .... Rất! Tức! Giận!

Tốt nhất là tiểu chó săn không xảy ra việc gì!

Nếu không ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào!

Trong nháy mắt, trên người Vinh Tình dâng lên một cổ lệ khí lớn mạnh.

Sau khi tốc độ xe nhiều lần chạm đến bờ vực vi phạm pháp luật, rốt cuộc cũng tới nơi! Vinh Tình nhanh chóng tìm được lô ghế riêng, một chân đá văng của ra!

Trong phòng, Lâm Kích sừng sững không ngã. Mà xung quanh, mấy con ma men ngã xuống đầy đất. Bên cạnh chân Vinh Tình cũng có một người đang nằm. Anh nhìn kỹ lại, vội vàng đá văng.

Này không phải Tiêu Tử Kỳ thì là ai?

Vinh Tình trợn tròn mắt. Cái này, này không giống với tưởng tượng của papa cho lắm! Anh tưởng rằng anh phải chạy như bay đến, sau đó là một màn anh hùng cứu mỹ nhân!

Nhưng hình ảnh này là chuyện gì vậy?

Vinh Tình cực kỳ rối rắm, vẫn là lo lắng người quan trọng hơn. Anh vội vàng đi tới.

"Tiểu, Lâm Kích, cậu không sao chứ?"

Anh đến gần mới phát hiện tình hình chiến đấu ở chỗ này thảm thiết đến cỡ nào. Trước mặt Lâm Kích là ba hàng chai bia đã khui, một hàng ít nhất hơn hai mươi chai, mà hai mươi này tất cả đều trống không.

Ai da, đây là uống bao nhiêu rồi vậy?

Lâm Kích lộ ra bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện nhìn anh.

"Sao anh lại tới đây?"

Ánh mắt kia, vừa vô tội vừa vui mừng.

Ai chịu nổi được cái này!

Vinh Tình vội vàng tránh ánh mắt đi, sau đó quan tâm nói.

"Cậu không sao chứ? Tôi nhận được tin nhắn của trợ lý nên lập tức tới đây."

Cậu không có việc gì chứ? Mấy tên giám đốc kia hình như cũng không có ở đây?

Anh xoay Lâm Kích vài vòng, nhìn từ trên xuống một lượt. Tốt, người vẫn hoàn hảo, không tổn hao gì. Trái tim đang treo lơ lửng này của papa cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Tảng đá lớn trong lòng Vinh Tình ầm một tiếng rơi xuống đất.

Hử?

Vinh Tình sửng sốt, thò người qua ngửi. Mùi rượu này, hình như rất nhạt? Này không giống như bộ dạng say rượu mà?

Nói tiếp, vừa thấy Lâm Kích là biết cậu ấy không có say!

Lâm Kích chịu đựng người này tùy ý ghé sát cổ mình ngửi. Thân cận quá, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể chỉ thuộc về một mình Vinh Tình. Trong đầu Lâm Kích bỗng nhiên nhảy lên suy nghĩ Vinh Tình thật sự rất đẹp.

"Cậu không uống rượu?"

Vinh Tình thắc mắc nhìn Lâm Kích. Anh nhớ rõ trong sách nói, Lâm Kích bị người khác chuốc say sau đó mới bị đóng gói mang đi mà?

Lâm Kích ngoan ngoãn lắc đầu, ánh mắt cún con đầy vô tội.

"Bọn họ nói muốn chơi trò chơi nhưng tôi không có thua."

Vinh Tình giật mình.

"Cậu lợi hại như vậy sao?"

Vậy vì sao trong truyện lại bị chuốc say?

Lâm Kích chớp mắt một cái, sau đó hùng hồn nói.

"Là bọn họ quá cùi bắp."

Cậu chỉ là có học mấy thứ ở chỗ anh rể thôi.

"Thật sự?"

Vậy vì sao trong nguyên tác Lâm Kích lại thảm như vậy?

Vinh Tình thắc mắc.

Lâm Kích bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa không giả bộ nổi. Hai trợ lý đúng lúc đi vào. Tiểu Tinh vừa nhìn thấy, buột miệng thốt ra.

"Vinh tổng, ngài đánh ngã hết bọn họ rồi sao?"

Vinh Tình: meo meo meo?

Cô xem papa trở thành người nào vậy? Nếu tôi lợi hại như vậy, tôi đã đi làm siêu nhân rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio