Beta: caldwell
~~~~
Sang thu, thời tiết mùa đông dần dần chuyển lạnh. Vinh Tình hắt xì ba cái liên tục, không thể không kiếm một cái áo khoác mặc thêm. Dù vậy anh vẫn còn đang lải nhải trong miệng.
"Chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua mình xuống tay quá độc ác nên đám người già kia đang nguyền rủa mình."
Không sai, trong buổi đấu giá Vinh Tình lại lần nữa làm một trận kinh người. Chỉ cần nhìn Tống Hiền sau khi trở về tự kỷ như thế nào thì biết Vinh Tình rốt cuộc đã xài bao nhiêu tiền.
Một xấp hóa đơn quẹt thẻ vô cùng dày lẳng lặng nằm trong ngăn kéo, có lẽ sẽ còn được bổ sung mỗi ngày.
Nhưng mà, vậy thì sao.
Niềm vui của kẻ có tiền vốn dĩ nên giản dị tự nhiên như thế này.
Bên kia.
Từ sau khi mặc tây trang trong buổi đấu giá, Lâu Thiên liền cảm thấy cô thay đổi rồi.
Quần áo nam là cái gì.
Là niềm vui đó.
Trên đời này tại sao lại có chuyện vui sướng như vậy chứ.
Đó nhất định là tình yêu!
(Nguyên văn là i 了!: là ngôn ngữ mạng bên trung.)
Hôm nay cô cố ý cắt một kiểu tóc ngắn đẹp trai.
"Không tồi nha thầy Tony, lần sau sẽ tìm thầy tiếp."
Lâu Thiên vô cùng hài lòng đứng trước gương ngắm, rồi làm một cái hôn gió về phía thầy Tony.
"Ai da đáng ghét, không cần chờ đến lần sau, không thì đêm nay đi."
Thầy Tony làm động tác hoa lan chỉ, ánh mắt vừa thẹn thùng vừa ẩn chứa mong chờ nhìn cô.
Lâu Thiên vô cùng cảm động sau đó lại cự tuyệt. Trên thuyền nhìn thấy vài boy điểm cao nên cỡ như thầy Tony đã không còn có lực hấp dẫn đối với cô.
Thầy Tony vô cùng tiếc nuối nhìn cô rời đi, nội tâm thổn thức.
Đáng tiếc, hạt giống tốt như vậy biết đi đâu tìm đây.
Dáng người cao gầy tuấn tú cùng với cách trang điểm theo trào lâu nhanh chóng làm Lâu Thiên đang đi trên đường hấp dẫn số lượng lớn ánh mắt ái mộ của nữ sinh.
Cô cực kỳ hài lòng.
Trước kia tại sao cô không nghĩ đến còn có thể chơi như vậy chứ. Nhưng mà đáng tiếc, hạt giống tên Tống Hiền tốt như vậy.
Vừa nhớ tới hạt giống tốt Lâu Thiên liền nhớ tới cái tên đáng chết Vinh Tình kia.
Chậc, vừa nhìn là biết Tống Hiền bị hắn ăn đến chặt chẽ đây mà, đáng chết hơn nữa là còn có tiền.
Càng nghĩ càng bất lực phẫn nộ, Lâu Thiên nhịn không được lấy điện thoại ra.
Cái tên Vinh Tình kia rốt cuộc là có địa vị gì, vậy mà lại có tiền như vậy.
Công cụ tìm kiếm rất nhanh đã cho cô đáp án.
Phú nhất đại.
Xuất thân không rõ.
Buổi đấu giá mỗi năm đều có hắn.
Lâu Thiên trợn mắt há hốc mồm.
Ai da, lợi hại như vậy sao?
Vậy đúng là không thể trêu vào.
Ừm.
Ngón tay Lâu Thiên bỗng nhiên dừng lại.
Vinh Tình thực hư lẫn lộn đầu tư vào bộ phim mới tên của đạo diễn Thăng.
Không phải chứ, tên đó còn đầu tư cái này.
Lâu Thiên ngừng lại, tò mò bấm vào thử.
Nhưng mà.
Màn hình lại xuất hiện , cái này là bị xóa rồi.
Lâu Thiên kinh ngạc.
Tên Vinh Tình này có chút lợi hại.
Nhưng mà cô đã nhớ kỹ từ ngữ mấu chốtt, đạo diễn Thăng cùng với phải không.
Rất nhanh Lâu Thiên lại tìm ra được hai từ ngữ mấu chốt này. Vừa tìm đã tìm được một cái tin tức.
Chỗ quay phim vậy mà lại ở gần đây. Thú vị, vậy mình phải đi xem một chút.
Lâu Thiên hứng thú nghĩ.
Ngoài đoàn phim .
Một đứa bé trai đội mũ lưỡi trai mang khẩu trang cười đến mức khóe mắt cong cong, đang làm nũng với bảo vệ ở ngoài cửa.
"Anh bảo vệ, anh cho em đi vào đi, em thật sự tới thăm ban."
Bé chắp tay trước ngực làm ra bộ dạng cầu xin, làm bảo vệ thiếu chút nữa không chống đỡ được.
Nhưng bảo vệ vừa nhớ tới đạo diễn Thăng liền nhịn không được run lập cập.
"Không được, đạo diễn của bọn anh nói tất cả người muốn đi vào phải đăng ký hơn nữa còn phải được ông ấy phê chuẩn, nếu không sẽ làm anh cuốn gối."
Bảo vệ lộ ra vẻ khó xử, thật sự không phải do hắn không nể tình đâu.
Ai lại nhẫn tâm cự tuyệt đứa bé dễ thương như vậy.
Mắt thường có thể thấy được bé trai đau lòng.
Dáng vẻ này của bé làm cho bảo vệ nhìn thấy cũng đau lòng. Nhưng so sánh thì vẫn là công việc với tiếng gào thét của đạo diễn làm hắn sợ hãi hơn.
Thấy chiêu này không thể thực hiện được, Tiêu Tử Kỳ thầm hận trong lòng.
Nếu không phải lúc trước người đại diện hại gã lãng phí một cơ hội thử vai, gã sao có thể lưu lạc đến mức ngay cả cửa đoàn phim cũng không đi vào được.
Hai người cứ mặt đối mặt đầy ngượng ngùng mà đứng như vậy.
Bỗng nhiên, một người đàn ông mặc áo gió đi tới, hai người đồng thời quay đầu nhìn.
Rất đẹp trai.
Hai người đồng thời nghĩ.
Chờ khi đến gần, đôi mắt hai người đều tỏa sáng.
Người đàn ông này rất đẹp trai.
Lông mày của hắn rõ ràng là mày kiếm được rèn cẩn thận nhưng không hiện ra khí chất khéo léo ngược lại làm cho người khác cảm thấy khuôn mặt của hắn càng thêm góc cạnh.
Mũi hắn cao thẳng, môi mỏng hồng nhạt, một thân áo gió dài làm dáng người có vẻ cao.
Mà giữa khuôn mặt hắn xuất hiện một nụ cười phấn chấn rạng rỡ, cẩn thận nhìn kỹ còn mang theo một chút xấu xa không đứng đắn.
Tiêu Tử Kỳ nhìn đến mức ngây người. Từ trước đến nay gã chưa bao giờ thấy một gương mặt đàn ông nào tà tính như vậy.
Bảo vệ cũng tròn mắt nhìn. Đây, đây là minh tinh nào sao?
Bảo vệ cũng có lăn lộn trong giới, nhưng hình như hắn không nhận ra có người nào như thế mà?
Lâu Thiên nhìn thoáng qua hai người rồi lại nhìn thoáng qua định vị.
A, không sai mà, chỗ cô nghe được chính là nơi này.
Lâu Thiên thấm giọng rồi mở miệng, là giọng nói trầm thấp gợi cảm của nam.
"Xin lỗi, tôi đang tìm đoàn phim , xin hỏi là chỗ này sao?"
Bảo vệ lập tức nghi ngờ nhìn Lâu Thiên.
"Là chỗ này, anh là...."
Lâu Thiên hơi mỉm cười, tìm được rồi.
Cô đang định mở miệng nói gì đó, Tiêu Tử Kỳ bên cạnh bỗng nhiên tháo khẩu trang xuống. Gã nghịch ngợm le lưỡi.
"Không được rồi, liên tục mang khẩu trang thật khó chịu."
Đứa bé dễ thương này là ai vậy?
Đôi mắt Lâu Thiên lập tức sáng lên.
Cô nhanh chóng liếc nhìn bé trai trước mặt từ trên xuống dưới. Khuôn mặt chín điểm, hoàn toàn là kiểu hình cô thích, dáng người kém một chút, khoảng bảy điểm, cộng mấy điểm khác lại là được tám phẩy năm điểm.
Tốt! Cái này còn không phải là đồ ăn của cô sao?
Lâu Thiên hơi cúi người, hứng thú đi đến trước mặt bé trai.
"Boy, nhóc tên gì?"
Mặt Tiêu Tử Kỳ hơi đỏ nhưng lại không có tránh đi.
Gã nhẹ giọng nói, "Em tên Tiêu Tử Kỳ, anh không biết em là do có thể em còn chưa đủ nỗ lực để nổi tiếng."
Gã nói, le lưỡi gõ đầu, bộ dạng đáng yêu.
Lâu Thiên càng thêm hứng thú.
"Tiêu Tử Kỳ sao, anh hình như có nghe nói qua."
Thật ra thì cô không biết, cô ở Mỹ thì thời gian đâu ra để tìm hiểu cái đó.
"Nhưng mà, so với trong ấn tượng của anh người thật càng đẹp mắt hơn."
Cho dù có biết hay không thì cứ khen đẹp mắt chỉ có đúng chứ không sai.
Ý cười trên mặt Tiêu Tử Kỳ rõ ràng hơn.
"Thật vậy sao, cảm ơn anh đã khen. Anh là tới thăm ban sao?"
Gã hỏi ra lời rồi lại vội vàng giải thích, "Em không ý muốn tìm hiểu anh, nhưng mà em vốn dĩ cùng là muốn đến thăm ban tiền bối từng hợp tác chung lúc trước, nhưng đạo diễn hình như quản rất nghiêm, bảo vệ nói chúng ta không được đồng ý thì không thể tùy tiện đi vào."
Lâu Thiên nơi nào còn có tâm tư thăm ban.
Nói tiếp, cô vốn dĩ muốn đến đây nhìn thử có thể gây phiền toái cho Vinh Tình hay không, bây giờ có một cây củ cải đường nhỏ, ai còn có tâm tư kia.
"Không sao, anh vốn chỉ là tới tìm người. Nếu chúng ta đều không thể vào được thì nhóc có muốn cùng đi uống ly cà phê không, anh có một em gái là fans của nhóc, muốn thay em ấy nhờ nhóc ký tên, có thể chứ?"
Trong nụ cười của Lâu Thiên mang theo hứng thú nói không nên lời, cái đuôi to ở sau mông vẫy vẫy chờ con cá cắn câu.
Gương mặt Tiêu Tử Kỳ ửng đỏ, vội vàng nói.
"Là như vậy sao, vậy anh giúp em cảm ơn chị ấy đã thích em, muốn ký tên đương nhiên không thành vấn đề."
Gã lập tức đeo khẩu trang lên, đi tới bên cạnh Lâu Thiên chớp mắt.
Trời ạ đây là bé trai dễ thương tuyệt vời nào vậy!
Lâu Thiên chỉ cảm thấy bản thân hôm nay đổi vận rồi. Giờ khắc này cô tuyên bố, ba người đàn ông lúc trước đều chỉ có sáu điểm.
Hai người đều mang tâm tư riêng, cứ như vậy mà nắm tay bước khỏi cửa đoàn phim.
Vinh Tình.
Nói thật, anh thật sự không phải kẻ cuồng rình trộm gì đâu, chỉ là mấy ngày rồi chưa được thấy tiểu chó săn nên muốn đến thăm ban một chút, nhưng mà anh ở xa đã nhận ra bạch liên hoa.
Tiêu chuẩn cơ bản của anh là không muốn trêu chọc cái phiền phức này nên anh mới yên lặng trốn trong chỗ tối chờ bạch liên hoa đi trước.
Trăm triệu lần không nghĩ tới chính là anh vậy mà lại thấy được một màn như vậy, Vinh Tình thật sự không biết anh nên đốt nến cho bên nào thì tốt hơn.
Nói thật thì đối thủ hai bên chẳng phân biệt trên dưới được!
A, không, có khả năng vẫn phân được.
Vinh Tình nỗ lực duy trì vẻ mặt mình không có vẻ thô tục như vậy.
Bởi vì anh mới vừa tìm được một ít thứ trong trí nhớ của mình, đại khái chính một chút phương pháp nhỏ an ủi nhau của chị em và trong giới. Ví dụ như đeo dụng cụ thần kỳ có hai đầu giống tộc rồng.
(Chắc giống sεメ toy.)
Nhưng mà cũng có thể là dùng dụng cụ thần kỳ dùng một đầu thôi, dù sao anh cũng không dùng nên không biết chi tiết rõ ràng như vậy.
"Sao vậy?"
Lâm Kích đi ra từ trong cửa. Cậu ở bên trong đợi Vinh Tình một khoảng thời gian nhưng lại không nhìn thấy có người đi vào, thì ra là ở bên ngoài ngẩn người.
Vẻ mặt Vinh Tình một lời khó nói hết nhìn cậu. Anh suy nghĩ, cố gắng dùng từ không quá thô tục.
"Vừa rồi thấy Tiêu Tử Kỳ đi cùng với một người quen biết trên thuyền."
"Người nào vậy?"
Lâm Kích nhanh chóng bắt lấy trọng tâm.
Vinh Tình cười ngượng ngùng đi đến bên tai cậu nói nhỏ.
"Con gái của vua thuyền, một người thích giả nam."
Thích giả nam?
Ý nghĩa tốt xấu của từ này Lâm Kích vẫn hiểu được.
Nhưng mà, Tiêu Tử Kỳ cùng với một phụ nữ?
Cậu suy nghĩ.
"Có lẽ nào Tiêu Tử Kìa không biết cô ấy là nữ?"
"Chắc chắn là không biết."
Vinh Tình không chút do dự.
Nếu không phải lúc trước anh biết được con gái của vua thuyền thì chắc anh cũng không nhận ra được đây là phụ nữ đâu!
Lâm Kích khó hiểu.
"Nhưng mà anh rối rắm cái làm gì?"
Vinh Tình không phải không thích Lâm Kích sao?
Là papa muốn rối rắm sao?
Là hai người bọn họ cố tình lọt vào mắt của papa!
Vinh Tình rất muốn lớn tiếng la to, nhưng lúc nhìn mặt Lâm Kích.... Thôi, tiểu chó săn đơn thuần như vậy, không nên dạy hư cậu ấy.
"Đúng rồi, buổi đấu giá lần này tôi thấy một món đồ rất thích hợp với cậu."
Vinh Tình bỗng nhiên nhớ tới mục đích của mình.
Papa tiêu tiền cũng có một phần cho cậu. Hì hì hì, vui vẻ sao?
Anh cẩn thận lấy một cái hộp ra.
Thật tinh xảo.
Trong tay là cảm giác nặng trĩu của hộp gỗ, sau đó là mùi hương nhàn nhạt của nó. Lâm Kích cầm trong tay, có chút kinh ngạc.
"Anh mua ở buổi đấu giá?"
Mua cho mình?
Vinh Tình thúc giục.
Tặng quà là muốn nhìn thấy vẻ mặt của người nhận, như vậy mới biết được đối phương có thích hay không! Nếu không tặng quà sẽ không có ý nghĩa!
"Đúng vậy, chính là mua cho cậu, cậu mở ra nhìn thử xem có thích không?"
Thích mới không phụ một phen tâm ý của papa! Nói thật, tuy là buổi đấu giá nhưng cũng phải gϊếŧ từ trong thiên quân vạn mã mới có được!
Lâm Kích nhìn mong chờ trong đôi mắt anh, gật đầu. Không biết vì sao, cậu bỗng nhiên có chút căng thẳng, Vinh Tình đi chơi thế nhưng còn nhớ rõ mua quà cho cậu.
Cho nên Vinh Tình mua cho mình món quà gì vậy?
Ngón tay Lâm Kích run rẩy nhè nhẹ nhỏ đến mức khó phát hiện được, từ từ mở hộp gỗ vô cùng tinh xảo trong tay ra.
Đây là ——