Vinh Tình nhìn thấy Lâm Kích đỏ bừng như bốc khói mới nhận ra bản thân vừa mới nói cái gì.
Không phải!
Vinh Tình chỉ cảm thấy trước mắt là trời đất quay cuồng, choáng đầu hoa mắt.
Mình vừa mới nói gì vậy?
Đều tại cậu!
Đều do chó săn nhỏ!
Vậy mà dám lén lút chụp màn hình papa!
A a a a a a a a a a!
Thời gian hãy quay lại!
Cái thứ đã làm anh xuất hiện trên người bá tổng, mặc kệ mày là cái gì thì cũng nhanh quay lại năm phút trước đi!!!
Vinh Tình từ từ nhắm hai mắt lại rồi lại từ từ mở ra ngay lập tức.
Mặt Lâm Kích vẫn đỏ như cũ.
Anh xoay người, từ từ đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống rồi gục ngã.
Tốt lắm.
Papa đã chết.
Chết vì xấu hổ.
Xin mọi người cứ giả vờ như không nhìn thấy tôi đi.
Cả người Vinh Tình vùi vào khuỷu tay của mình, hai tay bao lại thành một thế giới cho bản thân.
Anh có thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng phả trên mặt bàn, sau đó xông tinh thần anh đến mức ngày càng mơ hồ.
Anh ôm chặt đầu, ánh mắt bắt đầu mất tập trung.
Lâm Kích nhéo lỗ tai, cảm giác nhiệt độ đã hơi giảm một chút. Cậu có hơi do dự, nhưng vẫn đi tới.
Đừng tới đây!
Cậu đi ra đi!
Nghe thấy tiếng bước chân, Vinh Tình kêu to trong lòng.
Anh sụp đổ đến mức muốn khóc rồi.
"Cái này đều do lỗi của tôi."
Lâm Kích suy nghĩ một chút, hay là nhận sai trước đi.
Vinh Tình bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
Lâm Kích chỉ cảm thấy lỗ tai của mình hình như lại sắp nóng lên, cậu mím môi.
"Anh đừng như vậy, khụ, cái này phải trách tôi không tốt tôi không nên lén lút chụp ảnh."
Cả người Vinh Tình chấn động.
Đúng vậy!
Đúng!
Không sai!
Đây đều là lỗi của chó săn nhỏ!
Anh lớn tiếng nói trong lòng.
Nếu không phải do ảnh chụp màn hình của chó săn nhỏ, anh sẽ không có khả năng nhìn thấy!
Nếu anh không nhìn thấy thì sẽ không có khả năng đụng vào điện thoại của chó săn nhỏ!
Nếu anh không đụng vào điện thoại thì sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc như vừa nãy!
Tốt!
Giả thuyết được thành lập!
Cho nên đây đều là lỗi của chó săn nhỏ!
Papa vô tội!
Vinh Tình nhanh chóng mượn được cái cớ thoát ra bèn từ từ ngồi dậy.
Anh nhìn chằm chằm Lâm Kích.
Nhanh nói nhiều chút đi!
Cõng nồi trên lưng!
Thấy hai mắt anh khôi phục ánh sáng lấp lánh Lâm Kích lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu lại có chút dở khóc dở cười, Vinh Tình vừa khó hiểu lại vừa dễ hiểu. Tuy rằng cảm giác xấu hổ vẫn còn nhưng Lâm Kích vẫn cầm điện thoại tới.
"Lần trước thấy dáng vẻ lúc ngủ của anh thật sự rất," Cậu dừng một chút, giọng điệu châm chước, "Rất đáng yêu cho nên không có sự đồng ý của anh đã lén lút chụp lại, tôi xin lỗi."
Ông đây đáng yêu chỗ nào!
Vinh Tình liếc mắt một cái mới nhận lấy điện thoại.
Anh rõ ràng cũng rất có cảm giác bá tổng!
360 độ đều là bá tổng, không có bất kỳ góc chết đáng yêu nào!
Nói thầm trong lòng một chút Vinh Tình cầm điện thoại Lâm Kích lên nhìn.
Anh trợn tròn mắt.
Không phải chứ, tên ngốc trong hình là ai vậy?
Vinh Tình trầm mặc trong chốc lát, bắt lấy bản thân vừa rồi lại đánh.
Cái này giống bá tổng chỗ nào!
Cái này thậm chí còn không gọi là đáng yêu!
Bức hình này khác tên ngốc Tống Hiền chỗ nào!
Sấm sét giữa trời quang!
Vinh Tình chỉ cảm thấy bản thân bị đả kích hai lần!
Sớm biết như vậy không bằng anh giả bộ cái gì cũng không thấy!
Cứ để anh tự cho là chó săn nhỏ thầm mến mình không tốt sao!
Nó không tốt hơn à!
....?
Vinh Tình chậm rãi lấy lại tinh thần.
Anh có chút do dự.
Không phải chứ?
Chó săn nhỏ lấy hình của anh làm ảnh nền?
Cái này sẽ không phải thật sự là....?
Kẻ mù như mình hình như vừa phát hiện ra chỗ kỳ lạ.
"...., cái kia, tuy rằng không quá thích hợp nhưng mà tôi muốn nhắc nhở một chút chúng ta còn đang nói chuyện điện thoại. Lâm Kích, tôi tìm cậu là muốn nói chút việc gấp."
Cao Ninh đặt điện thoại trên bàn một lúc lâu rồi mới cầm lên nghe thử xem có âm thanh hay không, xác định không có động tĩnh gì mới thử mở miệng thăm dò.
Cô cũng thật khó khăn, luôn có cảm giác bản thân khá giống Tây vương mẫu. Nhưng mà cô thật sự rất gấp.
Lúc này Lâm Kích mới nhớ tới bản thân còn đang nói chuyện điện thoại, cậu đỏ mặt ngượng ngùng, giơ tay về phía Vinh Tình.
"Để tôi nghe điện thoại trước được không?"
Vinh Tình mặt không đổi trả điện thoại lại cho cậu.
Fu.ck!
Bên kia là tên ngốc nào vậy!
Thời điểm như thế này không biết cúp điện thoại à!
Lâm Kích nhận lấy điện thoại, đỏ ửng trên mặt lập tức tan đi một nửa.
"Chị Cao, có chuyện gì vậy?"
"Cậu còn nhớ hợp đồng quảng cáo lúc trước không? Xuất hiện chút vấn đề."
Cao Ninh nói xong nhịn không được thở dài một hơi, hợp đồng quảng cáo kia cô cũng biết một chút tin tức, nghe nói là bên phía Vinh tổng hỗ trợ lấy được vốn đã là chuyện nắm chắc được thế nhưng không ngờ được rằng nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
"Vấn đề gì?"
Lâm Kích liếc mắt nhìn Vinh Tình, hình như Vinh Tình không biết chuyện này?
Vinh Tình đã nói với cậu về hợp đồng quảng cáo kia, nói là quà cảm ơn Cao tổng nhỏ tặng cho Vinh Tình.
Cao tổng nhỏ làm việc không đáng tin như thế sao?
"Hắt xì ——!"
Cao Gia Hiên hắt xì một cái rất lớn, hắn lấy một khăn giấy ra lau mũi.
"Tiếp tục cuộc họp đi."
Tâm trạng hắn buồn bực, ai nghĩ đến mình vậy? Chẳng lẽ là Tống Hiền?
"Tình hình cụ thể tạm thời còn chưa nghe ngóng được, mà hình như là nhãn hiệu đó cảm thấy độ nổi tiếng của cậu không đủ chống đỡ quảng cáo này. Độ nổi tiếng lúc trước của <<Thiên Địa Khuyết>> cũng làm bọn họ cảm thấy thanh danh của cậu không quá tốt, hiện tại tôi đang nói chuyện với bọn họ, nếu cậu có thể quay lại tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu tự mình đi tới một chuyến, để bọn họ đỡ phải chọn xương từ trong trứng nói cậu không được tốt."
Trong giọng điệu của Cao Ninh dần dần mang theo lửa nóng.
Nhãn hiệu trở mặt không quen biết không phải là không có.
Thế nhưng lần này thật sự khiến người ta cảm thấy không thể nói lý lẽ.
Đặc biệt là tổng giám đốc của đối phương, cả buổi họp mà chỉ ngồi phía trên không nói một lời nào!
Lâm Kích nghe thấy sự bất lực ẩn dưới tức giận của cô, suy nghĩ một chút liền gật đầu.
"Vậy được, bây giờ tôi chạy tới, chị gửi địa chỉ cho tôi đi."
Cao Ninh dứt khoát cúp điện thoại gửi địa chỉ qua, cô nhìn vào gương hơi nhíu mày.
Lông mày lúc trước quá mềm mại, cô muốn hung ác một chút!
Nhận được tin tức, Lâm Kích bỗng nhiên cảm giác bên cạnh xuất hiện một cái đầu.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Vinh Tình tò mò.
Nghe giọng điệu Lâm Kích hình như rất gấp?
Anh liền buồn bực.
Không phải trước đó đã ra oai phủ đầu cho tất cả mọi người trong giới rồi sao?
Còn có người không biết Lâm Kích là người anh quan tâm?
"Ừm, có chút việc phải đi xử lý."
Lâm Kích suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên đi đến xem thử có thể xử lý hay không rồi nói tiếp.
Hợp đồng quảng cáo này nói thế nào cũng là Vinh Tình lấy giúp cậu, bây giờ hình tượng và độ nổi tiếng của bản thân cậu bị xoi mói cũng không thể để Vinh Tình chèn ép đối diện được, vẫn là để bọn họ xem thử có thể giải quyết được không rồi nói.
Vinh Tĩnh bĩu môi, có hơi thất vọng.
Vừa mới đến lại muốn đi, chậc, trai đểu!
Anh bóp bóp con mèo lông mềm.
Thôi, coi như nể mặt món quà này.
"Đi đi, đúng lúc buổi chiều tôi còn có một cuộc họp."
Nhìn xem!
Anh tri kỷ cỡ nào!
Chó săn nhỏ mau bắt chước!
Lâm Kích xác thực cảm nhận được sự tri kỷ của anh.
Trước khi tạm biệt Vinh Tình, cậu suy nghĩ một chút.
"Buổi tối ngày mai tôi mời anh ăn cơm được không? Cảnh quay ngày mai của tôi không nhiều."
Vinh Tình mới vừa ủ rũ lập tức khôi phục tinh thần.
"Cậu mời?"
Lâm Kích gật đầu, "Tôi mời."
"Được!"
Không sai!
Chó săn nhỏ có tiến bộ!
Biết kiếm tiền báo đáp cha già rồi!
Vinh Tình cảm động!
Lâm Kích được xe riêng của Vinh Tình đưa ra từ cửa sau Vinh thị rồi đi đến chỗ trên địa chỉ Cao Ninh gửi.
Cao Ninh đang đứng dưới sảnh chờ cậu, thấy cậu vừa đến liền đạp giày cao gót, lòng nóng như lửa đốt kéo cậu lại.
"Đi, hên là hôm nay cậu ăn mặc trông vẫn được, tôi trực tiếp mang cậu đi lên để bọn họ nhìn người thật."
Trong lòng cô kìm nén một luồng nộ khí.
Cô chưa bao giờ gặp nhãn hiệu nào khó tính hơn nhãn hiệu này, tiêu chuẩn chọn lựa cũng quá hà khắc!
Nghiêm trọng như thế?
Lâm Kích lần đầu tiên thấy Cao Ninh tức giận như vậy.
Ấn tượng nhiều nhất mà người đại diện mới này cho cậu thấy vẫn là sự bình tĩnh như nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay.
Sắc mặt không kiềm được cơn tức như vậy thật sự là rất hiếm thấy.
Đến phòng họp.
Cao Ninh hít sâu một hơi, vỗ vai Lâm Kích, "Đi thôi, vào nào."
Đẩy cửa ra, trong phòng họp có một một nữ ngồi hai bên trái phải, chính giữa một người đàn ông nghiêm túc.
Bước chân Lâm Kích hơi dừng, người đàn ông này mang đến cho cậu một cảm giác giống như trước lúc quen Vinh Tình.
"Vị này chính là cậu Lâm nhỉ? Tôi là trợ lý La."
Người đàn ông ngồi bên trái đứng dậy, y đeo gọng kính màu vàng thoạt nhìn có vẻ ôn hòa bắt tay Lâm Kích.
"Ngưỡng mộ đã lâu, lần đầu tiên gặp mặt, cậu Lâm trông tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi."
"Trợ lý La quá khen."
Lâm Kích mặt không đổi sắc bắt tay, ngồi xuống cùng Cao Ninh.
Trợ lý La cũng ngồi xuống theo, nói mấy câu với người đàn ông bên cạnh.
Lâm Kích tất nhiên không nghe thấy được.
Nhưng mà cậu nhịn không được quan sát vị trợ lý La này một chút.
Chắc là đã thấy qua trợ lý Hà nên cậu luôn cảm thấy vị trợ lý La này nhìn rất có khí thế nhưng mà không bằng trợ lý Hà.
Trợ lý Hà tuy rằng cũng là trợ lý, dùng từ cũng sẽ kính trọng gọi ngài nhưng mà lúc y và Vinh Tình nói chuyện lại giống như bạn cũ.
Vị trợ lý La trước mặt này thì lại có vẻ vô cùng khiêm tốn.
Người đàn ông ngồi chính giữa nghe trợ lý La nói xong thì cầm lấy bút máy viết trên giấy một hàng chữ.
Hả?
Lâm Kích theo bản năng nhìn Cao Ninh đôi môi Cao Ninh khẽ nhúc nhích, giọng nói cực nhỏ.
"Cổ họng của tổng giám đốc bọn họ hình như không tốt lắm."
Lâm Kích gật đầu hiểu rõ.
Trợ lý La nhìn kỹ hàng chữ trên giấy, ngẩng đầu.
"Là như vầy, cậu Lâm đã đến vậy chúng ta cũng nói thẳng. Quý mới của công ty chúng tôi chủ yếu tập trung vào đối tượng khách hàng trưởng thành, nhất là những doanh nhân nhỏ tương đối thành công. Đa số bọn họ đều đến tuổi trung niên, ngoại hình cậu Lâm quả thật không tệ thế nhưng lại có hơi trẻ. Ý của Mục tổng chúng tôi là có thể đổi cho cậu một quảng cáo khác kiểu trẻ trung hơn."
Cao Ninh cố nén cơn tức.
"Trợ lý La và Mục tổng cứ nói đùa, hợp đồng chúng ra đã ký rồi bây giờ quay đầu lại mới xoi mói ngoại hình Lâm Kích, cái này có vẻ không thích hợp lắm?"
Hơn nữa quý mới của Mục thị chủ yếu tập trung vào mảng này, kiểu trẻ trung căn bản không phải sản phẩm chính, so sánh hai thứ quả thực chính là cách nhau một trời một vực ai nguyện ý bị thua lỗ?
Trợ lý La buông tay.
"Hợp đồng đã ký là không sai, nhưng mà ngoại hình và khí chất của cậu Lâm xác thực không thích hợp cũng là sự thật, đây là lỗi sai của hai bên, công ty chúng tôi nguyện ý thay thế một quảng cáo khác đã là biện pháp giải quyết tốt nhất."
Tốt nhất cái đầu anh!
Cao Ninh tức đến mức thiếu chút nữa đập bàn đứng dậy!
Đây rõ ràng là đang bắt nạt người khác!
Lúc này Lâm Kích không chút hoang mang đứng dậy.
Ánh mắt cậu, thần thái, khí chất theo hành động của cậu mà từ từ biến hóa.
Cuối cùng cậu hơi nâng cằm, bên trong ánh mắt lạnh lẽo mang theo một chút hung hăng vênh váo.
"Ngược lại tôi cảm thấy ngoại hình và khí chất của tôi đều rất phù hợp với nhu cầu của quý công ty."
Cao Ninh trợn mắt há hốc mồm nhìn, bỗng nhiên trong đầu lóe lên tia sáng.
Dáng vẻ này giống hệt vị Vinh tổng lúc trước cô gặp được!
Lâm Kích đây là đang diễn Vinh tổng?
Người đàn ông ngồi chính giữa bỗng nhiên nói chuyện.
"Cái tính khí này của cậu học từ Vinh Tình đấy à? Bây giờ cậu giống cái bóng của hắn rồi đấy."*
(*Mục tổng này đang nói tiếng Quảng Đông nha.)
1
Người đó vừa mới mở miệng, hai phụ tá đều yên lặng cúi đầu xuống.
Vẻ mặt của Cao Ninh và Lâm Kích cũng rạn nứt.
Không phải chứ, anh trai, anh là ai vậy?
Còn có giọng nói đúng tiêu chuẩn Quảng Đông này là chuyện gì vậy?