Quá khó quá khó, Vinh Tình tỉ mỉ nhìn lại.
+
Ồ? Fan Lâm Kích không tệ lắm!
Nhìn thao tác fan Lâm Kích dẫn dắt nhịp điệu đi lệch đến chân trời, Vinh Tình nhịn không được bật cười.
Tốt lắm!
Không hổ là mấy người!
Trong lòng lập tức cảm thấy sảng khoái.
Vinh Tình ăn hai ba miếng đã xong bữa sáng, trầm tư một lát.
Ngày hôm nay làm gì thì tốt đây?
Không có trợ lý Hà nên cũng không muốn đi làm lắm, quá mệt mỏi.
Hơn nữa chuyện của công ty về cơ bản đều đã sắp xếp xong rồi.
Vinh Tình sờ cằm, bỗng nhiên mắt sáng lên!
Không bằng đi mua điện thoại mới cho chó săn nhỏ đi, tốt lắm!
Thuận tiện đi thăm ban mà lâu rồi chưa đi!
Hoàn mỹ!
Có mục tiêu nên Vinh Tình nhanh chóng chui vào phòng để quần áo chỉnh trang lại bản thân.
Mũ, khăn quàng cổ dày, áo khoác!
Một cái cũng không thể thiếu!
Lại đeo thêm cái kính mắt chắn gió, Vinh Tình đứng soi gương.
Tốt lắm!
Cực kỳ kín đáo!
Hẳn là không có ai nhận ra anh là ai đâu nhỉ?
Thay đồ xong xuôi, Vinh Tình chọn một chiếc xe tầm thường nhất.
Lần này bên truyền thông sẽ không viết linh tinh nữa đâu ha?
Vinh Tinh tìm được một trung tâm thương mại gần đoàn phim rồi bình tĩnh đi vào.
Vào thời gian này trung tâm thương mại không có nhiều người lắm, Vinh Tình chọn một cửa hàng điện thoại mà anh có chút ấn tượng rồi bình tĩnh đi vào chuẩn bị dạo một vòng.
Người bán điện thoại có lẽ là mùa đông nên rảnh rỗi đến nhàm chán, vừa thấy Vinh Tình tới đây mua điện thoại thì hận như không thể giới thiệu toàn bộ điện thoại có trong cửa hàng cho anh.
Nụ cười trên mặt hớn hở giống như không cần tiền, miệng lưỡi cũng ngọt ngào.
"Ngài nhìn thử mẫu này đi, giống hệt chiếc trên tay ngài, xin hỏi ngài đây là muốn tặng người yêu sao? Vậy đúng lúc gần đây mẫu này mới ra mắt hộp quà tình nhân đang rất được giới trẻ yêu thích, ngài có muốn xem thử không?"
Hộp quà tình nhân?
Vinh Tình bị sốc*, điện thoại còn có thể bán như vậy?
(*吃鲸: gặm cá voi: đây là cách chơi chữ trên "âm thanh" chơi chữ từ "吃惊", chī jīng có nghĩa là "bị sốc", từ [鲸] có âm giống nhau, nhưng nó có nghĩa là [鲸鱼] jīng yú hoặc cá voi.)
Là thiên tài kinh doanh nào vậy?
Có điều.
"Thôi, tôi mua tặng con trai, có mẫu màu đen không?"
Vinh Tình quơ quơ tay, cự tuyệt.
Tưởng anh không hiểu sao!
Hộp quà tình nhân!
Cũng chính là bên trong có hai chiếc điện thoại!
Hai chiếc!
Lẽ nào anh lại đưa chó săn nhỏ hai chiếc điện thoại?
Vậy thì quá xa xỉ.
Vinh - mới vừa tặng một chiếc Black Beauty - trầm tư.
Trên mặt thoáng hiện vẻ thất vọng nhưng tố chất chăm sóc khách hàng vẫn có, cô nhanh chóng dời mục tiêu.
"Cửa hàng vẫn có mẫu màu đen, mời ngài đi bên này."
Vinh Tình thổn thức mà thở dài một hơi.
Mệt mỏi quá.
Anh thật sự không muốn cử động.
Lề mề dịch vài bước, Vinh Tình chợt dừng lại.
.... Ồ?
Cái người ở phía trước tại sao nhìn hơi giống Mục Thịnh?
Mục Thịnh nghiêng đầu cũng nhìn thấy anh.
Hắn lập tức nở nụ cười tươi, vẻ mặt vui mừng đi tới.
"Vinh tổng, cậu tới mua di gay* sao?
(*Động với gay (bóng) ở đây đọc na ná nhau.)
Không.
Tôi không phải.
Tôi không có.
Cậu nói bậy.
Vinh Tình rất muốn điên cuồng phủ nhận ngay lập tức, nhưng chết tiệt là anh lại nghe thấy rõ ràng Mục Thịnh đang nói về điện thoại....
Vinh Tình mặt không biểu cảm gật đầu xong lại có hơi hối hận.
Sớm biết vậy cứ giả vờ bị mù!
"Đúng vậy ông chủ Mục, còn cậu?"
Haiz.
Thôi, đã chậm.
Vinh Tình nhận thấy vẻ mặt quỷ dị của nhân viên bán hàng đứng bên cạnh thì mừng thầm.
Cũng may hôm nay anh che rất kín!
Hẳn là sẽ không có ai nhận ra khuôn mặt này của anh!
Mục Thịnh vừa nghe xong thì vui vẻ.
"Vậy không cần mua đâu, để tôi đưa cho cậu!"
Hắn nói một câu tiếng Quảng Đông với nhân viên bán hàng đứng sau, "Cứ trực tiếp lấy mẫu này đưa cho Vinh tổng đi rồi ký vào khoản của tôi."
Nhân viên bán hàng để lộ một nụ cười hoàn mỹ, "Không thành vấn đề, Mục tổng."
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ trên quầy tuyển dụng lại ghi rằng phải thông thạo tiếng Quảng Đông rồi.
Vinh Tình chậm rãi đánh ra một dấu hỏi?
Tại sao đột nhiên lại đưa điện thoại?
Anh suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng bắt được trọng điểm khác.
"Nhãn hiệu điện thoại này là của nhà cậu?"
Anh nói mà! Bảo sao cảm thấy nhãn hiệu điện thoại này rất quen mắt!
Mục Thịnh gật đầu, "Đúng vậy, của anh tôi nhưng anh ấy lười quản nên để tôi luyện tay."
Vừa nói xong thì anh phấn khởi đứng lên, "Gần đây bọn tôi cho ra mắt hộp quà tình nhân, không phải tối hôm qua là lễ giáng sinh sao? Bán cũng không tệ lắm!"
Cho nên hôm nay hắn mới tới đây dạo xung quanh, không nghĩ tới đúng lúc đụng phải Vinh Tình.
....
Hiểu rồi, tiếng Quảng Đông của cậu trở nên tiêu chuẩn như vậy thì hẳn là buôn bán rất tốt.
Nói đi nói lại, thì ra thiên tài kinh doanh kia chính là cậu.
Chủ nhà, thất kính thất kính.
Vinh Tình lại nói chuyện với hắn một lát, Mục Thịnh còn phải tiếp tục kiểm tra sản nghiệp của mình nên vẫy tay tạm biệt với anh.
Chờ hắn đi xa, Vinh Tinh được nhân viên bán hàng kêu hai lần.
"Xin hỏi ngài nhìn trúng mẫu này sao? Để tôi gói lại giúp ngài?"
Có thể làm cho chính miệng Mục tổng nói tặng điện thoại thì nhất định là khách hàng lớn cô không được đắc tội!
Nhân viên bán hàng nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt quả thực có thể so với vẻ đẹp của Ishihara Satomi, nụ cười chân thành đến mức không thể chân thành hơn.
"Không."
Vinh Tình quyết đoán từ chối.
Nụ cười của nhân viên bán hàng dần cứng đờ.
Tại, tại sao lại vậy?
Vinh Tình chỉ tay, "Làm phiền cô gói hộp quà tình nhân kia lại cho tôi đi."
Chuyện đùa gì vậy!
Có người thanh toán giùm!
Mặc dù chỉ là vài nghìn đồng!
Những cũng là kiếm được rồi!
Tiết kiệm được mấy nghìn đồng chẳng khác nào kiếm được mấy nghìn đồng!
Đây chính là tư duy của người làm ăn!
Chỉ vài phút nhưng lại kiếm được mấy nghìn, người bình thường có thể sao?
Nhất định là không có ai!
Tốt lắm, không hổ là mình.
Vinh Tình tự thổi phồng bản thân trong lòng.
Ngày hôm nay cũng là một ngày kiếm tiền hoàn hảo.
Biểu cảm trên mặt nhân viên bán hàng từ từ nứt ra rồi từ từ khép lại.
"Được thôi ~ ngài chờ một chút tôi đi liền."
Cô xoay người, trên mặt lập tức hiện lên vô số biểu cảm.
Cuối cùng dừng lại ở biểu cảm khen ngợi.
Tuy rằng không biết thân phận của quý ông này là gì nhưng mà cô cảm thấy cách làm này rất khiến người khác mong đợi.
Lấy được hai chiếc điện thoại free nên tâm trạng của Vinh Tình rất sung sướng, chuẩn bị rời đi.
Trước mặt đúng lúc có hai quý cô dáng vẻ phóng khoáng đi tới, ánh mắt quý cô đi đầu bỗng nhiên sáng lên rồi đi thẳng về phía Vinh Tình.
Vinh Tình theo bản năng dừng bước.
?
Tình huống gì vậy?
Đầu óc anh mơ hồ.
Một giây sau người phụ nữ trước mặt mỉm cười hỏi.
"Anh chàng đẹp trai, điện thoại trên tay cậu là loại mới sao? Là của nhãn hiệu nào vậy? Gần đây điện thoại của con trai tôi bị hỏng nên tôi đang định mua cho nó cái mới, tôi thấy loại cậu cầm trên tay rất tốt, kiểu dáng rất phù hợp với người trẻ tuổi đẹp trai."
Nhịp tim Vinh Tình từ từ tăng cao.
Aiz da!
Anh rất thích những người biết nói thật!
Nhìn đi! Quý cô này vừa có mắt nhìn vừa có học thức, tài ăn nói cũng rất đỉnh!
Chiếc khăn quàng cổ trước mặt bị làn khí nóng từ Vinh Tình thổi đến mức lắc lư hai lần, vô cùng nhiệt tình mà chỉ tay ra sau.
"Chính là nhãn hiệu này, loại mới, tôi vừa mới mua hai cái chất lượng không tồi! Người trẻ tuổi đều yêu thích, cầm ra ngoài càng đẹp trai hơn!"
Không phải là vậy à! Ai cầm người đó đẹp!
Mục Thịnh kiếm bộn rồi! Đưa anh hai cái điện thoại lại kiếm được danh tiếng tốt từ anh!
Người phụ nữ vừa nghe xong thì như bị chọc cười.
"Có thật không? Vậy được tôi đến đó mua, cảm ơn cậu nha anh chàng đẹp trai."
"Đừng khách khí đừng khách khí."
Nhờ khen tôi đẹp trai đó!
Aiz da! Chị gái này đúng là biết nói thật!
Vinh Tình như đạp trên bông mềm đi ra ngoài.
"Hả? Vinh Tình tới sao?"
Lâm Kích vừa mới kết thúc một cảnh quay thì thấy A Lương tới đây.
"Chắc vậy, tôi vừa nhận được tin nhắn từ cửa hàng từng liên lạc lúc trước, nói là Vinh tổng chuẩn bị đưa một xe cà phê tới đây."
A Lương vừa nói vừa lật sổ nhỏ của mình ghi chép lại.
Lâm Kích lập tức nở nụ cười, sự mệt mỏi khi quay phim cũng không che được ý cười dưới đáy mắt cậu.
"Vậy đợi lát nữa xe cà phê đến mấy cậu đi qua chỗ bọn họ trước lấy một ly đi, không thì lấy hai ly sữa bò nóng thêm hạnh nhân cùng nho khô, nếu có siro phong thì nhớ thêm một ít."
"Được, không thành vấn đề."
A Lương lập tức ghi lại trong sổ nhỏ, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu.
Khẩu vị của Vinh tổng là ngọt như vậy sao?
Anh Lâm chưa bao giờ uống như thế.
Lâm Kích suy nghĩ một lát rồi nói với Tiểu Tinh đứng cạnh.
"Lát nữa cô thử đi tìm xem có cái áo khoác nào mềm mại một chút, Vinh Tình đến thì cô đưa cho anh ấy lót dưới ghế, nơi này quá lạnh. Sau đó đi rót đầy túi chườm nóng một chút đưa cho anh ấy, có lẽ tôi sẽ không xong nhanh được."
"Không thành vấn đề anh Lâm! Em sẽ đi chuẩn bị ngay!"
Tiểu Tinh nhanh chóng đi xa.
A Lương liếc mắt nhìn Lâm Kích, "Anh Lâm, còn có cái gì phải chú ý không?"
Tuy rằng không biết tại sao hôm nay anh Lâm lại quan tâm đến Vinh tổng như thế, nhưng mà là trợ lý hắn chỉ cần làm theo là được.
Lâm Kích hơi ngừng lại, cậu suy nghĩ một lát.
"Lát nữa cậu rảnh thì mua giùm tôi một cái điện thoại. Ngày hôm qua bị rớt bể nên hôm nay tôi còn chưa kịp mua mới."
Không biết Vinh Tình có thấy bữa sáng cậu để trên bàn ăn hay không, sớm biết vậy sáng nay nên mua điện thoại rồi.
"Điện thoại sao? Được, tôi biết rồi."
A Lương gật đầu, thấy Lâm Kích không còn việc gì muốn nói nữa thì xoay người liên lạc với người của cửa hàng.
Cũng không biết chỗ bọn họ có hạnh nhân, nho khô cùng siro phong không, nếu như không có hắn chỉ có thể nhờ bọn họ đi một chuyến mang đến.
Lúc Vinh Tình tới đây thì ngay lập tức được hưởng thụ cảm giác được phục vụ như ở nhà.
Anh có chút được sủng mà sợ.
Gì vậy, hai người trợ lý mà trợ lý Hà sắp xếp cho Lâm Kích tri kỷ như thế sao?
Trong tay ôm túi chườm nóng, một bên khác còn cầm một ly sữa bò nóng hổi, Vinh Tình kinh ngạc!
Không phải nói ở trong đoàn phim Lâm Kích rất khiêm tốn sao?
Tại sao anh cảm thấy không giống lắm?
A Lương đứng bên cạnh, hắn cảm thấy kiếp trước bản thân hẳn là một tham quan, ít nhất cũng là một tham quan lớn như Hạ Thâm*!
(*Nhân vật lịch sử thời nhà Thanh.)
Không thì tại sao kỹ năng đọc ánh mắt của hắn lại max như vậy?
A Lương tiến lên một bước, bình tĩnh mở miệng.
"Những thứ này là do anh Lâm nghe nói ngài muốn đến nên đặc biệt chuẩn bị, Vinh tổng cảm thấy ổn không?"
Bây giờ hắn cảm thấy bản thân rất giống một người lương thiện giúp người khác tranh công!
Bàn tay cầm ly sữa bò của Vinh Tình hơi dừng, ánh mắt lay động, đưa sữa bò đến bên mép mơ hồ nói.
"Ừm, tôi biết rồi."
Anh rất muốn giả vờ không nghe thấy.
Nhưng mà trong đầu cứ lặp lại câu nói nói này giống như có máy tự động.
Aiz da ~
Chó săn nhỏ đặc biệt chuẩn bị cho anh sao?
Vinh Tình cảm thấy lồng ngực mình giống như núi lửa đang hoạt động, bên trong chứa dung nham nóng hổi, bọt khí như trào dâng ra ngoài.
Nóng đến mức làm ngón tay anh ngứa ngáy lỗ tai tỏa nhiệt, ngay cả đầu óc cũng có chút không tỉnh táo.
Ha ha ha.
Nhưng mà lại rất sảng khoái.
Anh nói nhỏ trong lòng rồi cầm sữa bò uống một ngụm!
Ha! Quá ngon!
Hương vị này rất ngọt ngào!
Lâm Kích quay xong thì vội vàng chạy về phòng nghỉ, lại nhìn thấy cảnh này.
Người trong lòng cậu đang hưởng thụ sự chuẩn bị của cậu, cầm ly cười rất vui vẻ.
Đôi mắt của người này hiện lên ánh nước sáng người giống như bị tưới ướt, chỉ nhìn như vậy nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm tình vui vẻ của anh.
Cậu cười khẽ một tiếng.
Vinh Tình đúng lúc ngẩng đầu nhìn sang.
Ánh mắt hai người va vào nhau.
Nhịp tim Vinh Tình bỗng nhiên trật một nhịp.
Fuc.k, chuyện gì xảy ra vậy?
Trái tim của mình hình như có hơi tê tê....?