Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Hoàng Đế

chương 8-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái An cung.

Tiểu hoàng đế thấy mèo nhỏ toàn thân trắng tuyết, cực kỳ vui vẻ, mới đầu còn nhút nhát sợ sệt, chỉ dám ngồi xổm một bên nhìn vật nhỏ lông xù xù trong lồng sắt.

Tần Diễn Chi cười nói: "Hoàng Thượng, con mèo này rất ngoan lại gần gũi với con người, sẽ không làm người bị thương."

Tiểu hoàng đế nửa tin nửa ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật sao? Nó sẽ không cào ta?"

Tần Diễn Chi cúi người, mở lồng sắt ra, cổ vũ nói: "Thật sự. Hoàng Thượng có thể sờ sờ lông của nó."

Tiểu hoàng đế chậm rãi vươn ' long trảo ', duỗi đến một nửa lại rụt trở về.

Mèo con từ lồng sắt đi ra, kêu meo meo hai tiếng, dừng ở cạnh chân hắn, cọ cọ.

Tiểu hoàng đế ha hả cười, đánh bạo sờ sờ nó, thấy mèo con quả thật ngoan ngoãn, liền yên tâm chơi đùa với nó.

Lý thái phi ở bên cạnh nhìn một lúc, quay đầu nhìn về phía nhi tử mặt vẫn vô biểu tình như mọi ngày, cảm thán: "Con cũng là có tâm, ta chỉ nghĩ là trong lòng con có khúc mắc với Hòang Thượng, giờ xem ra, cái tên hoàng thúc ngươi, rốt cuộc vẫn là yêu thương chất nhi ."

Lăng Chiêu đứng ở bên cạnh bà, ánh mắt nhìn con mèo trong lòng ngực tiểu hoàng đế, mang theo vài phần không vui: "Con mèo này quá lười, chạy trốn lại chậm, động tác cũng không nhanh nhẹn, chắc chắn không biết bắt chuột, giữ lại trong phủ của ta cũng không có tác dụng gì, không bằng đưa cho Hoàng Thượng chơi."

Lý thái phi dở khóc dở cười, oán trách nói: "Con nói gì vậy? Ta biết con quan tâm Hoàng Thượng, không cần mạnh miệng."

Lăng Chiêu không nói gì.

Lý thái phi đi lên trước, xoa xoa đầu tiểu hoàng đế , sai người cất lồng của mèo con, lại dặn dò Bành ma ma: "Mang Hoàng Thượng về đi. Tiên đế mới đi không lâu, Hoàng Thượng cùng mèo con chơi đùa không sao, nhưng cũng không thể vui đùa ầm ĩ quá mức, cho người trông coi chúng nó."

Bành ma ma lĩnh mệnh, mang theo tiểu hoàng đế cùng lồng sắt rời đi.

Lý thái phi do dự một lát, xua tùy tùng lui ra ngoài, lúc này mới mở miệng: " Mỗi ngày Hoàng Thượng đều hỏi ta mấy lần, khi nào mới có thể nhìn thấy mẫu hậu của hắn, con xem...... có thể cho mẹ con nó gặp một lần hay không."

Lăng Chiêu không nói.

Lý thái phi nhìn nhìn chung quanh, thấy Tần Diễn Chi cùng cung nhân đều ở bên ngoài, chung quanh không có người khác, liền kiên nhẫn khuyên nhủ: "Chiêu nhi, tuy rằng tiên đế không cho phép Vãn Tình bước ra Trường Hoa Cung, nhưng đến cuối cùng, tiên đế cũng chưa từng hạ chiếu thư phế hậu, chẳng phải là còn lưu lại một ý niệm ? Nếu là do con cố kỵ tiên đế, không chịu đem Vãn Tình thả ra ——"

Lăng Chiêu cười nhạt.

Lý thái phi trong lòng có ý niệm, thử nói: "Không phải kiêng kị lệnh cấm của tiên đế, vậy thì, chẳng lẽ là...... con còn oán hận đứa nhỏ kia?" Bà thở dài, nhìn về hướng Trường Hoa Cung, âm mang đau thương: "Con không nên. Năm đó Vãn Tình vì sao lại vào Đông Cung, con thật sự không biết ư? Tiên đế tại vị bảy năm, lúc Vãn Tình ở trong cung, cũng có quan tâm ta. Trong cung có rất nhiều người nịnh nọt, bỏ đá xuống giếng thì dễ , đưa than ngày tuyết mới khó, nếu không có nàng, ngày tháng nương ở trong cung sẽ có bao nhiêu khổ sở, con có thể tưởng tượng tới đi?"

Nàng đánh giá Lăng Chiêu, chậm rãi nói: "Chiêu nhi, coi như là nể mặt nương, con bỏ xuống chuyện trước kia, đừng so đo nữa được không? Ta nhìn Vãn Tình trưởng thành đến bây giờ, ôn nhu thuần lương, để nàng chăm sóc, dạy dỗ Hoàng Thượng là tốt nhất."

Lăng Chiêu không tỏ ý kiến, thần sắc bình đạm, nhìn không ra vui buồn, nhưng ít ra không giống như là tức giận.

Lý thái phi nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nếu có thể lấy Thái Hậu làm vị ——"

Lăng Chiêu nhìn lại, lãnh ngạnh nói: "Bảy năm trước, ta chưa từng gọi ra hai chữ hoàng tẩu......"

Nhắm mắt lại, phảng phất về tới ngày đông giá rét năm ấy, phụ hoàng băng hà, hắn từ Bắc cảnh lạnh lẽo khổ cực gấp gáp trở về, nhìn thấy Đế hậu trẻ tuổi, yến hội cung đình giản lược, hắn giơ lên ly ngọc, ngực tựa như có ngọn lửa đang bốc cháy, nhịn rồi lại nhịn, bức bách chính mình há mồm, nhưng hai chữ kia tựa như mọc rễ đâm ở yết hầu, rốt cuộc không phát ra tiếng nào.

Sau khi yến hội giải tán, hắn trở lại trong phủ, hoảng hốt một lát, đột nhiên liền nôn ra một búng máu.

Hắn nhớ kỹ mùi máu tươi gay mũi lúc ấy, khác với mùi máu bay tán loạn trên chiến trường, loại hương vị này chỉ một chớp mắt khiến những khuất nhục, thống khổ, phẫn nộ, đau lòng của hắn vĩnh viễn khắc ghi vào xương cốt, đến chết cũng không thể quên.

Lăng Chiêu mở to mắt, ánh mắt sáng như tuyết như lưỡi dao sắc bén, khí phách nói từng chữ: "...... Bảy năm sau, ta càng sẽ không kêu một tiếng Thái Hậu này!"

Lý thái phi ngẩn người, kinh hãi khó định: "Con định làm gì?"

Lăng Chiêu hành lễ với bà, xoay người liền đi.

Lý thái phi dưới tình thế cấp bách theo sau, thất thanh nói: "Ngay cả mạng của nàng con cũng không chịu lưu lại? Con, con chẳng lẽ muốn nàng tuẫn theo tiên đế?"

Lăng Chiêu ngừng bước chân, quay đầu lại, mặt mày đều là lạnh lẽo, giống trời đông giá rét cuồng phong bạo tuyết ở bắc cảnh: "Theo Lăng Huyên? Hắn không xứng!"

Lưu lại câu nói chứa vô tận lệ khí, hắn đẩy cửa ra, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Lý thái phi nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, mồ hôi lạnh đã ròng ròng phía sau lưng, chân mềm nhũn, ngồi liệt trên ghế.

Trên đường về phủ, Tần Diễn Chi xem mặt đoán ý, nhìn sắc mặt Lăng Chiêu có chút âm trầm, hôm nay ngựa cũng không cưỡi, khó có khi lại ngồi kiệu hồi phủ, vẫn luôn không nói câu nào.

Một lát sau, mành kiệu xốc lên một góc, Lăng Chiêu kêu: "Diễn chi."

Tần Diễn Chi đi qua: "Có thuộc hạ."

Lăng Chiêu im im, nói: "Ổ chó trong phủ......"

Tần Diễn Chi thầm nghĩ hắn đây là chưa từ bỏ ý định, một bên nghẹn cười, một bên giả bộ nghiêm túc, tiếp nhận câu chuyện: "...... Hồi Vương gia, nghe nói ổ chó có một con chạy cực nhanh, hoạt bát đáng yêu lại cơ linh, không bằng đưa vào cung cho Hoàng Thượng, một mèo một chó, vừa lúc thành một đôi."

Lăng Chiêu gật gật đầu, buông mành.

Tần Diễn Chi nâng bước đi về trước, thanh âm Lăng Chiêu ở phía sau xuyên thấu qua vải mành, truyền tới: "Tính tình muốn ôn thuần, đừng dọa nàng."

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau gặp nhau nha.

Lý thái phi một câu mẫu tử, một câu Thái Hậu, thật là rải muối ở miệng vết thương a, nam chính trong lòng đau buồn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio