Bảo Nhi nôn nóng canh giữ ngoài cửa.
Vừa nãy Tần Diễn Chi mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài, cửa vừa đóng liền nghe thấy tiếng hô của nương nương, mơ hồ nghe được hai chữ ' vô sỉ '.
Bảo Nhi chỉ tim như nứt vỡ, tức khắc chảy nước mắt.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, còn có thể có hành động vô sỉ nào khác được chứ?
Chẳng trách Vương gia muốn đuổi nàng ra ngoài... Nương nương là hoàng tẩu của hắn mà! Làm ra hành vi vô sỉ đó, quả thực là rối loạn lẽ thường, đại nghịch bất đạo, thiên lôi giáng xuống!
Đang nghĩ đến điều này, chân trời bỗng truyền tới tiếng sấm rền, ầm ầm, ầm ầm.
Bảo Nhi bị dọa mất hồn mất vía, một lòng treo ở trên người chủ nhân, cũng mặc kệ việc có thể bị Nhiếp Chính Vương trách tội, hai tay đập mạnh cửa, khóc lóc gào to: " Nương nương! Nương nương! " Vừa quay đầu lại định cầu xin Tần Diễn Chi, lại thấy Dung Định đang đứng cạnh cửa, cũng không biết là đã đứng được bao lâu rồi.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không tiếng động đứng ở nơi đó, tựa như cái bóng.
Bảo Nhi thấy bộ dáng lãnh đạm của hắn, cơn tức tràn tới, mắng: " Tiểu Dung tử, ngươi là cái đồ vô lương tâm! Nương nương đối xử với ngươi tốt như thế, hiện tại ngươi thấy nàng chịu nhục, mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không có!"
Dung Định nghe vậy, liếc nàng một cái, bâng quơ nói: " Nước mắt của ngươi chảy nãy giờ có tác dụng gì sao?"
Bảo Nhi chán nản, gân cổ lên khóc lớn: " Nương nương! Ô oa......"
Tần Diễn Chi đứng ở bên cạnh, nghe thấy vậy hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn tên tiểu thái giám trầm mặc thanh tú kia.
Không biết qua bao lâu, cửa rốt cuộc cũng mở, Nhiếp Chính Vương đi nhanh ra như một cơn gió, đi thật xa lại quay người trở về, nói một câu với người bên trong, lúc này mới xanh mặt đi ra ngoài điện.
Dung Định vẫn luôn an an tĩnh tĩnh nãy giờ bỗng nhiên cất tiếng: " Thời tiết oi bức, Trường Hoa Cung lại không có băng, nương nương ngủ không an ổn." Hắn không ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên tư thế rũ mắt nhìn xuống, trầm tĩnh tựa như chưa từng mở miệng.
Bảo Nhi ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời vô ý nấc một cái.
Tiểu Dung tử bị ngốc sao?
Hắn không thấy sắc mặt của Nhiếp Chính Vương? Hung thần ác sát như thế, có thể dọa trẻ con ngừng khóc... Hắn còn dám nói cái gì mà băng trong cung, còn dám hỏi Vương gia cho băng, sợ là chán sống rồi.
Lăng Chiêu bước chân ngưng lại, ngay sau đó bước ra cửa điện, vẫn chưa nói gì.
Tần Diễn Chi quay đầu lại liếc nhìn Dung Định, ôm chó con đi theo.
Nhiếp Chính Vương đi rồi, Bảo Nhi thấy Giang Vãn Tình đứng ở trong, đầu tóc tán loạn tức khắc đau lòng, lệ rơi đầy mặt chạy như bay vào: " Nương nương! Nô tỳ vô dụng, người chịu khổ rồi..."
Giang Vãn Tình vỗ vỗ lưng nàng, mỉm cười :" Vẫn ổn."
Bảo Nhi vẫn ôm nàng khóc.
Dung Định không có tiến vào, chỉ ngẩng đầu nhìn qua lớp mưa bụi, bóng dáng mơ hồ của hai người kia.
Tức giận chỉ là bề ngoài, bên trong .... sợ là đã thất hồn lạc phách đi.
Lần trước nhìn thấy Lăng Chiêu có bộ dạng không người không quỷ như này, chính là lần phụ hoàng mất, yến tiệc cung đình, không lâu sau khi Lăng Chiêu hồi phủ, mật thám truyền đến tin tức Yến Vương phun một ngụm máu, nhốt bản thân ở Diễn Võ Trường, luyện kiếm cả đêm, trắng đêm chưa ngủ. Lại cách một ngày, nghe nói Lăng Chiêu sốt cao không giảm, nằm trên giường không dậy nổi.
Thất đệ của hắn từ nhỏ thân mình tựa như làm bằng sắt, đột nhiên phát bệnh, tám phần là do tâm bệnh gây ra.
Lăng Chiêu đi cực nhanh, chỉ một chốc sau liền biến mất khỏi tầm mắt.
Dung Định cười cười, có suy nghĩ ác ý, không biết lần này, hắn lại phun mấy ngụm máu, bệnh mấy ngày?
Chờ mưa to ngừng, Lăng Chiêu ngồi kiệu về phủ.
Tần Diễn Chi nghĩ, vậy cũng tốt, nếu để Vương gia cưỡi ngựa, hắn lại đang nổi nóng, có khi lại phóng đến ngoài thành nổi điên, cơn mưa này tuy rằng tạm dừng nhưng xem sắc trời buổi tối vẫn sẽ còn mưa nữa, bao nhiêu việc còn chờ Vương gia xử lý, không được lơi lỏng một chút nào.
Nhưng điều không tốt là Lăng Chiêu nhất quyết kêu hắn cùng ngồi trong kiệu.
Tần Diễn Chi trong lòng kêu khổ, hắn đối với Nhiếp Chính Vương luôn trung thành và tận tâm tất nhiên là thật, nhưng giờ khắc này, hắn thật sự không muốn ở bên cạnh Vương gia, quá dọa người.
Lăng Chiêu trầm mặc một lúc, bỗng nói: "Truyền lời bổn vương, con mèo được đưa vào cung kia, ban danh Trung Dũng."
Tần Diễn Chi ngẩn người.
Trung Dũng, có ích? (đoạn này tui không hiểu lắm TT)
Hắn châm chước mở miệng : "Vương gia, không phải là ngài ghét bỏ con mèo kia không dùng được, làm việc bất lợi, không bằng con chó hôm nay rất hiểu chuyện sao?"
Lăng Chiêu cười lạnh: " Tốt quá lại thành họa."
Tần Diễn Chi âm thầm thở dài.
Chuyện này là sao?
Vương gia ở Trường Hoa Cung bị chọc tức, không nỡ hận người làm tổn thương lòng hắn, nhưng lại giận chó đánh mèo tới con chó, hận con chó kia chạy quá nhanh, hại hắn vui sướng đi vào, lại thất bại thảm hại đi ra.
Lăng Chiêu chuyển ánh mắt qua hắn, nhàn nhạt nói: " Bổn vương rõ ràng nói là tên thị vệ kia vô dụng."
Tần Diễn Chi nghiêm mặt nói: " Là thuộc hạ hồ đồ, nhớ sai."
Bất cứ lúc nào lưng Lăng Chiêu cũng thẳng tắp, bình thường hắn ngồi trong kiệu, nhất định cũng ngồi đoan đoan chính chính, lúc này lại dựa vào gối mềm, trầm mặc thật lâu, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra: " Còn nữa, thời tiết nóng bức, bồn băng ở Trường Hoa cung, sáng trưa chiều đều không được ngừng."
Tần Diễn Chi kinh ngạc nhìn hắn.
Lăng Chiêu mặt vô biểu tình, lãnh đạm nói: " Ban đêm quá nóng, nàng ngủ không được chắc chắn sẽ miên man suy nghĩ."
Hắn lại hít sâu một hơi, cố bình phục tâm tình.
Bảy năm này, cũng không biết Lăng Huyên ở trước mặt Giang Vãn Tình bôi đen, chèn ép hắn ra sao, khiến cho Giang Vãn Tình hiểu lầm hắn sâu như thế.
Đúng rồi, Lăng Huyên tâm tư thâm trầm, thủ đoạn đê tiện vô sỉ, nếu có thể hoành đao đoạt ái, vì có được lòng của Giang Vãn Tình, hắn chắc chắn sẽ dùng hết âm mưu quỷ kế khiến cho Giang Vãn Tình cùng mình cách lòng.
Xét đến cùng, tất cả là tại năm đó Lăng Huyên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đời này kiếp này, thù đoạt thê thề không đội trời chung.
Tưởng tượng như vậy, cơn giận giảm bớt, sắc mặt Lăng Chiêu mới ôn hòa một chút.
Lăng Huyên cướp đi Giang Vãn Tình từ bên người hắn, lại không đối xử tử tế với nàng, ném nàng ở Trường Hoa Cung, ngày đông giá rét mùa hè nóng bức, nàng chịu bao nhiêu khổ , cả ngày miên man suy nghĩ, ưu tư thành tật, mới có thể vô tình với hắn như vậy, chứ tuyệt đối không phải là ý muốn của nàng.
( não bổ là bệnh, cần phải trị ông nam tự bổ não nhiều quá r)
Lăng Chiêu hơi hơi nhíu mày, nhẩm lại lời Giang Vãn Tình nói, không nhịn được muốn trách Giang thượng thư và phu nhân Thượng thư, đang êm đẹp tự dưng dạy con gái đọc cái gì mà >, >.
Vãn Vãn của hắn hiếu thuận, nghe lời cha mẹ nhất, sợ là đọc mấy quyển sách kia đến váng đầu, chỉ nhớ cái quỷ gì xuất giá tòng phu, cho nên mới có cái ý nghĩ hỗn trướng là tuẫn tình.
Cũng trách bản thân hắn, năm đó thấy nàng đọc mấy quyển sách cổ hủ như thế, không đốt hết đi.
Trách tới trách lui, những người có thể nghĩ đến đều trách tội một lần, nhưng lại không chịu trách đến đầu sỏ gây tội Giang Vãn Tình.
Tần Diễn Chi hắng giọng, nói: "Vương gia, ít ngày nữa sẽ hạ táng tiên đế, ngài xem đêm nay có nên mời Trương tiên sinh tới bàn sách lược?"
Lăng Chiêu thu hồi tâm tư, gật đầu: "Ngươi phái người đi mời."
Tần Diễn Chi trầm ngâm, chậm rãi nói: "Võ tướng trong triều hơn một nửa là theo ngài, không sợ gây ra nhiễu loạn gì, chỉ là những quan văn -------" mắt hắn lạnh lùng, châm chọc nói: "Tay không thể nâng, vai không thể khiêng, toàn thân trên dưới chỉ có cái miệng lợi hại nhất, bằng mồm mép có thể tạo sóng gió gì. Trong số đó, có Đại học sĩ Văn Hòa Hàn, Lễ bộ thượng thư Tôn Thái Khánh cầm đầu, mà Văn Hòa Hàn cực kỳ cương liệt, không thể không dè chừng."
Lăng Chiêu cúi đầu, ánh mắt rũ xuống, khảy nhẫn ban chỉ trên tay.
Tần Diễn Chi nín thở chờ hắn trả lời.
Sau một lúc lâu, Lăng Chiêu nhấc mành kiệu lên, nhìn về phía chân trời tối sầm, buông mành, lại ngồi lại, giữa mặt mày dường như cũng nhiễm màu sắc tối tăm của chân trời.
" Nếu không thể dùng cho bổn vương, liền trở thành trở ngại, luôn có biện pháp xóa bỏ." Hắn xoay xoay ngọc ban chỉ, ngữ điệu lạnh lẽo: "Dù cho hắn cương liệt chính trực, bổn vương không tin trong triều ai cũng như hắn."
Tần Diễn Chi cười : "Vương gia nói đúng. Thức thời mới là trang tuấn kiệt, luôn có người hiểu thời thế, chịu thay đổi."
Nơi xa lại vang lên tiếng sấm, tối nay sẽ là một đêm mưa gió không ngừng.
Lăng Chiêu nhắm mắt: "Ngày thực hiện nghi thức hạ táng, trong triều đình chỉ có thể có một loại thanh âm."
Bảo Hoa điện.
Bởi vì tiên đế, mấy ngày qua, trong điện đều có sư thầy tụng kinh, Phật âm cả đêm không ngừng.
Sáng sớm Lý thái phi đã tới rồi, các sư thầy vốn định tránh mặt, lùi vào trong thiên điện, nàng không muốn kinh động mọi người, tự mình tới điện phía sau, tay cầm một chuỗi tràng hạt, thành kính quỳ gối trước Bồ Tát, trong miệng lẩm bẩm.
Ngoại trừ nàng, có lẽ không có ai nhớ rõ, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của nguyên hoàng hậu của thánh tổ hoàng đế, mẹ đẻ của tiên đế - Văn Hiến hoàng hậu.
Văn Hiếu hoàng hậu và tiên đế đều giống nhau có thân hình ốm yếu.
Lý thái phi vẫn nhớ rõ, rất nhiều năm trước, lúc nàng vào cung, chỉ là thiếu nữ ngu dốt vô tri, gia thế không được coi là cao, đầu óc không thông minh, ngoại hình không xuất sắc, bước từng bước đầy khó khăn trong cung, mới vừa bị lâm hạnh không lâu đã bị người ta hãm hại, khiến Hoàng thượng tức giận, bị vắng vẻ hai năm.
Nếu không phải do Văn Hiếu hoàng hậu thấy nàng đáng thương, giúp đỡ nàng, mạng của nàng đã sớm mai một trong cung, thành một sợi u hồn vô danh.
Văn Hiếu hoàng hậu có ân với nàng, nếu không nhờ vị hoàng hậu có tâm địa Bồ Tát đó, chỉ bằng tài trí của nàng, căn bản là không có khả năng bình an sinh Lăng Chiêu.
Hiện giờ Hoàng hậu tỷ tỷ mất đã nhiều năm, tiên đế cũng theo mẫu hậu hắn đi rồi, chỉ để lại đứa nhỏ Phúc Oa này, lại là một đứa trẻ đáng thương như vậy....Lý thái phi thở dài, lần từng viên Phật châu, tâm tư càng trở nên trầm trọng.
Văn Hiếu hoàng hậu luôn làm nàng nhớ tới một người.
Người đó cũng mỹ lệ, ôn nhu, thiện lương lại khoan dung, cả đời làm việc thiện, chưa từng có lòng ti tiện, cũng từng đứng đầu lục cung, phượng nghi thiên hạ.
Văn Hiếu hoàng hậu mất sớm, người kia hiện giờ lại đang vây khốn ở lãnh cung, sống chết chỉ chờ một câu nói của người khác.
Trên đời này, vì sao người tốt luôn không được báo đáp?
Trong lòng Lý thái phi đau xót, chắp tay trước ngực, nhẹ giọng: "....Muội muội vô năng, không cách nào làm Chiêu nhi hồi tâm chuyển ý, chỉ sợ hắn tạo ra sai lầm lớn, không còn đường cứu sống. Tỷ tỷ nếu như ở trên trời có linh thiêng, ngàn vạn lần phù hộ cho Vãn Vãn và tiểu Hoàng thượng, bảo vệ cho mẹ con chúng nó bình an."
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính: Toàn thế giới đều sai, người sai, chó sai, chính ta cũng sai, nhưng người trong lòng ta không sai, đều là điêu dân muốn hại nàng.
Nữ chính:.... Vị tiên sinh này, mong ngươi tỉnh táo một chút.