Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

chương 140

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cán bộ Trần, một trong những điều kiện trả lại nhà chính là công nhân viên chức đã cống hiến rất lớn cho nhà máy, đây coi như là một chút tâm ý của bốn anh em chúng tôi.”

“Còn nữa, nếu người nhà công nhân viên chức trong xưởng không có việc làm, hoan nghênh đến xưởng chúng tôi thử xem, chỉ cần chịu khổ, cần cù chăm chỉ, tay chân nhanh nhẹn, nhân phẩm không thành vấn đề, chúng tôi đều nhận.”

Cái gì gọi đại nghĩa, chính là như vậy.

Vừa thoát nghèo đã muốn lôi kéo mọi người cùng nhau làm giàu, rất có trách nhiệm đảm đương.

Lời này vừa nói ra, mọi người nổ nồi, cán bộ Trần nhìn cô, quả nhiên là một cô bé thật sự thông minh hơn người, “Thật sao? Em có thể quyết định?”

Cố Hải Triều không cần nghĩ ngợi nói, "Có thể, ăng ten Teletubbies vốn là do tiểu Khê làm ra, con bé có quyền lên tiếng tuyệt đối.”

"Vậy là tốt rồi, nếu như vậy, chuyện phòng ở có thể thương lượng..." Cán bộ Trần tới một chuyến cũng không phải ép anh em Cố gia trả phòng, mọi người nháo, cô về tình về lý đều phải đi một chuyến.

Hôm nay, Cố gia nguyện ý cống hiến, vậy tất cả đều dễ nói.

Cố lão thái đã sớm để mắt tới gian phòng này, bà có hai đứa cháu, tương lai mỗi người một gian, không thể thiên vị: “Không được, cán bộ Trần, cô làm việc như vậy là không công bằng.”

Cán bộ Trần cảm thấy rất phiền, cũng chưa tình thấy bà lão nào đáng ghét như vậy.

Không phải người già trở nên xấu, mà người xấu dần già đi.

Cố Vân Khê nhìn chung quanh phòng, "Chúng em sẽ không làm khó người tốt đã giúp mình, chị cũng đừng lo lắng, chúng em đã mua nhà, vốn là luyến tiếc hàng xóm láng giềng ở đây, cũng là vì để cho mấy anh em an tâm chuẩn bị thi cử, mới chậm chạp không chuyển đi.”

Mọi người đồng loạt nhìn qua, hâm mộ ghen tị, xem ra là thật sự kiếm tiền: “Hải Triều, hai người mua nhà ở đâu? Bao lớn?”

“Chỉ là một cái tiểu viện cũ nát.” Cố Hải Triều không muốn nhiều lời.

Cán bộ Trần đặc biệt thích Cố Vân Khê, mắt thấy cô dựa vào bản lĩnh của mình mà sống những ngày tốt lành, tự đáy lòng vì cô mà vui vẻ.

“Tiểu Khê, em rất thông minh, cho dù không thi đậu đại học cũng rất có triển vọng, chị coi trọng em.”

Cán bộ Tăng cũng giơ ngón tay cái lên, "Đúng đúng, em còn trẻ như vậy, có rất nhiều cơ hội.”

Tất cả mọi người đang khen, Cố lão thái không thể thấy một màn này, nhảy ra giội nước lạnh, "Ha ha, sang năm tuổi của nó sẽ không thể ghi danh vào lớp thiếu niên, nó chỉ biết thổi, vẫn là thành thật thật lên trung học đi, còn thiếu nữ thiên tài, ai mà tin?"

Cố Vân Khê nhìn qua, "Mấy ngày nay tin đồn liên quan đến tôi truyền đi mạnh mẽ như vậy, không phải là bà nội làm đấy chứ?"

"Ai mà không biết chuyện hư hỏng của mày..." Cố lão thái trong lòng hoảng hốt, tầm mắt dời sang một bên. Nhưng mọi người ở đây đều không ngốc, nhìn ra chút manh mối, nhịn không được lắc đầu.

Nói là bà nội ruột, ai tin? Dù sao bọn họ cũng không tin.

Nhưng vào lúc này, mấy cảnh sát đi vào đại viện, không khí lập tức cứng đờ, là ai phạm tội?

Cố lão thái lại vui vẻ ra mặt, chủ động nghênh đón, "Đồng chí, các người là tới tìm Cố Vân Khê đúng không, nó phạm vào tội gì?"

Cảnh sát không hiểu sao, chỉ nói: “Cố Như là ai? Gọi cô ấy ra.”

Hiện trường một mảnh xôn xao, Cố lão thái tái mặt, "Đồng chí, các người có phải gọi sai rồi hay không?”

Thím Thích đã sớm nhìn không được, "Đồng chí, nó ở nhà, chính là nhà này.”

Cảnh sát tiến lên đẩy cửa, nhưng cửa bị khóa từ bên trong và không thể đẩy được.

A a, tất cả mọi người ánh mắt đều trừng thẳng, như vậy chột dạ, xem ra thật sự phạm tội.

Bọn họ cho rằng nhân phẩm Cố Như không tốt, nhưng không nghĩ tới cô ta nhỏ như vậy đã dám phạm tội, đúng là khiếp sợ che mặt.

“Cố Như cô ấy đã làm gì?”

Cảnh sát chính miệng kêu gọi hàng, "Cố Như, cô mau ra đây, cô bị tình nghi cung cấp tin tức cho phần tử phạm pháp, trợ giúp phần tử phạm pháp cướp giấy báo thi đại học..."

Nghe đến đó, có người kinh hô một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Cố Vân Khê.

Ai uy, đây là thù oán gì đây?

Mọi người còn có cái gì không hiểu? Cố Như cùng người khác nửa đường cướp giấy báo thi của Cố Vân Khê, hiện tại bị bắt được nhược điểm.

Cho nên, những lời đồn đãi gần đây cũng là do cô ta làm.

Ác độc như vậy, xem ra là nhất mạch tương thừa, có bà nội như vậy, thì có cháu gái như thế nào.

Sau này vẫn là cách xa một chút.

Cố lão thái hoảng loạn không thôi, "Không thể nào, cháu gái tôi thiện lương như vậy, làm sao có thể làm chuyện xấu, nhất định là có người không nhìn nỗi cháu gái tôi, cho nên vu oan hãm hại.”

Cảnh sát rất không kiên nhẫn, "Chúng tôi đã bắt được người có liên quan, chứng cứ vô cùng xác thực, Cố Như, cô còn không ra, chúng tôi liền đập cửa.”

Cửa rốt cục mở ra, mặt Cố Như trắng bệch như quỷ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio