Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

chương 179

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bác Tề, Như Tuyết đến chúc tết bác, chúc bác năm mới phát lộc phát tài.” Ngụy Như Tuyết tươi cười như hoa, bộ dáng nhu thuận đáng yêu.

Tề lão gia giơ tay lên, bảo tiêu lúc này mới tránh ra một con đường, để hai người bọn họ đi vào.

Tề Minh Châu lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, bảo anh ta thêm hai cái ghế.

"Ông nội, cháu nên gọi những người này là gì, bọn họ thật sự là họ hàng xa của chúng ta sao?"

“Gọi tên là được rồi.” Tề lão gia lười giải thích, cũng giải thích không rõ ràng.

Tề Minh Châu đảo mắt, "Nếu là thân thích, vậy tôi sẽ tặng cho mỗi người một bộ quần áo, đừng có mặt những loại quần áo mộc mạc này, sẽ làm mất mặt Tề gia chúng ta.”

Cảm giác ưu việt trong lời nói của cô khiến trong lòng anh em Cố gia rất không thoải mái.

Cố Vân Khê mặc áo len tình yêu của chị gái đan cho, rộng thùng thình, cô cũng rất thích, "Tôi họ Cố, mặt mũi Tề gia cũng không liên quan đến tôi, hơn nữa tôi cảm thấy bản thân ăn mặc thoải mái vừa vẹn, phù hợp với thân phận học sinh, thứ đồ chơi thời thượng này la mỗi người một ý.”

Cô nhớ đến thể diện của ông Tề, cho nên không có nói quá mức.

Nhưng Tề Minh Châu thấy Cố Vân Khê không có ý hùa theo, cho nên liền mất hứng, "Tôi chỉ có ý tốt, sao cô còn phải ăn nói hơn thua như thế? Tôi biết cô tự ti, nghèo cũng không phải tội gì…”

Cố Vân Khê nhịn không được cho nên lên tiếng cắt ngang, nghèo mẹ ngươi, một phú tam đại lấy đâu ra cảm giác ưu việt: “Vậy tôi nói thật đi, cô ăn mặc giống như gà rừng lông xù bảy màu, tôi cũng không dám gật bừa thẩm mỹ của cô, nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của mọi người, đây gọi là có tu dưỡng, hi vọng cô cũng có tố chất làm người này.”

Tề Minh Châu:...

Cô ta vừa thẹn vừa giận, "Ông nội, ông xem, cô ấy khi dễ cháu.”

Cố Vân Khê cười híp mắt nhìn về phía Tề Thiệu, "Cô ấy là chỉ số thông minh bồn địa của nhà anh sao?” (Bồn địa: Chỉ những nơi trũng, thấp)

“Ha ha ha.” Tề Thiệu bị chọc cười, “Nó thật sự rất ngốc, đừng để ý đến nó.”

Tề Minh Châu tức hộc máu, "Ông nội, chú giúp đỡ người ngoài khi dễ cháu.”

Tề Minh Châu:... A a a, muốn điên, ngay cả ông nội cũng không giúp cô! Còn nói cô là kẻ ngốc!

Cố Vân Khê đảo mắt, nói bông đùa: “Đã từng nghe có người nói qua, ai có thù với mình, thì liền gả con gái cho hắn, Tề lão gia, không phải ngài cũng có chủ ý này chứ?”

Tề lão gia cười ha ha: "Lời này có chút đạo lý, có thể suy nghĩ.”

“Ông nội!” Tề Minh Châu tức khóc.

Ngụy Như Tuyết ngơ ngác nhìn, ngay cả cái rắm cũng không dám thả, Tề lão gia đâu chỉ nhìn Cố Vân Khê bằng con mắt khác.

Cách đó không xa, Mạc Khải Hàng nhìn một màn này, mày nhíu lại.

Anh em Cố Vân Khê chơi đến trước khai giảng mới về, Tề Thiệu đi cùng bọn họ.

Cố Hải Triều xách túi lớn túi nhỏ lên máy bay, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhịn không được cảm khái, "Đi ra ngoài một chuyến, mới phát hiện mình là ếch ngồi đáy giếng.”

Sau khi đi ra mới thấy được một thế giới ngũ sắc sặc sỡ.

"Vậy sau này chúng ta thường xuyên ra ngoài, nhìn thế giới này nhiều một chút." Cố Vân Thải hưng trí bừng bừng, mặt mày mang theo nụ cười, hóa ra thế giới này còn có nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn có khách sạn xinh đẹp như vậy, quần áo tinh xảo như vậy.

Cố Hải Ba cũng bị chấn động sâu sắc, cậu rốt cục hiểu được cái gì là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, chỉ có đi ra, mới thấy được thế giới này vô cùng phong phú.

“Được được, em ủng hộ, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè đều có thể ra ngoài chơi, nếu có thể, em còn muốn ra nước ngoài xem xem.” Tề Thiệu bỗng nhiên nhìn qua, "Tiểu Khê, nhóc thật sự không định cùng tôi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu sao?”

Anh em Cố Hải Ba đồng loạt nhìn qua, "Chờ một chút, tình huống gì vậy? Tiểu Khê cũng có thể xuất ngoại?”

“Cô ấy có thể ra nước ngoài học chính quy.” Tề Thiệu rất hy vọng Cố Vân Khê có thể cùng hắn ra nước ngoài, hắn cũng có thể có một người bạn.

Cố Vân Khê cân nhắc nhiều lần, chuyên ngành vật lý trong nước cũng không kém, đặt nền móng là không thành vấn đề: “Tạm thời tôi không muốn đi, đến lúc học xong khoa chính quy sẽ ra nước ngoài học thạc sĩ.”

Đương nhiên, cô cũng không yên lòng về người nhà, bọn họ còn chưa đủ trưởng thành.

Tề Thiệu có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có biện pháp, chủ ý của Cố Vân Khê quá chính trực, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của cô.

Trở về trường học, hai người liền tập trung vào việc học tập và nghiên cứu phát triển dự án.

Trong nỗ lực không ngừng nghỉ, rốt cục thành công làm ra hệ thống quản lý thư viện.

"Chúng ta sẽ làm lần khảo nghiệm cuối cùng."

“Được.”

Kết quả kiểm tra, hệ thống này vô cùng ổn định, hơn nữa công năng cường đại, có thể nói là vua của dòng kỹ thuật.

Tề Thiệu như trút được gánh nặng, "Chúc mừng nhóc, Cố Vân Khê.”

Cố Vân Khê mặt mày cong cong, "Là chúc mừng hai chúng ta.”

Sau khi có thành quả, bọn họ trước tiên liên hợp viết luận văn, gửi cho tạp chí khoa học đứng đầu thế giới.

Một khi đăng lên, lập tức gây chấn động trong phạm vi toàn thế giới.

Hai cái tên Cố Vân Khê, Tề Thiệu lập tức bùng nổ, bỗng nhiên nổi tiếng.

Các lãnh đạo trường học ngay từ đầu đã khiếp sợ, không thể tin được, bọn họ phải cầm tạp chí nhiều lần để xác nhận.

“Cô, Vân, Khê và Tê Thiêu, đều đến từ Đại học Khoa học và Công nghệ, còn có thể là ai?"

“Năm nay Tề Thiệu sẽ tốt nghiệp, Cố Vân Khê là tân sinh viên phải không? Sao bọn họ lại hợp tác với nhau?”

Tiến sĩ Hầu xem đi xem lại luận văn, sau khi cân nhắc nhiều lần, ông biết hai người này thông minh tuyệt đỉnh, nhưng không nghĩ tới vô thanh vô tức làm nên chấn động lớn như vậy.

Qúa ưu tú, nên tăng thêm trọng trách cho bọn họ.

“Bọn họ hình như là họ hàng, đã sớm quen biết, lúc trước Tề Thiệu cực lực thuyết phục Cố Vân Khê chọn trường chúng ta.”

“Thì ra là như vậy, không nghĩ tới bọn họ lợi hại như vậy, đúng là hậu sinh khả úy.”

Phó hiệu trưởng chạy như điên tới, "Hiệu trưởng, lại nhận được mấy cuộc điện thoại, đều là giáo sư của các trường đại học danh tiếng điểm danh muốn nói chuyện với Cố Vân Khê và Tề Thiệu.”

"Harvard, MIT và một số trường đại học khác đã gửi thư mời hai sinh viên này đến trường của họ để đào tạo chuyên sâu.”

Có một phen luận văn này, đều có thể vào các trường đại học danh tiếng đứng đầu thế giới.

Một nhân viên công tác lảo đảo chạy vào, mặt đỏ bừng, "Hiệu trưởng, CEO của công ty Vi Nhuyễn tới, ông ấy muốn gặp Tề Thiệu và Cố Vân Khê.”

Toàn trường xôn xao, các công ty nổi tiếng đều chạy tới? Tộc độ còn nhanh như vậy?

Xem ra giá trị của dự án này quan trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio