Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

chương 186

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại Cố Vân Khê có rất nhiều tiền, chỉ với đợt bán phần mềm này đã kiếm được số tiền khổng lồ, huống chi còn tiền bên phía tín phiếu nhà nước. (Phiếu quốc khố = Tín phiếu nhà nước)

“Tôi cái gì cũng có, chỉ cần anh bình an thì đã là lễ vật tốt nhất.”

Cả người Tề Thiệu chấn động, hốc mắt hơi ẩm ướt, đây là lần đầu tiên có người quan tâm hắn trắng trợn như vậy.

“Nhóc cũng phải sống thật tốt, đừng để tôi lo lắng.”

Cho dù có muôn vàn không nỡ, nhưng ly biệt cuối cùng cũng phải tới.

Tiễn Tề Thiệu lưu luyến không rời, rất nhanh đã đến kỳ nghỉ hè, Cố Vân Khê vội vàng trở về nhà một chuyến, tiến sĩ Hầu chỉ cho cô mười ngày nghỉ.

“Cái gì? Chủ thuê muốn bán nhà?”

Xưởng ăng ten Teletubbies bên là thuê, thuê hơn một năm, hiện chủ nhà trở về xử lý nhà ở.

"Đúng, bọn họ không nỡ rời khỏi cháu trai mập mạp, muốn ở lại bên cạnh con cháu để chăm sóc, cho nên, muốn bán cửa hàng kia đi, hỏi chúng ta có muốn mua hay không?"

“Muốn, nhất định phải mua.” Cố Vân Khê không chút do dự đưa ra quyết định, "Vậy mua cửa hàng cho chị hai.”

Con gái dù sao cũng phải có một chút sản nghiệp bên người, như vậy mới càng có sức mạnh.

Tuy nói, bốn anh em bọn họ có một trăm mẫu đất, xem như cùng nhau nắm giữ, lại cho mỗi người thêm một chút sản nghiệp cá nhân.

Cố Vân Thải đang ngẩn người bỗng nhiên bị điểm danh, hoảng sợ, "A, đưa cho chị? Không không, chị không cần, đưa cho anh cả đi.”

Cố Vân Khê đã nghĩ kỹ, "Nhà của chúng ta bây giờ là cho anh cả, cửa hàng này cho chị hai, tương lai sẽ mua cho anh nhỏ, mỗi người đều có phần.”

Về phần cô, thật sự không thiếu tiền, thỏa đáng làm một tiểu phú bà.

Cách nói của cô đều được mọi người nhất trí tán thành.

Lúc này, chủ nhà đến ước đàm, rất nhanh liền định xong giá cả, năm ngàn năm trăm khối.

Cái giá này quả thật đắt, nhưng vị trí địa lý tương đối khá, cách rất gần trường chị em Cố Vân Thải học, cùng với trường đại học nổi danh Phục Đại.

Trên dưới hai tầng, còn có một cái sân nhỏ, tự ở cũng được, cho thuê cũng được, đều là lựa chọn không tồi.

Cố Vân Thải còn chưa tới tuổi, cho nên, Cố Hải Triều thay thế.

Coi như là vậy, Cố Vân Thải nhìn lại cửa hàng lúc này mới cảm giác được vui mừng trước nay chưa từng có.

Thật sự thuộc về sản nghiệp của cô! Là đường lui của cô, cũng là sức mạnh của bản thân cô!

Bỗng nhiên cảm thấy, mặc kệ tương lai cô lựa chọn như thế nào thì cô cũng sẽ không sợ.

Dù thế nào, cũng có một cửa hàng trong tay, sẽ không lo c.h.ế.t đói. Đây không phải là cửa hàng, rõ ràng là tràn đầy cảm giác an toàn.

“Tiểu Khê, cảm ơn em.”

Cô rốt cục hiểu được, Cố Vân Khê vì sao kiên trì như vậy.

Em gái thật sự thông minh lại tri kỷ, cô bé biết cách để dẹp bỏ bất an cũng nỗi sợ hãi ăn sâu trong lòng.

Bốn anh em họ từng chịu khổ, từng chịu nghèo, thiếu cảm giác an toàn hơn bất kỳ người nào.

Lại luôn sợ tất cả mọi thứ trước mặt sẽ tan vỡ như bọt biển.

Nhưng bây giờ, tâm của cô đã ổn định, không còn sợ hãi như vậy nữa.

Cố Vân Khê tựa đầu vào người chị hai, nụ cười ngọt ngào, "Chị, chúng ta tranh thủ mỗi năm để dành cho mình một sản nghiệp nha.”

"Ý tưởng rất tốt đẹp, nhưng..." Cố Hải Triều cảm thấy em gái mình có chút thích nằm mơ.

“Hả?” Cố Vân Khê nguy hiểm nheo mắt lại.

Cố Hải Triều lập tức phản ứng, giơ hai tay lên tỏ vẻ, "Anh ủng hộ, ủng hộ, ủng hộ.”

Chuyện quan trọng nói ba lần, chỉ cần em gai vui vẻ là tốt rồi, có phải nằm mơ hão huyền hay không thì cũng không quan trọng?

“Ha ha ha.” Mọi người cười ầm ĩ.

Cố Vân Khê ở nhà chỉ ăn ăn ngủ ngủ, nhiều lắm là đọc báo, để đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Qúa khứ một năm qua thật sự rất vất vả.

Khương Nghị tìm tới đối chiếu sổ sách, gần một năm mua vào bán ra, đã kiếm lời trăm vạn, hoàn thành tích lũy thùng vàng đầu tiên.

Ai cũng không ngờ, tín phiếu nhà nước lại kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cố Vân Khê tra sổ sách một hồi, xác định không thành vấn đề, trực tiếp đưa ba phần lợi nhuận cho Khương Nghị.

Khương Nghị kích động đến hai tay phát run, ba phần cũng có hơn ba mươi vạn.

Cha gã làm cả đời cũng không có tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.

Gã muốn hung hăng đem tiền nện ở trước mặt cha ruột, để cho ông ấy nhìn xem gã có bao nhiêu tiền đồ.

Muốn cho những người xem thường gã đều phải mở to mắt chó ra nhìn, gã thành công! gã kiếm được tiền!

Nhưng, gã nhìn khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Cố Vân Khê, nhất thời như một chậu nước lạnh dội xuống.

Không hổ là lão đại của mình, kiếm nhiều tiền như vậy cũng không có kích động, tâm tính này cũng quá mạnh mẽ đi.

Chút tiền ấy của gã không thể so với Cố Vân Khê, gã kích động cái lông gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio