Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

chương 240

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc nghỉ ngơi, nhìn bốn phía không có người, ông nhịn không được nhẹ giọng nói: "Nếu không, cháu dứt khoát theo tôi học y đi? Tôi sẽ tự mình dạy cho cháu.”

Yêu cầu như vậy, nếu đổi lại là người khác, không biết có bao nhiêu vui mừng.

“Không được.” Cố Vân Khê còn chưa mở miệng, Hoắc Vân Sơn đã kiên quyết cự tuyệt: “Cô ấy thích hợp với con đường nghiên cứu khoa học hơn là nghề y này. Ông không biết trong lĩnh vực này, cô ấy giỏi như thế nào đâu.”

Hoắc lão gia tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái. Hắn đối với y thuật không có hứng thú cũng thôi đi, như thế nào còn ngăn cản không cho người khác học y?

Trước cửa chính lúc này chợt truyền đến tiếng ồn ào, Hoắc Vân Sơn đứng lên, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Có người Mạc gia đến gặp.”

Hoắc lão thản nhiên nói: "Nói cho bọn họ biết, ba ngày sau ta mới có thời gian rảnh." Ba ngày nay ông còn bận đi đến bệnh viện để châm cứu cho Tề Thiệu.

“Vâng.”

Nhưng nhân viên đã nhanh chóng trở lại: "Mạc Nhị tiên sinh nói là muốn gặp Cố Vân Khê tiểu thư. Ngài ấy có lời muốn nói với cô ấy.”

Cố Vân Khê nhíu mày, người Mạc gia này, nếu như không gặp được cô thì họ sẽ không bỏ cuộc.”Vậy để tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Hoắc lão trầm ngâm một chút, nói: "Cho hắn vào đi, ở chỗ này nói.”

Miễn cho Cố Vân Khê bị người ta khi dễ. Người là ông mang tới, tất nhiên là trách nhiệm đem cô bình an trở về.

Cho dù biết bản tính của Cố Vân Khê không phải dễ bắt nạt, nhưng nhìn thân thể gầy yếu kia của cô, lại thêm khuôn mặt trẻ con này, cũng sẽ làm cho người ta bỏ qua tính cách chân thật của cô, nhịn không được mà muốn bảo vệ.

Sau khi cha con Mạc Nhị đi vào, lập tức vấn an Hoắc lão, hàn huyên với ông vài câu, sau đó nhìn về phía Cố Vân Khê.

“Tiểu Khê, đã tới HK rồi sao không về thăm nhà? Ông nội rất nhớ cháu.” Ngữ khí của hắn vô cùng thân thiết. Hoắc lão:...... Ông nội ở đâu ra? Không vui!

Cố Vân Khê cũng không ngoài ý muốn với cách nói chuyện này của bọn họ. Mạc gia này, toàn là cao thủ giả nhân giả nghĩa. Bọn họ rất có thủ đoạn, bản tính lại còn tâm ngoan thủ lạt (*), cho nên trong cuộc chiến thừa kế trước kia mới có thể dẫn đến ngươi c.h.ế.t ta sống, chẳng phân biệt cao thấp như hiện tại.

(*) Thủ đoạn ngoan độc

Đáng tiếc, người này lại gặp phải cô.

“Mạc Nhị tiên sinh? Lần đầu gặp mặt, rất vui được biết ngài.” Ngữ khí vừa khách sáo mà vừa xa cách, hoàn toàn bất đồng với sự nhiệt tình thân thiết của Mạc Nhị. Cô còn cố ý nhấn mạnh từng chữ, đây lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cho nên đừng có nhận bừa thân thích lung tung.

Biểu tình Mạc Nhị cứng đờ, giống như là vô cùng bị tổn thương: "Tiểu Khê, chú là chú ruột của cháu, cha chú cũng là ông ruột của cháu. Chúng ta là người thân của nhau, cho dù đánh gãy xương còn có thể nối gân lại được…” Hắn đây là cố ý tới thăm dò thái độ Cố Vân Khê như thế nào, để còn điều chỉnh phương án kế tiếp. Tất nhiên, cái phần di chúc kia là không thể giữ lại, bọn hắn phải nghĩ biện pháp giải quyết nó.

Hai ông cháu Hoắc lão gia nghe xong có chút khiếp sợ không thôi. Nhất là Hoắc Vân Sơn, nội tâm lại hoang mang vô cùng. Sao trên báo cáo gửi cho hắn lại không có nói đến chuyện này? Là sơ suất sao? Hay đó không phải là kết quả cuối cùng mà hắn nhìn thấy?

Đôi mắt to long lanh của Cố Vân Khê khẽ chớp chớp, ra vẻ vô tội nói: "Nghe nói con cháu Mạc gia tranh giành tài sản thừa kế với nhau, người thân cũng không nhận. Thậm chí các thủ đoạn như bắt cóc, vơ vét tài sản, tố cáo, hại cha ruột mình tức giận đến ngất đi…. Từng có nhiều chuyện nực cười như vậy, tại sao khi gặp đến tôi lại tỏ vẻ như ý đại tình thâm đây?”

Lời này làm cho hai cha con Mạc nhị á khẩu không trả lời được. Theo ý của cô thì ngay cả anh em ruột thịt chung một nhà mà còn có thể xuống tay được, thì làm sao có thể đối xử tốt với một đứa cháu gái chưa từng gặp qua bao giờ? Đây còn không phải chửi thẳng bọn họ là giả tình giả nghĩa.

Mạc Nhị:...... Quả nhiên, đã là một đối thủ cực kỳ khó chơi. Cho dù tuổi tác của cô vẫn còn nhỏ, cũng chưa tới mức lão luyện. Khó trách người Mạc gia lại thua trong tay của cô.

“Đó đều là lời đồn không căn cứ bên ngoài, cha tôi không phải trúng gió......”

Không đợi hắn nói xong, Cố Vân Khê đã cười to: "Chị hai tôi bị cháu trai các người bắt cóc, định bán ra nước ngoài. Nếu không phải phía cảnh sát trong nước có năng lực, kịp thời ngăn người lại ở cửa khẩu, thì hậu quả như thế nào, không ai có thể tưởng tượng nổi. Đây chính là thứ mà tôi tận mắt nhìn thấy ở Mạc gia, chậc chậc chậc….”

Mạc Viễn Hàng không hài lòng việc cô quá không biết phải trái, có chút tức giận: “Đó đều là hiểu lầm, hơn nữa không phải sau đó đã bồi thường đầy đủ rồi sao? Anh tôi cũng đã bị giam…”

Cố Vân Khê nhìn cái người ngốc này, rất không muốn quan tâm, nói: "Nếu như hôm nay tôi g.i.ế.c hết cả nhà các người, sau đó lại bồi thường. Anh nói xem, như vậy có được không?"

Mạc Viễn Hàng tức giận trừng mắt. Nhưng, gã hoàn toàn phản bác không được lời cô nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio