Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

chương 250

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nếu các người có bản lĩnh, thì nên nhắm vào anh và ông tôi.” Cố Vân Khê nghiêm mặt, thần sắc cực kỳ nghiêm túc: "Vì thanh danh của tôi và mặt mũi của Hoắc gia, tôi nhân cơ hội ở đây đặc biệt nói rõ một chút. Thứ nhất, tôi chỉ là một đứa trẻ còn đang tuổi vị thành niên, làm sao có thể cầm thuốc nổ mà bình yên đi qua cửa an ninh được?"

"Thứ hai, đây là lần đầu tiên tôi đến HK, toàn bộ quá trình đều đi theo đoàn đại biểu, không quen cuộc sống nơi đây, thì lên kế hoạch thế nào?"

Cô chỉ nói hai điểm, nhưng từng câu đều đi đến điểm mấu chốt.

Người ở đây đại bộ phận đều không có ai hoài nghi cô. Nhìn cô tuổi vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể làm chuyện kinh thiên động địa lần này?

Vợ chồng Trình tổng đứng dậy, nói: "Vân Khê tiểu thư, chúng tôi chưa từng nghi ngờ cô, ngược lại, chúng tôi rất cảm kích cô đã cứu con của chúng tôi.”

Cố Vân Khê cũng không muốn kể công, chỉ nói: "Đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, không cần cảm ơn tôi, là do anh ấy may mắn thôi.”

Cô nói với ngữ khí thong dong, nụ cười vô cùng ôn hòa, vừa nhìn đã biết là người được giáo dưỡng vô cùng tốt. Quả không hổ danh là hậu nhân của Hoắc gia.

Trong lòng những người Mạc gia âm thầm kêu khổ, đó là do các người không thấy bộ dáng thật sự của Cố Vân Khê, nên còn chưa biết được cô ta hung tàn như thế nào.

Các người tuyệt đối đừng để cô ta lừa! .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Hết lần này tới lần khác, bọn họ đều nói ra những lời âm dương quái khí, vô cùng kỳ lạ. Những lời này thì có liên quan gì, tất cả mọi người nghe rõ ràng, nhưng cũng không có ai phản bác lại lời của bọn họ.

Tuy nhiên không may cho bọn họ, sớm đã bị Cố Vân Khê bắt được nhược điểm, cô ra sức đánh chó mù đường: "Tại sao chuyện lần này Mạc gia lại cố chấp đến như vậy, luôn muốn đẩy hướng của dư luận đi xa. Tôi nhịn không được hoài nghi đây có phải là các người cố ý trả đũa nhà chúng tôi hay không? Hơn nữa, các người giống như sớm đã biết chuyện gì đó..."

Lời này vừa nói ra, không khí toàn trường đều thay đổi.

Người Mạc gia rõ ràng cảm nhận được ánh mắt mọi người đều có chút không đúng, không khỏi vừa tức vừa vội.

Mạc đại giận dữ gầm lên: "Mày đừng nói bậy.” Hắn cũng biết Cố Vân Khê không phải đèn cạn dầu! Đây rõ ràng là cô đang cố ý hãm hại Mạc gia!

Cố Vân Khê mở to đôi mắt vô tội, nói: "Ngài đừng khẩn trương, đây là ngài đang sợ, đang chột dạ sao?” Giọng điệu mang theo một tia trêu chọc, cực kỳ giống một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu thua kém. Nhưng, mỗi một câu nói của cô đều là một quyền thật mạnh, đánh vào người Mạc gia.

“Cố Vân Khê, mày đừng quá đáng. Mạc đại nổi trận lôi đình: “Mày cho rằng mày là gì chứ? Đây là HK, không phải địa bàn của mày....”

Hắn đã bị Cố Vân Khê tạo ra bóng ma tâm lý, nên khi nghe cô nói vậy, phản ứng liền đặc biệt kịch liệt.

Nhìn Mạc đại không khống chế được cảm xúc của mình, mọi người không tự chủ được lùi về phía sau vài bước. Người Mạc gia này có bệnh không? Còn hăng hái như vậy?

“Các người chất vấn lung tung, còn không cho cháu gái nhà người ta phản kích? Cô bé cũng không có nói cái gì quá phận, nếu như các người cảm thấy không thoải mái thì liền bác bỏ đi.”

“Thật sự là không hổ danh Mạc gia, bình yên không muốn lại luôn thích gây rối kiếm chuyện với người khác.”

Hoắc Vân Sơn tức giận không thôi, nói: "Đủ rồi, bắt nạt một đứa bé như vậy rất thú vị sao? Mạc gia các người thật sự là để cho chúng tôi được mở mang kiến thức.”

Con trai của Mạc đại bị Cố Vân Khê đưa vào tù, bản thân hắn cũng vì thế mà mất đi quyền thừa kế, thậm chí hắn còn bị rối loạn stress PTSD. (*)

(*) Stress PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn thương (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh.

Chỉ cần vừa nhìn thấy Cố Vân Khê, cảm xúc hắn liền không khống chế được.

Tâm tình của Mạc nhị còn tốt, nhưng cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh có chút khác thường, cho nên nhanh chóng ngăn cản: "Anh đừng nói nữa, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?"

Hai người bọn họ tuổi tác không ngang nhau, hoàn toàn là hai thế hệ khác nhau. Cho dù phía Mạc đại có cãi thắng thì cũng không vẻ vang, nhưng nếu thua thì càng mất mặt.

Vấn đề là, bọn họ hiện tại muốn dừng là có thể dừng lại được sao?

Một vị khách nhìn không nổi nữa, lên tiếng: "Lấy lớn h.i.ế.p nhỏ, trước mặt mọi người lại nói ra lời hạ thấp chửi bới một cô gái nhỏ như vậy, thật quá làm mất mặt người HK chúng ta.”

“Vân Khê tiểu thư, cánh rừng lớn thì chim gì cũng có, hy vọng cô đừng để ý.”

Cố Vân Khê mỉm cười: "Không có gì, dù sao thì trên đời này có càng nhiều tiểu nhân thì càng có nhiều người tốt, tôi yêu quý thế giới này, nên cũng sẽ yêu luôn những con người lương thiện.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio