Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Vân Khê sửng sốt một chút, "Lớp thiếu niên thiên tài?”

Cô biết vào năm 78, giáo sư Lý Chính Đạo, người đoạt giải Nobel Vật lý, đã khởi xướng đề nghị mở lớp thiếu niên, triệu tập một nhóm thiếu niên thiên tài ưu tú nhất trong nước, tiến hành giáo dục đặc biệt, bồi dưỡng học sinh nổi tiếng nhất.

Đến thập niên tám mươi, các trường đại học danh tiếng như Thanh Bắc đều có lớp thiếu niên, trong đó, lớp thiếu niên đại học Đại học Khoa học và Công nghệ là nổi danh nhất, nằm ở thành phố Hợp Phì, trong mấy chục năm đã bồi dưỡng ra vô số nhân tài trụ cột ưu tú.

Lữ Tinh dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, tuyển sinh thiếu niên nổi tiếng cả nước, em có thể đi thử xem.”

Cố Vân Khê có chút động tâm, cô vốn là tiến sĩ năm hai, để cô học lại trung học cơ sở thì chính là lãng phí thời gian và tinh lực.

Hơn nữa, lăn lộn cùng một đám trẻ con cùng nhau học trung học cơ sở, đúng là không thể tưởng tượng.

Cô vốn muốn một đường nhảy lớp, một đường thi đấu, đi theo con đường được cử đi học.

Tuy nhiên, nếu như học lớp thiếu niên thiên tài cũng là con đường không tồi, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Mấu chốt là, có thể tiếp cận với tài nguyên giáo dục hàng đầu.

Đây là một con đường chưa từng đi qua, cô có chút nóng lòng muốn thử, có lẽ có thể thử một lần.

“Đến lúc đó sẽ hỏi thử thầy giáo.”

Đêm đó, mấy anh em liền nằm dưới đất, làm ổ trong chăn mượn mà ngủ một giấc, thời tiết rất lạnh, nhưng ôm nhau sưởi ấm thì cũng tạm chịu đựng được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Hải Triều liền mang theo em gái lớn ra cửa, hai đứa nhỏ thì ở lại trông nhà.

Chuyện đầu tiên anh em Cố Hải Triều làm chính là đến cửa hàng lương thực thử vận may, xem có bán gạo mì dầu mỡ gì hay không.

Bọn họ đi sớm, đúng lúc gặp phải đợt xếp hàng đầu tiên, hàng dài trước cửa đã xếp rất dài.

Chờ cửa vừa mở, mọi người như ong vỡ tổ xông vào, hai anh em chia làm hai đường, Cố Hải Triều đi mua lương thực, Cố Vân Thải đi một quầy khác mua dầu và rau quả.

Mà ở trong nhà, Cố Vân Khê lười biếng nằm trong chăn không chịu dậy, bên ngoài gió lạnh tiêu tiêu, thật sự lạnh quá.

Cố Hải Ba bưng tới hai chén cháo nóng, "Bà Diệp cho, mau ăn đi.” Cố Vân Khê đứng lên, mặt cũng không rửa liền húp lấy húp để, "Đầu năm nay đồ ăn rất trân quý, chúng ta thiếu bà Diệp một nhân tình to lớn, không biết nên trả như thế nào?"

Nhân tình khó trả, nhất là nhân tình của lão nhân gia lại càng khó trả, mà cô trước nay chưa bao giờ muốn thiếu nhân tình.

“Có anh chị lớn.” Cố Hải Ba hơi vô tâm vô phế, nói: "Chuyện này không cần chúng ta quan tâm.”

Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, vừa định nói gì đó, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, "Chị Tiểu Khê, chị Tiểu Khê, em đến thăm chị.”

Không đợi Cố Vân Khê kịp phản ứng, một cô gái đã đẩy cửa bước vào.

Cố Hải Ba nhướng mày, "Sao em họ lại tới đây?”

Là ấu nữ của Nhị phòng, cũng là nữ nhi duy nhất, Cố Như, tuy rằng chỉ có mười tuổi, nhưng người đẹp miệng ngọt, thành tích các môn đều một trăm điểm, là con nhà người ta trong truyền thuyết.

Cố Vân Khê từ trong trí nhớ mơ hồ tìm ra người này, à, là phiên bản tăng cường của chủ hai đây mà, mặc dù là con gái, nhưng rất được cha mẹ và Cố lão thái hoan nghênh.

Lúc trước, Cố lão thái mang theo ba cháu gái ngủ ở trên gác, đây là đãi ngộ hoàn toàn khác nhau, đối với Cố Như thì rất là yêu thương, còn ra lệnh hai đứa cháu gái của con trai cả phải chăm sóc giúp đỡ Cố Như, nói là trách nhiệm của thân làm chị gái.

Có thể nói, chị em Cố Vân Thải không được coi trọng, còn phải khắp nơi nhường nhịn em họ nhỏ này, nếu không, chỉ cần nó khóc, hai chị em liền xong đời, bị đánh chửi một trận là trốn không thoát.

Tuy rằng mỗi ngày ngủ cùng nhau, nhưng Cố Như chỉ thân cận Cố lão thái, đối với hai chị em Cố Vân Khê thì rất bình thường.

Ngoài miệng ngọt ngào gọi chị gái, nhưng lúc trốn đi ăn vụng, chưa bao giờ để lại cho bọn họ một chút gì.

Một người như vậy, bỗng nhiên chạy tới liền có chút lạ.

Cố Như tươi cười nói, "Chị Tiểu Khê, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa? Em vẫn muốn đến thăm chị, nhưng lại không có cơ hội, đây, trứng gà này cho chị ăn, đây là em cố ý tiết kiệm để bồi bổ thân thể chị.”

Nó cầm một quả trứng gà đến hiến bảo, một bộ đây là bảo bối quý giá nhất toàn thế giới, cho chị ăn, chị còn phải cảm kích nha.

Cố Vân Khê trầm mặc.

Ở trong mắt em họ, mình rốt cuộc nghèo đến mức nào? Thấp kém cỡ nào? “Không cần đâu.”

Vẻ mặt Cố Như lập tức thay đổi, lộ ra sắc mặt không thể tưởng tượng nổi. "Chị Tiểu Khê, chị sinh bệnh liền không nhận ra em sao, em còn hoài nghi có phải chị đã biến thành người khác…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio