Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

chương 672

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tề Thiệu đưa tay khẽ vuốt tóc của cô: "Rất khỏe mạnh, cha cùng các anh, bọn họ đều canh giữ ở bên kia, em yên tâm đi." Cố Vân Khê miệng hơi hơi nhếch lên, cả nhà bọn họ đều chạy tới đây để xem bảo bảo, ngay cả Tề lão gia cùng Hoắc lão gia cũng chạy tới đây. “Bảo bảo giống ai?"

Thiệu mím môi, nói: "Không biết, anh không thích bảo bảo, ai bảo hai bọn chúng lại khiến em khó chịu như vậy."

Cố Vân Khê:... Hắn thật sự là nghĩ vậy sao?

Cô vội nhắc nhở hắn: "Có cả con gái tâm tâm niệm niệm của anh trong đó nha."

"Vậy cũng không thể sánh được với em." Đối với Tề Thiệu mà nói, Cố Vân Khê mới là thứ quý giá nhất. Bản thân anh không phải là người thích trẻ con, nhưng bởi vì đây là cục cưng của anh và Cố Vân Khê sinh ra, nên anh mới để ý đến.

Các bác sĩ đi vào kiểm tra tình hình phẫu thuật của sản phụ. Tề Thiệu liên tục đi theo dò hỏi bọn họ, khiến cho các bác sĩ nhức đầu không thôi. Cố Vân Khê dứt khoát nói: "Anh đi chụp cho bọn nhỏ một tấm ảnh lưu niệm đi.”

“Anh sẽ sai người đi làm.”

“Anh tự đi đi. "Cố Vân Khê muốn đẩy anh ra, có anh ở đây, các bác sĩ rõ ràng là có chút khẩn trương.

Thiệu sờ trán cô: "Anh không yên tâm em ở phòng bệnh một mình.

Đội nác sĩ một bên nhìn nhau, các người định coi chúng tôi là không khí sao?”

Cố Vân Thải đứng ở phía cửa cũng không biết nói gì với hắn, ngay cả có cô ở đây mà hắn cũng không yên tâm sao?

Cố Vân Khê tuổi còn trẻ nên khôi phục rất nhanh, lại có đội ngũ chuyên nghiệp chiếu cố, cô vừa ra tháng liền đã bắt đầu tốt lên rất nhiều.

Hai đứa nhỏ càng lớn càng xinh đẹp, cả người trắng trắng mềm mại, tướng mạo vô cùng đáng yêu, khiến cho mọi người rất yêu thích.

Vợ chồng Cố Vân Thải và Khương Nghị mỗi ngày đều phải tới đây liếc mắt một cái, mỗi người ôm một đứa, i a dỗ dành chúng nó, nếu một ngày không gặp được liền khó chịu không thôi.

Cố Vân Khê thấy bọn họ thích trẻ con như vậy, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Chị hai, chị cũng sớm sinh con đi, để cho bọn nhỏ làm bạn với nhau, cùng nhau đi học nữa chứ.”

Cố Vân Thải sờ sờ bụng, bọn họ trước khi kết hôn đã làm kiểm tra trước hôn nhân, thân thể hai bên đều rất khỏe mạnh, chuyện có con chỉ là chuyện sớm muộn thôi. “Chị cũng muốn, nhưng đứa nhỏ không phải cứ muốn có là có.”

Cố Vân Khê dí dỏm trừng mắt nhìn Khương Nghị nói:"Để anh rể ra sức một chút đi.”

Cố Vân Thải:...Em gái, em học hư rồi!

“Khụ khụ, tình huống của anh cả và Lữ Tinh hiện tại thế nào rồi? Lần trước chị thấy bọn họ ăn cơm ở nhà hàng, vừa nói vừa cười với nhau.”

Cố Vân Khê biết đây là cô cố ý đánh lảng sang chuyện khác, nhưng cô cũng không vạch trần cô ấy. "Lữ Tinh vẫn thầm mến anh trai, anh ấy có biết không?”

Lữ Tinh và Cố Vân Thải sinh cùng năm, hai người từ tiểu học đến trung học đều là bạn học của nhau, cũng là bạn thân nhất.

“Chị thật sự không biết được tâm tư của cô ấy, cô ấy giấu nó rất sâu. "

Cố Vân Thải nhịn không được thở dài một hơi. Lúc trước cô ấy không ngừng giúp đỡ gia đình bọn họ cùng nhau gây dựng sự nghiệp, phụ giúp Cố Vân Khê làm ‘ăng ten bảo bảo’, những chuyện cô ấy làm thì có thể kiếm được mấy đồng chứ, thậm chí còn không đủ tiền để ăn một bữa thịt.

“Bây giờ nghĩ lại, hóa ra khi đó cũng đã có dấu vết rồi, chỉ là chúng ta quá vô tâm. Trước kia cô ấy cũng thường xuyên tới tìm chị, nhưng từ sau khi anh trai qua lại với người phụ nữ kia, thì cô ấy cũng không còn tới nữa.”

Cố Vân Khê không biết quá rõ về Lữ Tinh, nhưng trong lúc cô mang thai Lữ Tinh vẫn luôn chăm sóc cô, cô có vài phần hiểu rõ được con người này.

Cô là người vô cùng cẩn thận lại chu đáo, cũng là người có lòng yêu thương, chỉ là tính cách có chút hướng nội cố chấp mà thôi.

“Chỉ cần anh cả thích là được, những thứ khác chúng ta không cần quan tâm đ ến.”

Cố Vân Thải có chút chần chờ, nói: "Anh ấy vẫn luôn thích những cô gái biết làm nũng như Hướng Khai. Còn Lữ Tinh, hình như không phải là dạng người anh ấy sẽ thích.” Nếu bọn họ có thể ở cùng một chỗ, thì đã sớm ở cùng một chỗ với nhau rồi.

Cố Vân Khê liếc mắt nhìn cô một cái, nói: "Vậy bọn họ còn lén ăn cơm chung với nhau làm gì? Dù sao thì anh cả cũng không phải ‘Tiểu Bạch’, cái gì cũng không hiểu.”

Cố Vân Thải hơi nhíu mày, cô cũng không hy vọng Lữ Tinh sẽ bị anh cô tổn thương. “Nếu không, em thử nói chuyện với anh ấy đi? Khí thế của chị không thể áp đảo được anh ấy, nên anh ấy sẽ không nghe lời chị nói.”

Cố Vân Khê không giống vậy, cô chính là linh hồn của Cố gia, cho dù hiện tại đã được gả đi, nhưng sức ảnh hưởng của cô đối với nhà bọn họ cũng không giảm, anh trai của bọn họ cũng rất nghe lời cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio