Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Trong lòng Hạ Tịch cào tường ăn vạ, cậu chỉ tiện mồm bịa ra một cái kịch bản lấy lòng nam chính thôi, thế mà hắn cũng coi là thật à?
Hơn nữa, đồng chí nam chính thân yêu, anh cùng một người mơ ước mình về nhà, thiết lập nhân vật của anh đâu? Tác giả mẹ anh sẽ khóc sưng mắt lên đó! Anh OOC rồi anh biết không??
"Cậu cọ tới cọ lui làm gì đấy?" Hắn bất thình lình hỏi, Hạ Tịch hoảng sợ, lập tức ôm cặp đứng dậy, chạy lên phía trước vài bước: "Em rớt đồ thôi ạ, tìm thấy rồi."
Tần Việt định bồi thêm một câu, nhưng Hạ Tịch đã nhanh hơn một bước, cười cười lấy lòng: "Lần sau em sẽ chú ý hơn, anh, mình đi nhanh đi."
Tần Việt: ".......Thì đi."
Nhà của Hạ Tịch cách trường không xa, khoảng chừng chưa đến hai mươi phút đi lại.
Vừa tới nhà, Hạ Tịch mời Tần Việt ngồi trên ghế sô pha: "Anh cứ tự nhiên, em đi rót cho anh ly sữa bò."
Tần Việt đánh giá căn nhà trước mặt, tường nhà thiên về màu nóng, trên ghế sô pha có rất nhiều gấu ôm hình trái cây: nào dâu tây nào dứa nào chuối, muôn hình muôn vẻ. Thảm nâu được đặt ngay ngắn trên bàn trà, đồ dùng được sắp xếp ngăn nắp, nhìn ra chủ nhân của nó rất ưa sạch sẽ.
Từ nơi hắn ngồi vừa vặn có thể nhìn đến phòng ngủ, giá sách được đặt bên trong, mỗi quyển sách đều được sắp xếp từ cao đến thấp, khăn trải gường là màu lam nhạt, trên mặt có vài chú cá heo dễ thương, trên giường đồng dạng có thêm cái chiếc gối ôm.
Tần Việt hừ một tiếng, lớn như thế rồi còn là con trai, sưu tầm nhiều gối ôm như thế mà làm cái gì?
Khẩu vị chả khác gì mấy thiếu nữ tuổi ăn tuổi lớn, lại còn thích mình.
Hắn chưa kịp thu hồi tầm mắt lại thì Hạ Tịch đã bưng ly sữa đến, cậu đặt xuống trước mặt Tần Việt: "Buổi tối uống sữa bò sẽ dễ ngủ hơn đó."
Tần Việt nhận lấy, nắm ở trong tay, độ ấm truyền đến cực kỳ vừa vặn, ấm áp từ lòng bàn tay phân tán đến từng tế bào trong người.
Hạ Tịch còn vô cùng tri kỷ mở TV cho hắn: "Phòng khách nhà em không hay dùng mấy nhưng cũng rất sạch, lát em dọn lại cho anh là có thể ngủ."
Không hay dùng?
Đột nhiên, hắn ý thức được điều gì đó. Ba mẹ của Hạ Tịch đâu? Từ lúc vào cửa đến bây giờ hắn chưa nhìn thấy bọn họ.
Tần Việt không khỏi tò mò: "Cô chú không ở nhà à?"
"Anh nói ba mẹ em á?" Động tác trong tay Hạ Tịch hơi dừng lại, cậu hạ giọng: "Nhà có mình em thôi."
"Một người?" Lông mày Tần Việt hơi nhíu.
"Vâng." Hạ Tịch cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không cần thiết phải giấu giếm: "Ba mẹ em ly hôn rồi, không ai muốn nuôi em cả."
Giọng của cậu không cao không thấp, biểu hiện trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như việc cậu vừa nói ra chỉ là một sự kiện bình thường không có gì quan trọng.
Ly hôn, không ai muốn nuôi.
Tần Việt lặp đi lặp lại câu nói này trong lòng, từ nhỏ hắn thuận buồm xuôi gió lớn lên, vừa sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, gia đình thuận hòa, cha mẹ yêu thương, đối với những việc như thế này, hắn không hiểu, cũng không biết đồng cảm làm sao. Nhưng chả biết vì lý do gì, Tần Việt lại cảm thấy trong lòng hơi khổ sở.
Trách không được trong nhà cậu ta có rất nhiều gối ôm, Tần Việt nghĩ đến một quyển sách tâm lý học nào đó đã từng nói: Con người khi quá cô đơn, sẽ có khao khát tìm kiếm ấm áp ở những vật vô tri.
"........Tôi xin lỗi." Hắn đắn đo mãi, cuối cùng không biết nên an ủi cậu làm sao, chỉ có thể dùng câu nói này mong chuộc lại lỗi lầm vì đã vạch trần vết sẹo đau đớn ấy.
Hạ Tịch sửng sốt một lúc, sau đó mới ý thức được Tần Việt đang nhận lỗi với cậu.
Thiết lập của nam chính không phải là được chiều hư, độc mồm độc miệng?
Hạ Tịch nghĩ nghĩ, sau đó quyết định an ủi lại hắn: "Không sao đâu, bọn họ vẫn nuôi em mà, chỉ là không ở cùng nhau thôi."
Lại nói đây cũng không phải ba mẹ ruột của cậu, có gì đáng để đau lòng?
"Hơn nữa anh nhìn xem, em sống một mình tự do biết bao nhiêu." Hạ Tịch chớp mắt: "Nhà cửa đầy đủ, tiền bạc sung túc, cuộc sống mơ ước của nhiều người đấy!"
"Huống hồ, em còn rất nhiều nhà."
Hạ Tịch nhìn thấy Tần Việt vẫn mang vẻ mặt lo lắng, dứt khoát tiến lại gần hắn, cười tươi: "Cho nên, nam thần, điều kiện của em tốt như thế, anh có thể cân nhắc làm bạn trai em không?"
Tần Việt: ".........." Hắn cảm thấy sự quan tâm của mình bị ném cho chó ăn. Bản thân hắn ở chỗ này mệt tâm nghĩ đến cảm xúc của cậu, đối phương lại nhân cơ hội mà chọc nghẹo mình.
Lại nghĩ thêm từ khi nào mà bản thân lại không có tiền đồ như thế? Tần Việt đã đóng cửa suy tư mấy ngày liền, có lẽ là từ khi Hạ Tịch không còn thích hắn trong bóng tối nữa mà ngang nhiên thổ lộ tình cảm, hừ, trước đây còn thu liễm lại không ít, giờ thì sao, công khai bám lấy không tha.
Tần Việt rất không có sức chống cực mà đỏ mặt.
Hạ Tịch nhìn thấy hắn như thế, lại muốn trêu đùa: "Bao ăn, bao ở, bao luôn giường ấm."
Tần Việt tức đến nỗi quay đầu sang bên, không cho Hạ Tịch nhìn mặt mình nữa.
"Hạ Tịch, cậu đừng có mà nghĩ lung tung."
Mặt hắn nóng ran, nói ra một câu xong cũng thấy bản thân mình sắp hỏng mất: "Tôi không thích cậu, trước kia không thích, hiện tại không thích, sau này chắc chắn cũng không thích! Cậu nên từ bỏ đi."
Tần Việt hít một hơi thật sâu, giống như làm việc này có thể khiến gương mặt hắn trở lại bình thường.
"Em biết." Lúc này Hạ Tịch đã đứng lên, cách xa Tần Việt ra một chút, trong lòng thầm nghĩ bản thân cậu nằm trong CP chính, đời nào bỏ tiểu thụ tươi ngon mọng nước đi thích nhân vật tiện thụ bám dính như tôi.
Đây chính là chân lý tác giả viết ra rồi.
Tuy rằng nội tâm phun tào mãnh liệt nhưng trên mặt Hạ Tịch vẫn làm ra vẻ cao nhân si tình: "Nhưng mà nghe anh nói như thế làm em buồn thật đấy."
"Ít nhất thì anh cũng phải cho xem chút cơ hội mơ mộng chứ?"
"Chờ sau này khi anh có người thích rồi, ngày anh ở bên người ta, chính là ngày em rời đi."
Hạ Tịch lè lưỡi: "Em khẳng định không lắc lư trước mặt anh nữa."
Hừ, khi đấy ấy à, anh đây đã quay lại hiện thực lên đỉnh cao cuộc sống, tiêu dao sung sướng, còn có cậu phải theo đuổi vợ hộc mồm ra thôi.
Tần Việt không nghĩ đến câu chuyện của bọn họ lại đi vào đường cùng, cũng không nghĩ đến tâm tư tỉ mỉ của Hạ Tịch, hắn không biết nói gì thêm nữa: "Cậu..."
"Em làm sao?" Hạ Tịch cười cười: "Anh Việt, nam thần, tuy em thích anh lắm, nhưng em cũng có giới hạn cuối cùng."
Lời này nói ra đều có mục đích, không phải của cậu, mà là của nguyên chủ. Nguyên chủ đem bản thân mình đặt dưới tận cùng của mối quan hệ tình cảm, bản thân không có một chút tự tin nào, không có khả năng khiến cho người khác yêu thích.
Tới nơi này thời gian dài như vậy, đối với nguyên chủ cậu cũng đã hiểu được ít nhiều, người này trong nhà đều dùng tông màu ấm trang trí, không chỗ nào là không có gối ôm, trên tủ đầu giường còn để một tấm ảnh gia đình đã cũ, đủ để nhìn ra nội tâm cậu ta có bao nhiêu cô độc.
Ăn ở miễn phí thời gian dài như thế, Hạ Tịch tất nhiên cũng phải trả ơn cho người ta. Huống hồ, cậu đã xác nhận với Hệ thống, không cần biết dùng cách gì, chỉ cần đẩy tiến độ lên % đều được tính là thành công.
Trong nguyên tác miêu tả người này rất ít, vỏn vẹn chỉ vài nét bút, ban đầu Hạ Tịch cho rằng nguyên chủ chỉ đơn giản là một tên cuồng yêu đương não tàn, nhưng sau đó, trong một lần dọn dẹp lại nhà, Hạ Tịch phát hiện ra một chồng giấy khen cùng quyển nhật ký, cậu mới chính thức hiểu được, nội tâm tinh tế đến đáng sợ của nguyên chủ.
Ba mẹ cậu ta vào ngày đầu tiên đặt bút ly hôn sau những tháng ngày trường kỳ mâu thuẫn, thủ tục làm vô cùng dứt khoát lưu loát, cùng ngày đã đem căn phòng chuyển giao cho nguyên chủ.
Sớm đã có dự tính.
Kể từ khi đó, cậu ta bắt đầu tự mình nấu cơm, tự mình sinh hoạt. Ban đầu ba mẹ cậu ta mỗi tuần đến thăm một lần, sau đó là một tháng, giờ nửa năm rồi còn chưa hỏi han.
Một thời gian sau họ cũng tự lập cho mình một gia đình mới, cũng không bao giờ đến thăm nguyên chủ nữa.
Mà lần đầu tiên cậu ta chú ý đến Tần Việt đó là hồi cấp , nguyên chủ bị người ta đánh trong ngõ nhỏ, một đám người bâu vào đánh.
Tần Việt trùng hợp đi ngang qua, thuận tay cứu nguyên chủ, còn đưa cho cậu ta một gói khăn giấy. Nếu tính chính xác ra, cậu ta đã thích Tần Việt từ lúc đó, nguyên chủ chưa bao giờ quên Tần Việt, mà lên cấp gặp lại, chính là cơ hội theo đuổi.
Trong nhật ký, "Hạ Tịch" nguyên tác đã viết như này:
[Mình chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể gặp lại anh ấy, anh ấy vẫn hệt như trong trí nhớ của mình, một người anh hùng khoác màu nắng.
Mình đi tới, đáng tiếc là lướt qua nhanh quá. Thực ra mình hồi hộp lắm, nhưng có thể gần anh ấy một chút khiến mình rất vui. Ánh mắt anh ấy vẫn dịu dàng như thời điểm nói với mình: "Không có việc gì" vậy.
Nhưng anh ấy không còn nhớ mình nữa.
Cũng đúng, lúc đấy mặt mũi mình bẩn bẩn thỉu thỉu, trên mặt toàn máu, nhìn ra sao được.]
Mấy trang tiếp theo đều là cách theo đuổi của nguyên chủ, cậu ta rối rắm vài ngày, cuối cùng cũng quyết định tỏ tình với Tần Việt.
[Mình không có bạn, mà anh ấy lại như ánh sáng, thời điểm mình bị bóng tối bao phủ, chính vầng thái dương ấy đã cứu mình, mình muốn theo đuổi anh ấy.]
Nguyên chủ viết nhật ký rất tinh tế, cũng rất đáng thương, dường như chỉ xoay quanh Tần Việt, ba mẹ.
Cậu ta học tập không kém, ngay cả chuyện đánh nhau, chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu bản thân mình không nghe lời, có thể khiến cho giáo viên gọi phụ huynh, còn có thể gặp ba mẹ thêm một lúc. Nguyên chủ vẫn luôn dùng cách thức vụng về khiến cho người ta đau lòng mà cầu xin một chút sự quan tâm của người lớn, đáng tiếc chưa bao giờ được như ý.
Trang cuối cùng của nhật ký, vẫn là một ngày trong sinh hoạt:
[Hôm nay mình đi qua một cửa hàng thú cưng, có một con mèo nhìn mình kêu meo meo, còn vươn móng từ trong lồng ra níu lấy tay áo của mình nữa, đáng yêu lắm. Ông chủ cũng bảo mình và nó có duyên, nếu mình mua hứa sẽ cho mình khuyến mãi, mình cũng rất thích nó, ở một mình lâu rồi, mình cũng không muốn cô đơn mãi.
Nhưng mà mình không mua được, đến bản thân mình còn chăm sóc không tốt, làm sao lo được cho nó nữa? Giờ đầu óc mình đang loạn, đem nó mua về sau đó để nó chịu tội, thà rằng cứ để nó đợi được một người chủ nhân tốt hơn.
Mình sẽ đi đặt một con thú bông hình mèo ở trên mạng vậy, dù sao cũng là mèo mà, coi như mình đã nuôi mèo đi.]
Cuối cùng, cậu ta còn dùng sức vẽ lên giấy một gương mặt tươi cười, mạnh đến mức mặt sau cũng hằn luôn vết.
Lúc Hạ Tịch xem đến đây thì toàn thân đều khó chịu, cậu cho rằng nguyên chủ cái gì cũng không biết, nhưng cậu ta lại hiểu chuyện đến mức làm cho người khác đau lòng.
Một người chưa bao giờ vượt qua được nỗi sợ hãi bản thân, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cuối cùng lại vì Tần Việt, chỉ vì nhận lại được một chút hơi ấm của hắn mà bước chân vào địa ngục, vĩnh viễn kết thúc sinh mạng ở tuổi mười bảy.
Hạ Tịch từng hỏi qua Hệ thống nguyên chủ đang ở đâu, có hạnh phúc không, nhưng Hệ thống trả lời nó không biết, dữ liệu đến đây bị trống nên mới kéo cậu vào thay thế.
"Cậu không phải nói muốn làm bánh kem cho tôi à?" Tần Việt bị mấy lời nói của Hạ Tịch làm cho tay chân luống cuống, đành phải cứng nhắc lảng sang chuyện khác.
Hạ Tịch: ".........." Sao cái tên này còn nhớ?
"Tôi đợi." Tần Việt nói xong dựa vào sô pha xem làm bộ như coi TV.
Trong lòng hắn cực kỳ bực bội, chờ đến khi hắn có người mình thích thì liền buông tay? Có nghĩa là Hạ Tịch sẽ biến mất khỏi cuộc sống của hắn? Tần Việt chưa từng thích ai, cũng không biết cảm giác khi thích một người sẽ như thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định, nếu Hạ Tịch biến mất, hắn sẽ cảm thấy vô cùng, vô cùng...không quen.
Còn Hạ Tịch, bây giờ cậu đã hiểu được một đạo lý, đó chính là nói dối tuy sướng miệng thật đấy, nhưng lúc nói cũng phải dựa trên tình hình thực tế, nếu không thời điểm quả báo đến, có khóc hết nước mắt cũng chả ai thương.
Có câu gì ấy nhỉ? "Báo ứng hẳn có nguyên nhân. Báo ứng của cậu chính là Bánh Kem!!!"
Tuy rằng cậu biết nấu cơm, ăn cũng ngon, nhưng mấy trò làm bánh này thì cậu không thuận cho lắm.
Hạ Tịch lén lút khóa chặt cửa bếp, mở di động lên.
Lúc này còn không sử dụng thành quả lao động của nhân loại còn đợi tới khi nào.
Cậu lên trình duyệt tìm kiếm công thức, đánh chuẩn câu chữ, từ trong đám "lông trâu công lược" tìm ra một trình tự đơn giản nhất.
Xin sư phụ nhận của đồ nhi một lạy.
phút sau, Hạ Tịch xuất sư.
Cậu đặc biệt trình diễn cho nam chính một...công thức bánh kem phổ thông.
Cậu đương nhiên cũng không khéo tay gì, tùy tiện vẽ vài bông hoa lên trang trí, nếu như giáo viên tiểu học có chấm điểm, chắc chắn sẽ phê bình "cả đời tôi chưa thấy bông hoa nào xấu hơn cái bông hoa này."
Bộ mặt Tần Việt thì đúng như bị táo bón lâu ngày.
Hạ Tịch chắp tay trước ngực: "Tuy rằng hơi xấu, nhưng hương vị không tồi đâu."
Tần Việt nhìn cái bánh đang tỏa ra hơi thở của sự hắc ám, cho dù trong lòng muốn ăn, nhưng cánh tay không nhúc nhích nổi, thế là cái muỗng dừng lại giữa không trung.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tịch, cậu đang dựa vào bàn, nhìn hắn tràn đầy chờ mong.
Kệ! Tần Việt tự sa ngã mà ăn một miếng, trên mặt như dũng sĩ không sợ chết.
Hắn đã chuẩn bị tốt, nếu ăn không được thì sẽ nói với Hạ Tịch, nhưng đến lúc cầm thìa lên cũng không nỡ chôn vùi cố gắng của người ta. Kết quả không ngờ đến, chính là chiếc bánh này ăn cũng không tệ.
Lớp bơ mềm mại cuốn vào đầu lưỡi khiến cho chiếc bánh trở nên ngọt ngào nhưng không ngấy, tuy rằng đường chưa tan hết nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Tần Việt cứ ăn từ từ một miếng rồi một miếng, thả lỏng bản thân nhâm nhi, đủ biết Hạ Tịch làm tốt đến mức nào.
Cục đá trong lòng cậu cuối cùng cũng được bỏ xuống, thở dài nhẹ nhõm: "Anh xem, em nói ngon mà."
"Ừ." Tần Việt gật gật đầu, chiếc bánh này ăn thực sự rất thoải mái.
[Tin vui!!! Nhiệm vụ che giấu hoàn thành, tiến độ nhiệm vụ: %, chúc mừng Kí chủ, mong Kí chủ tiếp tục cố gắng!]
YES!!!
Trong lòng Hạ Tịch sung sướng nhảy nhót, nội tâm gào rú quả nhiên dâu tây và bơ chính là chân ái của nhau, cậu đè nén kích động muốn nhảy cẫng lên ăn mừng, nhìn Tần Việt: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, em thu dọn phòng bếp, mai còn đi thi."
Tần Việt ừm một tiếng, vừa định ra ngoài, lại cảm thấy không lịch sự cho lắm, hắn quay về, thăm dò Hạ Tịch: "Tôi giúp cậu?"
Giúp quỷ gì? Thu dọn?
Hạ Tịch nghĩ bụng nếu cậu nhìn thấy chiến trường kia, cẩn thận nhổ luôn cái bánh ra ngoài.
Khi nói chuyện, tay của Tần Việt đã hướng về phía mâm bát, định mang đi, Hạ Tịch hú hồn, nhanh chóng đè lại tay hắn: "Không cần, không cần, rất nhanh thôi, không cần phiền anh đâu."
Cậu bưng mâm bát chạy như bay: "Anh ngủ ngon nhé, mai gặp."
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Tần Việt nằm trên giường suy nghĩ lung tung.
Tay của Hạ Tịch vừa chạm vào, hắn cảm thấy như có một hơi ấm lướt qua. Hơn nữa, cảm xúc truyền đến vừa mềm vừa mịn, giống hệt như vừa sờ qua tơ lụa.
Tuy rằng cậu ta học không tốt, nhưng lớn lên đẹp, nấu cơm lại ngon, lấy về nuôi trong nhà cũng tốt.
....
Đm, hắn đang nghĩ lại vẹo gì thế?
Tần Việt bị suy nghĩ của bản thân dọa cho ngu người, không không không, hắn không thích Hạ Tịch, ai nuôi Hạ Tịch liên qua gì đến hắn!!!
Tần Việt gõ đầu, dư chấn của quả bóng quá nặng, lâu rồi mà hắn vẫn chưa thấy não quay về.
Ngủ, ngủ!
Hạ Tịch nhanh chóng thu dọn lại bãi chiến trường, nhìn thấy lọ dâu tây mất nắp, lại đi lung tung tìm kiếm.
Nhưng mà...cậu thà không tìm thấy.
Wtf?!
Dâu tây này...hình như hết hạn rồi...
Đệt.
Trái tym Hạ Tịch run lên bần bật, Tần Việt nãy ăn cũng không ít...
Nhưng mà, trông cậu ta có gì không ổn đâu, nam chính mà, kiểu gì chả đao thương bất nhập.
Hạ Tịch thấp thỏm đem cả lọ dâu tây ném vào thùng rác định tiêu hủy chứng cứ. Ông bà tổ tiên phù hộ độ trì, cầu cho Tần Việt không sao, nếu không tiến độ nhiệm vụ con chật vật mới kéo lên được một đường sẽ đi xuống mất!!!
- ---------
Tác giả có điều muốn nói: Tình cảm đã tiến triển!
Kidoisme: Từ giờ chương nào cũng dài thấy gì luôn á, riêng chương này đã k words, uhuhu...