Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Tần Việt vốn dĩ định cho cậu một cái bậc thang đi xuống, nhưng thằng nhóc Hạ Tịch này nhất định không chịu đi, nam chính cảm thấy hơi mất mặt, bỏ lại một câu ‘tôi đi trước’ rồi chạy trốn.
Hạ Tịch đúng là cái đồ chó con không biết xấu hổ.
Tần Việt nuôi con mèo kia đã được nửa năm, quan hệ rất tốt, hắn vừa mở cửa thì mèo đã chạy ngay đến vươn móng lên cào vào ống quần.
Tần Việt khom lưng bế mèo lên, sờ sờ đầu nó, mèo con vui vẻ vô cùng thân thiết cọ vào cằm hắn.
Vẫn là mèo tốt hơn, nuôi còn biết báo hiếu.
Từ khi Tần Việt mang nó về nhà, mỗi ngày đều tìm công thức đồ ăn cho mèo, đồ chơi các thứ mua đầy nhà, thậm chí còn hào phóng tậu luôn cho thú cưng một căn nhà ba tầng đẹp đẽ. Chính cuộc sống giàu sang ấy đã khiến mèo con thành công chuyển từ đi sang lăn tròn.
Hiện tại, quả bóng này ăn uống no đủ xong thì dựa vào chân bàn máy tính, nhìn chủ nhân thứ hai của nó hùng hục gõ bàn phím, gõ xong lại xóa, xóa rồi lại gõ.
Tần Việt ấn ấn lung tung phèng, hỏi ra một đống vấn đề lên thanh tìm kiếm:
[Cùng đối tượng yêu thầm mình gặp lại nhau là cảm giác gì?]
[Cách thức ở chung với bạn trai cũ.]
[Cách để cùng đối tượng đã tiếp xúc thân mật ở chung sao cho không xấu hổ.]
Tần Việt chán đời nhìn đống kết quả chả đâu vào đâu, trong lòng buồn rười rượi.
Suốt hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng tìm kiếm liên quan đã trở thành:
[Cùng người khác xảy ra tình một đêm, có nên nói cho chồng không?
Tôi thực sự rất yêu anh ấy, nhưng hôm đó chúng tôi cãi nhau, đối tượng kia cũng đối với tôi rất dịu dàng...]
Cút con mẹ nó chứ dịu dàng, đúng là mạng xã hội đéo đáng tin cậy!
Con mèo béo ngẩng đầu lên, sau đó nâng chân trước lên, chậm rãi liếm móng vuốt.
Tần Việt ôm lấy nó đặt lên đùi.
“Miao miao?"
Tần Việt bắt lấy cái tay nó đang liếm, sau đó lại giơ nó lên nhìn nhìn, kỳ lạ, con mèo này rõ ràng là do Hạ Tịch chọn, hiện tại tuy rằng béo như con lợn nhưng cũng khá đáng yêu, tại sao cậu ta lại không muốn tới đây thăm nó?
Tần Việt giận dỗi nhìn con mèo: “Mày nhìn mày xem, béo như trái bóng, người ta còn không muốn nhìn mày!”
Mèo: “..........”
Dường như nó nghe hiểu Tần Việt đang cà khịa, con mèo thu hồi móng vuốt lại sau đó hung hăng dùng cái đệm thịt thật dày chọc vào tay Tần Việt, đau đớn thì không thấy đâu chỉ thấy thoải mái cực kỳ.
Tần Việt không để ý hành động vô nhân tính của nó, bắt lấy móng vuốt ôm vào trong tay: “Gia Bối, mày nói xem sao cậu ta lại khốn khiếp như thế?”
Tán tỉnh mình cũng là cậu ta, trốn chạy cũng là cậu ta, làm cho mình nhớ thương nửa năm, quay về thì nói mình đang đùa, nói giỡn, nhất thời xúc động.
Đúng là cái đồ con mẹ nó khốn nạn, khốn nạn nhất trên đời!
Hạ khốn nạn ở nhà yên ổn đột nhiên hắt xì một cái, quấn chặt chăn hơn nữa.
Gia Bối lấy đầu cọ cọ tay của Tần Việt giống như là tán thành ý kiến của hắn, ra vẻ sẽ cùng con sen đối mặt chung với kẻ địch.
Hắn bắt lấy chân chân trước của mèo con, một tay khác thì tưởng tượng bàn phím là đầu Hạ Tịch, hung hăng ấn: “Mày cũng đồng ý có đúng không? Mua mày xong không phụ trách, hôn tao cũng không phục trách, chỉ lo cho thoải mái của bản thân, cái đồ tra nam!”
Tần Việt càng nghĩ càng tức, mở di động ra tìm số của Hạ Tinh Dã định khẩu nghiệp một trận, nhưng lại sợ lộ ra vấn đề là hắn để ý đồ tra nam kia, đành phải nghẹn lại tìm một cái đề tài bình thường nhắn qua:
[Làm gì đấy.]
[Đừng nói nữa, Bạch Tiếu Tiếu gửi cho tớ mấy tấm poster phim ma, tớ đang lên xem điểm bình luận, bằng không lần sau đi xem mất mặt ứ chịu được.]
Cách một cái màn hình điện thoại, Tần Việt vẫn có thể cảm thấy tên kia đang oán hận ngập trời:
[Cậu nói xem mấy cô gái xinh đẹp khác lá gan có lớn như vậy đâu? Đệt mẹ lần trước cô ấy lôi tớ đi coi cái phim ‘Luân hồi’ mà tớ bị dọa cho khóc!]
Thậm chí khi về đến nhà, Hạ Tinh Dã còn chân chó theo mẹ đi chùa thỉnh một cái bùa bình an đã được cao tăng làm phép, giờ còn mang theo bên người!
[Làm như cậu sẽ không đi ấy.]
Hạ Tinh Dã: [.....]
Hạ Tinh Dã: [Đã là đàn ông thì không được lùi bước.]
Tần Việt: [.....]
Tần Việt: [Chả hiểu nổi tư tưởng của cậu, sợ chết ra còn mạnh mồm đâm đầu vào.]
Hạ Tinh Dã: [Cậu sai rồi! Cuộc sống này là một chuỗi những lời khiêu chiến, chả nhẽ cậu biết một ngày cậu sẽ chết thì cậu bèn không sống nữa sao? Sớm muộn gì tớ cũng sẽ tu thành chính quả cùng Bạch Tiếu Tiếu ngồi bàn luận về Sadako mà không thấy sợ hãi!]
Tần Việt: [Ồ.]
Tần Việt: [Hôm nay ở trường cậu có nghe được tin tức bé bé gì không?]
Hạ Tinh Dã mười phần cảnh giác: [Tần Việt, hôm nay cậu là lạ nhé.]
[Ngày bình thường cậy mồm ra cậu cũng không thèm rep, hôm nay sao năng nổ thế?]
[Nói, định quấy rối tớ?]
Tần Việt: [......]
Tần Việt: [Quấy con bà cậu mà quấy!]
Tư tưởng giác ngộ quá kém, còn muốn hắn nói toẹt ra?
Tần Việt cắn răng xóa xóa nhập nhập, cuối cùng cũng đánh xong một dòng tin nhắn gửi qua:
[Hạ Tịch khốn nạn kia về rồi, cậu biết không?]
Hạ Tinh Dã đã lờ mờ đoán ra được cái tên này, thực ra y đang cùng Hạ Tịch nói chuyện phiếm, thấy tin mới nhất của Tần Việt bèn rep lại Hạ Tịch: [Cậu cùng nam thần của mình nói chuyện chưa?]
Hạ Tịch rất mau trả lời lại: [Cậu tha cho tớ đi, tớ nào dám, nam thần hiện tại chưa giết tớ đã là tốt lắm rồi, có điên mới lượn lờ trước mặt đại ca đó tìm cảm giác tồn tại, không muốn sống nữa à?]
Làm bạn tốt nhiều năm của Tần Việt, Hạ Tinh Dã nhận thức sâu sắc được nếu như y dám mở miệng nói đang cùng Hạ Tịch nhắn tin, chắc chắn Tần Việt bên kia sẽ thò tay ra khỏi màn hình điện thoại mà bóp chết y.
Hạ Tinh Dã nhanh chóng trả lời: [Không biết, cậu ta về rồi á? Khi nào thế?]
Chả nhẽ chó con kia lại không liên lạc với Hạ Tinh Dã? Không phải quan hệ hai người rất tốt sao, trở về cũng không thèm báo với cậu ta một tiếng?
Chả hiểu sao Tần Việt cảm thấy hơi thỏa mãn.
[Sáng hôm nay, chắc cậu đến muộn.]
Nhưng hắn vẫn không quên ý định khẩu nghiệp ban đầu:
[Đừng nói gì với cậu ta hết, cậu biết cậu ta quá đáng đến mức nào không? Đi nửa năm, không phải có tớ Gia Bối đã sớm chết rồi, về rồi còn không thèm liếc qua Gia Bối một cái!]
Sau đó, Tần Việt nghĩ nghĩ một lúc lại bổ sung thêm: [Tớ nói có thể cho cậu ta qua thế mà cậu ta còn dám từ chối, cực kỳ dứt khoát!]
[Gia Bối nhỏ gầy đáng thương, mỗi ngày nhớ cậu ta đến mức không ăn không uống, cá khô cũng không thèm động, tớ nói nó cũng không nghe.]
Gia Bối đặc biệt thích làm nũng, lúc này nó đang muốn Tần Việt chơi cùng, lấy móng vuốt mềm mại chụp lấy tay hắn, Tần Việt vung tay lên đẩy đẩy nó qua một bên: “Gia Bối đừng nghịch, tự chơi một mình đi.”
Hạ Tinh Dã: [.......]
Lạy hồn người, con mèo Gia Bối kia béo hệt như con lợn, Tần Việt còn không biết xấu hổ gọi nó là nhỏ nhỏ gầy gầy? Hơn nữa có con mèo nào biết Hạ Tịch trở về à? Hờ, tưởng y không biết Gia Bối hay thằng nào đó nhớ thương Hạ Tịch nhé!
Hạ Tinh Dã tức đến mức muốn chửi bậy, Tần Việt được lắm, nhìn người nói mèo, lòng Tư Mã Chiêu!
Nhưng y vẫn ý thức được thân phận mình là bạn tốt nhất của Tần Việt, đành nghĩ một đằng đánh chữ một nẻo cùng hắn khẩu nghiệp: [Tội Gia Bối quá, lần sau tớ ôm nó chơi.]
Tuy nhiên thì Tần Việt bên kia lại không hề cảm kích: [Không cần, Gia Bối không thích cậu, cậu đến chỉ làm nó ngột ngạt thêm.]
Hạ Tinh Dã: [......] Chứ đéo phải ngột ngạt do béo quá à!!!
Đừng ai cản tôi, tôi phải đi chém chết thằng chó kia!!
[Hôm nay cậu ta có hỏi tớ có đối tượng chưa.]
Tần Việt cảm thấy vẫn nên thỉnh giáo Hạ Tinh Dã một chút:
[Cậu cảm thấy cậu ta có ý gì?]
Hạ Tinh Dã: [.....]
Hạ Tinh Dã: [Cậu ta còn tình cảm với cậu?]
Trong lòng Tần Việt cũng cảm thấy như thế, nhưng sau đó không phải Hạ Tịch nói xin lỗi, còn nói chỉ là xúc động?
Trong chớp mắt, Tần Việt có suy nghĩ chả lẽ Hạ Tịch sợ hắn tức giận không để ý đến cậu, chán ghét cậu nên mới một đằng nói một nẻo như thế?
Nếu không việc gì cậu ta phải hỏi ‘Có người yêu chưa?’ rồi mới xin lỗi?
Tưởng tượng như vậy khiến tâm trạng của Tần Việt tốt hơn rất nhiều, thuận tay cho Gia Bối thêm hai miếng cá khô. (Thảo nào nó béo vch thế:v)
Ngày hôm sau, tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết thể dục ngoài trời, thừa dịp thời tiết tốt, giáo viên thể dục muốn cho học sinh nam nữ tập gập bụng khởi động.
Ý định ban đầu là cho nam - nữ sinh chia ra làm hai nhóm, nhưng nghĩ đến thời gian có hạn nên thôi, đành phân công các nam sinh cùng nữ sinh ép chân thuận tiện đếm kiểm tra, tránh cho việc hai người cùng giới gian lận, một công đôi việc.
“Nào nào, mau đến giúp các bạn nữ đi.” Giáo viên thể dục chỉ tay: “Nhanh, nhanh, nhanh, giúp các bạn ấy, sau đó khi nào thầy kêu bắt đầu thì đếm!”
“Hạ Tịch, cậu có thể giúp tớ không?’ Lý Tư Vũ ngồi trên mặt có vẫy tay.
Nói là ép chân nhưng thực ra cũng chỉ đơn giản là ấn bắp chân thôi, Hạ Tịch đương nhiên không từ chối.
Lý Tư Vũ ở đầu hàng bên phải, giáo viên ở xa cô nhất, nhìn trái nhìn phải mới phát hiện thầy không chú ý bên này, ghét sát vào Hạ Tịch nói nhỏ: “Tớ hết sức rồi mà chưa chắc đã đủ, cậu đếm số nhiều lên giúp tớ nhé.”
Khoảng cách của hai người rất gần, nhìn từ góc độ của Tần Việt mà nói muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu thân mật, tóc của Lý Tư Vũ còn có vài sợi dính luôn lên mặt Hạ Tịch.
Sau đó hắn trơ mắt nhìn Lý Tư Vũ duỗi tay sờ lên đầu Hạ Tịch, nhìn cậu ngọt ngào cười cười, mấy nam sinh bên cạnh còn hô vài tiếng sau đó túm lại với nhau khe khẽ trò chuyện.
“Tớ đoán bọn họ khẳng định là một đôi, tin không?”
“Trước kia bọn họ ngồi cùng bàn, nghe nói quan hệ tốt lắm, Hạ Tịch còn hay mua bánh kem cho Lý Tư Vũ mà.”
“Có khi lần này về là người trong lòng chăng, tớ nói này, cẩu lương này chất lượng quá..”
“Thầy giáo ra chiêu cũng ác thật, nhìn hiện trường này lãng mạn ghê!”
.....
Mấy lời nói nhảm bay đầy trời, Tần Việt nghe mà đau cả đầu, Hạ Tịch trở về vì Lý Tư Vũ là cái quỷ gì? Hồi trước còn hay mua bánh cho cô ta? Chẳng nhẽ, Hạ Tịch đối với Lý Tư Vũ cùng hắn giống nhau?
Hạ Tịch được Lý Tư Vũ gỡ cho cái tóc vừa đâm vào mặt, vừa nói tiếng cảm ơn với con nhà người ta thì đã nhìn thấy sắc mặt nam chính không được dễ nhìn cho lắm đang đứng sau mình: “Hạ Tịch, giáo viên cần thiết bị, cậu đi cùng tôi.”
“Nhưng Tư Vũ còn chưa xong...”
“Tìm người khác.” Tần Việt quyết không nói lý, túm lất Hạ Tịch lôi lên: “Lập tức đi lấy, rất gấp!”
- ------------
Tác giả có điều muốn nói: Tần – đang ghen – Việt.