Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

Trong lúc Diệp Nhiên chào hỏi, Hạ Tịch vẫn luôn nhìn Tần Việt, hắn nhìn thụ chính rất lâu, thần thái gương mặt đen tối không rõ nghĩa nhưng chắc chắn là bị hấp dẫn, còn Diệp Nhiên chỉ liếc qua Tần Việt một cái, không bị hắn làm cho ấn tượng như trong tiểu thuyết miêu tả.

Đại khái là đồng chí nam thần còn hơi trẻ trâu, chưa trải qua năm tháng lắng đọng nên hormone chưa sản sinh hết đối với thụ chính chẳng qua chỉ là một anh đẹp giai qua đường?

Nhưng Hạ Tịch cảm thấy hắn đẹp trai lắm mà?

Diệp Nhiên chỉ chào hai người kia qua loa cho có lệ, sau đó tiếp tục đi theo Hạ Tịch: “Anh Hạ, em vừa mới đến, có nhiều chỗ em tìm không thấy, anh có thể đưa em đi dạo quanh trường được không ạ?”

“Được.” Đương nhiên Hạ Tịch nói là lời khách sáo chứ không để trong lòng,chỉ là cậu không ngờ tới lúc tan học buổi tối vừa ra đến cửa đã thấy được Diệp Nhiên đang đứng chờ.

“Hạ học trưởng!” Diệp Nhiên đeo balo, đôi mắt cong cong nhìn cậu: “Em sợ buổi sáng phiền anh, bây giờ đi được không ạ?”

Hạ Tịch không phải não cá vàng, tất nhiên đã nhớ ra chuyện mình đồng ý với người ta hồi trưa.

“Không sao đâu, đi thôi.”

“Nam thần, em đưa Diệp Nhiên đi dạo một chút.” Hạ Tịch mười phần muốn đem trọng trách này đẩy sang cho Tần Việt, liều mạng ám chỉ: “Anh muốn đi cùng không?”

“Không.” Tần Việt nhàn nhạt liếc qua Diệp Nhiên: “Tôi chờ cậu, mười phút.”

“Hở?”

Hắn nói xong thì mặc xác Hạ Tịch, cúi đầu làm bài.

Hắn tưởng ý tứ của mình đã đủ rõ ràng, trường học rộng như thế mười phút đi xong là không thể nào. Trong lòng Tần Việt yên lặng mặc niệm Hạ Tịch hãy mau từ chối, dùng lý do gì cũng được, cuối tuần đi đâu thì mặc xác cậu, kết quả thằng ngốc này thực sự túm Diệp Nhiên đi rồi.

Đi rồi...

Đi...

Rồi!!!

Tần Việt phản ứng lại thấp giọng mắng một tiếng, đm tự nhiên chui đâu ra một thằng em trai, tự mình đi mà khám phá không tốt à đâu mà cứ phải lôi người khác đi cùng, rách việc.

"Cậu xem, bên này là nhà ăn gần khu học tập, đồ ăn ở tầng một là ngon nhất nhưng đông, tìm được chỗ ngồi rất khó. " Hạ Tịch vô cùng nghĩa khí đóng vai hướng dẫn viên du lịch giảng giải cho Diệp Nhiên, vừa đi vừa nói: "Nhà ăn số hai gần khu kí túc xá, giữa khu nam nữ là là một sân bóng rổ nhỏ, cậu có thể đến đó chơi, phía bắc sân là đồ đạc chuyên dụng, còn có thể mượn quần áo ở đó, à, kia có một cái đường tắt, đến đó đi."

"Học trưởng." Đột nhiên Diệp Nhiên mở miệng cắt ngang cậu: "Em cảm thấy cũng được rồi, chúng ta về nhé."

Cũng được rồi thì chắc là ổn rồi ha, dọc đường đi Hạ Tịch gần như là liều mạng lắp mô tơ điện vào chân chạy cho ra trò, còn lược qua rất nhiều chỗ không cần thiết. Hiện tại sư đệ người ta đã mở miệng, cậu cũng nên theo cái bậc thang mà đi xuống: "Được, thế anh đi lên nhé, cậu về nhà chú ý an toàn."

Tần Việt ngồi nhìn đồng hồ, một phút lại một phút, sao trước đây hắn không cảm thấy thời gian chờ đợi lại gian nan đến thế nhỉ?

Hắn không ngừng nhìn về phía cửa nhưng vẫn không thấy hình bóng quen thuộc quay lại.

Thực ra bây giờ nghĩ lại hình như ban nãy hắn uy hiếp chưa đủ lực, Hạ Tịch có thể không hiểu hay không?

Lại nhớ đến cậu ta cùng thằng em trai chui từ dưới đất lên kia của mình đi dạo lâu như thế thì hắn cũng phải chờ?

Không đúng, dựa vào cái gì Tần Việt này phải đợi cậu ta? Hơn nữa nhỡ đâu Hạ Tịch không trở về....

Trong lòng Tần Việt loạn cào cào, cuối cùng quyết định đặt đít xuống ngồi chờ tiếp.

Đã qua mười lăm phút...

Cuối cùng hắn cũng nghe được một câu nói "Nam thần".

Dường như Hạ Tịch vừa trải qua một cuộc vận động mạnh, còn hơi ho khan.

Hạ Tịch cũng chả hiểu vì sao cậu lại để bụng lời nói của Tần Việt đến thế, cho nên sau khi tạm biệt Diệp Nhiên liền vội vàng chạy về, không nghĩ tới hóa ra Tần Việt còn đang ở lại đợi mình.

"Đi dạo cùng lớp dưới vui không?" Sắc mặt Tần Việt không được tốt, ngữ khí cũng tràn ngập mùi thuốc súng, hai chữ "lớp dưới" hệt như được rít từ kẽ răng rít ra.

Trong lòng Hạ Tịch đã chửi Tần Việt mười nghìn chữ, cậu vẫn chưa quên Diệp Nhiên chính là vợ tương lai của ai đó đâu nhé, khẳng định là thấy thích người ta, chẳng qua là không thích đi ba người, chê cậu là cái bóng đèn cản trở, lại cho mười phút đếm ngược, vừa về đã âm dương quái khí bên người nhà mình.

Hờ, vẫn nên phủi sạch quan hệ tẩy trắng thì hơn.

"Em chỉ cho cậu ấy chút nơi quan trọng." Hạ Tịch nói: "Chắc anh cũng biết trường mình lớn mà, dạo ít nhất không dưới nửa tiếng chứ?"

Hiển nhiên lời nói này đã lấy được lòng của Tần Việt, mặt hắn giãn ra rất nhiều, Hạ Tịch im lặng nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng dường như đáy lòng lại xuất hiện những cảm giác không ổn khác.

Hai người này chỉ mới vừa thấy nhau, Tần Việt đã bảo vệ cậu ta như vậy, nếu như hai người này thực sự nói chuyện yêu đương thì không biết còn sủng ái thế nào.

Huống hồ, không có bạch nguyệt quang là cậu phỏng chừng cũng sẽ không ngược đến thế đâu.

Cậu nhớ đến đoạn kết cuốn tiểu thuyết khi hai người này về với nhau, Tần Việt coi Diệp Nhiên như bảo bối trong miệng cùng mới en nờ bình luận khen hắn là một ông chồng đúng mực siêu siêu thực thì liền cảm thấy buồn bực đến hoảng.

Tần Việt đứng lên, cầm cặp sách bước đến cạnh cậu: "Cậu đang làm đề ngữ văn à? Tôi dọn cho cậu rồi đấy không lát lại khóa cửa."

"Cảm ơn." Hạ Tịch có chút ngoài ý muốn, hơi ngạc nhiên đón lấy cặp sách trong tay Tần Việt, cười cười: "Sao anh biết?"

Tần Việt thầm phỉ nhổ tôi ngồi cùng bàn với cậu lâu như thế mà còn không biết thì đúng là bị mù.

"Còn không phải vì cậu" Tần Việt giơ tay lên đóng công tắc điện: "Học văn kém thấy mồ."

"Này, này, nam thần anh chê em đúng không?" Hạ Tịch gân cổ lên cãi, rõ ràng lần trước cậu thi vô cùng tốt luôn, còn phá kỷ lục của chính mình rồi đó.

"Em vẫn luôn luyện đề mà, đâu biết thành như vậy đâu..." Hạ Tịch phụng phịu như một con mèo nhỏ đâm thẳng qua tim của Tần Việt, khiến hắn có cảm giác muốn ôm vào lòng xoa xoa một trận.

"Ngốc." Hắn cũng không biết giọng mình bất giác đã nhẹ đi vài phần.

Câu nói nói này Tần Việt nói rất nhỏ, giống như chỉ cảm hai cánh môi vào rồi thả ra ngay, sau đó hắn dùng một âm thanh lớn hơn đè lại câu khác: "Chỉ cần cậu đem chữ như gà bới kia luyện cho đẹp thì điểm chắc cao hơn đấy."

"Vậy em về mua chữ mẫu."

"Tôi giám sát cậu." Tần Việt giống như vừa hạ một quyết tâm cực lớn: "Không luyện tốt thì đừng có mơ sờ đầu Gia Bối."

Hạ Tịch khóc không ra nước mắt: "Đừng mà, tàn nhẫn quá~"

"Không thì sao?" Tần Việt lườm cậu: "Sắp thi đại học rồi!"

Để lại một tai họa ngầm kéo chân, Hạ Tịch còn có khả năng học chung một trường với hắn?

Bởi vì nói chuyện khá lâu, đèn hai bên đều đã tắt, khắp hành lang tối om chỉ còn lại đèn khẩn cấp mập mờ, nhìn sâu hun hút trông vô cùng khủng bố.

Hạ Tịch làm một cái mặt quỷ đằng sau lưng nam chính, lại nghĩ đến Hạ Tinh Dã từng quảng cáo "Trường học đều được xây nên từ nghĩa địa, bởi vì học sinh nhiều nên có thể áp chế được âm khí nồng đậm, chế trụ được oan hồn. Thế nhưng, nếu đến trường vào ban đêm đi trên hành lang trống vắng chắc chắn sẽ phát sinh những việc kỳ lạ đại loại như nhà vệ sinh thứ ba sẽ tự mở, cầu thang thiếu bậc hay hơn hết là những bức tranh vẽ Khổng Tử trong lớp học sẽ chuyển động hai con mắt..."

Chân lập tức mềm xuống.

Trong lúc khẩn cấp như thế này, nhất định phải ké được vầng hào quang của nam chính!!!

"Nam...nam thần..." Hạ Tịch gọi hắn một tiếng: "Anh đi chậm thôi, chờ em với..."

Bọn họ đi thành hàng một ở hành lang, còn có chút khoảng cách, Hạ Tịch hơi sợ.

Bóng tối có thể khiến cho các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, Hạ Tịch nhát gan đi từng bước nhỏ, càng đi càng thấy giống như tim mình đang nhảy bình bịch trong lồng ngực.

"Cậu làm sao vậy?" Tần Việt nhiều lần phải quay lại xem nhóc con đằng sau có phải chân bị dính trên đất hay không, nếu cứ tiếp tục cái tốc độ ốc sên này thì hắn khẳng định sáng mai họ cũng chưa về đến nhà.

"Sợ tối?"

Không chỉ sợ tối đâu, còn sợ ma nữa.

Tuy rằng nhát chết thật, nhưng cũng không thể ném bản lĩnh nam nhi ra chuồng gà, Hạ Tịch cắn rằng gồng mình cho thật quật cường, lí nhí trả lời: "Còn lâu.."

Nghe thấy âm thanh run rẩy của cậu, Tần Việt biết là thằng nhóc này sắp khóc đến nơi rồi.

"Thế tôi đi trước?" Hắn làm bộ đi thêm hai bước.

"Đừng mà!!!!" Hạ Tịch lập tức lúng túng: "Em sợ mà nam thần, anh đừng bỏ em lại!!"

Vừa mềm vừa dính, đáng yêu chết mất.

Tần Việt chủ động đi về phía Hạ Tịch, nắm tay cậu bước về phía trước: "Đi thôi."

Làn da Hạ Tịch rất lạnh, cầm trong tay như cầm một khối ngọc, rất mát lạnh.

Xuống đến cầu thang, Tần Việt có thể cảm giác được người bên cạnh nắm tay hắn càng chặt, thậm chí còn vô thức ôm luôn cả cánh tay hắn.

Cảm giác giống chim nhỏ néo vào đôi cánh đại bàng.

Hóa ra việc thằng em không mời mà đến kia gây ra cũng có chút lợi ích.

Khóe miệng Tần Việt hơi nhếch lên.

Khi ra ngoài cổng trường, bảo vệ nhìn bọn họ với ánh mắt hơi quái quái.

Thẳng cho đến khi đi ra đến đường lớn, Hạ Tịch mới dám buông lỏng tay Tần Việt ra, biểu hiện trên gương mặt cũng dần trở lại bình thường, hoàn toàn không còn cảm giác nhát chết ban nãy: "Nam thần, cảm ơn anh."

Đại trượng phu, co được giãn được.

Chỉ cần thoát khỏi địa ngục thì khắp nơi đều là thiên đàng.

Lại cười một cái, cậu nhìn nam chính hớn hở nói: "Mai em làm cho anh cơm tình yêu coi như tạ lễ nhé?"

"Tốt hơn là cậu nên ngủ đi." Tâm trạng Tần Việt rất tốt, hắn cũng hơi mỉm cười: "Mai tôi mua quýt cho cậu."

"So với Hạ Tinh Dã còn nhát hơn, phục cậu rồi."

Hạ Tịch: "........" Sợ ma với quýt thì có liên quan méo gì đến nhau?

"Nam thần...." Sắc mặt Hạ Tịch hơi phức tạp: "Anh đừng nói câu tiếp theo chính là "con đứng ở đây đừng theo ba nữa nhé?" "

[Mình cũng không hiểu lắm, để mình tra lại nhé:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio