Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme
Gan bàn chân đụng phải một chỗ ấm áp làm Hạ Tịch không tự chủ đỏ mặt, anh bạn trai nhà mình vén áo, thật sự khiến cho người ta không thể chống đỡ.
Tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng người ta thuộc phái hành động à nha.
“Để em đi tất vậy.” Hạ Tịch thử rút chân, hơi ngượng khi bắt con nhà người ta phải làm cái lò sưởi, cậu cũng không phải cô gái nhỏ để bạn trai chiều như công chúa.
Mặt già không chịu được.
Nhưng Tần Việt lại dùng thêm sức: “Ngồi yên.”
Hai chữ không lớn truyền vào trong tai Hạ Tịch hệt như thánh chỉ, cậu lập tức không dám cử động luôn.
Vô nghĩa, yếu điểm của ta đang nằm trong tay địch, vừa nhìn đã biết ai có quyền trong gia đình.
Vậy cũng không thể trách cậu yếu ớt được, là do Tần Việt quá mạnh mẽ, Hạ Tịch vừa làm tâm lý vừa điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn.
“Sao lại lạnh như thế này? Nếu không hôm nào anh đưa em đi khám Trung y nhé? Trước đây mẹ anh mắc bệnh đến đó điều trị cũng tốt lắm…”
Tần Việt nhẹ nhàng ấn chân cho cậu, ca ngợi ông bác sĩ vô cùng thần kỳ.
Nghe thôi đã thấy lợi hại rồi.
Kết quả Hạ Tịch tỏ vẻ muốn đi, Tần Việt lập tức nhắn tin cho mẹ mình xin cách liên lạc, biết được vị Trung y kia chỉ khám phụ khoa, mười phần đông lạnh quyết định đổi đề tài, lôi kéo Hạ Tịch đi chơi game, đánh chết cũng không cho cậu nhắc lại chuyện này.
Mẹ hắn thực sự không đáng tin cậy, thiếu chút nữa thì đào hố luôn con trai yêu quý.
Trước kia Hạ Tịch cũng thuộc thể loại nam sinh ăn chơi thâu đêm, nhưng anh bạn trai Tần Việt lại hệt như người già, mệt thấy mẹ ra rồi vẫn phải cắn răng giúp Hạ Tịch lắp mô hình, cũng may đầu óc hắn còn hoạt động, dựa vào ý chí kinh hồn cùng thao tác tay chuẩn xác liều mạng lắp, kết quả đương nhiên vô cùng tự hào, một cái linh kiện cũng không sai chỗ.
“Nam thần, anh giỏi quá!” Hạ Tịch nhìn món đồ chơi mãi không lắp nổi được Tần Việt hoàn thành sáng loáng, nhịn không được nhảy qua ôm hắn một chút.
Trong lòng Tần Việt thầm than đến cái khăn quàng cổ hắn còn đan được, hận không thể trao giải nhất cuộc thi làm đồ thủ công cho bản thân. Đương nhiên, hắn cũng không nhận thấy con trai khéo tay có cái gì sai sai.
Hắn nhìn thoáng qua khắp nơi, không thấy cái khăn quàng cổ kia đâu hết.
Vẫn không được thoải mái cho lắm.
Thân thể Hạ Tịch nhỏ hơn anh bạn trai một vòng, ôm vào trong ngực mềm mềm dính dính giống hệt như con thỏ, tóc cũng xù lên cọ vào cổ Tần Việt, hắn ngửi một chút, không thoải mái trong lòng lập tức bay biến.
Quên đi, dù sao bản thân hắn cũng không nói rõ ràng, cùng lắm thì sau này học lại kỹ thuật, đan cho cậu một cái khác thật đẹp.
Nhưng khi mở ngăn tủ quần áo của Hạ Tịch, Tần Việt chỉ cần liếc một cái đã thấy chiếc khăn quàng đỏ chót được treo ngay ngắn trên móc.
Em ấy không ném đi? Tần Việt thực sự cho rằng Hạ Tịch muốn để dành đến Tết đeo là một câu nói đùa, hơn một nửa khả năng là sẽ quên, nhưng bây giờ nhìn thấy, hình như…
Hắn suy nghĩ một lúc rồi thuận miệng hỏi ra một câu.
“Cái khăn này,” Hạ Tịch cười cười, chớp mắt: “Đồ của anh đưa đương nhiên em phải cất kỹ rồi.”
Tần Việt nhịn không nổi sờ đầu cậu một lúc.
Cưng chết đi được.
Bởi vì giáo viên Tiếng Anh đi công tác, buổi sáng cả lớp đổi thành hai tiết ngữ văn, chết mất.
Tần Việt cho rằng hắn nhất định sẽ ngủ gà ngủ gật do hôm qua không được ngủ nhiều, hơn nữa tiết ngữ văn hắn chuẩn bị bài khá kỹ để tùy thời cơ được giáo viên xách cổ lên hỏi. Kết quả là Tần Việt như được tiêm thuốc thần, giống như đã qua được điểm giới hạn,mắt mở thao láo tỉnh hơn cả ngày thường.
Kỳ kỳ quái quái.
Mỗi tiết văn hắn đều cẩn thận nghiêm túc nghe giảng, thậm chí còn ghi chép nhiều hơn ngày thường một tờ giấy.
Hay dừng lại chút nhìn qua cậu bạn trai nhỏ…
Hở?
Hạ Tiểu Tịch từ hôm qua đến sáng nay vẫn luôn nhảy nhót tưng tửng hiện tại đang gật đầu liên tục như đang giã tỏi, Tần Việt nhìn mà sợ cậu gật đến mức gãy cổ.
Giáo viên ngữ văn vẫn còn thao thao bất tuyệt trên bục giảng, Tần Việt nghe một chút cũng không vào.
Thời điểm này hắn chỉ sinh ra mỗi ý nghĩ kỳ quái, đó là bế Hạ Tịch lên giường, đặt xuống rồi để cho ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt đẹp đẽ của cậu.
Đúng là ngu ngốc, mệt cũng không chịu nằm xuống mà ngủ.
Tần Việt nhịn không nổi duỗi tay qua sờ sờ mặt Hạ Tịch.
Mềm mại, không có bất kỳ một chướng ngại nào khác.
Hạ Tịch mơ mơ màng màng cảm thấy trên mặt hơi ngứa, theo bản năng duỗi tay bắt lại, sau đó nắm chặt.
Cũng trong lúc này, Hạ Tiểu Tịch cùng ma ngủ đấu trí trong đầu đã thất bại thảm hại, mí mắt được ma ngủ dán keo chắc chắn muốn mở cũng không mở nổi, ôm cánh tay anh bạn trai triệt để ngã xuống.
Đầu còn gối lên cánh tay thoải mái cọ cọ thêm hai phát.
Bộ dáng không phòng bị của Hạ Tịch vào trong mắt Tần Việt khiến cho lòng hắn mềm nhũn.
Em ấy đáng yêu quá…
Tâm hồn thiếu nữ của Tần nam thần được dịp ngoe nguẩy, càng nhìn Hạ Tịch càng cưng, mặt than thường ngày nhanh chóng bị hun cho nhộn nhạo, dứt khoát sa ngã dùng tay chống cằm miêu tả dáng ngủ của Hạ Tịch, thậm chí bản thân còn không biết điều ấy.
Cả giáo viên ngữ văn hò đứng lên trả lời câu hỏi hắn cũng không thèm nghe.
Giáo viên ngữ văn thấy dưới lớp có một đống học sinh mơ màng sắp ngủ tâm trạng đã không tốt, nhẫn nhịn giảng bài tiếp, vốn muốn gọi một học sinh giàu năng lượng đứng lên trả lời câu hỏi để giải vây bầu không khí, kết quả, haha, người ta không nghe thấy.
“Tần Việt, em trả lời một số câu hỏi.” Cô thử nói lại một lần.
Vẫn không nghe thấy.
“Vãi chưởng, nam thần ngủ rồi?” Dương Triết cúi đầu, nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn.
Động tác của đối phương cũng không khác mấy, cổ cùng ngực tạo thành một góc độ:
“Không biết.”
“Anh Hạ không gọi? Giáo viên kêu hai lần, sắp nổ rồi!”
“Nói không chừng hai người đều ngủ.”
Dương Triết định quay lại hỗ trợ, nhưng ôm hận sức lực yếu mà quân địch mạnh, chỉ có thể ngồi yên. Nếu lúc này cậu ta dám quay lại, lửa của giáo viên sẽ đốt lên đầu mình.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến chết.
Toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ, gương mặt của giáo viên ngữ văn đen đến một mức độ mắt thường có thể trông thấy.
Cuối cùng vẫn là mấy học sinh bàn sau dùng hết sức bình sinh đá chân Tần Việt, lại còn cố ý ho ầm ầm, hắn mới bỏ được tầm mắt ra khỏi cậu bạn trai nhỏ.
“Tần Việt, cô thấy em rất vui.” Sự nhẫn nại của giáo viên đã lên tới cực hạn, cô phải kìm nén để không gào lên trước mặt học sinh: “Có gì vui nói ra cho các bạn khác cùng vui với nào?”
Tần Việt không có gì muốn nói.
Nếu có thể cho giáo viên ngữ văn một lần trở lại, cô chắc chắn sẽ không đưa cho Tần Việt bất kỳ một cơ hội nào hết, mà là trực tiếp bắt hắn làm kiểm điểm rồi ôm bạn cùng bạn phắn ngay ra khỏi lớp!
Hai thằng con trai ôm ôm ấp ấp ra cái thể thống quái quỷ gì nữa!
Sau đó, không có gì bất ngờ xảy ra khi diễn đàn trường bùng nổ rồi.
[Lầu ]: Anh chị em đến mau lên! Lò đường mới, lò đường mới! Không ngọt không lấy tiền nha!
[Lầu ]: Đặt ghế sopha, há miệng chờ ăn.
[Lầu ]: Đây đây, hôm nay đi học Hạ Tịch ngủ rồi, sau đó lấy tay nam thần làm gối, hai người ôm ôm ngọt ngào, quả thực không coi trời đất là gì, sau đó nghe đâu giáo viên ngữ văn muốn Tần Việt trả lời, kết quả nam thần động cũng không động, thiếu chút nữa là quẳng ra câu: ‘Em không nói.’ Ui giời, câu này có biện pháp tu từ cực kỳ thẳng thắn, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Giáo viên ngữ văn cũng muốn cho nam thần thêm một cơ hội nữa, đem hết vấn đề ra phân tích thêm một lần, giống như nói đáp án cho hắn luôn, nhưng Tần nam thần vẫn không dịch chuyển chút nào. Tuy nói nam thần là học sinh cưng của đa số giáo viên nhưng trong trường hợp đó ai mà không nổi bão, kết quả Tần Việt không hổ danh là đàn ông, nhẹ nhàng nói một câu: “Em xin lỗi cô, nhưng hiện tại em không tiện đứng dậy, kiểm điểm buổi chiều em sẽ viết rồi đặt lên bàn cô.”
[Lầu ]: Thực sự lúc đó tôi cũng tưởng là nam thần bị thương ở chân hay quần áo có vấn đề, một trăm lần không thể ngờ đến chính là làm gối đầu cho vợ, đậu má. [Hiện tại tui là một quả chanh thành tinh.jpg]
[Lầu ]: Cmn thần hạ phàm rồi, Hạ Tịch có độc!
[Lầu ]: Giáo viên ngữ văn cũng cảm thấy hơi ngốc, còn hỏi lại một câu sao không tiện, các ông các bà biết nam thần nói sao không, hắn nói ‘Em ấy ngủ rồi.’ Đm, mặt mũi dịu dàng đến mức vắt ra nước! Đáng thương cho giáo viên ngữ văn, miệng cứ run rẩy mãi, đại khái cũng chẳng nghĩ đến hai vị này có gian tình, thế là cô ném luôn cho câu chữ rồi đi.
[Lầu ]: Hahahahahahahahaha, nếu tôi mà là giáo viên chắc tôi cũng tức chết.
[Lầu ]: Còn chưa hết chuyện đâu, tan học Hạ Tịch liền tỉnh, làu bàu một câu thực sự rất đáng yêu, cũng chẳng biết cậu ấy nói cái gì mà nam thần theo bản năng sờ đầu Hạ Tịch hai cái ‘Không sao, em ngủ tiếp đi.’ Ôi má ơi cái tình yêu khỉ gió gì đây.
[Lầu ]: Tổng tài bá đạo phiên bản thực luôn, sớm biết thế năm đó tôi cũng kiên trì quỳ liếm, quỳ liếm, quỳ quỳ liếm, liếm đến mức kiếm được một ông chồng thì thôi!
…
Dương Triết ngồi trên bàn lướt diễn đàn, sau đó nhìn thẳng qua hiện trường vụ án.
Di động nắm thật chặt trong tay để ngăn lại tấm lòng muốn khoác lác.
Cậu ra nhìn cánh tay trái của Tần Việt bị Hạ Tịch gối lên, cố gắng dùng tay phải viết bản kiểm điểm, nội tâm thầm khen nam thần đúng là đàn ông thế hệ mới, anh Hạ tìm được ông chồng tốt.
Kết quả cậu ta vừa cảm thán xong, Tần Việt đã ngẩng đầu, mái tóc chìm trong nắng, đưa bút lên miệng làm khẩu hình: “Suỵt.”
“Rồi, rồi, biết rồi.” Dương Triết nhanh chí, hạ giọng, liếc qua Hạ Tịch vẫn đang ngủ ngon lành.
“Sao mệt thế?” Cậu ta nói không ra tiếng.
Tần Việt bất đắc dĩ nhìn người nào đó, nhẹ nhàng trả lời lại: “Đêm qua em ấy nghịch quá, cả đêm không ngủ.”
!!!
Hình như cậu ta khám phá ra bí ẩn của nhân loại rồi thì phải.
Dương Triết gập ghềnh: “Cậu..cậu…thế cậu ở đâu?”
“??? Cũng không ngủ.”
!!!
Bắt được trọng điểm, một và một ở cùng nhau cả đêm, anh Hạ trông như bị người ta đào rỗng, anh Việt thì lại đẹp trai trẻ khỏe yêu đời..cẩn thận nghĩ lại…haha.
Không ra được chân tướng.
Dương Triết quay về bàn mình, nửa phút sau, trên diễn đàn phát ra một bài mới:
[Nam thần không chỉ có nhân phẩm cao và nhan sắc cực phẩm, thể lực cùng sức chịu đựng còn rất tốt.]
- ----
Tác giả có điều muốn nói: Sáng nay thi, rưng rưng ôn tập.