Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme
Hạ Tinh Dã ngồi bên cạnh nhìn sắc mặt Tần Việt càng ngày càng khó coi âm thầm ‘đệt’ trong lòng một tiếng, suýt nữa thì không nhịn được giơ tay lên tát cho mình một phát, này thì mồm miệng lanh chanh, này thì mồm nhanh hơn não!
Người xưa có câu ‘Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói’ chẳng sai chữ nào!
Y nhìn Tần Việt sắp sửa hắc hóa, ngậm miệng không dám nhả ra thêm một chữ. Đùa thằng này mà điên lên nó tặng cho mình quả tên lửa vào hố đen đầu tiên, Tiểu Tinh không có nhu cầu chết sớm ở tuổi ! Hạ Tinh Dã như cá nằm trên thớt, đành phải mở Wechat lên cầu cứu.
Sau khi viết rõ ràng, rành mạch hơn một nghìn chữ di ngôn, Hạ Tinh Dã mới yên tâm, ngẩng đầu lên nhìn Tần Việt một cái.
Im lặng trong trường hợp này không phải là vàng.
Hạ Tinh Dã vẫn luôn tự hỏi mãi, cuối cùng quyết định thăm dò một câu: “Cái này…Tần Việt, thư tình…viết tiếp không?”
Chiếu theo cái dạng này, hơn nửa khả năng là không viết tiếp được, cậu nói một câu nhanh nhanh cho tớ còn rời khỏi nơi thị phi, chuyện gia đình mấy người đóng cửa mà giải quyết với nhau! Ông đây không quản nổi!
“Viết!” Tần Việt tặng cái bàn một đấm: “Vì sao lại không viết?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Tớ đếch làm gì có lỗi hết!”
Hạ Tinh Dã: “……”
Tốt hơn hết là nên im lặng, không dám động đậy luôn.
Bút trong tay Tần Việt lập tức rơi xuống, lăn đi lăn lại vài vòng rồi lăn luôn vào kẽ nào không biết.
Hạ Tinh Dã cố gắng điều khiển cơ mặt sao cho thật hiền từ, cười tiêu chuẩn: “Cậu đừng giận…”
“Tớ giận sao?” Đôi mắt Tần Việt đỏ bừng, nhìn Hạ Tinh Dã như muốn nướng cháy y: “Tớ đâu có giận đâu?”
Đm, cậu đi mà hỏi cô em đang uống trà sữa bên cạnh xem trông cậu có giống một anh bạn trai không tức giận không?
“Không, ý tớ là cậu đừng kích động, cậu phải tin tưởng tiểu Hạ Tịch, cậu ấy thích cậu như vậy, chắc là chưa kịp nói cho cậu biết thôi.” Hạ Tinh Dã vừa nói vừa quan sát xung quanh, chỉ mong quả bom này đừng nổ to quá: “Chúng ta phải giữ một cái đầu lạnh!”
“Không phải cậu muốn viết thư tình hay sao?” Hiện tại Hạ Tinh Dã đã hoàn toàn không còn ý muốn chạy trốn, y sợ nếu mình không trông chừng Tần Việt, hàng này lại làm ra cái gì kinh thiên động địa. Bây giờ cãi nhau vơi Hạ Tịch, kiểu gì hết giận rồi chả ôm ôm hôn hôn, hai người thì tốt rồi, chỉ sợ y bị kẹp ở giữa, kẹp luôn được ra cái bánh mì.
Sổ tay sinh tồn của khuê mật mà anh em chân truyền cho y, điều đầu tiên, khi một đôi người yêu cãi nhau, kiêng kị nhất là đổ thêm dầu vào lửa. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, kể cả căm thù đến tận xương tủy, trong cơn giận giữ tuyệt đối không thể giúp đỡ khuê mật nói xấu đối tượng, nếu không kết quả chỉ có một chữ - thảm!
Tuy rằng Hạ Tinh Dã tin tưởng Hạ Tịch và Tần Việt một trăm phần trăm nhưng cũng chính vì nguyên nhân trên mới không muốn cùng nhau khó xử.
Y rất tri kỷ mở giấy bút ra bón tận miệng Tần Việt: “Chúng ta mau mau viết đi, ngày mai là có thể đưa cho Hạ Tịch rồi. Cậu xem cậu chuẩn bị nhiều như thế, đừng để phí công.”
“Nhỡ đâu ngày mai Hạ Tịch nói cho cậu biết chuyện thì sao, hôm nay cậu ở đây không thoải mái làm gì cho mệt người.”
“Còn có Hạ Tịch theo đuổi cậu dài như vậy, nếu cậu có thể thổ lộ với cậu ấy một lần, chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui vẻ.”
Hạ Tinh Dã nghiến răng nghiến lợi phun bậy bạ một đống, cũng chả biết Tần Việt có nghe vào chữ nào không, cũng may cuối cùng hắn vẫn bắt đầu viết, Hạ Tinh Dã xoa ngực, cảm thấy cõi lòng bình yên xuống.
Tần Việt xác thực đã bình tĩnh lại không ít, ban nãy đúng là hắn hơi xúc động, hắn không đến mức chỉ vì một thằng đàn em thối mà cãi nhau khiến mình với bạn trai không vui, Hạ Tịch thực lòng thích mình, mình cũng đặt em ấy thành bảo bối trên đầu quả tim mà yêu chiều, vì Diệp Nhiên mà quan hệ đi xuống quá hạ giá, hơn nữa, thằng kia lấy vốn liếng ở đâu ra mà đòi tranh với hắn.
Nghĩ như thế, Tần Việt cảm thấy nhẹ nhàng không ít, hết sức chuyên chú viết tiếp thư tình cho Hạ Tịch.
Hạ Tịch ở đầu bên kia cũng đâu biết anh bạn trai xoắn thành cuộn chỉ, hiện tại cậu đang uống canh đường phèn tuyết lê Diệp Nhiên mới nấu.
“Diệp Nhiên, sao món nào cậu cũng biết làm vậy?” Hạ Tịch cảm thán không thôi, ánh mắt lấp lánh nhìn đàn em: “Kỹ năng sinh hoạt max điểm nha!”
“Học trưởng anh quá khen rồi,” Hiện tại trên người Diệp Nhiên còn đang đeo một chiếc tạp dề hình con vịt khá đáng yêu: “Ở nhà em thường xuyên nấu nên quen thôi ạ, đều tự học hết.”
“Vậy cậu đúng là có thiên phú.” Hạ Tịch cắn một miếng lê mềm mềm, vị ngọt thấm từ đầu lưỡi xuống cổ họng: “Nếu ở cổ đại, anh chắc chắn cậu sẽ trở thành đầu bếp của Ngự Thiện Phòng đấy.”
“Học trưởng anh vui tính thật đấy.” Diệp Nhiên chống cằm nhìn cậu, dịu dàng cười: “Anh thích là được rồi.”
“Thích chứ, ngon như vậy.” Hạ Tịch uống đến ngụm cuối cùng, không chú ý hình tượng của mình, muốn dùng hành động để khẳng định tài năng của đầu bếp.
Đại khái là uống hơi nhanh nên miệng cậu còn dính một chút nước tuyết lê, Hạ Tịch không đủ dũng cảm làm trò con bò lấy ống tay áo lau trước mặt người lạ, cậu luống cuống chân tay tìm giấy ăn, kết quả bên môi hơi nóng lên, Hạ Tịch ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mỉm cười của Diệp Nhiên.
Cậu ta vô cùng tự nhiên dùng tay lau nước cho Hạ Tịch, càng tự nhiên thu tay lại, nói: “Nếu học trưởng thích, ngày mai em sẽ nấu tiếp cho anh.”
Hạ Tịch ngốc luôn.
Cái tình huống khỉ gió gì thế này?
Cậu ta, vừa lau mặt cho mình?
Đậu má!
Cậu ta và mình không có thân, không có thân như thế được chưa, anh bạn trai Tần Việt còn chưa lau cho mình như vậy đâu!
Hạ Tịch không nhịn được nhìn Diệp Nhiên một cái, nhưng hình như cậu ta cũng không để chuyện này trong lòng, đứng dậy đem bát đũa trên bàn ăn đi rửa.
Là mình suy nghĩ nhiều thôi?
Chắc thế.
Nếu người ta đã không để ý, Hạ Tịch cũng không cần xoắn xuýt, dù sao cậu cũng không phải cong bẩm sinh, chỉ trùng hợp thích phải Tần Việt, càng không rảnh đi phỏng đoán xem người ta có ý gì với mình hay không, Hạ Tịch cảm thấy mặt mình không có nhiều sức hút như thế.
Cậu nỗ lực thuyết phục chính mình, nhưng ở nơi cậu không thấy được, Diệp Nhiên vươn đầu lưỡi liếm vào ngón tay vừa chạm vào mặt Hạ Tịch.
Đúng rồi, ngọt quá.
Mấy ngày hôm nay bọn họ ở chung nhà vô cùng có quy luật, ăn cơm, làm bài tập rồi đi ngủ.
Hạ Tịch cầm quyển ngữ văn ngồi bên cạnh Diệp Nhiên làm đề, thỉnh thoảng nếu cậu ta hỏi thì chỉ cho vài câu.
“Bài này, cậu phải phân tích lực….”
Hạ Tịch vừa nói vừa nháp lên giấy, ánh đèn nhu hòa chiếu lên sườn mặt cậu trông rất dịu dàng. Tầm mắt Diệp Nhiên chuyển từ tay cậu chậm rãi lên mũi, rồi vòng ra phía sau cổ.
Yết hầu của Diệp Nhiên hơi động.
Mà lúc này, căn nhà bỗng dưng chìm vào bóng tối.
“Sao lại thế này?”
“Em cũng không biết, hình như mất điện.”
Diệp Nhiên mở đèn pin trong máy điện thoại rồi đi ra ấn vài công tắc, không có phản ứng.
“Xem ra đúng là mất điện rồi.” Hạ Tịch hơi bất đắc dĩ: “Thôi, ngủ đi.”
“Được, chúc anh ngủ ngon.”
Ngon cmn!
Hạ Tịch ôm trái tim dễ vở về phòng, suýt nữa mũi đã tiếp xúc thân mật với cánh cửa, cậu đá giày mỗi chỗ một cái, nhanh chóng chui vào chăn bọc mình thành con sâu.
Thôi, mai làm đề vậy.
Lại nói đến một vấn đề kỳ quái, Hạ Tịch sợ tối, nhưng cái tối của tự mình tắt đèn với cái tối bị mất điện lại khác nhau. Loại đầu tương đối bình thường, nhưng loại thứ hai, ha hả, làm cậu hơi hốt hoảng.
Liên tưởng một chút đến phim kinh dị, mấy cái mất điện kiểu vầy chắc chắn là điềm báo, là anh em cùng cha khác ông nội với tình tiết đèn điện lập lòe, Hạ Tịch nhịn không được, run lập cà lập cập, túm lấy con cá nhồi bông bên dưới ôm chặt.
Ngủ ngủ ngủ, ngủ rồi sẽ không còn sợ nữa.
Hạ Tịch cố gắng nhắm mắt lại, đem mấy con quỷ trong suy nghĩ ra đánh cho một trận rồi đá khỏi đầu, thay thế bằng cách đếm sao vừa healthy vừa balance.
Một, hai, ba…
Thời điểm đếm đến , cậu cảm thấy mình có thể đi vào giấc ngủ an lành, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa?
Nghe lầm rồi đúng không, đúng không?
Hai lỗ tai Hạ Tịch nhạy bén dựng thẳng lên, cơn buồn ngủ bay biến sạch, trong nháy mắt mấy con quỷ áp giường, quỷ gõ cửa lại được dịp bay tứ tung trong đầu, làm Hạ Tịch nhìn đâu cũng thấy lạnh căm căm.
Giống như bị ai đó nhìn chằm chằm.
Hạ Tịch thực sự muốn ôm mặt khóc ròng, ngày thường cậu không làm gì trái với lương tâm, làm một thanh niên lương thiện tuân thủ pháp luật, như thế nào lại chọc phải mấy vị tổ tông này!
Cậu gắt gao cuộn chặt chăn lại, đầu cũng chui vào luôn.
Tiếng đập cửa rất có quy luật, ba nhẹ một mạnh.
“Học trưởng, anh ngủ rồi sao?” Âm thanh của Diệp Nhiên bên ngoài truyền đến, Hạ Tịch giật mình, không phải quỷ?
Móa cái hàng này thích đùa cậu có đúng không?
“Chưa."
Thôi, nói chung có người sống ở đây cũng bớt sợ hơn nhiều.
“Em vào được không ạ?”
“Cửa không khóa.”
Sau tiếng kẽo kẹt, Hạ Tịch ngồi dậy trên giường, Diệp Nhiên cầm đèn, ôm một cái gối trong tay, tủi thân nói: “Học trưởng, em xin lỗi vì đã làm phiền, em hơi sợ tối, có thể cùng phòng với anh hôm nay được không?”
“Em không chen giường với anh đâu, em nằm dưới sàn.” Diệp Nhiên từng bước cẩn thận: “Hoặc cho em nằm trên ghế, em ngủ được.”
Trong lòng Hạ Tịch thầm than trùng hợp, cậu cũng sợ tối, hiện tại vất vả lắm mới có người chủ động làm bạn, sao có thể để người ta đi.
Hơn nữa, nghe Diệp Nhiên nói có lẽ cậu ta còn sợ hơn cả mình, cần phải tỏ vẻ đàn anh uy phong lẫm liệt đàn em, một mũi tên trúng hai con chim, duyệt.
“Không cần,” Hạ Tịch mừng thầm: “Mang chăn lên đây, anh chia nửa giường cho cậu.”
Không thể không nói bên cạnh có hơi người sống làm Hạ Tịch yên tâm không ít, ít nhất cũng không phải nhát chết chui vào chăn nữa.
Có bạn trai ngủ chung ôm ôm nữa thì tốt.
Hạ Tịch có thói quen nằm thẳng, nhưng diện tích giường bị giảm đi một nửa khiến cậu không thể không nằm nghiêng, nhưng còn chưa kịp sắp xếp, Diệp Nhiên đã mở miệng trước.
???
“Học trưởng, anh cho em mượn tay áo được không?” Diệp Nhiên khẩn cầu: “Em…em hơi sợ.”
Nếu Diệp Nhiên nói cho cậu ta mượn tay hay cái gì khác, Hạ Tịch nhất định sẽ từ chối, hai thằng con trai không thân, nhưng mà cậu ta nói tay áo, tay áo?
Mấy đứa con nít sợ, đều nắm tay áo của người lớn đúng không?
Hạ Tịch nhớ đến mấy đứa bé gặp trên đường hay túm quần túm áo phụ huynh, cũng không nghi ngờ nhiều lắm, đưa cánh tay ra: “Này."
“Học trưởng, cảm ơn anh.”
Buồn ngủ ập xuống, Hạ Tịch ngủ mất rồi.
“Học trưởng, học trưởng?”
“Hạ Tịch?”
Diệp Nhiên tăng âm lượng lên gấp đôi, tiếp tục gọi, tin tưởng rằng người bên cạnh đã ngủ, cậu ta duỗi tay khẩy khẩy tóc mái Hạ Tịch, sau đó dịu dàng sờ đầu cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: đúng là ngốc, lớn như vậy còn sợ tối.
- ---
Kidoisme: Thêm chương nữa rùi đi ngủ nà, ngủ ngon nha!