Thành phố B.
Tòa nhà cẩm tú hoa viên, căn A.
Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trước lỗ nhỏ trên cánh cửa dùng để chủ nhà nhìn thấy người ở bên ngoài, ấn chuông cửa vang lên.
Thời gian của nàng không nhiều lắm, thiên diễn kính rách nát chỉ có thể chống đỡ ước chừng ba canh giờ, cũng chính là khoảng sáu tiếng đồng hồ, một phần tư ngày. Trong khoảng thời gian này, nàng phải tìm được Khương Nhạn Cơ chân chính, thuyết phục bà, mang bà ta theo nàng trở về thế giới bên kia.
Nàng đã tiêu tốn hết một tiếng đồng hồ mới tra được tên tác giả của quyển 《 kiều thê mật sủng: cô vợ thứ bỏ trốn của Hàn vương 》, tên thật là Tưởng Nhạn, ở nơi này.
Tuy rằng trước đó đã gọi điện thoại trước rồi, nhưng Tang Viễn Viễn vẫn có chút khẩn trương.
Nàng giật giật cánh tay mềm mại, cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn có tinh thần một chút.
Cánh cửa nhà dày nặng nhanh chóng được kéo ra từ bên trong.
Một nữ nhân tóc còn cuốn đủ thứ, lê đôi dép lê biếng nhác xuất hiện ở phía sau cửa, thấy rõ bộ dáng của Tang Viễn Viễn xong, bàn chải đánh răng từ trên miệng cũng rớt xuống.
Tang Viễn Viễn: "......" Vô ngữ.
"Mẹ nói, đúng thật là ảnh hậu Tang Viễn Viễn! Chồng ơi!" Nữ nhân quay đầu lại hướng vào trong phòng hô to, "Tới xem đại minh tinh! Đại minh tinh không hoá trang cũng đẹp quá nè!"
Tang Viễn Viễn: "......" Vô ngữ X.
Từ từ, chồng ? Bà ta có chồng? Thôi được rồi, trời cũng phải mưa, nương cũng phải gả cho người, có gì lạ chứ.
Một nam nhân mang đôi mắt văn nhã xuất hiện ở phía sau Tưởng Nhạn.
Hắn ôn hòa cười cười, nói: "Mời vào trong nói chuyện đi, xin chớ chấp nhất Tiểu Nhạn, lúc nào cô ấy cũng tính nết như thế này."
Tang Viễn Viễn sửng sốt.
Tưởng Nhạn bắt lấytay nam nhân: "Đây là Tang Viễn Viễn mà! Đại minh tinh nha! Chồng ơi anh không kích động một chút nào sao!"
Tang Viễn Viễn: "......"
Vào cửa nhà chồng thật đúng là không dễ dàng.
"A!" Tưởng Nhạn bỗng nhiên nhảy dựng lên, "Từ từ, Tang Viễn Viễn, cô không phải tới tìm tôi phiền toái chứ ? Tôi cần phải giải thích trước một chút, thời điểm tôi viết cái quyển Hàn vương sủng thê, cô còn chưa nổi tiếng nha, tôi không có dựa hơi mượn tiếng tăm của cô nha! Cũng không tính ăn vạ gì gì!"
"Đúng, đúng, đúng, tôi hiểu mà." Tang Viễn Viễn thở dài, "Đi vào trong nói chuyện đi."
Trong cái cuốn tiểu thuyết kia của Tưởng Nhạn, câu đầu tiên chính là ' Tang Viễn Viễn đã chết ', cũng khó trách bà ấy khẩn trương như vậy.
Nam nhân mang mắt kính bắt bà vợ của mình qua một bên, mời Tang Viễn Viễn vào cửa, xong pha cho nàng một ly trà.
Động tác văn nhã, trên người tràn đầy phong độ trí thức .
Hắn tự giới thiệu nói: "Tôi họ Minh, công tác ở đại học A. Tưởng Nhạn không hay xã giao, công việc hợp tác bàn bạc này nọ đều do tôi phụ trách."
"Xin chào Minh tiên sinh." Lời vừa ra khỏi miệng, Tang Viễn Viễn tức khắc ngơ ngẩn, không tự giác mà hít ngược một hơi khí lạnh.
Minh tiên sinh?!
Minh tiên sinh!!
Nàng hoảng sợ mà nhìn nam nhân văn nhã tuấn tú này.
Không phải là, không phải là Minh tiên sinh bên kia chứ ?
Tưởng Nhạn đưa bàn tay qua, huơ huơ thật mạnh trước mặt Tang Viễn Viễn : "Đại minh tinh, đây là đàn ông có vợ!"
"A, xin lỗi xin lỗi!" Tang Viễn Viễn nhanh chóng dịch tầm mắt, nhất thời khiếp sợ quá độ, không biết nên nói cái gì.
Minh tiên sinh sủng nịch thở dài: "Tiểu Nhạn, Tang tiểu thư chỉ là tiểu bối."
"Xuy!" Tưởng Nhạn nói, "Nhiều ông già trung niên cũng thích con gái hai mươi tuổi đấy thôi!"
Tang Viễn Viễn hoàn hồn trở về, giải thích: "Thật ra tôi đã có đối tượng rồi, ta vô cùng yêu hắn."
Tưởng Nhạn lại la 'oái' một tiếng: "ối ông trời ơi, đây là cái bát quái kinh thiên động địa rồi!"
Tang Viễn Viễn: "......"
Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên câu nói mà U Vô Mệnh từng nói qua —— họ Minh tính tình quá nhạt nhẽo , cùng Khương Nhạn Cơ ở bên nhau thì cũng coi như bù trừ cho nhau một chút.
"Tiểu Nhạn!" Minh tiên sinh lại bất đắc dĩ, vừa hơi sủng nịch, "Tang tiểu thư hôm nay lại đây, khẳng định có chuyện quan trọng nói với nhau. Tang tiểu thư, tác phẩm của Tưởng Nhạn đã ủy thác cho tôi toàn quyền đại lý, có chuyện gì xin cứ nói."
Đối mặt như vậy một vị quân tử khiêm khiêm như vậy, Tang Viễn Viễn cảm thấy thật sự có chút ngượng ngùng: "Thực xin lỗi Minh tiên sinh, tôi muốn nói chuyện riêng, về phương diện tình cảm với phu nhân ngài một chút."
Minh tiên sinh hiếm khi lộ ra một mặt đầy nghi hoặc.
Bà vợ của ông có chuyện riêng tư về phương diện tình cảm gì mà ông như thế nào hoàn toàn không biết?
Tang Viễn Viễn: "...... Là phương diện tình cảm của tôi, chuyện hơi cá nhân một chút. Lúc xem tiểu thuyết của phu nhân, tôi cảm thấy bà ấy nhất đinh là một người tinh tế, hiểu rõ nhân sinh lại nhạy cảm......"
Minh tiên sinh văn nhã có lễ nghĩa suýt chút bật ra một tràn cười: "Là cô vợ bỏ trốn, ông chồng truy đuổi, sủng bằng được lại treo giá như trên trời?"
Tưởng Nhạn kéo lấy ống tay áo sơ mi không có một nếp nhăn nào của hắn: "Nói chuyện tâm sự mà! Tôi cái gì cũng tâm sự được! Chuyện tình cảm là chuyện tôi am hiểu nhất còn gì!"
Bộ dáng như quay đầu lại liền đem chuyện đi tám khắp nơi.
Minh tiên sinh đầy mặt bất đắc dĩ.
Mẹ chồng nàng dâu hai người rốt cuộc thuận lợi vào thư phòng.
"Thật không dám dấu diếm, ta xuyên thư." Tang Viễn Viễn đi thẳng vào vấn đề.
Tưởng Nhạn ' bang ' một cái, ngã trên giữa thảm.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên giơ lên nửa khuôn mặt: "Không phải là vào cái tiểu thuyết của tôi đó chứ!"
Tang Viễn Viễn thở dài: "Đúng vậy còn gì."
"Mẹ nó!" Tưởng Nhạn bò lên bằng cả tay lẫn chân, "Tôi biết ngay là có liên quan tới cái thứ đồ mơ hồ đó mà! Tôi nói với cô nha Tang Viễn Viễn, quyển sách kia là tôi nằm mơ thấy nên mới viết lại. Chậc, chậc, cô cũng không biết ta chán ghét cái ả Mộng Vô Ưu kia biết bao nhiêu đâu!"
Tang Viễn Viễn: "A...... Anh hùng ý kiến giống nhau."
Tưởng Nhạn cười thần bí: "Ta thích nhất chính là viết mấy đoạn ngược ả ta, mấy chỗ ngược ả, ngược thật là ngược, tôi đôi khi tâm huyết viết đến gần chữ, cô có tin không!"
"Khó trách, tôi đúng là cùng ý tưởng với tặc." Tang Viễn Viễn cầm tay Tưởng Nhạn truyền đạt ý chiến hữu.
"Ê mà không đúng nha, không phải khúc đầu cô đã chết rồi sao?" Tưởng Nhạn nói.
Tang Viễn Viễn: "...... Tôi dựa vào hơn người kỹ thuật diễn, nghịch chuyển càn khôn, tôi còn gả cho U Vô Mệnh."
Tưởng Nhạn cổ quái nhìn cô: "Vậy chẳng phải là cô đã sớm thủ tiết luôn."
Tang Viễn Viễn nói: "Không có, tôi thay đổi cốt truyện, tôi và U Vô Mệnh thành người thắng cuối cùng. Hàn Thiếu Lăng và Mộng Vô Ưu đều đã chết."
Tưởng Nhạn thực nghiêm túc gật gật đầu: "Chuyện này, Tang Viễn Viễn à, tôi cảm thấy chúng ta cần nói cho rõ ràng chút. Cô chơi sửa cốt truyện tôi, cấu thành tội xâm phạm tác quyền, tôi quyết định muốn cô phải bồi thường."
Tang Viễn Viễn: "...... Bà viết truyện hại tôi xuyên qua tôi còn chưa tìm bà đòi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần nha!"
"Cô cũng đâu thiếu tiền đâu. Minh tinh lớn như vậy mà còn thiếu chút tiền vậy sao. Không lec lại không biết xấu hổ mà tìm tôi đòi tiền chứ." Tưởng Nhạn lẩm nhẩm lầm nhầm.
Tang Viễn Viễn: "......"
Giờ nàng đã biết U Vô Mệnh là di truyền gien của ai rồi.
Tang Viễn Viễn thở dài một tiếng, nói: "Hiện tại tin tức của chúng ta không gập ghềnh không giống nhau, nói chuyện sẽ trật đầu trật đuôi hết. Bằng không thì như vầy, tôi sẽ nói cho bà nghe hết tất cả những thông tin mà tôi biết, bà nghe xem tôi có thiếu cái gì cần bổ sung hay không."
Vì thế Tang Viễn Viễn bắt đầu nói từ lúc bản thân mình xuyên qua, nói đến đoạn nàng cùng U Vô Mệnh phá huỷ đại bản doanh của Thiên Đàn, phát hiện bí mật của Minh, cùng với việc sau khi đại thiên diễn thuật xem xét vận thế, bị Thiên Đàn hai lần thay đổi ' tương lai ', còn có chuyện hai nữ nhân bị bắt phải hồn xuyên dị thế —— Khương Nhạn Cơ cùng Tang Viễn Viễn.
Suốt một buổi chiều, Tang Viễn Viễn nói đến miệng khô lưỡi khô, rốt cuộc nói xong câu chuyện thật dài này.
Tưởng Nhạn không hổ là người viết văn, nháy mắt liền bắt được trọng điểm: "Không phải rồi, câu chuyện này của cô làm sao ngay cả một người nam thứ cũng không có chứ ? Hả ? Nếu bên cạnh nữ chính không có một hai nam phụ si tình theo đuổi thì còn gì là nữ chính ? Vậy sau này mấy lúc tình cảm nam nữ chính gặp khó khăn, cô lấy cái gì mà câu độc giả chứ ?Còn nữa, cô cũng không có mấy màn vả mặt này nọ sao ?Ai da này thời đại này ai còn chơi tình cảm chứ, muốn vả mặt, muốn sướng thì đừng động cái logic gì cả. Bằng không đúng lúc dùng cơm rồi này, tôi giảng cho cô nghe một ít!"
Tang Viễn Viễn: "......" Tâm thật mệt.
"Tôi có thể dựa vào mặt kiếm ăn, không cần viết tiểu thuyết." Tang Viễn Viễn trở tay cho một kích trí mạng.
Tưởng Nhạn: "...... Thật sự, tôi không có chút nào áy náy khi mới đầu truyện đã viết cô ngủm củ tỏi luôn, thật sự không chút hối hận."
"......"
Tang Viễn Viễn hoãn hoãn cảm xúc: "Cho nên, nếu tôi muốn nói cho bà, trong câu chuyện tôi vừa kể lúc nãy, Khương Nhạn Cơ, người đầu tiên bị nghịch càn khôn đại thuật đổi đi đó chính là bà, hơn nữa hiện tại tôi có thể mang bà trở về thế giới trong tiểu thuyết, bà khẳng định là không tin đúng không?"
"Ha ha ha cô nói là tôi sinh ra U Vô Mệnh? Ha ha ha cô đúng là chọc ta cười chết!"
"Đúng vậy." Tang Viễn Viễn mệt mỏi gật đầu, "Về mặt ý nghĩa nào đó, bà hiện tại là mẹ chồng của tôi."
Khóe miệng Tưởng Nhạn ngưng lại cứng đờ.
Sau một lúc lâu, cặp mắt đen của bà chậm rãi xoay vài vòng, đưa đầu đến gần hơn một chút, vô cùng thần bí mà nói: "Nói như vậy, có nghĩa là cô sẽ mau chóng phải trở về thế giới trong tiểu thuyết đúng không, vậy cô đi rồi, tiền cũng không mang theo được, nếu cô nói tôi là mẹ chồng của cô rồi, bằng không......"
Tang Viễn Viễn: "...... Bà không phải không tin sao."
"Tin ——" Tưởng Nhạn nhướng lông mày, thanh âm kéo thật dài, "Làm sao lại không tin chứ! Ai nha con dâu à, mới xuyên qua trở về con có đói bụng không ? Muốn nếm thử chút đồ ăn quê nhà không ? Để ta bảo cha chồng con làm cho con ăn nga ? Cơm nhà làm đảm bảo hợp khẩu vị của con đó!"
Tang Viễn Viễn: "...... Cho nên bà sẽ không theo tôi đi, đúng không?"
Tưởng Nhạn thực nỗ lực cố gắng làm cho ánh mắt của mình không giống như đang xem một kẻ ngốc: "A, cha mẹ chồng của con tuổi giá sức yếu, không tiện lăn lộn xuyên qua cái gì cả, đành ở lại nơi này trông nhà trông cửa cho con, con với thằng chó con kia nếu không có việc gì nhớ thường xuyên về chơi với chúng ta là được rồi."
Tang Viễn Viễn: "......" Thực tốt nha, kêu thằng chó con cũng kêu thật thuận miệng rồi.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy U Vô Mệnh có khả năng không quá muốn nhận người mẹ này.
"Vậy," Tang Viễn Viễn châm chước dùng từ một chút , "Cái thân thể của Khương Nhạn Cơ kia, bà cũng không còn cần nữa có đúng không? Chúng ta giết chết luôn nha?"
"Giết đi, giết đi," Tưởng Nhạn nói, "Đúng tội rồi, tùy ý các con, muốn chơi thế nào thì chơi, vui là đươc, ta không có ý kiến, hoàn toàn không có ý kiến!"
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Bà và Minh tiên sinh nhất định sống rất hạnh phúc đúng không?"
"Từ từ!" Tưởng Nhạn cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, "Cô không phải là vừa nãy mới thấy ông chồng ta quá đẹp trai, cảm thấy cạy góc tường nhà ta không được, nên ở chỗ này bịa chuyện lừa ta đi tìm con trai ta chứ?!"
Tang Viễn Viễn: "!!!"
Ai tới dạy nàng rốt cuộc phải sống chung vơi mẹ chồng này như thế nào đi!
"Thôi được, thôi được," Tang Viễn Viễn lắc lắc tay, "Nếu bà đã quên hết tất cả mọi chuyện rồi, hiện tại cuộc sống cũng rất tốt, vậy cũng không cần thiết trở về."
"Cũng không phải thực tốt lắm đâu," Tưởng Nhạn đáng khinh cười cười, "Tiền không đủ xài."
Tang Viễn Viễn: "......" Thật sự ngượng ngùng, lúc nàng từ trong bệnh viện chuồn ra, đã thuận tay đem tiền cho từ thiện hết rồi.
Phía bên ngoài cửa sổ dần dần sáng lên ánh đèn đường.
Tang Viễn Viễn nhịn không được đi đến cửa sổ nhìn xuống đất vài lần.
"Thời gian của tôi cũng không còn nhiều lắm." Nàng quay người lại, nhìn Tưởng Nhạn, "Hỏi bà chuyện này, ngươi và Minh tiên sinh nếu tương lai sinh con trai, muốn lấy tên gì?"
U Vô Mệnh của nàng còn chưa có được tên của mình, đã bị cái linh hồn độc ác chiếm lấy thân xác của mẹ mình hại chết.
Tang Viễn Viễn ngẫu nhiên cũng nghĩ, nếu hắn bình an lớn lên, Minh tiên sinh và Khương Nhạn Cơ chân chính sẽ cho hắn lấy cái tên gì?
Nhìn Tưởng Nhạn trước mắt, Tang Viễn Viễn hoàn toàn đánh mất ý niệm đưa bà trở về thế giới bên kia. Như vậy thật sự là quá tàn nhẫn.
Thôi vậy liền tìm cho U Vô Mệnh cái tên, lấy làm kỷ niệm đi.
Tưởng Nhạn chớp chớp mắt: "Cái này, chúng ta thật ra là có nói với nhau rồi."
Tang Viễn Viễn chờ mong nhìn bà.
"Thật ra muốn tìm một cái tên thông dụng cho cả nam lẫn nữ." Tưởng Nhạn cười hắc hắc, "Minh Tinh. Nam nữ gì tên Minh Tinh đều OK nha! Muốn hỏi vì sao gọi là Minh Tinh à? Đương nhiên là bởi vì Minh Tinh có thể kiếm tiền còn gì! Con nhìn xem con có nhiều tiền thế nào, không giống cha mẹ chồng con, sống nagfy nào xài hết ngày đó."
Tang Viễn Viễn: "......"
Vẫn là để cái tên này trong lòng bà ấy còn hơn.
Nàng hít một hơi: "Hôm nay nói chuyện phiếm với bà thực vui vẻ, chuẩn bị sẵn sàng, không nên sợ hãi nha, tôi định ' vèo ' một cái biến mất trước mặt bà đây."
Giọng nói nhỏ xuống, người đã ' vèo ' một cái biến mất.
"A a a a gặp quỷ ——"
Trong quá trình xuyên qua, Tang Viễn Viễn mơ hồ nghe được âm thanh của vị mẹ chồng kia.
......
Sau khi thân ảnh Tang Viễn Viễn hoàn toàn biến mất, vẻ mặt hoảng sợ của Tưởng Nhạn cũng giống như khối băng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, nhanh chóng tan mất.
"Việc ta ' mất trí nhớ ', đối với bất cứ ai đều là kết quả tốt nhất rồi." Ngón út của Tưởng Nhạn cong lại, quét xuống giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, "Ta rõ ràng cũng có thể dựa kỹ thuật diễn ăn cơm nha cái con bé kia...... Nhi tử, thực xin lỗi, ta thật vất vả mới tìm được cha con, không đi gặp con được, con khẳng định có thể hiểu được cho mẫu thân đúng không ~"
Sau một lúc lâu, bà điên điên khùng khùng mở cửa, như một con cá lặn xuống chui vào trong lòng ngực Minh tiên sinh ——
"Ông xã! Cô ta là quỷ đó ông xã! Cô ta hù em sợ muốn chết luôn ông xã ơi!!!"