Edit: Hạ Vy (Wat.tpad HaVyon0602)
Beta: Hgthuy
Chương 56
"Nhưng tôi muốn ôm em, đây không phải xúc động nên có giữa bạn bè." Lâu Khải nhìn cậu chăm chú, đôi mắt xanh biển như mặt biển yên ả dưới ánh mặt trời, phảng phất vệt sáng lên lấp lánh.
Nguyên Húc cảm thấy mình như khúc xương bị cún nhìn chằm chằm.
"Hoặc là làm bạn, hoặc là đến bạn cũng không làm được." Cậu ở phương diện này luôn rất nhẫn tâm.
Mỹ nhân kế không có tác dụng, Lâu Khải đành phải tiếc nuối mà thở dài: "Được rồi, làm bạn trước."
Nguyên Húc:...
Cảm giác nói chuyện với người này cứ như không não í, cậu dứt khoát không phản bác, ra ngoài vứt rác.
"Lát nữa tôi về nhà." Vứt rác xong, Nguyên Húc nói.
Cậu vừa dứt lời, sắc mặt của Lâu Khải nhợt đi vài phần, "Đau đầu."
Nếu không phải mặt hắn trắng đến đáng sợ, Nguyên Húc còn tưởng hắn giả vờ. Cậu nhìn hai mắt hắn, "Tôi gọi bác sĩ đến xem anh."
Lần này Lâu Khải không có ngăn cản, lẳng lặng ngồi trên giường nhìn bác sĩ bận tới bận lui kiểm tra.
"Không sao hết, chỉ là phải tĩnh dưỡng, ngày thường cảm xúc không được lên xuống quá, không thể vận động kịch liệt." Bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy mắt kính, "Ăn thanh đạm chút, thỉnh thoảng sẽ có chút choáng váng là bình thường, không cần lo lắng quá."
"Được." Nguyên Húc liên tục gật đầu.
Đợi bác sĩ đi, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Tình trạng này của anh ấy có cần nằm viện không?"
"Không quá cần, nếu không yên tâm thì có thể ở bệnh viện mấy ngày quan sát." Bác sĩ nói, lại đẩy mắt kính lên chút, "Còn chuyện khác không?"
Nguyên Húc lắc đầu, thấy bác sĩ bước chân vội vàng mà rời đi, quay đầu liếc mắt một cái Lâu Khải.
Lâu Khải suy yếu dựa vào gối, thấy cậu quay qua, nhẹ nhàng cong môi.
"Bộ dạng suy yếu này của anh đúng là hiếm thấy." Nguyên Húc bỗng sinh ra nghi ngờ, cũng không biết mỹ nhân suy yếu này ngại bác sĩ nói nhiều, vừa khiến lão bỏ chạy, tiến về phía trước vài bước, ngồi trên ghế gọt táo cho hắn, "Vết thương của anh không nặng, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho anh?"
Dựa vào tính cách của Lâu Khải, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian ở bệnh viện.
Lâu Khải dừng một chút: "Tôi kêu Tần Hà làm cho."
Nguyên Húc gọt táo xong, vốn định cho bệnh nhân ăn, kết quả quá thơm, nhịn không được cắn một miếng. Nghe hắn nói xong, hàm hồ đáp, "Trợ lý Tần bận ghê."
Lâu Khải lạnh mặt, "Tiền lương của anh ta rất cao."
Sau đó nhìn chằm chằm quả táo trên tay Nguyên Húc, "Tôi tưởng cái này cho tôi chứ."
Nguyên Húc chột dạ, miệng đang muốn cắn ngụm thứ hai lập tức dừng lại, "Vậy... Tôi gọt cho anh quả khác?"
"Cái này được rồi." Lâu Khải vươn tay, "Em thích, chắc là rất ngọt."
Nguyên Húc cứ luôn cảm thấy mình bị đùa giỡn, "Không phải anh có bệnh sạch sẽ à, cái này bị tôi cắn rồi."
Không đợi Lâu Khải nói chuyện, cậu nheo mắt, "Câu tiếp theo của anh tốt nhất đừng là cắn rồi càng tốt."
Sự uy hiếp mạnh mẽ khiến Lâu Khải nuốt lại lời muốn nói, tự nhiên thay đổi, "Bây giờ tôi muốn ăn."
Dù sao cũng là mình ăn táo của người ta, Nguyên Húc suy nghĩ, dùng dao cắt chỗ mình mới cắn ra, trả lại quả táo vừa sạch vừa ngon.
Lâu Khải như ý nguyện ăn được táo ánh mắt hiện lên chút u oán.
Nguyên Húc làm bộ không thấy: "Nếu anh không sao thì tôi về dây."
Lâu Khải thấp giọng nói: "Em về rồi, chỉ còn lại tôi."
"Tôi bảo trợ lý Tần tới cùng anh." Nguyên Húc tỏ vẻ không nghe ra ý tứ của hắn.
"Cậu ta rất bận." Lâu Khải không muốn.
"Không sao, tiền lương của ảnh rất cao.' Nguyên Húc cười tủm tỉm.
Cái này xem như là vác đá nện chân mình, Lâu Khải mím môi im lặng một lúc, mới mở miệng, "Tôi chỉ muốn em ở cạnh tôi."
Nguyên Húc chậc một tiếng.
Lâu Khải quả thật khác xa khi xưa, bây giờ hắn đánh bóng càng ngày càng thuận tay, cậu không đỡ nổi.
"Em là người bạn duy nhất của tôi." Lâu Khải nói, "Em có thể bỏ qua tâm ý tôi dành cho em, chỉ xem như bạn bè, được không em?"
"Không được." Nguyên Húc từ chối. Cậu thở dài, "Có một số việc không phải tôi coi như không tồn tại thì sẽ không tồn tại thật, anh như vậy khiến tôi cảm thấy anh xem tôi như kẻ ngốc."
Ánh mắt của Lâu Khải dao động trong giây lát.
Mặc dù hắn không xem Nguyên Húc như kẻ ngốc, nhưng quả thực hắn đang dùng cách này để lừa gạt cậu.
"Em chỉ là không muốn yêu, nhưng em thích mặt của tôi, tôi tới gần em cũng không mang đến phiền não cho em." Lâu Khải chăm chú nhìn cậu, "Vì sao em cứ ngăn tôi hết lần này đến lần khác."
"Bởi vì tôi không muốn làm tổn thương anh." Nguyên Húc nhịn không được nhéo mũi, "Kiên trì càng lâu, tổn thương càng lớn."
"Tôi sẽ không bị thương." Lâu Khải lắc đầu.
"Thật sao?" Nguyên Húc đến gần hắn, đôi mắt hổ phách phản chiếu bóng dàng của hắn, "Mặc dù tôi không muốn yêu đương với anh, nhưng tôi thích mỹ nhân, cũng sẽ phát sinh quan hệ thân thể với họ..."
Cậu còn chưa nói xong đã bị Lâu Khải nắm lấy cánh tay.
Sắc mặt của người đàn ông không bình tĩnh như ban nãy, trong mắt giờ này ấp ủ cơn gió lốc đáng sợ.
"Anh xem, anh không chịu nổi." Nguyên Húc rút tay về, "Không bằng sớm rời xa tôi."
"Họ lớn lên không bằng tôi." Lâu Khải biết Nguyên Húc thích mặt mình, nói không chút chột dạ, "Cớ gì em hạ thấp yêu cầu của mình."
"Mặc dù anh là người đẹp nhất tôi từng thấy, nhưng cũng có nhiều loại mỹ nhân khác nhau." Nguyên Húc chớp mắt, thấy Lâu Khải nắm chặt drap giường đến gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, yên lặng nói sang chuyện khác. "Dù tôi cũng không ngủ cùng anh, nhưng tôi có nhu cầu của mình."
Cậu vừa nói vừa chú ý đến thần sắc của Lâu Khải, phát hiện đối phương bình tĩnh lạ kỳ, phẫn nộ vừa rồi dường như chỉ trong nháy mắt đã bị người ta đè nén vào lòng.
"Nguyên Húc, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi." Lâu Khải nhàn nhạt nói.
"Tôi không có thách thức anh, tôi chỉ nói sự thật thôi." Nguyên Húc mở tay ra, "Nếu anh không có cách nào tiếp thu, vậy thì từ bỏ đoạn tình cảm này sớm một chút."
Tim Lâu Khải tràn ngập sự thống khổ và không cam lòng, thô bạo và phẫn nộ làm cơ thể hắn run rẩy rất nhỏ. Hắn dùng hết khả năng áp chế cảm xúc của mình, phảng phất như bị chém thành hai nửa. Một nửa trong bóng đêm rít gào rống lên, muốn khóa người trước mặt lại, nhốt vào nơi chỉ có mình biết, hủy diệt tất cả người cậu coi trọng. Một nửa phá lệ bình tĩnh, đây là chuyện hắn đã làm sai, tình yêu của hắn không mong được được tiếp nhận, thống khố và cự tuyệt hắn có theo lý là hắn nên nhận.
"Em đi trước đi." Hắn thấp giọng nói, thanh quản đè rất thấp.
Hắn không dám ngẩng đầu lên, hắn sợ nhìn thấy biểu cảm hờ hững và lương bạc* của Nguyên Húc, sẽ không khống chế được con thú hung ác ở đáy lòng.
(*Lương bạc: lạnh lùng)
"Anh không sao chứ, đầu đau lắm à?" Nguyên Húc kích thích người ta thành như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy.
Chuyện này hẳn nên chờ vết thương của Lâu Khải tốt lên rồi nói.
"Tôi không sao." Lâu Khải kiệt lực bình tĩnh tâm tình mình, "Tôi muốn bình tĩnh chốc lát."
"Ồ... Được rồi." Nguyên Húc có chút không yên tâm nhìn hắn vài lần, "Nếu không thoải mái thì ấn chuông đầu giường, bác sĩ đến nhanh lắm."
Nói xong, cậu chậm rãi ra khỏi phòng bệnh, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Nghe một tiếng cùm cụp vang lên, Lâu Khải mới giương mắt nhìn về phía cửa phòng.
Trong phòng trống rỗng, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng không còn cách nào che giấu lệ khí giữa mày.
Lời Nguyên Húc nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, tệ nhất chính là, Lâu Khải biết rõ Nguyên Húc không phải cố ý chọc hắn, mỗi một câu của đối phương đều xuất phát từ lòng chân thành. Chỉ cần tưởng tượng Nguyên Húc sau này sẽ cười tươi lộ hai má lúm đồng tiền với ai đó, sẽ hôn môi với đối phương, những gì hắn chưa thấy hoặc những nơi hắn chưa nhấm nháp sẽ phơi bày hết trước mặt người khác, Lâu Khải hoàn toàn không khống chế được hung lệ đang bốc lên trong lòng.
Hắn ở trong phòng bệnh nửa tiếng, mới miễn cưỡng bình ổn cảm xúc trong lòng. Có lẽ là kích động quá mức, trong đầu cảm giác giống như ai đó đang lấy dao thép đâm vào, nhưng sắc mặt Lâu Khải không chút thay đổi nào, chỉ lấy điện thoại ra gọi điện.
Qua mười phút, Tần Hà cầm một chồng văn kiện tới.
"Đây là tư liệu giám định tai nạn và thông tin điều tra của hai tài xế trước sau." Tần Hà đưa văn kiện cho Lâu Khải, "Ngài có yêu cầu gì không?"
"Đi làm thủ tục xuất viện." Mặt Lâu Khải không chút biểu cảm, "Sắp xếp vài người cạnh Nguyên Húc, mỗi ngày em ấy gặp ai đều phải báo cho tôi, đặc biệt là người có diện mạo xuất chúng."
Tần Hà ngẩn ra một chút: "... Được."
"Tìm cửa hàng bán hoa tốt nhất ở thành phố." Lâu Khải lại nói tiếp.
Chỉ âm thầm quan sát thôi chưa đủ, hắn cần phải đảm bảo không có người dám xuống tay với Nguyên Húc.
Nguyên Húc muốn một mối quan hệ không có tình cảm, nhưng không có tình cảm, không có nghĩa là không có người dám lướt qua Lâu Khải ở bên Nguyên Húc.
Tần Hà mang theo ba nhiệm vụ rời đi, mặc dù đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn có thể mơ hồ đoán được thông qua hai chuyện liên quan đến Nguyên Húc. E là ông chủ tỏ tình bị từ chối, chuẩn bị làm sóng lớn rồi.
Loại hình thức theo đuổi này, Lâu Đổng thật sự có thể thoát khỏi kiếp độc thân ư? Tần Hà âm thầm nói trong lòng.
Lâu Khải không biết mình bị trợ lý hoài nghi có khả năng từ đây đến hết đời cũng không theo đuổi được Nguyên Húc, sau khi hắn phân phó mọi chuyện xong, bèn mở văn kiện ra.
Trang đầu tiên là hình chiếc xe gây tai nạn, hắn cầm thận xem hình ảnh và chữ, sắc mặt thay đổi, ngón tay không bị thương nhẹ nhàng xoa góc phải tấm hình, hơi cong môi.
"Hoá ra là em cứu tôi." Hắn thấp giọng nói, biểu cảm phức tạp.
Vốn tưởng rằng khi ấy là hắn bảo vệ hoa hồng, lại không ngờ rằng hoàn toàn ngược lại.
Hắn bình tĩnh lại, tiếp tục đọc. Trang sau là tư liệu của người gây tai nạn, người nọ là một người đàn ông, vừa tới trung niên đã gặp thất bại, công ty phá sản, vợ chạy theo người khác, còn đứa con trai duy nhất thì bị tai nạn đang hôn mê trong bệnh viện, mỗi ngày cần rất nhiều tiền. Ngày nào người đó cũng mượn rượu giải sầu, sau đó say rượu lái xe rồi gây tai nạn.
Bất chợt đọc thì sẽ không tìm thấy vấn đề lớn, nhưng khi đọc thêm, lập tức phát hiện tài khoản của ông ta vừa được chuyển thêm 500 vạn cách đây vài ngày.
Bởi vì thời gian quá ngắn, chuyển tiền từ đâu chưa điều tra rõ, nhưng chân tướng chuyện thuê người giết người đã được sáng tỏ.
Tài xế tông đuôi lúc sau cũng không có gì đáng ngờ, đối phương theo bản năng chuyển hướng phanh lại, chắc là chỉ đơn giản bị tai nạn vạ lây.
Ngón tay Lâu Khải nhẹ nhàng gõ trên mặt giấy, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Loại thủ đoạn vụng về thô thiển này hắn lâu rồi chưa gặp, nhưng không thể không nói, đối phương quả thật đang khơi mào lửa giận của hắn.