Edit: Hạ Vy
Chương 59
"Là em đã cứu tôi." Lâu Khải nói, "Mặc kệ em nghĩ thế nào, tôi còn sống là nhờ em."
Nguyên Húc im lặng một lát, tay xoa huyệt thái dương, thở dài, "Tôi không có cứu anh, tự anh đến gần mới thoát khỏi tai nạn, may mắn của tôi không chủ động che chở người khác ngoại trừ tôi."
"Tôi thích em, cho nên khi đó mới muốn bảo vệ em." Lâu Khải thẳng thắn nói, "Suy ra cũng là em đã cứu tôi."
"... Sao anh có thể suy ra như vậy?" Nguyên Húc khó hiểu.
Có điều cậu cũng không muốn truy cứu, chỉ nói, "Không phải ai bên cạnh tôi gặp tai nạn cũng được may mắn che chở, may mắn của tôi phần lớn chỉ có thể bảo vệ chính mình."
"Tôi sẽ không ỷ lại may mắn của em." Lâu Khải nhận ra cậu muốn nói gì, chặn trước, "Tôi nói cho em biết chuyện này chỉ muốn nói rằng, tôi của bây giờ thích em hơn mà thôi."
Nguyên Húc há miệng thở dốc, bị lời tỏ tình thình lình của hắn làm cho quên bản thân muốn nói gì luôn.
Gương mặt này của Lâu Khải đánh thẳng vào nhãn cầu của cậu, khiến cậu không thể chịu nổi!
"Nói đàng hoàng coi." Nguyên Húc che mặt lại, "Ngoại trừ chuyện này còn chuyện gì nữa không, không có tôi đi à."
Cậu rất sợ một ngày nào đó mình sẽ bị viên đạn bọc đường Lâu Khải làm cho choáng váng, ăn thịt xong còn bị bắt chịu trách nhiệm.
"Còn nữa." Lâu Khải lấy một chồng văn kiện trong ngăn kéo ra, "Cho em này."
Nguyên Húc khó hiểu cầm lấy, đọc trang đầu tiên đã không hiểu, "Chuyển nhượng đảo nhỏ? Đây là cái gì, ngôi sao?"
Sau đó cậu đọc kỹ lại, đột nhiên ngẩng đầu, "Anh mua mấy ngôi sao luôn à?"
Đây là hành động gì vậy trời?!
"Nhìn từ xa, chúng nó giống như chữ Húc." Lâu Khải mỉm cười nhìn cậu, "Thủ tục mua vệ tinh hơi phức tạp, chắc mất một ít thời gian."
"Đợi đã, tôi không có hỏi anh cái này." Nguyên Húc vươn tay ngăn hắn lại, "Vì sao đột nhiên làm vậy?"
"Em nói mà." Lâu Khải hơi nhướng mày, "Máy bay tư nhân, hải đảo, mua vệ tinh đặt tên, tôi nghĩ em cũng muốn."
Mấy từ này nghe có chút quen thuộc, Nguyên Húc suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên lóe lên. Đó không phải cậu cố ý trêu chọc Lâu Khải lúc bọn họ mới quen nhau à, ngàn vạn lần không nghĩ đối phương có thể làm thật đấy.
"Tôi nói đùa." Vẻ mặt Nguyên Húc phức tạp, "Tôi không muốn mấy thứ này."
Lâu Khải vốn dĩ là một người rất bình thường, làm sao bây giờ cứ như người giàu ngốc nghếch lắm tiền, bị tình yêu làm mờ lý trí, câu danh ngôn này quả nhiên không sai xíu nào.
"Đường bay tư nhân cũng đã xin rồi." Lâu Khải phảng phất như không nghe lời từ chối của cậu, "Em muốn trang trí nội thất trong máy bay thế nào?"
"Tôi không cần." Nguyên Húc đẩy văn kiện về, "Anh để dành lại đi."
"Tôi chỉ muốn bồi thường cho em." Lâu Khải thấp giọng nói.
"Tôi không cần bồi thường vật chất." Nguyên Húc nhíu mày, "Tôi không trách anh, cũng không cảm thấy hành vi của anh gây ra hậu quả bất lợi cho tôi, cho nên anh không cần bồi thường, cũng không cần hao hết tâm tư bày ra kế hoạch làm tôi tha thứ."
Nụ cười trên gương mặt Lâu Khải thu lại, hắn nắm chặt mặt bàn, khớp xương trắng bệch, "Em không oán tôi chút nào ư?"
Nguyên Húc lắc đầu.
"Lúc trước tôi không để ý đến em, ghét bỏ em." Lâu Khải nhìn chằm chằm cậu, "Khi đó chúng ta vẫn là người yêu, em bị tôi đối xử như vậy..."
"Lâu Khải." Nguyên Húc cắt ngang lời hắn nói.
Chàng trai đứng lên khỏi ghế, nhìn hắn từ trên cao, đôi mắt có thể nhìn thấy đáy kia dường như đang ẩn chứa sự thương hại mơ hồ.
"Oán trách và thương tâm, nếu hai ta là người yêu thật sự, tôi đương nhiên có." Nguyên Húc nhẹ giọng nói, "Nhưng từ trước tới nay tôi chỉ thích mặt của anh, chưa bao giờ nảy sinh tình yêu với anh, cho nên tôi sẽ không vì thái độ đó của anh mà thương tâm."
Lâu Khải cứng đờ, không thể tưởng tượng nhìn Nguyên Húc.
"Trước đây tôi không nói là vì sợ làm tổn thương anh, nhưng nếu anh vẫn kiên trì như vậy, chỉ sợ thương này càng sâu." Nguyên Húc thở dài, nhìn chằm chằm đôi mắt Lâu Khải, "Lâu Khải, tôi chưa từng thích anh, những lời ngon tiếng ngọt kia cũng là vì thích mặt của anh, nên nói cho anh vui. Nếu người ở bệnh viện khi ấy không phải anh, mà là một người có diện mạo xuất chúng khác, tôi vẫn sẽ làm vậy."
Lâu Khải cắn chặt răng, khung cảnh ảm đạm xám xịt dày đặc ập đến trước mặt, màu xám ấy bao phủ toàn thế giới, chỉ có người trước mặt vẫn sống động như cũ.
Nhưng thứ phát ra từ đôi môi đỏ mọng ấy, lại là lưỡi dao thép sắc bén nhất.
Nguyên Húc chợt nghe hắn nói: "Đừng nói nữa."
Một lúc lâu sau giọng nói của hắn lạnh lùng, đôi con người màu xanh hơi khép lại, "Em không cần thương hại tôi."
"Tôi không có." Nguyên Húc ngẩn ra.
"Đôi mắt của em đang nói vậy." Lâu Khải đứng dậy, nhìn chằm chằm cậu, "Em cho rằng tôi bị em lừa, cho rằng tôi đáng thương khi không được em đáp lại."
Người trước mặt không hề ức chế khí thế trên người, không chút cố kỵ giải phóng toàn bộ mặt tối của mình, như thể một con thú hung ác bị xiềng xích trói buộc thoát ra khỏi lồng.
Nguyên Húc bị khí thế của hắn kích thích, nhịn không được lui về sau nửa bước, cơ bắp căng chặt.
"Anh bình tĩnh đi." Nguyên Húc muốn trấn an hắn.
"Tôi rất bình tĩnh." Mặt Lâu Khải không chút biểu tình nào.
Nếu hắn không đủ bình tĩnh, e là bây giờ Nguyên Húc không được êm đẹp đứng ở đây đâu. Sự giáo dục hắn được tiếp nhận không dạy hắn bình thản đối diện với "con mồi" như thế, hắn chỉ biết dùng hết thủ đoạn mình có, dùng hết cho đến khi đạt được mục tiêu.
Vừa mới nãy, trong nháy mắt ấy, trong đầh hắn hiện lên vô số cách có thể khiến Nguyên Húc ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, nhưng hắn lại không đành lòng.
Hoa hồng nhỏ của hắn, hắn thậm chí không thể cắt cánh hoa mỏng manh đi, chứ đừng nói tới chuyện bẻ gãy gai nhọn, bẽ gãy rễ cây.
Khí tức của người đàn ông lắng lại, lúc này Nguyên Húc mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu gần như nghĩ rằng mình sẽ bị đánh.
"Em đi đi." Lâu Khải hít sâu một hơi.
Trạng thái bây giờ của hắn không thích hợp để nói chuyện này.
Nguyên Húc lưu luyến mỗi bước đi, đứng ở cửa nhịn không được nói, "Tình yêu thật sự không phải thứ gì tốt, không chỉ làm người ta trở nên khác thường, mà còn dễ bị tổn thương, sau khi bị phá hủy sẽ mang đến cảm xúc hạnh phúc và thống khổ gấp trăm lần cảm xúc trước."
Lâu Khải ngẩng đầu xem nhìn cậu, thấp giọng nói, "Em từng trải qua ư?"
"Tôi thấy rất nhiều người đều như vậy." Nguyên Húc chớp mắt, tựa như nhớ tới chuyện không quá vui, khóe miệng cong lên, "Vừa giả dối vừa không nói lý."
Lâu Khải giật khóe miệng.
Dường như sợ hắn nói thêm điều gì đó, Nguyên Húc nhanh chân bước khỏi văn phòng, còn săn sóc giúp hắn đóng cửa.
Lâu Khải ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn, siết chặt tay vịn.
Hắn quả thực bị lời nói của Nguyên Húc làm cho tổn thương, hắn đương nhiên không trách Nguyên Húc lừa gạt, suy cho cùng ngọn nguồn của sự lừa dối kia chính là ở hắn, thậm chí đến bây giờ Nguyên Húc vẫn chưa khôi phục trí nhớ. Hắn chỉ không ngờ rằng tình yêu và sự theo đuổi của hắn lại khơi dậy sự thương hại trong lòng Nguyên Húc.
Lâu Khải đè huyệt Thái Dương lại, cảm thấy trong miệng đắng nghét.
Bên kia, Nguyên Húc ra khỏi công ty Lâu Khải, bên ngoài vừa đúng lúc mặt trời đẹp nhất vào buổi chiều, bị ánh nắng chiếu vào, trong lòng cậu nghĩ đến Lâu Khải dường như đang rơi vào bóng tối ban nãy.
Nhưng rất nhanh, cậu lắc đầu, vứt liên tưởng kỳ quái kia ra ngoài.
Dựa vào lòng tự trọng của Lâu Khải, biết Nguyên Húc từ đầu chỉ coi trọng mặt hắn, vẫn luôn lừa hắn, độ chừng sẽ không đến nữa. Tuy rằng thoát khỏi một gánh nặng lớn, nhưng trong lòng Nguyên Húc không mấy nhẹ nhàng.
Cậu nhớ tới chuyện tận thế.
Trong tận thế, không ai biết mình có thể sống tới ngày mai hay không, cho nên tình cảm rất mãnh liệt, nhưng lại trôi qua rất nhanh, như thể bằng cách này sẽ không cảm nhận được nỗi thống khổ khi mất đi đối phương.
Nhưng không phải ai cũng vậy.
Nguyên Húc có một người đồng hành miễn cưỡng có thể coi như bạn bè, bọn họ được phân vào một đội nhỏ, được may mắn của Nguyên Húc cứu vài lần, bèn quen biết, thường xuyên cùng ra tiến vào.
Người nọ là một người nghĩa khí trọng tình cảm, vì cứu đồng động không màng nguy hiểm lao đầu về phía trước, nếu không phải được Nguyên Húc cứu vài lần, e rằng y đã sớm chết ở chỗ tập kích. Người như thế ở đâu cũng được chào đón, nhưng quan hệ giữa hai ngươi họ vẫn tốt nhất.
Mãi đến khi đối phương yêu một người.
Nguyên Húc không cách nào lý giải được tình yêu, cũng không cách nào lý giải được vì sao có tình yêu, có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn như thế. Cậu bị người ta đẩy ra, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ nghe thấy người đàn ông ấy nói xin lỗi với cậu trong lúc hỗn loạn xuôi tai.
Bởi vì cậu đủ may mắn, cho dù bị vứt bỏ cũng có thể sống sót, nên lúc gặp nguy hiểm, người kia vì người mình yêu, lựa chọn đẩy cậu ra ngoài.
Đó là lần Nguyên Húc bị thương nặng nhất ở tận thế, cậu vất vả quay về căn cứ, lòng đầy phẫn nộ, nhưng nhận được tin người đó đã chết từ những người khác.
Sau đó cậu bắt đầu quan sát xung quanh, những người yêu nhau cứ chia rồi hợp, tình yêu nồng nàn ban đầu được theo sau bởi những trận cãi vã không ngừng. Ngay cả khi một người trong số họ chết, người sau chỉ bi thống lúc đầu, rồi sẽ trở lại cuộc sống như chưa có gì xảy ra.
Còn cậu cho đến khi chết cũng không hiểu được ý nghĩa của tình yêu.
Ngay cả bây giờ cậu cũng không hiểu!
Nguyên Húc buồn rầu vò đầu bứt tai, sau khi ra khỏi chỗ Lâu Khải cũng không biết đi đâu, nghĩ đến chuyện xảy ra ban trưa, cậu dứt khoát lấy điện thoại ra xem diễn đàn trường.
Mấy chiếc xe hoa hồng kia quả nhiên vinh quang là chủ đề nóng.
Còn là một bài nóng...
Gióng trống khua chiêng như vậy, việc tặng hoa hồng theo đuổi mấy năm nay rất hiếm, những phú nhị đại cũng đã học cách cua gái khiêm tốn, nhiều nhất là lái siêu xe, pose dáng trước cửa xe.
Nghĩ như vậy... hình như ban nãy Lâu Khải cũng pose dáng ở cửa xe?
Nguyên Húc ê răng, nhanh chóng đọc bài viết một lượt, phát hiện mọi người đều ở đây hóng drama, không ai đề cập đến chuyện Lâu Phụng Khải và chuyện bao nuôi.
Cùng lắm nghỉ học mấy ngày, Lâu Khải sẽ dừng lại, bàn tán trong trường cũng giảm bớt.
Tin nhắn trên WeChat của Chu Nguyên Lượng, hỏi tình huống này là sao.
Nguyên Húc tùy tiện lừa gạt cho qua, nghĩ đến chuyện mình muốn phát triển một mối quan hệ tình cảm nam nam không chính đáng mới, bất hạnh không có người lựa chọn, bèn chọc Chu Nguyên Lượng: Mày biết ở đâu có người đẹp muốn phát triển quan hệ thân thể không người yêu không?
[Chu Nguyên Lượng]: Anh em mày muốn làm gì???
Qua một lát bên kia rep: Mặt đẹp thì dô showbiz kiếm á, nhiều minh tinh muốn tìm người bao nuôi lắm, chắn chắn chỉ nói đến tiền không nói tình cảm.