Giáo viên trường Thực nghiệm tỉnh biết kết quả còn sớm hơn Cảnh Từ.
Sáng sớm, thầy Lưu đã ngồi trên sofa, mắt lấp lánh nhìn chằm chằm điện thoại, chờ Triệu Phong báo tin cho mình.
Rốt cuộc gần đến tám giờ, điện thoại tới.
Vừa nhận, thầy Lưu cũng chẳng nói lời khách sáo mà trực tiếp hỏi hai chữ: "Bao nhiêu?"
Triệu Phong thở nặng nề, không đè nén được niềm hào hứng trong lòng, gần như hét lên: "! Cảnh Từ được điểm!"
Trước đó thầy Lưu cũng không chú ý đến giải Toán toàn quốc mấy, nhưng từ khi Cảnh Từ vào đội tuyển, ông bèn tự bổ túc kiến thức về cuộc thi. Vừa nghe thấy điểm số này, ông lập tức nhảy cẫng khỏi sofa, không dám tin: "Bao nhiêu? Thầy nói bao nhiêu cơ?"
Tỉnh Đông Hải là tỉnh nổi danh yếu về mặt thi đua.
Nói thế này, trong năm môn thi cả nước, mỗi tỉnh có ít nhất ba đến năm người có thể tiến vào vòng chung kết mỗi môn. Nhưng tỉnh Đông Hải là một bông hoa lạ, về cơ bản thì lần nào thi Toán cũng chỉ có duy nhất một người.
Thành tích tốt nhất là mấy năm trước, sau khi một nữ sinh Thực nghiệm tỉnh tiến vào vòng chung kết, đại học Thanh Hoa giảm điểm nên cô đã trúng tuyển.
Năm nay, mặc dù các thầy cô đều xem trọng Cảnh Từ, nhưng cũng vẫn chưa hy vọng quá lớn vào cậu.
Chung quy Cảnh Từ chưa từng theo hệ thống luyện Olympics bài bản. Mà từ lần kiểm tra trước cũng có thể nhìn ra, trình độ của cậu và đám Chu Siêu Giang Sùng không chênh lệch nhiều lắm.
Khác với cõi lòng đầy kỳ vọng của thầy Lưu, yêu cầu duy nhất của Triệu Phong với Cảnh Từ là cảm nhận bầu không khí cạnh tranh, sau đó ở ẩn một năm, sang năm ra sức sau.
Buổi sáng lúc tra kết quả, Triệu Phong đang bưng chén trà nóng thổi hơi. Biết được điểm số của Cảnh Từ, đầu tiên là đầu óc ông trống rỗng, sau đó hân hoan quay cuồng, uống cả chén trà nóng vào bụng, thành công tạo ra mấy chỗ phồng rộp trong miệng do bỏng.
Nhưng, Triệu Phong cũng không cảm thấy đau!
Vết phồng này là vết phồng bình thường sao?!
Đây là vết phồng hạnh phúc, là vết phồng hy vọng!
đó!
Bao năm qua, tỉnh Đông Hải chưa từng có điểm cao như thế!
Cơ bản cũng không cần chờ thông báo chính thức, Triệu Phong đã biết Cảnh Từ ngồi vững một ghế ở đội tuyển cấp tỉnh.
Điểm số này, đừng nói là tỉnh Đông Hải bọn họ, mà đặt ở những tỉnh mạnh thi đua kia cũng vẫn có thể vào đội tuyển cấp tỉnh như thường!
Chúc mừng sớm tuyệt đối không có vấn đề!
Cảnh Từ thật sự không chịu thua kém ai!
"! Giỏi lắm, quá thần kỳ." Triệu Phong há miệng cảm thán hai câu rồi chợt nhớ Cảnh Từ là học sinh của lão Lưu, vốn không phải của ông. Ông lập tức chua xót nói: "Lão Lưu, thầy đúng là may mắn."
Khoảnh khắc xác nhận điểm số, trong đầu thầy Lưu nổ tung như pháo hoa, căn bản không nghe thấy lời kế của Triệu Phong.
Mấy ngày trước ông còn đang lo lắng việc Cảnh Từ thi Olympics không được cộng điểm vào thi đại học, không ngờ lúc này tình thế xoay chuyển.
Giải nhất của tỉnh thì tính là gì? Với trình độ của Cảnh Từ, thể nào cũng có thể cầm giải ba cấp quốc gia về!
"Ha ha ha ha ha!" Thầy Lưu cười ha hả: "Tôi đã biết Cảnh Từ của chúng ta không thua kém ai mà! Thầy thấy sao? Ha ha ha ha."
Thầy Lưu vui mừng phấn khích, không trông thấy vợ mình đang quét rác. Ông giẫm một chân trên đống rác, bị vợ dùng chổi quất một trận nhớ đời. Bấy giờ ông mới nhe răng trợn mắt bình tĩnh lại, hỏi Triệu Phong: "Những người khác thì sao?"
Triệu Phong nhất thời không hiểu gì, ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"
Thầy Lưu nghẹn lời: "Tôi hỏi thầy về điểm của những người khác."
Triệu Phong: "..."
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm, sau đó Triệu Phong lắp bắp: "Tôi... Tôi quên."
Cũng không biết có phải do Cảnh Từ mở đầu tốt không, thành tích thi Toán của Thực nghiệm tỉnh năm nay không ngờ là khá tốt. Ngoài Cảnh Từ đạt , Chu Siêu đạt và Giang Sùng là .
Năm ngoái, đội tuyển tỉnh Đông Hải đạt điểm sàn là , nên ngoại trừ Giang Sùng chưa dám khẳng định, Cảnh Từ và Chu Siêu chắc chắn sẽ vào đội tuyển.
Xuất hiện một chuyện vui lớn như vậy, Triệu Phong và thầy Lưu đều không kiềm chế được, gửi tin nhắn cho bạn bè, gửi đến đâu kể đến đấy, đến nỗi chuyện này lan truyền trong đám học sinh Thực nghiệm tỉnh bằng tốc độ nhanh khủng khiếp.
Đang là kỳ nghỉ, lượng tương tác trên diễn đàn lớn hơn bình thường rất nhiều.
Cuộc nói chuyện giữa các giáo viên bị chụp lại rồi tung ra, đưa tới thảo luận sôi nổi.
[Mịa nó! ! Tao thật sự phục, tao quỳ xuống dâng hiến đầu gối cho anh Từ.]
[Đây là người ư?! Bọn mày còn nhớ không, lần trước kiểm tra ở đội tuyển, mặc dù Cảnh Từ đạt hạng nhất nhưng số điểm cũng không cách biệt đám Chu Siêu Giang Sùng nhiều lắm. Sao mới một tháng mà thành tích của cậu ta phóng như tên lửa vậy!!]
[...Nhìn tên tao, vấn đề này tao có quyền lên tiếng. Lúc anh Từ thi đạt hạng nhất, tao hỏi cậu ấy đã từng học Olympics bao giờ chưa, cậu ấy nói có học qua. Tao còn tưởng, cũng được cũng được, đã học qua, chưa đến mức thiên tài. Cậu ấy liền bảo, cậu ấy tự học nhiều năm... Bọn mày có thể cảm nhận được tâm trạng của tao lúc đó.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha đau lòng Chu Siêu ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Đây chính là thí sinh có thiên phú trong truyền thuyết sao?! Hoàn toàn không chân thực chút nào... Khi Thượng Đế mở cho cậu ấy một cánh cửa sổ thì đồng thời mở thêm một cánh cửa nữa. Mà tao... Khi Thượng Đế đóng cửa của tao, còn tiện thể kẹp đầu tao _(:з" ∠)_ ]
[Để tao kể thêm, cuộc thi lần này vốn tưởng thi rớt, không ngờ đạt những . Tao mừng như điên, đang định ăn mừng thì chủ nhiệm lớp báo cho tao, anh Từ được điểm...]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha rất xin lỗi, dù rất thông cảm, nhưng tao vẫn rất muốn cười ha ha ha.]
[Anh Từ của tao đỉnh nhất. Đợi đến khi có được kết quả thi chung kết của anh Từ, cảm giác mình sắp chứng kiến lịch sử được tạo nên.]
[Cảnh thần đỉnh nhất +, xin Cảnh thần dẫn tôi bay cùng với!]
........................
Mà lúc này, tại nhà họ Cảnh, Cảnh Miểu vừa lén xem trộm diễn đàn của cấp ba Thực nghiệm Tỉnh. Sau khi cẩn thận xóa lịch sử lên mạng, cậu ta chột dạ nhìn ông Cảnh: "Bố, Cảnh Từ đâu?"
Nhắc đến Cảnh Từ, ông Cảnh bắt đầu nổi nóng.
Ngày nghỉ không về nhà, ngủ tại nhà người khác thì cũng thôi. Nhưng hôm qua cái thằng nhóc bạn học không biết là ai kia lại bóng gió mắng ông ta một trận!
Ông Cảnh cũng không phải là kẻ giỏi ăn nói. Hôm qua, thật lâu sau khi cúp điện thoại, ông ta mới phản ứng được câu cuối mà người bên kia nói với mình là ý gì.
Vốn cho rằng Cảnh Từ trở nên ngoan ngoãn hơn, không ngờ vẫn giao du với bọn ăn chơi đàn đúm này!
"Không biết. Mày hỏi nó làm gì? Làm xong bài tập chưa?"
"Chưa ạ, vậy con về phòng trước." Cảnh Miểu thấy trên mặt Cảnh Cha không có gì ngoài sự bất mãn với Cảnh Từ, bèn không hứng thú nữa, thầm thở phào một hơi.
Vẫn ổn vẫn ổn, bố chưa biết kết quả thi của Cảnh Từ.
Sau khi Cảnh Miểu rời khỏi, ông Cảnh càng nghĩ càng bực bội.
Nhất định là Cảnh Từ nói gì đó với bạn học nó, nên bạn học nó mới có thể nói như vậy.
Đây là Cảnh Từ khó chịu với ông ta, hay là khó chịu với cả nhà?
Ông Cảnh hừ lạnh, bàn tay đang định chuyển tiền phí sinh hoạt cho Cảnh Từ lập tức ngừng lại.
Trẻ con bây giờ chính là bị chiều hư rồi, không hợp ý là ầm ĩ đòi rời nhà trốn đi, còn giận dỗi với bố mẹ. Để xem cắt phí sinh hoạt của nó thì nó còn dám kênh kiệu hay không?!
Ông ta không biết rằng, sau khi biết thành tích của Cảnh Từ, hiệu trưởng Thực nghiệm tỉnh không thèm nghỉ ngơi mà túm lấy phó hiệu trưởng và nhóm thầy Lưu hàn huyên hơn một tiếng. Tư tưởng trọng tâm chỉ có một: Đối với học sinh có thành tích xuất sắc như thế, nhất định phải khen thưởng!
Đương nhiên phải biểu dương, nhưng khen thưởng bằng vật chất cũng là cần thiết!
Trong quá khứ, mặc dù Thực nghiệm tỉnh có học bổng, song đều là dựa vào đợt thi cuối kỳ, số tiền cũng không lớn. Tặng thưởng tiền cho giải thi năm môn chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng kết quả của Cảnh Từ thực sự quá tốt.
điểm!
Thầy hiệu trưởng cảm thấy ông hơi lâng lâng, đã bắt đầu tưởng tượng cảnh Cảnh Từ đánh bại các thí sinh tỉnh khác trong trận chung kết, tiến vào đội tuyển quốc gia.
Hiệu trưởng càng nghĩ càng kích động, đầu óc sôi trào. Không phải chỉ là tiền sao? Đừng nói là trường học bỏ tiền, bây giờ bảo ông móc tiền túi để khen thưởng, ông cũng bằng lòng!
Tặng tặng tặng! Vào học lại là tặng!
Trò chuyện với hiệu trưởng xong, thầy Lưu đắc ý đọc lại hai lần những gì mình mới nói. Chợt nghĩ có khi Cảnh Từ còn chưa biết kết quả bản thân, ông lập tức vào QQ.
Nhưng trước đó Cảnh Từ quá vô liêm sỉ, luôn lải nhải ba hoa làm phiền thầy Lưu. Ông dứt khóa xóa tài khoản của cậu đi.
Thầy Lưu: "..."
Thầy Lưu cười mắng một tiếng, trong lòng chẳng hề để ý. Ai mà không có thời điểm mắc bệnh trẻ trâu cơ chứ?
Nếu đã khỏi bệnh rồi biến thành một Cảnh Từ như bây giờ, ông bằng lòng để tất cả học sinh / xóa tài khoản của cậu một lần.
Ông ấn mở nhóm chat của lớp, bắt đầu tag tên Cảnh Từ.
[Lưu Thời Thần]: @Cảnh Từ có kết quả Toán rồi, tổng điểm của em là ! Chúc mừng em đạt được thành tích đáng tự hào như thế! Thầy hãnh diện về em. @Cảnh Từ.
Cảnh Từ rất ít khi xem điện thoại. Vì nhóm chat / hoạt động quá mạnh, bình thường cậu toàn tắt thông báo, cho nên nhất thời cũng chưa đọc được.
Trái ngược là Doanh Kiêu, phát hiện tin nhắn tag trên màn hình trước.
Hắn nhìn Cảnh Từ đang ngồi trước bàn đọc sách, nhếch môi cười một tiếng. Hắn mở nhóm chat.
[Doanh Kiêu]: Đã đọc tin, cảm ơn thầy đã thông báo.
[Lưu Thời Thần]: Doanh Kiêu, em ít làm loạn đi! Liên quan gì đến em?
[Doanh Kiêu]: Hả? Làm loạn gì cơ? Thầy ơi thầy hiểu nhầm rồi. Cảnh Từ chưa đọc được, em thay bạn ấy đáp một câu.
Nếu đổi thành ba người đám Hà Chúc, nhất định sẽ lập tức cảnh giác rồi phản ứng lại, tên này là đang ngầm nhồi cẩu lương đây mà, kiên quyết không tiếp chuyện!
Nhưng thầy Lưu chưa ăn cẩu lương bao giờ, vốn dĩ không có kinh nghiệm. Thấy Doanh Kiêu vẫn nhắn, ông bèn tức khắc gõ chữ trả lời ——
[Lưu Thời Thần]: Cần em đáp thay? Bài tập đều làm xong rồi hả?
[Doanh Kiêu]: Xong rồi ạ, Cảnh Từ hướng dẫn. Môn nào cũng tự cầm tay dạy dỗ.
[Lưu Thời Thần]: Có ý gì? Cảnh Từ ở cùng em?
Doanh Kiêu đọc ba chữ "ở cùng em" mà khắp người khoan khoái dễ chịu. Hắn thầm than thở, quả nhiên, không hổ là chủ nhiệm lớp mình, trình độ nói chuyện đều cao hơn người khác.
[Doanh Kiêu]: Đúng thế ạ. Hai bọn em đang ở cùng nhau. Cậu ấy đang ngồi cạnh em, khoảng cách không tới centimet.
Đang lúc Doanh Kiêu suy nghĩ xem có nên chụp một tấm ảnh góc áo Cảnh Từ để chứng minh hay không, thầy Lưu trực tiếp gọi tới.
"Để Cảnh Từ nghe!"
Doanh Kiêu yên lặng. Mặc dù chủ nhiệm lớp hắn nói chuyện êm tai, nhưng tính cách thật sự có hơi cáu kỉnh.
Hắn đưa điện thoại tới bên tai Cảnh Từ. Dưới ánh mắt nghi hoặc của cậu, hắn nhỏ giọng nói: "Thầy Lưu, báo cho cậu việc thi thố."
Cảnh Từ vội vàng nhận điện thoại, lễ phép nói một câu: "Chào thầy Lưu."
Thầy Lưu ho một tiếng, cố gắng để giọng nói thô ráp của mình nghe ôn hòa một chút: "Em đã tự tra kết quả thi chưa?"
Cảnh Từ thành thật đáp: "Mới tra xong ạ."
"Thi tốt lắm." Với Cảnh Từ, thầy Lưu chẳng hề keo kiệt lời khen, giống như sát thần mặt đen thường ngày kia không phải ông vậy: "Không cần chờ, bây giờ thầy có thể khẳng định với em, nhất định ổn thỏa vào đội tuyển tỉnh!"
Ông dừng chốc lát rồi tiếp một câu: "Có học sinh như em, thầy cảm thấy vô cùng tự hào."
Cảnh Từ bị ông khen đỏ cả mặt, ngượng ngùng đáp: "Cảm ơn thầy."
Thầy Lưu cười ha ha: "Hôm nay ra ngoài ăn món gì ngon để chúc mừng đi. Thầy tiết lộ cho em một việc, lần này trường học sẽ tặng thưởng tiền."
Đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, Cảnh Từ vội vàng cảm ơn thầy Lưu.
"Được rồi, thầy không làm phiền em nữa. Kết quả đã qua, vui mừng xong coi như xong, kế tiếp phải tranh thủ thời gian chuẩn bị giải chung kết, cũng không được thả lỏng."
"Em biết rồi ạ."
Cúp điện thoại, Cảnh Từ đưa di động cho Doanh Kiêu: "Nè."
Thầy Lưu có giọng nói vang, Doanh Kiêu ngay bên cạnh Cảnh Từ, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ không sót chữ nào.
Hắn đưa tay nhận điện thoại rồi tiến lên, nhẹ nhàng ôm Cảnh Từ.
"Bạn học nhỏ, chúc mừng."
Cảnh Từ tựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập của hắn. Khóe môi cậu giương lên: "Cảm ơn."
Doanh Kiêu buông cậu ra, ngón tay thon dài chen vào giữa các ngón tay của cậu.
Doanh Kiêu nhìn mười ngón đan xen của họ, ngước mắt đối diện đôi mắt Cảnh Từ, cười khẽ: "Cậu cũng là niềm tự hào của tôi."
Trưa nay, trước bữa ăn, Doanh Kiêu ra ngoài một chuyến. Lúc trở về, trước mặt Cảnh Từ xuất hiện một chiếc bánh ngọt sữa bò rắc dừa nhỏ.
Cảnh Từ giật mình nhớ lại, lần đầu tiên ăn món bánh này là khi Doanh Kiêu chúc mừng cậu thi đạt hạng nhất, vậy hôm nay...
Cậu ngẩng đầu nhìn Doanh Kiêu, đúng lúc Doanh Kiêu cũng đang nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, không cần nói lời gì, Cảnh Từ bỗng hiểu hết.
Hắn hiểu rõ cậu, biết cậu không thích phô trương phung phí, thế là bèn dùng cách này để chúc mừng cậu.
Cảnh Từ cụp mắt, mở hộp xắn một miếng bánh ngọt nhỏ bỏ vào miệng.
Thật ra đêm Giáng sinh ấy, ước nguyện của cậu không phải là thi Thanh Hoa hay Bắc Đại, mà là thi đỗ cùng một trường với Doanh Kiêu.
Bây giờ năm mới sắp đến, cậu lại tham lam có một nguyện vọng mới ——
Sau mỗi một lần thi đạt kết quả tốt, đều có thể ăn bánh sữa bò rắc sợi dừa.
Cảnh Từ đang chìm đắm trong nỗi xúc động khó nói thành lời, Doanh Kiêu chợt mở miệng: "Cậu..."
Cảnh Từ ngẩng đầu nhìn hắn.
Doanh Kiêu cười khẽ: "Cảnh thần, bây giờ cậu có tính là đề tên lên bảng vàng không?"
Doanh Kiêu gọi cậu là bạn học nhỏ hoặc hô tên cậu, đây là lần đầu tiên hắn gọi cậu là Cảnh thần giống những người trên diễn đàn kia.
Mặt Cảnh Từ hơi nóng, trong lòng tự dưng nảy sinh sự thẹn thùng khó hiểu: "Không, không tính."
Chỉ là một cuộc thi mà thôi, cũng chẳng phải là thi đại học.
"Sao lại thế." Tay phải Doanh Kiêu khoác lên vai cậu, hắn nghiêng người tiến đến gần: "Tôi cảm thấy tính được."
Hắn kề sát tới làm Cảnh Từ mất tự nhiên, cả người hơi ngửa ra sau một chút. Cậu không muốn trái ngược với Doanh Kiêu, cụp mắt nói: "Cậu nói tính thì tính."
"Vậy..." Doanh Kiêu thì thầm bên tai cậu: "Hai việc vui lớn trong cuộc đời, bây giờ cậu đã đề tên bảng vàng, còn một việc khác đâu?"
Cảnh Từ ngẩn ngơ: "Cái... cái gì?"
"Đêm động phòng hoa chúc." Doanh Kiêu đè cậu lên tay ghế, cười phóng đãng: "Tôi giúp cậu cùng nhau bổ sung nhé?"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường, Doanh Kiêu: Tôi chỉ đơn thuần là muốn Cảnh Từ càng vui thêm một chút.