Trong hành lang yên tĩnh, khoảng hai mươi phút sau khi tắt đèn là thời gian giáo viên quản lý ký túc xá xuất hiện với tần suất cao nhất.
Dù là học sinh nghịch ngợm nhất cũng không dám lỗ mãng vào thời điểm này.
Trong bóng tối hoàn toàn yên lặng, Cảnh Từ có thể cảm nhận rõ ràng tiếng hít thở có phần nặng nề của Doanh Kiêu, còn có...!đồ vật làm da đầu người ta tê dại đang rõ ràng đè vào trên người kia.
Nhịp tim Doanh Kiêu rất nhanh, lồng ngực lên xuống hết sức rõ ràng.
Nhưng hắn chỉ ôm cậu, không có động tác gì thêm, giống như lời cam kết hắn đã nói trên sân trường lúc tan học, hắn nói không chạm vào cậu thì sẽ không chạm.
Ngoài miệng hắn lúc nào cũng ba hoa chích chòe, muốn khiến cậu thế này thế kia.
Nhưng thực tế, hắn chưa từng không quan tâm đến ý kiến của cậu, ép cậu làm chuyện gì.
Từ nụ hôn giả trong phòng bao karaoke hồi bọn họ chưa yêu đương, cho đến giờ bọn họ nằm cùng trên một cái giường, Doanh Kiêu vẫn luôn dùng cách của hắn để quan tâm đến cảm nhận của cậu.
Thật ra Cảnh Từ cũng không thích giường nhỏ, lúc ngủ cậu đã quen việc nằm thẳng giữa giường, không lệch trái cũng không lệch phải, từ lúc nằm xuống đến khi tỉnh lại đều là một tư thế.
Nếu giường quá nhỏ, lúc hai người ngủ nhất định phải hơi nghiêng người, cực kỳ không thoải mái trên cả mặt tâm lý và sinh lý.
Nhưng nếu bên cạnh là Doanh Kiêu, hết thảy sẽ khác.
So với thói quen lâu dài, Cảnh Từ muốn dựa vào hắn, thân mật với hắn hơn.
Dù như giờ khắc này, bị phản ứng sinh lý của hắn làm cho bối rối và không biết làm sao, để cậu chọn lại một lần thì cậu vẫn sẽ đến.
Kỳ thật cũng chẳng có gì, Cảnh Từ nghĩ, người yêu ngủ trên cùng một cái giường, xuất hiện tình huống như vậy rất bình thường.
Nếu như lúc này Doanh Kiêu hôn cậu, cậu khả năng cũng sẽ xuất hiện phản ứng giống vậy.
Là mình mở miệng trước bảo Doanh Kiêu ở lại, mà hiện tại hắn lại khó chịu như vậy...
Gương mặt Cảnh Từ nóng hổi, hô hấp dồn dập, cậu thấy còn căng thẳng hơn cả lúc biết mình xuyên qua nhưng không có ký ức của nguyên chủ.
Cổ họng cậu khô khốc, hầu kết lăn trên dưới mấy lần, ấp ủ hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng gọi Doanh Kiêu một tiếng: "Doanh Kiêu."
Hai người bọn họ không phải chơi đùa, cũng không phải thử một chút, bọn họ muốn cùng nhau cả đời, cho nên sớm chút hay muộn một chút cũng không có gì khác nhau.
Hơn nữa...!hơn nữa chỉ còn một tuần nữa là đến sinh nhật cậu.
"Hửm?" Doanh Kiêu lên tiếng, giọng hắn khàn khàn, mang hơi thở hổn hển, rất rõ ràng là đang cố kìm nén: "Làm sao vậy, em yêu?"
"Anh..." Cảnh Từ hít một hơi thật sâu, tiếng tim đập lớn đến nỗi suýt lấn át cả tiếng nói chuyện: "Nếu như anh thật sự muốn, cũng có thể..."
Lời còn lại cậu không nói ra, nhưng hai người đều hiểu.
Hô hấp Doanh Kiêu cứng lại, cánh tay đang ôm vai cậu bỗng nhiên siết chặt.
Cảnh Từ không giãy giụa, mặc kệ động tác của hắn.
"Em..." Doanh Kiêu cắn răng, không dám tin nhìn cậu: "Em biết em đang nói cái gì không?"
Cảnh Từ nhẹ nhàng gật đầu.
"Đù." Doanh Kiêu chửi thề, dùng sức ấn Cảnh Từ vào trong ngực, hung hăng ôm lấy cậu.
Sau đó nhanh chóng buông ra, xoay người xuống giường.
Trên cửa phòng ngủ học sinh Thực Nghiệm Tỉnh được gắn một ô cửa sổ thủy tinh nho nhỏ, thuận tiện cho giáo viên quản lý ký túc xá kiểm tra.
Ánh đèn trong hành lang xuyên thấu qua kính cửa sổ chiếu vào, mượn ánh sáng yếu ớt này, Doanh Kiêu đi đến trước bàn sách, kéo ngăn kéo ra, tìm tòi trong đó.
Cả người hắn căng chặt, như một cánh cung đã bị kéo căng, hết sức căng thẳng.
Cầm một hộp thuốc lên nhiều lần, hắn mới cầm được vào tay.
"Em ngủ, không cần phải để ý đến anh, anh hút điếu thuốc."
Cảnh Từ ngồi xuống, dù có bóng tối che lấp, cậu không dám nhìn Doanh Kiêu.
Cậu rũ mắt, giả bộ bình tĩnh nói: "Anh không..."
"Em yêu, em đừng lại trêu chọc anh." Doanh Kiêu ngậm điếu thuốc cắt đứt lời cậu: "Nghe lời, đi ngủ."
Sao có thể không muốn? Hắn muốn đến sắp nổi điên rồi.
Không biết làm bao nhiêu giấc mộng xuân, mỗi sáng sớm, quần trong ẩm ướt đã là trạng thái bình thường.
Nhưng hắn sẽ không chạm vào Cảnh Từ ở ký túc xá.
Không thể, cũng không nỡ.
Loại chuyện này không phải là một người phát tiết, mà là hai người hưởng thụ.
Hoàn cảnh đơn sơ, còn phải đề phòng giáo viên không biết lúc nào sẽ tới kiểm tra, da mặt Cảnh Từ mỏng như vậy, hoàn toàn không chịu nổi.
Huống hồ bao và thuốc bôi trơn cũng không có, rất dễ bị thương.
Doanh Kiêu cởi cúc áo ngủ ra, cứ thế phong phanh đứng trước cửa sổ, thỉnh thoảng có gió lạnh theo cửa sổ không đóng kín chui vào, đập vào trên người hắn, mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Hắn dựa vào cạnh thành giường, tận lực khống chế không để bản thân nhìn về phía Cảnh Từ.
Hút xong một điếu thuốc, lúc này hắn mới hơi bình tĩnh lại.
Hắn không quay về ngay, mà hứng đủ gió lạnh, làm đủ xây dựng tâm lý, sau khi xác nhận sẽ không hóa thành thú dữ mới ném điện thoại di động và bật lửa đi, cởi giày lên giường.
Cảnh Từ chưa ngủ, vẫn ngồi trên giường, sống lưng thẳng tắp.
"Sao vẫn chưa ngủ?" Doanh Kiêu kéo cậu nằm xuống.
"Chờ anh đấy."
Quả bóng trực diện này suýt chút nữa tông đầu Doanh Kiêu hỏng mất.
Hắn khắc chế buông tay Cảnh Từ ra, trong đầu tụng phương trình tiêu chuẩn của hình bầu dục nhiều lần mới nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi lời em nói với anh là thật? Thật sự bằng lòng?"
Cảnh Từ nhỏ giọng ừ một tiếng.
Doanh Kiêu thật sự nhịn không được, cúi đầu hôn lên môi cậu, hắn không dám hôn sâu, chỉ nhẹ nhàng chạm: "Bằng lòng cũng nợ đã, chờ sau này cùng nhau trả lại cho anh, có được không?"
Cảnh Từ chịu đựng ngượng ngùng gật đầu.
"Gật đầu là có ý gì?" Doanh Kiêu không ăn được thịt, trong lòng nghẹn lửa, biến đổi cách bắt nạt Cảnh Từ: "Đồng ý hay không đồng ý?"
Gương mặt Cảnh Từ ửng đỏ, hồi lâu mới thấp giọng nói: "...!Đồng ý."
"Vậy thì anh sẽ quyết định tất, anh muốn làm thế nào thì làm thế ấy, em có nghe lời không?"
Cảnh Từ yên lặng không nói chuyện, hô hấp dần gấp gáp.
Doanh Kiêu tiếp tục ép hỏi: "Sao không trả lời thế? Rốt cuộc em có nghe lời không?"
Cảnh Từ siết chặt nắm đấm, trái tim suýt chút nữa nhảy lên tận yết hầu.
Cậu chậm chạp nhả ra một chữ gần như không thể nghe thấy: "Nghe..."
Trái tim Doanh Kiêu lập tức mềm như bông, kéo chăn lên, sờ đầu cậu, không đùa nữa: "Ngủ đi."
Cảnh Từ tưởng mình sẽ không ngủ được, thứ nhất đã qua giờ ngủ thường ngày của cậu, thứ hai là bị Doanh Kiêu trêu chọc lâu rồi, hơn nữa còn kề sát hắn như vậy, cậu chẳng thể bình tĩnh lại.
Nhưng kết quả, cậu không những nhanh chóng ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mộng.
Giấc mộng khá mờ nhạt, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được bọn họ đang ở sân trường đại học, cậu ngẩng đầu nói với Doanh Kiêu: "Vậy em đi học trước đây, giữa trưa gặp nhé."
Doanh Kiêu cười phất phất tay với cậu.
Một giây sau, cảnh tượng biến hóa trong nháy mắt, cậu nhìn thấy Doanh Kiêu lẻ loi đứng ở địa điểm bọn họ tạm biệt nhau, từ giữa trưa đến tối, lại từ tối đến giữa trưa.
Trong lúc ngủ mơ, Cảnh Từ không hiểu sao cảm thấy lạnh.
Môi cậu giật giật, nói mớ: "Doanh Kiêu."
"Ừ." Doanh Kiêu đang ngủ mơ mơ màng màng vô ý thức đáp lại, ôm cậu vào trong lòng mình.
Cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, cơ thể căng chặt của Cảnh Từ bình tĩnh lại, rất nhanh lại say giấc nồng.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, hai người vừa tới lớp để tự học, thầy Lưu liền gọi Cảnh Từ ra ngoài.
Gương mặt ông khó nén hưng phấn: "Người phụ trách tuyển sinh của Thanh Hoa và Bắc Đại đến, đang chờ em trong phòng họp đấy."
Cảnh Từ đã sớm nghe Tiêu Nhạc Duyệt nhắc đến, hai trường học sẽ tìm đến các tuyển thủ của đội tập huấn quốc gia để gặp mặt nói chuyện, nên đã có chuẩn bị tâm lý.
Nghe vậy cậu nhẹ gật đầu, đi theo thầy Lưu đến phòng họp.
Vừa vào cửa, Cảnh Từ chợt sửng sốt, bởi vì cậu hết sức quen thuộc với người đến tuyển sinh của Thanh Hoa, chính là Tiêu Nhạc Duyệt.
"Tiểu Cảnh." Tiêu Nhạc Duyệt đứng lên, lên tiếng chào hỏi với cậu.
Cảnh Từ thuận tay đóng cửa lại, cười với anh ta: "Anh Tiếu, tại sao lại là anh?"
"Chẳng phải lúc ấy trường của anh đến khách sạn tuyên truyền sao, người đến là người quen của anh.
Bọn họ biết anh quen em nên phái anh đến đây.
Không chỉ có mình anh, giáo sư của anh vẫn còn ở khách sạn, chốc nữa em đi cùng anh gặp ông ấy chút chứ?"
Người bên tuyển sinh của Bắc Đại bên cạnh nghe xong chợt thông suốt, không ổn không ổn, người đối diện tâm cơ quá, còn đánh bài tình cảm.
Không được, tuyệt đối không thể để cho anh ta đón Cảnh Từ đi trước một bước!
Người kia vội vàng chen qua nói: "Giáo sư của bọn tôi cũng đang ăn sáng ở ngay bên ngoài, chờ chút nữa là ông ấy đến, Cảnh Từ, cậu tâm sự với tôi nguyện vọng của cậu trước được không?"
Tiêu Nhạc Duyệt cười tủm tỉm nói: "Không được, tôi đã nói xong Cảnh Từ trước rồi."
Người bên tuyển sinh của Bắc Đại không cam lòng yếu thế: "Sao đã nói xong rồi, Cảnh Từ rõ ràng vẫn chưa đồng ý."
Hai người khẩu chiến gay gắt, không ai nhường ai.
Thầy Lưu đã sớm hỏi qua nguyện vọng của Cảnh Từ, biết cậu hướng vào ngành toán học của Bắc Đại, liền đi qua hỏi: "Cảnh Từ đã nghĩ kỹ trường học và chuyên ngành muốn báo danh rồi."
Ánh mắt nóng bỏng của hai người nhất thời lia về phía thầy Lưu.
Thầy Lưu cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Ngành Toán học Bắc Đại."
Chớp mắt, một người vui một người buồn.
"Không phải đâu Tiểu Cảnh." Tiêu Nhạc Duyệt đi đến trước mặt Cảnh Từ, cạn lời: "Nguyện vọng của em là cái này?"
Cảnh Từ gật gật đầu: "Ngượng ngùng, anh Tiếu, em đã nghĩ kỹ."
"Ấy, đi Bắc Đại cái gì, đến trường học của bọn anh đi, đến lúc đó anh bảo kê cho em, tốt biết bao nhiêu.
Mặc dù năm nay anh đã học năm tư, nhưng anh còn ở lại trường bảo nghiên nữa."
( )
Người bên tuyển sinh của Bắc Đại lập tức cảnh giác chắn trước mặt Cảnh Từ: "Người ta đã nghĩ kỹ rồi, mấy người làm thế là cướp người đấy!"
Tiêu Nhạc Duyệt nở nụ cười: "Cướp người? Cũng đã ký hợp đồng đâu."
Anh ta kéo tay Cảnh Từ, nói: "Theo anh đi ra ngoài nói chuyện chút?"
Tiêu Nhạc Duyệt khá tốt, hồi ở Dương Thành không ít lần chăm sóc cho cậu, mặc dù Cảnh Từ không có ý định vào trường của anh ta nhưng vẫn cho anh ta chút mặt mũi.
"Được."
Người bên tuyển sinh của Bắc Đại cuống cuồng, lại tranh chấp mấy câu với Tiêu Nhạc Duyệt, đến tận khi Cảnh Từ mở miệng mới không cam lòng mà ngồi xuống, nhìn chằm chằm cậu ra cửa cùng Tiêu Nhạc Duyệt.
Mặc dù thời gian Tiêu Nhạc Duyệt tiếp xúc với Cảnh Từ không dài, nhưng đã hiểu một chút tính tình của cậu, biết chuyện hôm nay phỏng chừng tám, chín phần không thành, nhưng anh ta vẫn muốn thử cố gắng thêm chút nữa.
"Ngành Toán học của trường anh cũng rất mạnh, hiểu thêm chút nhé, thế nào? Anh dẫn em đi gặp giáo sư?"
Cảnh Từ lắc đầu: "Anh Tiếu, em đã xác định rồi."
"Suy xét một chút trường của bọn anh cũng không à?"
Cảnh Từ rất khẳng định: "Dạ không."
"Được rồi." Tiêu Nhạc Duyệt thở một hơi thật dài, dựa vào bệ cửa sổ cười nói: "Anh vốn tưởng rằng có thể làm bạn cùng trường với em.
Không sao cả, dù sao hai trường học cũng gần nhau, về sau em đến Đế Đô thì đừng quên liên lạc với anh, đến lúc đó anh dẫn em đi chơi."
"Được, chắc chắn em sẽ không quên."
Vì ý chí Cảnh Từ kiên định, cuộc chiến cướp người này kết thúc nhanh bất ngờ.
Người phụ trách tuyển sinh của Bắc Đại vui mừng khôn xiết, sợ Cảnh Từ đổi ý nên tranh thủ thời gian ký kết hợp đồng với cậu.
Đến lúc này, việc chọn trường đại học của Cảnh Từ cuối cùng cũng xong xuôi.
Song hỷ lâm môn, vừa tiễn người phụ trách tuyển sinh đi, Triệu Phong liền đến nói cho Cảnh Từ thông báo của đội tập huấn quốc gia đến.
"Chốc nữa bên kia sẽ gửi thư điện tử cho em, em nhớ kiểm tra và xác nhận." Mặc dù trong thư đã có sắp xếp thời gian cụ thể, nhưng Triệu Phong vẫn nói với Cảnh Từ một lần nữa: "Lần này tương đối trùng hợp, đội tập huấn cũng huấn luyện ở tại Dương Thành.
Năm sau sẽ lên đường, tổng cộng hết mười ba ngày.
Sau khi kết thúc vòng tuyển chọn đầu tiên, sẽ chọn ra tổng cộng mười chín người.
Đến tháng ba sẽ diễn ra vòng thứ hai, cũng chính là vòng tuyển chọn cuối cùng."
Cảnh Từ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Triệu Phong cười vỗ vai cậu: "Lần huấn luyện này sẽ được giữ kín toàn bộ, thầy không thể đi cùng em, em phải tự mình cố lên đấy."
Tạm dừng, ông lại bổ sung thêm: "Cũng có áp lực khác nữa, thành tích này của em đã cực kỳ tăng vinh quang cho tỉnh chúng ta.
Giáo viên tập huấn lần này chỉ có một yêu cầu duy nhất cho em: Học vui vẻ, hưởng thụ tri thức."
Trong lòng Cảnh Từ ấm áp: "Em hiểu rồi ạ, cảm ơn thầy."
Bên Cảnh Từ là tin vui đến dồn dập, mà phía ông Cảnh lại lâm vào buồn rầu.
Ông ta vốn đang tức giận Cảnh Từ nói chuyện quá không nể mặt, nhưng sau khi suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng nếm ra chút mùi vị.
Cảnh Từ không chịu lấy cả phí sinh hoạt, đây là hoàn toàn mâu thuẫn với trong nhà.
Ông Cảnh không kìm được mà hối hận, tính cách Cảnh Từ khó ở còn bướng bỉnh, chỉ có thể thuận theo, sao lúc ấy ông ta lại không khống chế lại tính tình của mình được chứ.
Không phải chỉ là nói mấy câu xuôi tai thôi sao, có đáng gì so với vẻ hâm mộ và lấy lòng của người khác.
Ông Cảnh uống một ngụm cà phê, trong lòng tính toán, Thực Nghiệm Tỉnh sắp cho học sinh nghỉ đông, để đề phòng Cảnh Từ thật sự ra ngoài làm thêm không về nhà, ông phải đến trường gặp cậu một lần.
Dù sao đi nữa, với tiền đồ hiện tại của đứa con trai này, cần thiết phải chữa lành quan hệ với cậu.
Cảnh Từ không biết dự định của ông Cảnh, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, cậu vừa về phòng ngủ liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Kỳ nghỉ đông cậu sẽ đến nhà Doanh Kiêu ở, quần áo gì đó đều phải cầm theo.
Doanh Kiêu vốn định ngăn cản cậu, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, lại nuốt xuống lời đến khóe miệng: "Để anh giúp em."
Lý Trụ có thể xưng là bạn cùng phòng mẫu mực của Trung Quốc, chỉ cần vừa thấy Doanh Kiêu tới, cậu ta sẽ tự động tránh đi, không quấy rầy hai người bọn họ.
Tủ quần áo của ký túc xá học sinh Thực Nghiệm Tỉnh chia thành hai tầng chia trên dưới, tầng trên có không gian lớn, lấy đồ bên trong cũng tương đối dễ.
Tầng dưới không những có không gian nhỏ, lúc lấy đồ còn phải ngồi xổm xuống, vô cùng phiền phức.
Doanh Kiêu không muốn để Cảnh Từ tốn sức nên nói thẳng: "Đồ vật phía trên nhiều, em thu dọn, phía dưới giao cho anh."
Niềm vui sướng vì sắp cùng Doanh Kiêu về nhà khiến Cảnh Từ quên đi đồ vật mình đặt ở ngăn tủ phía dưới cùng, nghe vậy cậu không hề do dự gật đầu đáp ứng.
Ngăn tủ tầng dưới không có nhiều đồ vật, Doanh Kiêu lấy ra hai chiếc áo len đưa cho Cảnh Từ, lúc với tay vào lần nữa thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn mò tới một cái hộp sắt lạnh buốt, mặt trên hơi gồ ghề, đây chính là thứ lần trước hắn thấy, cái hộp bánh quy Cảnh Từ dùng để đựng bài thi hạng nhất.
Khóe môi Doanh Kiêu chậm rãi cong lên, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua Cảnh Từ đang chăm chú thu dọn đồ, lôi hộp ra, cố ý hỏi: "Đây là cái gì? Phải cầm theo không?"
Cảnh Từ ngẩn ngơ, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng đưa tay đi đoạt: "Không, không có gì."
Nhưng cậu quá căng thẳng, không lấy được hộp, hộp rơi bịch một tiếng trên mặt đất.
Nắp hộp lập tức bay ra ngoài thật xa, đồ vật bên trong vung vãi.
Một chồng bài thi được gấp ngay ngắn rơi đến bên chân Doanh Kiêu, Doanh Kiêu duỗi tay nhặt lên.
Con ngươi Doanh Kiêu đột nhiên co lại, chữ viết trên bài thi không phải của Cảnh Từ, mà là của hắn.
Hầu kết Doanh Kiêu giật giật, chậm rãi mở bài thi ra.
Sau đó, hắn thấy được một hàng chữ nhỏ trên cùng ——
【Thi cuối kỳ tháng , toán học được điểm, tiến bộ thật nhiều (đặc biệt đặc biệt vui vẻ!).】
"Đừng, đừng xem." Cảnh Từ đỏ mặt, bị Doanh Kiêu biết mình lén lút giấu bài thi của hắn, thật sự là quá xấu hổ.
Cậu đưa tay muốn kéo Doanh Kiêu đứng lên, lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Doanh Kiêu dịch về phía trước, không ngừng chọn lựa trong đống bài thi rơi tán loạn.
Hắn chưa từng biết, nơi dừng chân cuối cùng của đống bài thi mình tiện tay ném qua một bên không phải là thùng rác, mà là hộp sắt chứa huy chương thắng lợi của Cảnh Từ.
Mấy bài thi vừa mới đạt tiêu chuẩn lại được Cảnh Từ coi là vinh quang...
Doanh Kiêu nhắm mắt lại, đè xuống cảm xúc mãnh liệt trong lòng, nhặt lên từng tờ bài thi một.
Đến cuối cùng, xuất hiện trước mắt hắn là một đóa hoa hồng nhỏ đã khô héo.
Lớp đóng gói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, là bông hoa hắn đã tặng sau khi thổ lộ.
Nó đại diện cho mối tình đầu, nhưng lại chưa từng nói cho Cảnh Từ về hàm nghĩa của hoa hồng màu hồng phấn.
Nó không hề bị ném đi, mà được đặt ở nơi quan trọng nhất.
Cất giữ thích đáng, bảo quản cẩn thận.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hộp sắt của Từ Từ: Dùng để chứa đồ vật quý giá nhất.
.