Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Doanh Kiêu run lên, nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ không chớp mắt, thậm chí còn vô thức nín thở. Giống như chỉ sợ hơi sơ ý một chút là sẽ quấy nhiễu đến thứ trong tay.
Hắn không nhìn nhầm đấy chứ? Cảnh Từ dời hộ khẩu sang hộ khẩu của hắn?
Tim đập thình thịch, đập nhanh hơn bao giờ hết. Hầu kết Doanh Kiêu di động lên xuống, hắn nhắm mắt, rồi bỗng mở ra nhìn chăm chú lần nữa.
Không sai, không phải hoa mắt, cũng không phải ảo giác, những dòng chữ nhỏ màu đen vẫn quy quy củ củ in trên trang hộ khẩu ——
Tên: Cảnh Từ.
Chủ hộ hoặc quan hệ với chủ hộ: Em họ.
“Em để sổ hộ khẩu của anh vào tủ sách trong thư phòng.”
“Em chỉ báo cho anh một tiếng, anh có thể đến đó để tìm khi cần.”
Doanh Kiêu hít một hơi thật sâu, trong lòng không khỏi chửi bậy một câu.
Mình là tên ngốc chắc? Lúc trước Cảnh Từ đã gợi ý đến mức độ này mà vẫn không hề phát hiện ra bất cứ điều gì.
Rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu?
Sự cáu kỉnh khi Cảnh Từ từ chối nhận quà trong nháy mắt tan thành mây khói. Doanh Kiêu ôm hộ khẩu vào lòng, hồi lâu sau bỗng cười trầm thấp, sau đó nhanh chân đi ra cửa.
Cảnh Từ đứng chờ mãi trong phòng khách cũng không thấy Doanh Kiêu trở về nên hơi thấp thỏm lo lắng.
Cậu thực sự rất muốn xem những bức ảnh hồi nhỏ của Doanh Kiêu, nhất định là đứa trẻ càn quấy nhất. Ngày ngày như ông cụ non, mở miệng là có thể khiến những đứa trẻ khác òa khóc.
Chỉ tưởng tượng là Cảnh Từ đã cảm thấy đáng yêu cực kỳ. Cậu nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi, đứng dậy lê từng bước tới cửa thư phòng.
Cậu vừa đặt tay lên nắm cửa, cánh cửa màu trắng bị kéo ra mạnh mẽ từ bên trong, khuôn mặt Doanh Kiêu lập tức xuất hiện trước mặt cậu. Cảnh Từ ngẩn ra, bất giác nhìn về phía tay hắn: “Ảnh…”
Giọng Cảnh Từ đột ngột im bặt.
Doanh Kiêu dùng hai tay nắm eo cậu, thình lình ôm cả người cậu đặt lên trên tường.
Cảm giác không trọng lượng đột ngột khiến Cảnh Từ vô thức quấn lấy eo Doanh Kiêu. Cậu chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn ập xuống như gió táp mưa rào.
Doanh Kiêu hôn một cách mạnh mẽ và mãnh liệt, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt, cạy mở răng cậu tiến quân thần tốc, gần như nuốt chửng cậu.
Thân thể Cảnh Từ mềm nhũn bởi nụ hôn của hắn, eo lơ lửng trên không trung không thể phát lực. Sợ ngã xuống, cậu không thể không níu chặt Doanh Kiêu, như thể cậu đang ngoan ngoãn đưa mình đến trước mặt hắn vậy.
“Bé cưng,” Doanh Kiêu thoáng rời khỏi môi cậu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển, “Anh đã thấy sổ hộ khẩu rồi.”
Cuối cùng anh ấy đã tìm thấy nó rồi.
Cảnh Từ vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
“Nếu anh không phát hiện ra thì khi nào em mới định nói cho anh biết?” Doanh Kiêu cúi đầu hôn lên cổ cậu, suýt chút nữa không kiềm chế được muốn xé rách quần áo cậu: “Nghĩ gì mà lại chuyển đến nhà anh hả? “
Cảnh Từ bị hắn chọc hơi ngứa, hai má ửng hồng, tim đập dồn dập như trống trận. Bờ môi cậu khép khép mở mở hồi lâu mới thốt ra một từ: “…Anh.”
“Ừm?”
“Em…” Cảnh Từ hơi nghiêng đầu để hắn hôn dễ hơn: “Em không muốn làm một hộ gia đình độc lập…” Cậu nuốt nước bọt, giọng run run: “Em chỉ muốn, chỉ muốn chung một sổ hộ khẩu với anh thôi.”
Nói xong, Cảnh Từ gần như không dám nhìn Doanh Kiêu.
Đây là lời thẳng thắn và đáng xấu hổ nhất mà cậu có thể nói ra.
Muốn chung sổ hộ khẩu với Doanh Kiêu, muốn trở thành gia đình của hắn. Dù pháp luật không công nhận, nhưng trong lòng cậu, bọn họ đã trở thành mối quan hệ thân mật nhất.
Doanh Kiêu hít một hơi.
Đứa ngốc này, mình cho cái gì cũng không muốn, nhưng lại lặng lẽ dâng hiến cả trái tim.
Doanh Kiêu không biết phải yêu cậu thế nào mới tốt. Hắn ôm Cảnh Từ, đè cậu xuống giường, vừa hôn cậu mãnh liệt vừa khàn giọng thì thầm bên tai cậu: “Anh rất muốn làm chết em, cho đến khi em không thể rời xa anh.”
Toàn thân Cảnh Từ nóng hôi hổi, thẹn thùng đến nỗi đầu cậu gần như bốc khói. Trong lúc ngơ ngác, cậu nhận thấy bàn tay của Doanh Kiêu đã luồn vào trong quần mình, cậu cúi người theo phản xạ: “Anh à, em còn chưa tắm…”
“Anh biết, đừng nhúc nhích…. Đừng nhúc nhích!” Doanh Kiêu ấn chặt eo cậu: “Em ngoan nào, anh chỉ sờ thôi.”
Cảnh Từ nén ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không, không làm à?”
“Sao vậy, Cảnh thần.” Doanh Kiêu nhướng mày nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ trêu chọc: “Chuyện đã đồng ý giờ không tính nữa à? Nói là tự em làm cho anh xem, muốn nuốt lời sao?”
Cảnh Từ nhìn những giọt mồ hôi mịn trên trán hắn, biết hắn không phải không muốn, mà là sợ cậu sẽ bị thương. Cậu lập tức nói: “Chỉ đau một chút thôi, thật đó, em chịu được.”
“Em có thể chịu được,” Doanh Kiêu hôn lên môi cậu, sau đó buông cậu ra rồi đứng dậy kéo rèm cửa lại: “Nhưng anh không nỡ.”
Cảnh Từ ở bên hắn có thể cười có thể hạnh phúc, chỉ không thể đau, một chút cũng không được.
Sợ cậu cảm thấy áy náy, Doanh Kiêu bật đèn và vặn độ sáng lên cao nhất. Ngồi ở mép giường, hắn cố ý trêu ghẹo: “Coi thường anh phải không? Nói cho em biết, chuyện này ngay từ đầu đã không phải chỉ một hai tiếng là xong.”
Cảnh Từ đỏ mặt, ấp úng: “Vậy, vậy em cũng có thể chịu.”
Cậu không muốn Doanh Kiêu phải kiềm chế thêm nữa, chỉ hơi đau một chút, cũng chẳng phải ngứa. Có gì đáng sợ chứ?
Doanh Kiêu bị cậu trêu chọc cơ hồ muốn hóa thân cầm thú, khó khăn lắm mới nén được dục vọng trong lòng, nhích về phía Cảnh Từ, ánh mắt đảo quanh xương quai xanh xinh đẹp của cậu: “Ngoan như thế, vậy lát nữa anh nói cái gì thì là cái đó?”
Lông mi Cảnh Từ rung rung, cậu khẽ gật đầu.
Doanh Kiêu vươn tay chậm rãi kéo khóa quần áo xuống, trầm giọng nói: “Nếu anh muốn bắn lên người em thì sao?”
Cảnh Từ cúi đầu, mặc hắn cởi áo khoác mình xuống, thì thào nói: “Tùy, tùy anh.”
“Chỗ nào cũng được?”
“….Ừm.”
Doanh Kiêu không thể chịu đựng được nữa, vươn tay kéo cạp quần của Cảnh Từ, trầm giọng ra lệnh: “Cởi ra.”
Ngay cả khi không đụng chạm, tối đó hai người cũng náo loạn hơn nửa đêm. Nhưng đồng hồ sinh học của Cảnh Từ luôn đúng giờ, cậu thức dậy đúng sáu giờ ngày hôm sau. Học cả buổi sáng, ăn trưa xong, không nhịn được nữa nên lần đầu tiên cậu chợp mắt.
Bình thường cậu ngủ cả ngày thì Doanh Kiêu cũng sẽ không làm phiền cậu, song hôm nay lại khác.
Thấy đã gần ba giờ, Doanh Kiêu nghĩ ngợi rồi đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
“Bé cưng,” Hắn ngồi xổm bên giường, tiện tay bóp mảnh vải thành một góc nhọn, cọ cọ trên chóp mũi cậu: “Dậy đi nào.”
Cảnh Từ rất dễ gọi, chỉ nhăn mày một cái là mở mắt. Song đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo lắm, mơ mơ màng màng kêu một tiếng: “Anh?”
“Ừ.” Doanh Kiêu đợi cậu tỉnh hơn mới nói: “Trước tiên đi với anh tới một nơi, buổi tối sẽ cho em ngủ đủ.”
Cảnh Từ vén chăn bông lên, vươn tay dụi mắt, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu cơ?”
Doanh Kiêu liếc nhìn người cậu, thấy cậu mặc quần áo ngủ chỉnh tề liền thu hồi ánh mắt nói: “Mộ của mẹ anh.”
Cảnh Khiết bật phắt dậy, cơn buồn ngủ trong đầu phút chốc biến mất, cậu lắp bắp: “Mẹ, mẹ anh?”
“Ừ.” Doanh Kiêu cảm thấy thích thú trước phản ứng của cậu: “Sao lại ngạc nhiên thế hả? Đã là người trên một quyển sổ hộ khẩu rồi, gặp phụ huynh không phải chuyện rất bình thường à?”
Tuy nói chỉ đi đến nghĩa trang, nhưng không hiểu sao Cảnh Từ rất căng thẳng. Cậu nhảy xuống giường, vừa tìm quần áo vừa nói: “Anh ơi, sao anh không nói với em sớm hơn? Em chưa chuẩn bị gì cả…”
Doanh Kiêu nở một nụ cười, dựa vào tủ ngắm cậu bận rộn, trêu đùa, “Em muốn chuẩn bị cái gì?”
Cảnh Từ rốt cuộc tìm được một chiếc áo khoác màu đen, lấy ra đặt trên giường, nghiêm túc nói: “Tiền giấy, thỏi vàng hay gì đó.”
“Ngốc quá đi.” Doanh Kiêu dùng điện thoại gõ nhẹ lên trán cậu: “Hiện tại nghĩa trang công cộng không cho phép đốt giấy, hơn nữa bà ấy cũng không thích những thứ đó, mua một bó bách hợp là được rồi.”
“Ồ.” Cảnh Từ quả thật chưa từng tới nghĩa trang, toàn là nghe nói. Cậu khẽ gật đầu: “Vậy để em đi mua.”
“Biết rồi.” Doanh Kiêu bật cười: “Không tranh với em.”
Cảnh Từ chỉnh lý một phen, soi gương nhiều lần cho đến khi hoàn toàn chắc chắn rằng mình không có gì không ổn, bấy giờ mới đi ra ngoài với Doanh Kiêu.
Vừa khéo là ba ngày nghỉ dịp lễ Thanh minh, là thời khắc đưa đèn vào buổi tối, dòng người nối nhau đến nghĩa trang không ngớt. Doanh Kiêu dẫn Cảnh Từ vòng qua một nhóm người, đi thẳng về phía trung tâm nghĩa trang, cuối cùng dừng lại trước một tấm bia đá màu đen.
“Ở đây.” Doanh Kiêu lau bụi trên tấm bia một chút, cười tủm tỉm: “Những năm trước con đến một mình, nhưng năm nay dẫn người đến cho mẹ xem.”
“Em ấy tên là Cảnh Từ, sau này con và em ấy sẽ cùng đến đây hàng năm. Có phải là rất đẹp trai không? Con biết mẹ nhất định sẽ thích mà.”
Khi không hiểu chuyện, Doanh Kiêu đã từng trách móc hoặc thậm chí hận bà. Hận bà vì đã bỏ rơi mình vì một tên cặn bã, cũng hận bà vì đã để mình chứng kiến cái chết của bà.
Nhưng sau này, khi dần hiểu rõ về bệnh trầm cảm, nỗi hận trong lòng đã chuyển thành thương tiếc.
Không phải bà không quan tâm đến hắn, những thứ dưới danh nghĩa của hắn bây giờ đủ để chứng tỏ tất cả. Chẳng qua là bà thực sự không thể kiên trì nổi nên mới quyết định ra đi.
Cảnh Từ ôm bó bách hợp mà dọc đường không cho Doanh Kiêu chạm vào kia, đặt nó trước mộ và cúi đầu kính cẩn trước bia mộ ba lần.
Cậu không biết mẹ của Doanh Kiêu trông như thế nào, cũng không biết nguyên nhân cái chết của bà, nhưng cậu vẫn biết ơn bà từ tận đáy lòng.
Cảm ơn bà đã đưa Doanh Kiêu đến thế giới này, để cậu có thể may mắn gặp được hắn.
Doanh Kiêu lẳng lặng nhìn bia mộ. Sau khi quen Cảnh Từ, hắn rất ít đánh nhau, bắt đầu chăm chỉ học tập. Bây giờ hắn đã có một cuộc sống phong phú và có một người tốt như Cảnh Từ ở bên, bà hẳn là an tâm.
Doanh Kiêu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, vuốt thẳng bó hoa bị gió thổi lệch, quay sang bảo Cảnh Từ: “Đi thôi.”
Cảnh Từ gật đầu và đi theo. Được vài bước, cậu bất giác ngoái đầu nhìn.
Len lén, mạnh dạn, cất tiếng gọi “mẹ” trong lòng.
Gọi xong, cậu lại cảm thấy mình hơi mặt dày, ngượng ngùng đưa tay xoa mặt, bước nhanh hơn.
Trên đường trở về, Doanh Kiêu kể cho Cảnh Từ nghe tất cả những điều tồi tệ về gia đình mình, bao gồm cả nguyên nhân cái chết của mẹ.
“Có phải em vẫn luôn tò mò về lý do tại sao anh choáng máu không? Cũng bởi vì như vậy.” Doanh Kiêu bỏ thẻ tàu điện ngầm vào túi, dửng dưng nói, “Có điều bây giờ đã quen rồi.”
Cảnh Từ đau lòng khôn cùng, không biết làm thế nào để an ủi Doanh Kiêu, lại không muốn hắn nhớ lại những chuyện buồn đó. Cậu đành nắm chặt tay hắn, chân thành nói: “Không sao, sau này em giúp anh nhìn.”
Doanh Kiêu mỉm cười, nhẹ nhàng tránh khỏi cậu: “Ừ.”
Cả hai bước ra khỏi ga tàu thì trời đã tối, họ còn chưa ăn tối.
Doanh Kiêu ngước mắt lên nhìn, nhớ ra ở quảng trường gần đó có một nhà hàng Tây Bắc rất ngon, bèn dẫn Cảnh Từ qua đó.
Không ngờ vừa đi được nửa đường, hắn đã bị chặn lại bởi một nhóm người đang tụ tập phía trước.
“Làm cái gì chứ?” Doanh Kiêu cau mày, bất mãn nói: “Đều ngăn ở chỗ này, mịa nó chẳng khác gì chống lũ.”
Cảnh Từ cũng không biết. Cậu trời sinh không có lòng hiếu kỳ gì, đang muốn nói với Doanh Kiêu rằng nếu không đổi một nhà hàng khác, bỗng nghe thấy cuộc đối thoại của một đôi tình nhân ——
Chàng trai vỗ ngực nói: “Em yêu, em yên tâm, anh hứa sẽ cướp được bó hoa đó!”
Cô gái đỏ mặt đáp: “Dạ.”
Cảnh Từ lắng nghe thêm vài lần mới hiểu ra. Đằng trước có một cặp đôi vừa cầu hôn thành công, cô gái định ném những bông hồng mà chàng trai đã tặng ra ngoài, cho những người khác dính ít hạnh phúc may mắn.
Vì vậy những người đàn ông có mặt cùng bạn gái ở đây đều phát cuồng, liều mạng chen chúc muốn giành được hoa.
“Anh ơi, chúng ta đi…”
“Em chờ anh ở đây.” Doanh Kiêu nhét điện thoại vào tay cậu, bỏ lại một câu rồi nhanh chân chạy về phía trước.
Hắn vừa khéo đến kịp, lúc này bông hoa trên tay cô gái cũng bị hất ra.
Một đám đàn ông nhao nhao nghển cổ, vươn tay muốn với tới, anh đẩy tôi một cái, tôi giẫm anh một chân, không ai chịu nhường ai.
Ngay khi một người đàn ông mặc vest đi giày da mừng rỡ chuẩn bị chạm tay vào bó hoa, một bàn tay khác đột ngột xuất hiện lấy đi bó hoa đó.
Doanh Kiêu nhẹ nhàng đáp xuống đất, cười khiêu khích với người đàn ông, xoay người bước về.
Sau đó, trong ánh mắt ước ao ghen tị của một đám đàn ông, hắn chẳng hề kiêng dè mà nhét bó hoa vào vòng tay Cảnh Từ.
————————–