Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
“Dậy rồi à?” Cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài, Doanh Kiêu bước vào, trên tay cầm một quả cam.
Cảnh Từ mượn động tác cúi đầu uống nước để ngăn sự ướt át nơi khóe mắt, khẽ “ừm” một tiếng.
“Mới ngủ chưa đến nửa tiếng.” Doanh Kiêu ngồi xuống bên giường, đặt tay lên trán cậu cảm nhận, cau mày nói: “Vẫn còn hơi nóng, đợi lát nữa anh lấy nhiệt kế đo lại cho em. “
Dứt lời, hắn đặt quả cam lên bàn cạnh giường. Vừa định đứng dậy, eo hắn đột nhiên bị siết chặt, được Cảnh Từ ôm lấy.
Mặc dù Cảnh Từ đã thả lỏng hơn trước rất nhiều, nhưng những hành động thân mật như chủ động ôm hắn vẫn rất hiếm gặp.
Doanh Kiêu không yên lòng lắm, không đẩy cậu ra mà vươn tay sờ đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Cảnh Từ vùi mặt vào cổ hắn, không khống chế được âm thanh rung động khi hầu kết lăn lăn. Hòa hoãn một lúc, cậu mới lầm bầm nói: “Có chút không thoải mái.”
Cậu không thể nói ra những điều trong mơ, nếu biểu hiện quá rõ ràng thì chỉ khiến Doanh Kiêu lo lắng, may mà có cớ là bị ốm.
Giấc mơ luôn không liền mạch, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Nhưng nếu đúng như hệ thống nói, linh hồn của cậu được nuôi dưỡng tốt sẽ tự động trở về, vậy thì cậu không nên trở về hiện tại.
Cho nên, Doanh Kiêu ở thời điểm đó… Không đợi được cậu ư? Tại sao bọn họ lại trở về thời cấp ba?
Cảnh Từ nhắm mắt, bàn tay ôm Doanh Kiêu nhiều lần nắm chặt. Những chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày được biết rõ ràng, giờ cậu chỉ muốn ôm hắn một cái.
Không phải để bù đắp, Doanh Kiêu không cần bất kỳ bù đắp nào từ cậu, điều đó sẽ chỉ xúc phạm tình cảm của hắn. Mà là cậu thích người này rất nhiều, cũng nhớ hắn rất nhiều.
“Cùng anh đến bệnh viện nhé?” Doanh Kiêu hơi cúi xuống, ôm cậu vào lòng rồi nhẹ giọng dỗ dành, “Em sợ tiêm à? Bác sĩ bây giờ không dễ dàng tiêm cho bệnh nhân đâu, họ chỉ kê đơn thuốc gì đó thôi.”
“Không phải.” Cảnh Từ khẽ khàng cọ cọ cổ hắn, sau đó buông tay ra, thì thầm: “Không sao, chỉ là có chút không thoải mái, ôm anh là đỡ rồi.”
Ôm anh là đỡ rồi…
Trong lòng Doanh Kiêu vừa ngọt ngào vừa xót xa, hoàn toàn không chống lại được sự ỷ lại và nũng nịu của cậu. Hắn cụp mắt xuống nhìn Cảnh Từ, chỉ muốn đối xử với cậu dịu dàng một chút, rồi lại dịu dàng hơn một chút: “Vậy có muốn hôn không?”
Cảnh Từ bỗng ngước mắt.
Doanh Kiêu mỉm cười tiến lại gần cậu, và Cảnh Từ đã chủ động hôn hắn.
Dẫu cả hai đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng kỹ thuật hôn của Cảnh Từ vẫn rất ngây ngô. Doanh Kiêu cúi đầu phối hợp, nuông chiều cậu hôn và mút môi hắn như một chú cún nhỏ. Một lúc lâu sau hắn mới đảo khách thành chủ, hôn cậu thật sâu.
“Hôm nay nghe theo em.” Sau nụ hôn, Doanh Kiêu rút khăn giấy đặt lên bàn, bóc quả cam và nói: “Nhưng nếu ngày mai còn không hạ sốt thì phải nghe lời anh, được chứ?”
“Được.” Cảnh Từ gật đầu nói rất tự tin: “Anh cứ yên tâm, ngày mai nhất định sẽ ổn thôi.”
Doanh Kiêu búng trán cậu: “Biết hay ghê.”
Cảnh Từ sờ lên nơi hắn vừa chạm vào, mím môi cười.
Quả cam trước đó được để trong tủ lạnh, nhưng Doanh Kiêu đã lấy ra từ lâu nên cũng không lạnh. Có điều vỏ hơi dày, hắn xoay vài vòng cuối cùng mới tìm được chỗ ra tay, bắt đầu lột vỏ một cách khó khăn.
Cảnh Từ ở cạnh lo lắng nhìn, không kìm được nói, “Dùng dao gọt đi.”
“Trên mạng nói dùng dao gọt vỏ không ngon bằng dùng tay bóc.” Doanh Kiêu vừa lau nước cam trên tay vừa mắng, “Móa nó sao khó làm thế này?”
Cảnh Từ không cảm thấy hai cách có gì khác nhau, nhưng cậu đã quen với việc thuận theo Doanh Kiêu rồi. Cậu đưa tay ra: “Để em làm nhé?”
“Không cần.” Doanh Kiêu né, không cho cậu chạm vào: “Chuyện cỏn con này còn phải cần em à? Tránh ra một chút, đừng để nước bắn lên người.”
Lúc đầu Doanh Kiêu không tìm ra cách, nhưng sau khi quen dần, hắn cũng làm khá ra dáng. Hắn lột hết vỏ, xé miếng xơ bên trên, đưa một múi cam tới bên miệng Cảnh Từ: “Anh thấy họ bảo khi bị sốt thì nên ăn cái này mới tốt, chẳng biết có đúng không, có điều ăn nhiều trái cây luôn có ích.”
Cảnh Từ muốn tự mình làm, nhưng bị Doanh Kiêu chặn lại.
“Há miệng.”
Cảnh Từ sợ nước trái cây sẽ nhỏ xuống ga trải giường. Sau khi cắn múi cam, cậu cực nhanh nhảy ra khỏi giường và ngồi song song với Doanh Kiêu, bấy giờ mới bắt đầu nhai.
Doanh Kiêu nhướng mày nhìn cậu: “Thích bộ ga trải giường này lắm sao?”
“Không phải.” Cảnh Từ nuốt thịt quả xuống, giải thích, “Vừa mới thay, nếu bị dính nước trái cây là lại phải giặt.”
Doanh Kiêu bỗng phì cười, đưa cho cậu một múi cam khác, thấy cậu ăn mới tiếp tục nói, “Thảo nào.”
Cảnh Từ không hiểu, nhai múi cam mơ hồ hỏi, “Cái gì cơ?”
“Tối hôm qua,” Doanh Kiêu nói rất chậm, giống như đang cố ý nhấn mạnh, nhưng cũng như thể đang cẩn thận hồi tưởng: “Lúc đó em cũng sợ làm bẩn ga giường.”
Cảnh Từ lập tức sặc một cái, ho khụ khụ.
“Da mặt mỏng,” Doanh Kiêu vỗ nhẹ vào lưng cậu, bất đắc dĩ: “Đỡ hơn chưa?”
“Được rồi, được rồi.” Cảnh Từ lấy khăn giấy lau khóe môi, khó khăn điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Doanh Kiêu sợ cậu sẽ bị nghẹn thật, không cợt nhả nữa, tập trung vào việc cho cậu ăn.
Ban đầu Cảnh Từ còn hơi câu nệ, nhưng dần quen với chuyện được cho ăn, cậu tự nhiên thoải mái hẳn.
Thấy cậu ngồi bên cạnh ngoan ngoãn chờ đợi, trong lòng Doanh Kiêu rất ngứa ngáy, cố ý chơi xấu, đẩy một miếng vỏ cam nhỏ tới.
Cảnh Từ mở miệng theo phản xạ, không thèm nhìn mà cắn nhai hai lần.
Cảnh Từ ngơ ngác, động tác nhấm nuốt của cậu đột nhiên dừng lại. Cậu ngước mắt lên, nhìn Doanh Kiêu không dám tin.
Doanh Kiêu không thể kìm được, phá lên cười.
“Đứa ngốc.” Doanh Kiêu nhéo nhéo gương mặt cậu, xòe ra lòng bàn tay của mình ra, “Nhổ ra đi.”
Cảnh Từ muốn nhổ thẳng vào thùng rác, song Doanh Kiêu vẫn tiếp tục giơ tay. Cậu chuyển hướng nào hắn theo hướng đó. Không còn cách nào, cậu đành nhổ vỏ cam vào lòng bàn tay hắn.
Hắn rút khăn giấy cho Doanh Kiêu, ngượng ngùng nói: “Anh ơi, lau tay đi.”
Doanh Kiêu nhận lấy, khóe môi hơi nhướng lên: “Hồi hộp thế làm gì, ăn bao nhiêu lần rồi, còn sợ bẩn tay?”
Hai má Cảnh Từ phớt đỏ, không kìm được lòng vui vẻ.
Sau khi ăn cam, Doanh Kiêu lại đo nhiệt độ cơ thể của Cảnh Từ, lần này là ., tuy vẫn chưa trở lại mức bình thường nhưng ít nhất nó cũng đang giảm xuống.
“Ngủ thêm một lát nữa đi”, Doanh Kiêu thu dọn đồ đạc trên bàn rồi bảo Cảnh Từ: “Tối anh sẽ gọi em ăn cơm, ốm là phải ăn gì đó thanh đạm. Anh sẽ bảo bác giúp việc nấu cháo tôm, em có muốn ăn không? Nếu không muốn thì đổi món khác.”
“Cháo tôm đi.” Cảnh Từ không lên giường mà xẹt qua gấp chăn bông: “Em thích.”
Doanh Kiêu giúp cậu đặt gối lên chăn bông, cau mày hỏi: “Không định ngủ à?”
“Có ngủ…”
Ngủ thì gấp chăn làm gì? Chưa kịp nói ra nghi hoặc của mình, Doanh Kiêu đã nghe thấy Cảnh Từ nói tiếp, “Em đi ngủ trên ghế sofa.”
“Ghế sofa làm sao thoải mái bằng giường được, em…” Doanh Kiêu còn chưa nói hết câu, nhưng khi nhìn thấy mí mắt rũ xuống cùng gò má ửng đỏ của Cảnh Từ, hắn lập tức hiểu ra.
Phòng khách và phòng sách đối diện nhau, chỉ cần cửa phòng mở, Cảnh Từ nhìn lên là có thể trông thấy hắn trong phòng sách.
Doanh Kiêu lẳng lặng nhìn cậu, chốc lát sau duỗi tay ôm cậu vào lòng, khàn giọng nói: “Được rồi, anh giúp em lấy chăn mỏng.”
Chiều hôm đó, Doanh Kiêu làm bài tập trên bàn cà phê trong phòng khách.
Cảnh Từ tuy gầy nhưng thể lực rất tốt. Đêm ấy, nhiệt độ trên người giảm dần, hôm sau cũng không trở về. Cuối cùng Doanh Kiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ghi nhớ vấn đề bồi bổ cơ thể cho cậu.
Qua kỳ nghỉ lễ Thanh minh kéo dài ba ngày, các học sinh ở Thực nghiệm tỉnh lại lao vào guồng học tập căng thẳng. Câu nói thường treo bên miệng của thầy Lưu hiện tại là: “Sắp lên lớp mười hai rồi, còn không tranh thủ học hành đi! Sau này sẽ hối hận đấy!”
“Nói thật nhé, có phải là thầy Lưu đã mãn kinh sớm rồi không?” Trong phòng học, Hà Chúc cẩn thận móc điện thoại từ trong tay áo ra: “Tính quá nóng lửa quá lớn, mỗi lần ông ấy phát biểu là tao đều kinh hồn bạt vía, sợ ông ấy sẽ đập nát cái bàn mất.”
Trịnh Khuyết lau mồ hôi lạnh trên trán, liếc về phía cửa sổ đằng sau, đến khi chắc chắn thầy Lưu sẽ không thình lình quay về mới mở trò chơi ra: “Còn hơn một năm nữa mới thi đại học, cũng không biết ông ấy vội cái gì.”
Gã nhìn chằm chằm màn hình, một lát sau, nhân vật trong trò chơi của gã đã chết. Gã không kìm được chửi một tiếng, dứt khoát thoát ra, không đáng kể: “Nếu thật sự phải thi vào đại học thì tao cũng không sợ, dù sao tao cũng sẽ ra nước ngoài.”
“Tất cả chúng ta đều giống nhau.” Hà Chúc liếc nhìn Doanh Kiêu đang xoay bút suy tư, hỏi: “Anh Kiêu, mày thì sao?”
Doanh Kiêu ngẩng đầu, lười biếng dựa lưng vào ghế: “Còn cần phải hỏi à?”
Hà Chúc: “…”
Quên mất rằng trong khoảng thời gian gần đây, người này liều mạng học hành bất kể đã tan lớp.
“Thôi, mày không giống bọn tao.” Hà Chúc phất tay, đẩy Bành Trình Trình im lìm không nói gì bên cạnh, “Lão Bành, mày muốn đi nước nào?”
Bành Trình Trình tiếc chữ như vàng, chỉ lắc đầu tỏ ý chưa nghĩ tới.
“Mau nghĩ đi, mau nghĩ đi.” Trịnh Khuyết thấp giọng thúc giục, “Ba người chúng ta có thể học cùng một trường, đến lúc đó đi chơi sẽ rất thuận tiện.”
Doanh Kiêu làm đề Toán cả đêm, bây giờ cảm thấy hơi chóng mặt. Hắn mở tinh dầu gió ra, chấm một chút lên đầu ngón tay rồi xoa lên thái dương, vừa nói: “Đi Úc đi.”
Hà Chúc quay sang hắn: “Mày biết rõ bên đó lắm à?”
“Lão Bành thích đấm bốc, mày thì cần giảm béo.” Doanh Kiêu bỏ chai dầu vào hộp bút của mình, mỉm cười, “Có Kangaroo của Úc luyện cùng, bọn mày xứng đáng.”
Móa nó đây là đang nói tiếng người?!
Hà Chúc vốn muốn chửi lại hắn một câu, song không biết tại sao đột nhiên cảm thấy thú vị, y hưng phấn nói: “Hình như có thể cân nhắc, nghe nói kangaroo Úc rất hung dữ, chưa biết chừng thật sự có thể giảm bớt đống mỡ ngoan cố của tao!”
Y đắc ý tưởng tượng, nhân tiện muốn kéo giẫm Doanh Kiêu: “Đến lúc đó sẽ đè bẹp mày.”
Doanh Kiêu cười giễu: “Có biết tại sao xưa nay tao không bao giờ đến phòng gym không?”
Hà Chúc trợn mắt nhìn hắn: “Được rồi được rồi, mày gầy mày lợi hại được chưa?”
“Không.” Doanh Kiêu lại cầm bút lên, cợt nhả cười cười: “Tao sợ bị người bên trong nghĩ là cố tình khoe dáng.”
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: “…”
Hà Chúc ỉu xìu chỉ vào hắn: “Mày câm miệng cho tao…”
“Cũng được.” Doanh Kiêu lật quyển nháp trong tay, “Nếu bọn mày muốn tìm hiểu thì có thể đi gặp Cảnh Từ.”
Hà Chúc: “…”
Hà Chúc: “Cút!!”
Doanh Kiêu muốn nói tiếp thì tiếng chuông hết tiết vang lên. Hắn lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua tin nhắn wechat bên trên, từ chối đi dạo đi dạo cùng bọn Hà Chúc, kéo ghế bước ra ngoài.
Năm phút sau, hắn cầm một cái hộp giữ nhiệt từ chỗ bảo vệ, mang nó đến khu dạy học số hai.
Lần này Cảnh Từ vào đội tuyển quốc gia, nhà trường không thưởng thêm bất cứ khoản tiền nào cho cậu. Nhưng không biết tìm được một huấn luyện viên Olympics Toán ở đâu, từ sau kỳ nghỉ Thanh minh là bắt đầu bắt đầu dạy kèm cho cậu.
Khu dạy học số một không có phòng trống, vì vậy hiện Cảnh Từ dành phần lớn thời gian ở khu dạy học số hai.
Lúc Doanh Kiêu tới nơi, huấn luyện viên không có mặt, chỉ mỗi Cảnh Từ trong phòng.
Nhìn thấy hắn, Cảnh Từ lập tức tiến lên đón: “Anh, sao anh tới đây?”
“Mang canh cho em để bồi bổ cơ thể.” Doanh Kiêu đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên bàn và mở nắp ra: “Anh nhờ bác giúp việc nấu. Từ hôm nay, ngày nào cũng sẽ mang cho em sau khi hết tiết tự học tối đầu tiên.”
Cũng không phải là không thể để Cảnh Từ buổi tối cùng hắn về nhà uống, nhưng bọn họ tan học tối lúc mười giờ rưỡi, Cảnh Từ đi ngủ lúc mười một giờ. Trước khi đi ngủ uống một bụng đầy canh thì chắc hẳn sẽ khó chịu lắm.
“Phiền phức quá.” Cảnh Từ có chút ngượng ngùng: “Bỏ đi, sức khỏe của em rất tốt.”
“Chuyện này có gì phiền phức chứ.” Doanh Kiêu đưa thìa cho cậu rồi ra hiệu cậu uống nhanh: “Nhà bác ấy ở gần trường học của chúng ta, tiện đường đưa tới.”
“Hơn nữa.” Doanh Kiêu nhướng mày nhìn cậu: “Người bị ốm trước đó là ai?”
Cảnh Từ không phục, nhỏ giọng nói: “Mỗi một lần…”
“Chà, một lần,” Doanh Kiêu dùng bút gõ nhẹ vào mu bàn tay cậu, bình tĩnh nói, “Em còn muốn bao nhiêu lần?”
“Không phải.” Cảnh Từ múc một thìa canh, ngẩng đầu hỏi Doanh Kiêu, “Anh, anh có muốn uống không?”
Doanh Kiêu từ chối mà không cần suy nghĩ, ý tứ hàm súc: “Không uống, nếu lại bổ nữa, em muốn làm anh nhịn chết hay là không muốn xuống giường?”
Cảnh Từ cúi đầu xấu hổ nhấp một ngụm canh, không nói nữa.
Chỉ là một bữa ăn tối nhẹ nên trong hộp giữ nhiệt cũng không có nhiều canh, Cảnh Từ nhanh chóng uống xong.
Doanh Kiêu liếc nhìn đồng hồ, vừa dọn dẹp vừa nói, “Anh đi đây. Giờ này ngày mai chờ anh trong phòng nhé.”
Thời gian nghỉ giữa tiết quá ngắn, Cảnh Từ không muốn hắn chạy tới chạy lui liền nói: “Để tự em đến chỗ bảo vệ lấy nó đi, anh đỡ phải đi thêm một chuyến.”
Doanh Kiêu nhìn xuống cậu với đôi mắt ngập ý cười: “Bé cưng, em cho rằng anh đến đây chỉ để mang cho em một chút canh à?”
Cảnh Từ nghi hoặc.
Không thì sao?
Doanh Kiêu cười trầm thấp, nhìn trên hành lang không thấy ai tới mới nói khẽ bên tai cậu: “Chủ yếu là muốn gặp em.”
Cảnh Từ giật mình, sau đó khóe môi không tự chủ được mà cong lên.
“Còn muốn tự mình đi lấy không?”
Cảnh Từ khẽ lắc đầu.
Trong ba tháng kế tiếp, mỗi khi trời tối Doanh Kiêu đều sẽ kiên trì đến đưa canh.
Thế là, nhờ món canh bổ dưỡng của hắn, trước khi thi đấu quốc tế, sức khỏe và tinh thần của Cảnh Từ vẫn còn duy trì tốt, gần như không bị ốm trở lại, bất chấp cường độ học tập ngày càng cao.
———————–