Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Tần Chiêu đang định đuổi theo thì bị một người từ phía sau gọi lại: "Tiên sinh, hắn ta đã đi rồi."
"Được." Tần Chiêu dừng bước, làm như không có việc gì mà nói.
A Thất hỏi: "Đặng Thiên Hữu thật sự đứng về phía chúng ta sao? Có cần phái người tiếp tục vào phủ của hắn ta trông chừng không?"
"Giao cho Cố Trường Châu làm đi." Tần Chiêu đáp, "Dù sao ta và hắn đã nhiều năm không gặp, không thể không đề phòng."
"Rõ, nếu vậy..."
"A Thất!" Tần Chiêu không nhịn được nữa, ngắt lời hắn ta, "Ngươi đã theo ta nhiều năm như vậy, hẳn phải biết rất rõ mình nên làm gì, không cần chuyện nào cũng hỏi ta. Hơn nữa..." Hắn xoa xoa mi tâm, nỗ lực duy trì ngữ khí bình thản: "Bây giờ ta còn phải xử lý một việc càng quan trọng hơn."
A Thất: "???"
Vừa rồi A Thất đứng sau lưng Tần Chiêu, chỉ lo bẩm báo tin tức, giờ nghe hắn nói xong mới nhận ra cảm xúc của chủ tử nhà mình hình như có điểm không thích hợp. Hắn giương mắt nhìn kỹ, phát hiện trên bờ mương gần chỗ Tần Chiêu đang đứng xuất hiện một vệt nước, kéo dài một đường về phía hậu viện.
A Thất: "..."
Hình như đã phát hiện một chuyện không nên biết.
Sợ lửa lan tới thân, A Thất vội vàng hành lễ cáo lui: "Thuộc hạ đi trước."
Nói xong, chỉ thấy một cơn gió nhẹ phất qua, bóng dáng thanh niên phía sau Tần Chiêu đã biến mất.
Chạy trốn càng lúc càng nhanh...
Tần Chiêu âm thầm thở dài, chậm rãi đi về hậu viện.
.
Cảnh Lê trở lại phòng ngủ, trầm mặc biến về hình người, thay đổi quần áo, vừa ngước lên đã thấy trên giường có một đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình chằm chằm.
Cậu lập tức bước tới: "Sao lại tỉnh rồi?"
"Nhớ... Nhớ a cha." Cá con giấu nửa khuôn mặt trong chăn, nhỏ giọng nói.
Nhóc con biết a cha mình hôm nay vẫn chưa khỏi bệnh, vì thế cứ lo lắng suốt.
Cảnh Lê giận dỗi: "Quan tâm hắn làm gì, người ta đang vội, không rảnh để ý tới chúng ta đâu!"
Cá con chớp chớp mắt, dường như hơi nghi ngờ.
Vừa rồi thái độ của cha không phải thế này nha?
Cá con cuốn mình trong chăn khẽ nhích một cái, lăn vào trong lòng Cảnh Lê, hơi có ý lấy lòng mà cọ cọ: "Cha... Đừng giận mà."
Cảnh Lê dù tức đến mấy cũng không thể nổi nóng với con trai, bèn khom lưng vỗ về cá con trong ngực: "Cha không giận, mau ngủ đi."
Giờ này vốn dĩ cá con đã ngủ từ lâu, vừa rồi bởi lo lắng cho Tần Chiêu, lúc tỉnh giấc lại không thấy Cảnh Lê bên cạnh nên đứa nhỏ mới cố gắng để mình không ngủ mất.
Giờ được Cảnh Lê dỗ dành thì lập tức mơ màng buồn ngủ.
Chẳng bao lâu cánh cửa kêu lên một tiếng khe khẽ, cá con nhúc nhích đầu: "A cha..."
Đứa nhỏ buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt thế nhưng vẫn nhớ là a cha nó chưa về. Động tác của Cảnh Lê ngừng lại một chút, không thèm quay đầu, nhỏ giọng dỗ con: "Ừ, a cha về rồi."
"Kể chuyện xưa..."
"Ngày mai sẽ kể bù cho con." Mùi thuốc nhàn nhạt từ phía sau truyền tới, Tần Chiêu cúi người ôm Cảnh Lê vào lòng, xoa xoa đầu cá con, "Ngủ đi."
Cá con rất hài lòng với lời hứa của Tần Chiêu, ngoan ngoãn co thành một cục, thiếp đi trong lòng Cảnh Lê.
Sau khi chắc chắn đứa nhỏ trong lòng đã ngủ say, Cảnh Lê mới ôm nó đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận. Lo cho con trai xong, cậu nhẹ nhàng tránh thoát vòng tay của Tần Chiêu, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa bước tới gian ngoài đã lại bị Tần Chiêu ôm lấy.
"Cá nhỏ?" Tần Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Sao không để ý đến ta?"
Cảnh Lê không quay đầu lại, rầu rĩ đáp: "Ngươi mau đi nghỉ đi, vừa rồi đã ngồi lâu như vậy, cẩn thận lại bệnh tiếp."
"Ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi tức giận đã."
"..." Cảnh Lê trầm mặc một lát, nói: "Đặng Thiên Hữu là người quen cũ của ngươi, hắn không tự mình tìm tới mà do ngươi cố ý dụ hắn tới, đúng không?"
Vừa nãy cậu đã nghe Tần Chiêu nói như vậy.
Tần Chiêu nhất thời không xác định được nguyên nhân khiến Cảnh Lê không vui, bèn thừa nhận: "Đúng thế, nhưng có lý do khiến ta buộc phải làm vậy."
"Vì thế ngươi thà khiến bản thân sinh bệnh cũng nhất định phải làm như thế hay sao?"
Giọng nói của Cảnh Lê hơi lớn, suýt nữa đã khiến đứa nhỏ đang ngủ ở phòng trong bị tỉnh giấc.
Cậu hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lòng vừa ấm ức vừa khó chịu: "Tần Chiêu, có phải ngươi nghĩ ta rất dễ lừa không? Hôm qua rõ ràng ngươi vẫn khỏe, sau khi nhận được thiệp mời tham dự Lộc Minh yến lại ngã bệnh đột ngột. Ta vốn cảm thấy kỳ quái song vẫn không nghĩ theo hướng đó, nhưng cố tình đêm nay Tuần phủ lại tới nhà tìm ngươi..."
Tần Chiêu quen biết Đặng Thiên Hữu, hắn sợ bị người khác nhận ra mới viện cớ không tham gia Lộc Minh yến.
Nguyên nhân này không khó đoán.
Cảnh Lê dường như không thể kiểm soát nổi âm lượng của mình, cậu nhắm mắt lại, giọng nói hơi run rẩy: "Ta vì ngươi lo lắng cả ngày, ngươi lại cứ như vậy mà phá hư thân thể của mình sao?"
Hóa ra là bởi lý do này.
Tần Chiêu âm thầm thở dài.
Sau khi thấy tiểu phu lang vì mình mà khổ sở như vậy, Tần Chiêu đã quyết định nói rõ chân tướng cho cậu nghe. Ai ngờ hắn chưa kịp thẳng thắn giãi bày thì cá nhỏ nhà hắn đã đoán ra chân tướng.
Thế này thì không dễ dỗ đâu.
Tần Chiêu khẽ nói: "Ngươi bình tĩnh một chút, việc này liên quan tới rất nhiều chuyện, để ta chậm rãi giải thích cho ngươi."
"Không cần!" Cảnh Lê ngắt lời hắn, "Hôm nay ngươi vẫn đang bệnh, ta không muốn nói chuyện đó với ngươi, mau đi nghỉ đi."
Tần Chiêu: "Vậy ngươi..."
Không đợi Tần Chiêu nói xong thì Cảnh Lê đã vùng khỏi cái ôm của hắn, quay người đi vào phòng trong.
Một lát sau cậu ôm cái bể cá ra, đặt trên bàn ở gian ngoài.
"Trước khi nguôi giận ta sẽ ngủ ở đây." Cảnh Lê giận dỗi nói, "Chia phòng ngủ với ngươi."
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu đang định dỗ dành nhưng Cảnh Lê không cho hắn cơ hội, chỉ thấy trong phòng chợt lóe ánh sáng màu đỏ, cá chép gấm "tõm" một tiếng nhảy vào trong bể, dùng vây cá hai bên sườn gạt đám rong rậm rạp ra, giấu mình vào giữa đám rong, chỉ chừa lại cho hắn một chuỗi bong bóng nước.
Vô cùng quyết tâm chia phòng ngủ!
Tần Chiêu đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ thở dài quay người đi vào phòng trong.
Sống chung với nhau đã lâu như vậy, Tần Chiêu hiếm khi thấy Cảnh Lê tỏ ra kiên quyết thế này, nếu hắn khăng khăng tiếp tục dây dưa thì chỉ e mất nhiều hơn được.
Huống chi căn nguyên mọi chuyện là bởi hắn sinh bệnh, hiện giờ hắn không thể gắng gượng thêm nữa.
Trước tiên phải dưỡng tốt thân thể mới được.
Tần Chiêu ngồi xuống mép giường, trông thấy nhóc con vô tâm vô phế nhà mình đang ngủ ngon lành. Hắn lại quay đầu nhìn ra gian ngoài, bất đắc dĩ nằm xuống bên cạnh con trai.
Cảnh Lê gần như cả đêm không ngủ, mãi tới khi trời sắp sáng cậu mới mơ màng thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Cảnh Lê cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào mình.
Cảnh Lê nửa mê nửa tỉnh, dùng vây cá không kiên nhẫn mà vỗ một cái, đụng phải một vật nhỏ xinh đẹp bóng loáng.
Vật nhỏ kia bị cậu đẩy sang một bên rồi lại dán trở về, cọ tới cọ lui dưới bụng cậu.
"Đừng quậy..." Cảnh Lê nhận ra đó là gì, dùng vây vớt một cái, ôm chặt nhóc con không an phận kia vào lòng.
Cá con bị ôm đến mức không cử động nổi nhưng lại không hề giận dỗi, mềm mại gọi: "Cha, dậy thôi!"
"Sao con lại vào đây?" Cả đêm Cảnh Lê ngủ không sâu, rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Cá con: "Tìm cha chơi nha."
Tuy hiện giờ nhóc con chỉ nói được mấy câu đơn giản, thế nhưng cũng đã có thể biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình.
Cảnh Lê buông nó ra, ngoi lên từ trong lớp rong.
Vừa lúc thấy Tần Chiêu bưng bữa sáng vào.
Thấy cậu cuối cùng cũng ló đầu ra, Tần Chiêu vội cười với cậu: "Tỉnh rồi hả?"
Cảnh Lê phun ra một cái bong bóng, ôm lấy cá con hóa thành một tia ánh sáng đỏ, trực tiếp bay thẳng từ bể cá vào trong phòng ngủ. Lúc quay ra, hai cha con đều đã ăn mặc chỉnh tề.
Tần Chiêu múc một chén cháo đầy để trước mặt cậu, lại bảo cá con: "Ta sẽ đút cho con ăn, để cha con thong thả dùng bữa."
Cá con nhìn Tần Chiêu rồi lại nhìn Cảnh Lê, như thể đang lựa chọn, một lát sau liền lắc đầu: "Không chịu."
"Nghe lời."
Cả ba người lớn trong nhà đều từng đút cá con ăn cơm, đứa nhỏ này bởi quá tham ăn nên chưa bao giờ từ chối một ai. Thế nhưng hôm nay nó lại nắm chặt vạt áo Cảnh Lê không chịu buông tay, thậm chí còn vùi đầu vào trong ngực cậu.
"Ngươi đừng ép con." Cảnh Lê nói, "Chắc là do sau khi ngủ dậy không nhìn thấy ta nên hơi nhớ."
Ngữ khí không nóng không lạnh, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn Tần Chiêu lấy một cái.
... Thế này tức là vẫn đang giận.
Tần Chiêu cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng không kiên trì nữa. Hắn vốn định tìm cơ hội chỉ có hai người để dỗ dành phu lang nhà mình, thế nhưng dường như hôm nay cá con cố tình đối nghịch với hắn, suốt buổi sáng đều dính lấy Cảnh Lê, Tần Chiêu muốn bảo A Thất ôm nó ra ngoài chơi cũng không được.
Nhãi con, chỉ biết làm hỏng chuyện!
Tần Chiêu không làm gì được, chỉ có thể xa xa nhìn hai cha con vui đùa ở trong viện, âm thầm than thở.
Mãi đến lúc ăn trưa xong, cuối cùng cá con cũng thấy mệt, bằng lòng để A Thất thúc thúc ôm mình đi ngủ trưa. Cảnh Lê vốn định đi cùng nó nhưng bị Tần Chiêu giữ lại.
"Cá nhỏ." Tần Chiêu nhỏ nhẹ nói, "Ta hết bệnh rồi."
Lần này cơ thể Tần Chiêu rất biết cố gắng, ngủ một đêm dậy đã khỏe tới không ngờ, Tần Chiêu không buông tha cơ hội này, lập tức kể công với Cảnh Lê.
Cảnh Lê rầu rĩ "ừ" một tiếng, nhưng vẫn không quá để ý tới hắn.
Tần Chiêu lại nói: "Đừng để ý cá con, tối qua ngủ không ngon hả, ta ngủ cùng ngươi một lát nhé?"
Hắn không chờ Cảnh Lê đồng ý đã nửa ôm nửa bế thả người xuống giường.
"Ta chưa nguôi giận đâu." Cảnh Lê kháng nghị.
"Ta biết." Tần Chiêu đáp, "Ngủ trước đã, ngủ xong lại giận tiếp được không?"
Cảnh Lê: "..."
Hôm qua Cảnh Lê đã một đêm không ngủ, hôm nay lại cùng con trai chơi đùa cả buổi sáng, quả thật có phần mệt mỏi. Có thể vì quá mệt nên cậu đã quên sạch việc tối qua mình nói trước khi hết giận sẽ chia phòng ngủ với Tần Chiêu, ngoan ngoãn cởi giày leo lên giường, nằm quay lưng về phía hắn.
Đệm giường bên cạnh trũng xuống, Tần Chiêu cũng lên giường ôm lấy cậu từ phía sau.
Yên lặng không nói.
Sau giờ Ngọ ánh nắng chan hòa, ấm áp dễ chịu khiến người ta cũng trở nên lười biếng. Cảnh Lê mím môi, vẫn không thể nhẫn tâm đẩy người kia ra, bèn để mặc đối phương tùy ý.
Tần Chiêu vẫn luôn im lặng, mãi tới khi Cảnh Lê cảm thấy bản thân sắp thiếp đi mới nghe đối phương thì thầm bên tai: "Ta sai rồi. Ta không nên khiến ngươi lo lắng như vậy, sau này ta không dám nữa, tha thứ cho ta một lần được không?"
"Ngươi căn bản không hiểu." Cảnh Lê chôn mặt trong chăn, rầu rĩ nói, "Không phải ta giận vì điều đó."
"Gì cơ?"
"Rõ ràng ngươi chỉ muốn giả bệnh để không tới Lộc Minh yến, nhưng ta không hiểu vì cớ gì ngươi lại phải giấu ta?" Cảnh Lê càng nói càng tức, quay người ngồi dậy, "Nếu ngươi nói cho ta biết trước thì chẳng phải ta đã có thể giúp ngươi gạt Tri phủ rồi sao? Ngươi không nói, ta không nói, A Thất cũng không nói, còn ai có thể biết bệnh của ngươi là giả? Vì cớ gì ngươi lại phải lừa cả ta?"
Rõ ràng hắn chỉ cần nói thật với Cảnh Lê thì Cảnh Lê đã có thể cùng hắn diễn một hồi đau ốm, tránh khỏi việc tham dự Lộc Minh yến.
Thế nhưng Tần Chiêu không hề nghĩ tới biện pháp này.
Từ trước tới nay hắn đều không để Cảnh Lê giúp hắn.
Thậm chí lần này hắn giả bệnh một phần cũng vì gạt Cảnh Lê.
Cảnh Lê nói tiếp: "Ta biết ngươi có lý do buộc phải làm như vậy, ta có thể hiểu nỗi khổ trong lòng ngươi, nhưng ngươi không thể tự hủy hoại cơ thể của mình được. Nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta phải làm thế nào đây? Cá con phải làm thế nào đây?"
Tần Chiêu trầm mặc nhìn Cảnh Lê.
Sau một lúc lâu hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Cá nhỏ, có phải ngươi... đã đoán ra điều gì rồi không?"
Tác giả có điều muốn nói:
Cách chia phòng ngủ của cá nhỏ: Ta ngủ trong bể ngươi ngủ trên giường.