Tiểu nhị vừa nói xong, xoay người đi đến bàn khác châm trà.
Tờ cáo thị yên lặng nằm trên bàn bọn họ, khiến không khí trong phút chốc bỗng rơi vào yên lặng, hai ánh mắt nhìn về phía Cảnh Lê.
Cá chép nhỏ nuốt miếng bánh ngọt trong miệng giữa cái nhìn chăm chú của bọn họ, sợ hãi rụt về sau một chút.
Nhìn cái gì mà nhìn! Lẽ nào bọn họ thật sự định đem cậu đến trấn gì đó sao?
Sao cậu có thể là cá chép gấm được, rõ ràng cậu xui xẻo như vậy!
Trong yên tĩnh dài dằng dặc, vẫn là Tần Chiêu lấy lại tinh thần trước, thở dài một hơi: “Ăn cơm trước đi.”
“Ngươi vẫn còn lòng dạ để ăn à?”
Bây giờ Trần Ngạn An nhìn cá chép nhỏ giống như nhìn thấy một nghìn lượng, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên. Nhưng dù sao đây cũng là cá của Tần Chiêu, có đáng giá thế nào đi chăng nữa cũng không tới lượt cậu ta.
Trần Ngạn An hắng giọng nói: “Tần đại ca, chúng ta có cần đi lên phố xem lại tờ cáo thị kia không? Con cá này cũng là dạo gần đây ngươi mới nhặt về, lỡ… lỡ như đúng là nó, vậy thì cả đời này chẳng cần lo ăn uống nữa.”
Tần Chiêu nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm trước.”
Dường như hắn không nghe lọt lời của tiểu nhị kia, động tác ăn cơm không nhanh không chậm, trước sau vẫn là dáng vẻ thanh nhã.
Còn cá chép nhỏ thì cho rằng bản thân mình là một người xui xẻo, không thể nào đáng giá như vậy được, không tim không phổi tiếp tục ăn.
Bữa cơm này chỉ có người mời khách là đứng ngồi không yên, ăn không biết vị.
Khó khăn lắm mới đợi được đến khi ăn xong, Trần Ngạn An vội vội vàng vàng đứng dậy thanh toán, kéo Tần Chiêu đi về phía đầu phố.
Trước bảng cáo thị ở đầu phố vây đầy người, một tờ cáo thị mới toanh nằm ngay chính giữa, mọi người đua nhau chen lên phía trước, trong tay ai cũng xách theo một con cá chép.
“Ngươi xem cá này của ta có giống không?”
“Của ngươi không giống, của ta mới giống, là của ta, ngày mai ta sẽ khởi hành đi Thanh Sơn trấn!”
“Đùa à, đuôi cá của ngươi rõ ràng là màu trắng, đi rồi cũng bị đuổi về thôi.”
“Của ta không phải vậy của ngươi thì đúng chắc? Con cá kia của ngươi rõ ràng là màu đen, bị ngươi ném vào chậu nhuộm thành màu này, vừa thả xuống nước đã bay màu luôn.”
Mọi người ồn ào cãi nhau, xách cá chép của mình ra so sánh.
Trần Ngạn An ỷ vào thân hình to khỏe, cố gắng chen ra được một chỗ, kéo Tần Chiêu lên phía trước.
Cảnh Lê cũng lặng lẽ thò đầu ra từ trong giỏ cá, nhìn lên cáo thị.
Chữ trên đó ghi gì cậu không hiểu, thế nhưng cũng may phía dưới mấy hàng chữ còn có một bức vẽ.
Toàn thân con cá chép đỏ tươi đang bơi lội trong nước, đuôi và đầu đều hơi nhếch lên, đôi mắt đỏ tươi trong suốt lộ ra nét ngây thơ vô tội.
Cảnh Lê hơi nghiêng đầu.
Dáng vẻ của con cá này cũng đáng yêu quá đó.
Lúc Tần Chiêu cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy cá chép nhỏ mù tịt ngẩng đầu lên, trong phút chốc đó hắn không khỏi cảm khái một câu, kĩ năng vẽ của họa sĩ này quả thật là đã được dày công tôi luyện.
Ngay cả thần thái tinh tế đến thế cũng thể hiện được.
Cảnh Lê vốn dĩ còn chưa quay đầu lại, mãi đến khi phát hiện Tần Chiêu và Trần Ngạn An cùng cúi đầu xuống nhìn mình mới cảm thấy là lạ.
Hử???
Con cá trong tranh này giống cậu lắm sao?
Thực ra… thực ra Cảnh Lê cũng không biết bản thân trông như thế nào.
Lần trước cậu nhìn thấy mình một lần, hình như là ở… trên thớt của người bán cá.
Thông qua hình ảnh phản chiếu trên lưỡi dao.
Khi đó tình hình nguy cấp nên cậu không nhìn rõ, chỉ biết đại khái bản thân là một con cá chép màu đỏ, có thế thôi.
Cho nên cậu cũng không hề biết, bản vẽ này cơ bản chẳng khác cậu tẹo nào.
Phản ứng của hai người bên cạnh khiến Cảnh Lê hơi hoảng hốt, cậu vội chống thân thể lên muốn nhìn cho rõ hơn, lại bị Tần Chiêu dùng một tay đè về giỏ cá.
“Ngươi ngoan một chút” Tần Chiêu thấp giọng nói, “Ở chỗ này mà bị phát hiện thì phiền toái lắm, ngươi muốn bị người khác bắt đi à?”
Một con cá trị giá ngàn vàng, nếu như ở đầu phố bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ rước lấy không ít phiền phức.
Cảnh Lê lập tức không cử động nữa.
Tần Chiêu và Trần Ngạn An đối mắt nhìn nhau, bình tĩnh xoay người rời khỏi bảng cáo thị.
“Tần Chiêu, ngươi định làm như thế nào?” Trần Ngạn An hỏi.
Lúc hai người ăn cơm xong thì hoàng hôn đã buông rồi, bấy giờ sắc trời hơi tối, hai người ngồi xe bò trở về thôn.
Trong ngực Tần Chiêu ôm giỏ cá, rũ mắt nhìn cá nhỏ bên trong, không trả lời.
Trần Ngạn An lại nói: “Ta biết ngươi thích con cá này, nhưng ngươi suy nghĩ kĩ càng đi, đây chính là một ngàn lượng đó.”
Tinh thần Cảnh Lê vẫn hơi hoảng hốt.
Trong chốc lát, điều đầu tiên cậu nghĩ tới lại là “hóa ra mình đáng giá như thế”.
Một ngàn lượng đó! Nếu đổi lại là cậu thì cậu cũng sẽ động tâm.
Cảnh Lê nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra khi bản thân vừa xuyên qua thế giới này.
Lúc mới xuyên tới đây cậu vốn dĩ không ở trấn trên. Cậu không rõ đó là nơi nào, chỉ biết bản thân bị đựng trong một cái bình gốm, được vài người chuyển đến một nơi xa lạ.
Ừm… Lúc đó hình như bọn họ nói…
Nói cậu là cá chép gấm có thể đem đến vận may cho người khác, trong thành có một vị đại nhân nhìn trúng cậu, tốn một ngàn lượng mua cậu về.
Cảnh Lê còn nhớ, lúc đám người kia vừa nói xong không bao lâu thì xe bị lật trên đường. Cậu trốn ra khỏi bình gấm, rơi vào một dòng suối nhỏ.
Cậu bơi theo dòng nước hai ba ngày, lúc tỉnh lại đã phát hiện bản thân bị bắt vào cửa hàng cá.
Sau đó là một loạt chuyện xui xẻo, Cảnh Lê căn bản không hề để tâm đến những lời mình nghe được lúc ban đầu, tới khi ở bên Tần Chiêu thì lại càng không nghĩ tới những chuyện này nữa.
Ai mà ngờ quanh đi quẩn lại, lại vòng về cái vấn đề này.
Cảnh Lê ngẩng đầu, hơi lo lắng nhìn về phía Tần Chiêu.
Tần Chiêu… sẽ đưa cậu đi sao?
Trần Ngạn An liên tục quấn lấy Tần Chiêu hỏi ý kiến của hắn, Tần Chiêu bị ép đến không còn cách nào, chậm rãi nói: “Vừa rồi trên cáo thị kia nói, người mất cá chép là một vị lang viên ngoại họ Lư ở Thanh Sơn trấn, sau khi cá chép yêu thích nhất bị mất trộm, lang viên ngoại đêm không thể chợp mắt, đặc biệt treo thưởng số tiền lớn, hy vọng có thể tìm cá chép về.”
“… Ngươi không thấy trong đó có vấn đề gì sao?”
Trần Ngạn An mờ mịt ngẩng đầu lên: “Vấn đề gì?”
“Nếu chỉ là một con cá chép bình thường, vì sao vị viên ngoại này lại phải tiêu tốn nhiều tiền để tìm về?”
Trần Ngạn An nói: “Ờm… Không phải trên cáo thị nói là có thể mang đến vận may cho người khác sao?”
“Không sai, là vận may.” Tần Chiêu không nhanh không chậm nói, “Nếu vị viên ngoại kia không tiếc nghìn vàng treo thưởng, chứng tỏ ông ta cảm thấy giá trị con cá này cao hơn nghìn vàng. Nếu con cá này đáng giá hơn nghìn vàng, vì sao ta phải đem trả lại?”
“…” Trần Ngạn An như ngộ ra chân lý, “Ngươi ăn gì lớn lên thế, sao thông minh vậy chứ, có thể chia cho ta một ít không?”
Tần Chiêu thản nhiên nhìn cậu ta, người này lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Về đến thôn, nhà hai người ở hai hướng khác nhau cho nên từ biệt ở đầu thôn.
“Ngươi thực sự quyết định rồi à? Vận may có khi chỉ là cái cớ kẻ khác bịa ra để lừa người, cầm tiền trong tay mới chắc ăn nhất.” Trần Ngạn An vẫn hơi không cam lòng, cố gắng khuyên nhủ: “Ngươi không biết đấy thôi, người càng có tiền càng dễ tin mấy thứ như thế, ta có người bạn cùng trường là con nhà giàu ở trấn trên, lần trước hắn tiêu mười lượng bạc mua một hòn đá, người khác lừa hắn nói là bùa hộ mệnh!”
“…” Tần Chiêu im lặng chốc lát, nói: “Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.”
Trần Ngạn An thở dài: “Được rồi, đều nghe ngươi, ai bảo con cá này là của ngươi chứ đâu phải của ta.”
“Có điều…” Cậu ta lại nghĩ tới điều gì đó, cười hì hì, “Chuyện hôm nay ngươi xin ta giữ bí mật, nếu muốn ta đồng ý, có phải ngươi nên lấy thứ gì đó để đổi không?”
Tần Chiêu suy tư chốc lát, lấy ba bọc tiền từ trong ngực ra đưa cho Trần Ngạn An.
Một bọc văn, trong này cả thảy là văn.
Trần Ngạn An không ngờ hắn vung tay hào phóng như vậy, nháy mắt bị dọa sợ, đẩy tiền trả về: “Tần Chiêu, gần đây ngươi phát tài rồi à, hào phóng vậy luôn?! Ta không cần tiền của ngươi, ta muốn cái khác.”
Tần Chiêu hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Trần Ngạn An chớp mắt, nói: “Đương nhiên là chuyện đã nói trong tửu lâu hôm nay.”
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu day ấn đường: “Ta sẽ không giúp ngươi giống lần trước, nếu như ngươi thật sự muốn học, những ngày nghỉ có thể tới nhà tìm ta.”
Trần Ngạn An: “Cảm ơn Tần đại ca!”
Cậu ta dừng một chút, đột nhiên nghiêm nghị nói: “Đúng rồi, bình thường ngươi mang cá nhỏ ra khỏi nhà vẫn nên cẩn thận một chút. Tin tức này nếu đã truyền tới trấn trên, không bao lâu nữa người trong thôn cũng sẽ biết thôi.”
“Về phía ta thì ngươi cứ yên tâm, nhưng… người khác nghĩ thế nào thì khó mà nói trước, tóm lại bản thân ngươi phải chú ý.”
Tần Chiêu: “Ta biết rồi.”
Lúc này hai người mới từ biệt.
Tần Chiêu xách giỏ cá về nhà, thả cá chép nhỏ vào thùng gỗ, ngồi xuống cạnh bàn.
Hắn nâng tay lên, bàn tay buông xuống mép thùng gỗ, cá chép nhỏ ngoan ngoãn bơi lên, hôn đầu ngón tay hắn.
Tần Chiêu nói: “Bây giờ biết lấy lòng ta rồi?”
Cá chép nhỏ vẫy vẫy cái đuôi, sáp tới gần hôn thêm một cái.
Tần Chiêu vuốt đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Thì ra ngươi đã có chủ rồi, thế mà còn ăn nhờ ở đậu nhà ta, là có ý gì đây?”
Cảnh Lê oan uổng quá.
Cậu chỉ có kí ức trước khi chuyển kiếp, còn đây đều là quá khứ của con cá này mà.
Trước ngày hôm nay cậu cũng không biết vị viên ngoại họ Lư kia là ai luôn á!
Cá chép nhỏ gấp đến độ bơi qua bơi lại, ôm ngón tay của Tần Chiêu vừa cọ vừa hôn, ra sức làm bộ “dễ huông”, chỉ sợ hắn cho rằng mình vẫn nhớ tới chủ cũ.
Tần Chiêu nhịn không được cười khẽ: “Dỗ dành ta?”
Thật ra hôm nay biết được tin này Tần Chiêu cũng không quá kinh ngạc.
Hắn vốn rất thông minh, cá chép nhỏ ở cùng hắn lâu như vậy, hắn ít nhiều cũng đoán ra chút manh mối.
Từ khi cá nhỏ này tới, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Thực ra đêm hôm nọ cách đây vài ngày, Tần Chiêu cảm thấy khả năng Trần lão thái tỉnh lại rất nhỏ. Có thể tỉnh lại nhanh như vậy gần như là kỳ tích.
Mà lúc kỳ tích này xảy ra, cá nhỏ này đang ở đầu giường.
Kết hợp với việc lần trước tìm thấy sâm Ô Sơn, lại cộng thêm một vài chi tiết trong những ngày qua, trong lòng Tần Chiêu vốn đã có suy đoán.
Tin tức hôm nay chỉ giúp hắn đưa ra kết luận mà thôi.
Quả nhiên tiểu yêu quái này có thể mang đến vận may cho người khác.
Còn về những lời Tần Chiêu nói với Trần Ngạn An, đơn giản chỉ là tìm một cái cớ.
Trần Ngạn An không biết thế nhưng hắn biết. Cá nhỏ này hiểu tính người, có thể biến thành hình người, nếu cậu muốn đi Tần Chiêu cũng không ngăn được.
Cho nên muốn đi Thanh Sơn trấn hay không, thực ra không cần quyết định của Tần Chiêu.
Mà cũng không tới lượt hắn quyết định.
Cũng may, xem ra nhóc con này không muốn đi.
Cảnh Lê đương nhiên không biết ý nghĩ của Tần Chiêu, thấy hắn hồi lâu không trả lời, gấp đến độ trực tiếp vẫy đuôi, nước bắn tung tóe ra ngoài thùng gỗ.
Tần Chiêu đưa tay nhẹ nhàng giữ chặt thân cá, trấn an nói: “Yên tâm, tạm thời ta sẽ không đưa ngươi đi, ngươi ngoan một chút.”
Thật á?
Cá chép nhỏ yên tĩnh lại, ngóc đầu lên thật cao.
Dáng vẻ kia quá mức đáng yêu, khiến Tần Chiêu không nhịn được sờ thêm mấy cái, lúc này mới nói: “Nhưng mà, muốn ta giữ ngươi lại, ngươi phải đồng ý ta một chuyện.”
Cá chép nhỏ mắt không di chuyển nhìn hắn.
“Trên cáo thị kia nói ngươi là cá chép gấm hiếm thấy trên thế gian, sẽ mang đến vận may cho người khác, có thể giúp người khác đạt được tâm nguyện.”
Xúc cảm lạnh buốt trơn nhẵn khiến người ta yêu thích không muốn rời tay, tròng mắt Tần Chiêu nhìn chằm chằm tiểu yêu quái, ôn tồn nói: “Ngươi phải chứng minh cho ta xem.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Ví dụ?
Tần Chiêu: Đọc văn án.
Chú thích: Cá chép gấm – tiếng Trung: 锦鲤 – Hán Việt: cẩm lý – Hiểu đơn giản thì đây chính là giống cá Koi mà chắc mọi người đa phần ai cũng biết, giống cá này được coi là điềm may mắn nên thường được nuôi làm cảnh rất nhiều.
Mặc dù Cảnh Lê là một con cá chép gấm, thường được nhắc đến bằng cụm “tiểu cẩm lý”, thế nhưng lúc bình thường bọn mình sẽ chỉ để Cảnh Lê là “cá chép nhỏ” chứ không để là “cá chép gấm nhỏ”, chắc khi đọc lên thì mọi người cũng hiểu phần nào tại sao bọn mình lại chọn như vậy rồi đó… Đương nhiên những lúc cần thiết bọn mình vẫn sẽ để là “cá chép gấm”, nên mọi người đừng thắc mắc sao lại lúc cá chép gấm lúc cá chép không nha.