Ngày hôm sau Tần Chiêu cố ý dậy thật sớm, tranh thủ lên trấn trên cho kịp buổi chợ sớm.
Cảnh Lê bị hắn nắm tay dắt đi, cổ tay áo và ống quần dài rộng phải xắn lên mấy vòng, trường sam gần như rũ xuống mặt đất. Cảnh Lê mất tự nhiên kéo cổ áo, Tần Chiêu nói: “Không thấy đâu, ngươi đừng kéo nữa.”
“Ta đã nói là không đi rồi…” Cảnh Lê siết chặt cổ áo, che lại lớp vảy trên cổ mình.
Vì cậu không có quần áo vừa người để mặc nên hôm nay Tần Chiêu cố ý đưa cậu lên trấn, muốn mua cho cậu vài bộ đồ.
Có điều Cảnh Lê vẫn chưa thể biến thành người hoàn chỉnh, tốn biết bao công sức mà trên cổ vẫn còn vài miếng vảy cá không thể mất đi được. Vị trí của vảy cá cũng không dễ thấy lắm, vốn dĩ đã bị áo che mất nhưng Cảnh Lê vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, sợ bị người khác phát hiện.
Cậu vốn không muốn ra ngoài, thế nhưng Tần Chiêu lại không yên tâm để cậu ở nhà một mình, nhất định phải đưa cậu theo cùng.
Chẳng qua rốt cuộc là lo lắng cậu ở nhà một mình không an toàn hay là muốn cậu mặc y phục của hắn cùng nhau đi dạo, không cần nói cũng biết.
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, khống chế bản thân đừng suy nghĩ miên man.
Bọn họ nhanh chóng đi đến một tiệm vải trong trấn.
Thật ra trước đây Tần Chiêu rất ít khi đến mấy tiệm vải tiêu chuẩn kiểu này. Những thôn xóm phụ cận đều trồng cây bông và cây gai, người ta hay nói nam cày nữ dệt, lúc nam nhân ra ngoài làm chuyện đồng áng, nữ tử ở nhà lo chuyện dệt may.
Mua vải của các hộ trong thôn rẻ hơn mua trên trấn nhiều.
Tuy nhiên vải do nông hộ dệt đa phần đều rất đơn giản, không có nhiều mẫu mã, cũng không được xử lý khéo léo.
Tiệm vải ở trên trấn thì khác, kệ hàng bày đủ loại vải, đa dạng từ màu sắc đến hoa văn, từ vải thô đến lụa là, dựa theo chất liệu mà phân chia rõ ràng.
Bọn họ vừa đặt chân vào cửa hàng, ông chủ tiệm vải đã bước đến chào hỏi.
“Công tử muốn chọn loại vải gì? Ngài muốn may quần áo hay là chăn gối?”
Cảnh Lê sợ người khác thấy vảy cá trên người mình, đưa tay ôm chặt cánh tay Tần Chiêu, núp ở phía sau hắn không dám nói lời nào.
Tần Chiêu khẽ vỗ tay cậu, nói với ông chủ: “Muốn may quần áo, cần loại chất liệu mềm mại một chút.”
“Là may cho vị tiểu công tử này sao?” Ông chủ tiệm cười hỏi.
Tần Chiêu và Cảnh Lê đều là người có ngoại hình đẹp hiếm thấy. Khi Tần Chiêu không mở miệng nói chuyện sẽ khiến người khác có cảm giác người lạ chớ lại gần, nhưng Cảnh Lê thì hoàn toàn khác, khuôn mặt ngoan ngoãn đáng yêu, thoạt nhìn có hơi nhút nhát, càng khiến người khác cảm thấy thương tiếc.
Ông chủ tiệm vải khó lắm mới gặp được hai người mỗi người một vẻ như vậy, lại đều là dáng vẻ thiếu niên tuấn tú, thái độ đối với bọn họ cũng hiền hòa hơn nhiều.
Ông dẫn hai người đến một khu vực, nói: “Công tử xem tấm này đi. Loại vải sợi bông này rất mềm mại, mỏng mà thoáng khí, cho dù mặc lót bên trong cũng thích hợp. Ngài sờ thử đi?”
Tần Chiêu đưa tay ra sờ thử, nghiêng đầu hỏi Cảnh Lê: “Ngươi thấy sao?”
Cảnh Lê thò đầu ra, một tay giữ cổ áo, một tay sờ soạng miếng vải, nhíu mày nói: “Không thích màu này.”
Màu tối quá, chẳng đẹp chút nào.
Phần lớn nam tử đến đây mua vải đều là dân trong trấn hoặc thôn xóm lân cận, màu tối chống bám bẩn, dễ dàng làm việc, loại màu này thường bán chạy nhất nên ông chủ tiệm mới giới thiệu nó trước tiên.
Tần Chiêu cũng cảm thấy màu này không hợp với cá nhỏ nhà mình lắm, tầm mắt hắn đảo một vòng xung quanh, nói: “Ta muốn xem thử tấm kia.”
Cảnh Lê nhìn theo hướng ngón tay của hắn, ánh mắt sáng lên.
Đó là một tấm vải màu đỏ tươi. Chất liệu có lẽ là cùng một loại với tấm bọn họ vừa xem, thế nhưng kiểu dáng tinh thế hơn, bên trên có hoa văn chìm, màu sắc thoạt nhìn rất tươi sáng, đẹp mà không tục.
“Công tử thật tinh mắt, màu đỏ lựu là màu rất thịnh hành gần đây. Tiệm ta vừa mới nhập về, ngài đi tiệm khác không mua được đâu!” Ông chủ mặt mày hớn hở, nhanh chóng cầm tấm vải qua, “Ngươi nhìn đi, màu sắc và hoa văn này đẹp cỡ nào chứ!”
Màu này tuy không bằng màu đỏ tươi, nhưng lại tôn da hơn, chắc chắn sẽ phù hợp với cá nhỏ.
Tần Chiêu càng nhìn càng vừa lòng.
Cảnh Lê cũng rất thích nó, đưa tay sờ sờ, thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Ông chủ tiệm vải: “Vải làm một bộ quần áo là văn, công may văn, may xong sẽ trực tiếp đưa đến nhà công tử.”
Cảnh Lê: “…”
Cảnh Lê đứng sau khẽ kéo áo Tần Chiêu, nói nhỏ: “Chúng ta đổi tiệm khác đi.”
Đắt quá đi mất.
Tiền bộ quần áo này đủ để bọn họ ăn cả một tháng lận á.
Tần Chiêu thấy dáng vẻ keo kiệt này của cậu, nhịn không được cười cười: “Không sao, thích thì mua thôi.”
Cảnh Lê quả thật rất thích, thế nhưng hiện tại cậu ăn không uống không của Tần Chiêu, không thể lại phung phí như thế được.
Tần Chiêu còn muốn thuyết phục cậu thêm một chút, Cảnh Lê lại nói: “Chúng ta đi xem những thứ khác trước đi.”
Ngoại trừ áo ngoài, Cảnh Lê còn thiếu áo trong, quần, giày, không có cái nào là không tốn tiền. Quần áo mặc lên người đều yêu cầu chất lượng cao, Cảnh Lê chọn trái chọn phải, cuối cùng cũng chọn được hai ba bộ y phục, tốn khoảng văn.
Đến khi tính tiền, Cảnh Lê vẫn cảm thấy hơi luyến tiếc tấm vải kia.
Vải vóc hôm nay cậu chọn đa phần đều màu đỏ, nhưng không có tấm nào đẹp bằng tấm màu đỏ lựu kia.
Tần Chiêu đương nhiên biết cậu đang nghĩ gì, nói với ông chủ tiệm: “Gói cả tấm vải kia lại đi.”
Cảnh Lê giật mình: “Đừng, đắt lắm…”
Tần Chiêu không giải thích, nhẹ nhàng ngắt lời cậu: “Nghe lời.”
“Nhưng…”
Vốn dĩ những thứ kia đã tốn văn, thêm tấm này văn, tổng cộng là văn.
Nhiều tiền như vậy Tần Chiêu phải mất rất nhiều thời gian mới kiếm được.
Tần Chiêu lại nói: “Không cần may thành y phục, chỉ cần bọc lại đưa đến thôn Lâm Khê là được.”
Cảnh Lê: “?!”
Người này ngay cả may y phục cũng biết sao?!!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Lê, Tần Chiêu thanh toán tiền, khẽ cốc lên đầu cậu: “Đang nghĩ gì vậy, ta muốn về thôn tìm người may.”
Nếu may ở trên trấn thì chi phí ít nhất là hai trăm văn.
Nhưng nếu mua mua nguyên liệu về thôn tìm người may thì chỉ cần vài chục văn là được.
Cảnh Lê bỗng nhiên hiểu ra.
“Vẫn là ngươi hiền huệ, biết cách tiết kiệm tiền.” Sau khi rời khỏi tiệm vải, Cảnh Lê nghiêm túc nói.
Tần Chiêu: “…”
Phát hiện Tần Chiêu đột nhiên dừng bước, Cảnh Lê quay lại nhìn hắn: “Sao vậy?”
– Hoàn toàn không thấy có gì sai khi dùng từ “hiền huệ” để hình dung một người đàn ông.
Tần Chiêu thật sự rất tò mò, không biết trong đầu cá nhỏ cứ nghĩ gì cả ngày.
Nhóc con này vẫn còn đang nhìn hắn, dường như sau khi dạo quanh ngắm nghía tiệm vải thì cậu cũng đã quên mất chuyện vảy cá. Mặc dù từ đầu đã có cổ áo che chắn, vốn cũng chẳng thể nhìn thấy gì.
Tần Chiêu nhìn chằm chằm cậu một lát rồi lắc đầu: “Ở nhà không còn thịt, chúng ta đi chợ đã.”
Điều kiện ở sơn thôn không tốt, ngay cả Trần gia khá giả cũng không thể thường xuyên ăn thịt. Nếu như để người trong thôn biết mỗi ngày Tần Chiêu cho cá ăn những gì, chắc sẽ sợ đến rớt cả cằm.
Không đúng, bây giờ phải là cho phu lang ăn.
Nghĩ đến đây, Tần Chiêu lại thấy hơi lo lắng.
Nhóc con này tới giờ vẫn chưa biết “phu lang” nghĩa là gì, nhưng mọi người trong thôn đều coi cậu là phu lang của hắn rồi, chuyện này chắc chắn không thể che dấu được.
Thay vì sau này bị người trong thôn hỏi đến, nhóc con nhất thời mông lung nói sai, thì hắn nên tìm cơ hội giải thích cho cậu hiểu là tốt nhất.
Về nhà sẽ giải thích vậy.
Sau khi đi chợ mua thịt và một ít bánh ngọt, Tần Chiêu dắt Cảnh Lê đi dạo phố xem có còn thứ gì cần mua không.
Thôn sơn nhỏ đa phần là tự cấp tự túc, rau dưa, trái cây, trứng gà đều có thể tìm mua ở trong thôn.
Lại chờ thêm một thời gian, khi rau trồng trong nhà đã đến mùa thu hoạch thì ngay cả mua rau cũng chẳng cần nữa.
Cảnh Lê ăn xong môt miếng bánh ngọt, Tần Chiêu lại mở túi giấy dầu ra đưa thêm cho cậu, Cảnh Lê định đưa tay ra lấy, thế nhưng không biết cậu nghĩ đến gì đó nên lại thôi.
Tần Chiêu hỏi: “Lại sao vậy?”
“Ta cảm thấy như vậy không được.” Cảnh Lê nhìn chiếc bánh đường trắng còn nóng hổi trên tay Tần Chiêu, nói: “Hôm nay chúng ta đã tiêu rất nhiều tiền.”
Tần Chiêu: “…”
Đã ăn hơn phân nửa mới nhớ ra…
Có phải hơi muộn rồi không?
Tần Chiêu nhịn cười: “Không sao.”
Y phục là đồ dùng tất yếu, về phần mấy cái bánh này thì hiện tại tiền bạc cũng không eo ẹp, vẫn đủ mua cho nhóc con này chút đồ ăn vặt.
“Sao mà không sao được chứ.” Cảnh Lê rất lo lắng chuyện này, “Sau khi xây nhà xong còn phải mua thêm đồ đạc trong nhà nữa, giường, án thư, tủ quần áo,… Sẽ tốn rất rất nhiều tiền, chúng ta phải tiết kiệm một chút.”
Tần Chiêu vô duyên vô cớ bị nghe giáo huấn một hồi, tay còn đang cầm cái bánh đường giơ lên: “Vậy… cái này còn ăn nữa không?”
Tầm mắt Cảnh Lê dừng lại trên tay hắn, bánh đường trắng vẫn nằm yên ổn trong bọc giấy dầu, khói bay nghi ngút.
“Ăn lần cuối cùng!”
Cả hai đi dạo từ đầu phố đến cuối phố, mua đủ những thứ cần thiết cho sinh hoạt. Tần Chiêu như thường lệ nhờ người đem mấy thứ đã mua trở lại thôn Lâm Khê, muốn đi bộ về thôn cùng Cảnh Lê.
Cảnh Lê nhìn hắn bỏ đồ lên xe bò của đối phương, có hơi lo lắng nhìn hắn: “Thật sự muốn đi bộ về sao, ngươi có được không đó?”
Tần Chiêu dừng lại: “…”
Hắn bình tĩnh thay đổi giọng điệu, sắp xếp đồ xong quay đầu lại nhìn cậu: “Lát nữa ngươi sẽ biết ta có được hay không.”
Cảnh Lê: “?”
Sao câu này nghe cứ quái quái.
Gửi hàng xong, Tần Chiêu không vội đưa Cảnh Lê rời khỏi trấn, mà dẫn cậu đi đến một tiêm làm gỗ.
Nhà mới mấy ngày nữa là xây xong. Sau khi hoàn thành hắn sẽ chuyển ra khỏi căn nhà nhỏ đang sống tạm kia, đồ đạc cho nhà mới cũng phải đặt trước.
Tuy rằng có thể thuê người ở trong thôn, thế nhưng chuyện buôn bán giữa hàng xóm với nhau, đặc biệt là người thân quen với Tần Chiêu như Lâm Trường Trung, nếu như nhận làm cho hắn vậy nhất định sẽ lấy giá rẻ hơn bình thường.
Thường xuyên qua lại, Tần Chiêu không muốn làm phiền nhiều đến họ.
Một là hắn không muốn nợ ân huệ của người khác. Hai là nhà bọn họ cũng không khá giả gì, cứ làm phiền mãi thì không hay.
Nhưng sau khi hỏi liên tiếp vài tiệm mộc thì giá cả đắt hơn so với dự tính của Tần Chiêu nhiều.
Hỏi đến tiệm cuối cùng, tinh thần của Cảnh Lê đã có hơi hoảng hốt: “Ban nãy ta không nên ăn mấy cái bánh đường đó…”
Tần Chiêu dở khóc dở cười.
Cho dù Cảnh Lê không ăn bánh ngọt, tiền tiết kiệm hiện tại của hắn cũng không đủ để mua nổi đồ đạc ở trên trấn.
Xem ra chỉ có thể về thôn tìm người làm giúp thôi.
Hai người bước ra khỏi tiệm mộc, vừa chuẩn bị về thôn thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng người truyền đến: “Ân công, ân công!”
Bọn họ quay đầu thì thấy Phương Thiên Ứng đáng từ xa chay tới.
Phương Thiên Ứng chạy đến trước mặt bọn họ, nói: “Ta đang định đến thôn Lâm Khê á, không ngờ lại gặp được ân công ở đây.”
Tần Chiêu hỏi: “Ngươi tìm ta?”
“Còn không phải do ngày hôm qua ta gấp quá, chưa kịp trả tiền sao.” Phương Thiên Ứng nói: “Ân công chuẩn bị về thôn hả, có muốn đi ăn bữa cơm trước không, ta mời khách.”
Tần Chiêu đang tính từ chối thì ống tay áo đột nhiên bị người đứng sau kéo nhẹ.
Hắn quay đầu lại, thiếu niên hơi ngẩng đầu, ngón tay túm lấy ống tay áo, ánh mắt vô tội nhìn hắn.
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu: “Vậy thì đa tạ.”
Chưa tới giờ cơm trưa, khách khứa trong các tửu lâu không nhiều lắm. Phương Thiên Ứng vừa bước vào cửa, tiểu nhị đã nhiệt tình chào hỏi: “Phương thiếu gia tới, vẫn ngồi ở chỗ cũ ạ?”
Phương Thiên Ứng gật đầu.
Tiểu nhị dẫn họ đến một chỗ ngồi trang nhã trên tầng hai, cạnh cửa sổ, góc nhìn rất bao quát, cúi đầu là có thể thấy cảnh người đến người đi trên phố.
Phương Thiên Ứng rất biết đối nhân xử thế, biết Tần Chiêu ít khi đi tới những tửu lâu kiểu này nên cũng không hỏi hắn muốn ăn gì, chủ động gọi một ít món ngon nhất ở đây lên, nói: “Trước tiên cứ đưa những món này lên đi, thêm một bình rượu nữa.”
Tần Chiêu ngắt lời: “Ta không uống rượu.”
Phương Thiên Ứng nhìn Cảnh Lê: “Vậy y…”
“Y cũng không uống.”
“Được rồi, vậy không cần rượu.” Phương Thiên Ứng căn dặn, “Lên món nhanh chút.”
Tiểu nhị liên tục vâng dạ, bưng đến cho họ một bình trà rồi rời đi.
Phương Thiên Ứng đích thân rót trà cho bọn họ, nói: “Ân công…”
Tần Chiêu nói: “Lúc trước cứu ngươi chỉ là chuyện nhỏ, không cần gọi ta như vậy.”
“Được.” Phương Thiên Ứng suy nghĩ một lát, sảng khoái sửa lại: “Huynh lớn tuổi hơn ta, vậy ta gọi huynh là đại ca đi.”
Hắn lại nói: “À đúng rồi, ban nãy đệ thấy hai người đi ra từ tiệm mộc, nghe nói Tần đại ca đang xây nhà mới, huynh muốn làm đồ dùng trong nhà sao?”
Tần Chiêu gật đầu: “Ừ.”
“Sao huynh không nói sớm.” Phương Thiên Ứng đáp, “Mấy tiệm mộc huynh đi là do nhà đệ mở, Tần đại ca cần gì cứ nói, mai mốt đệ qua tiệm thông báo, làm xong sẽ đem đến cho huynh.”
Cảnh Lê giật mình.
Ban nãy bọn họ còn đang lo không mua nổi đồ đạc, bây giờ đã được đưa tới cửa?
Tần Chiêu ít nhiều cũng biết nhà họ Phương kinh doanh gỗ, nghe xong chỉ thản nhiên lắc đầu: “Đó là công việc của nhà ngươi, hơn nữa rất đáng giá, ta không thể nhận được.”
“Đáng gì đâu? Nếu không nhờ Tần đại ca cứu đệ, có lẽ đệ đã chết đói trên núi rồi.” Phương Thiên Ứng đáp, “Nếu huynh không cho đệ báo đáp thì đệ mới thấy ngại đó.”
Tần Chiêu nói: “Ngươi trốn nhà đi, cho dù không gặp ta thì cũng sẽ gặp gia đinh nhà ngươi đi tìm thôi.”
Phương Thiên Ứng sửng sốt: “Sao huynh lại biết đệ…”
Đừng nói là Tần Chiêu, ngay cả Cảnh Lê cũng có thể đoán được đại khái.
Lấy thân phận của Phương tiểu thiếu gia, nếu muốn đi xa nhà ắt sẽ có người đi cùng.
Không lý nào lại bị lạc trong núi.
Phương Thiên Ứng hiển nhiên cũng đã suy nghĩ cẩn thận lại, gãi đầu cười nói: “Có chút mâu thuẫn với phụ thân, để Tần đại ca chê cười rồi.”
“Không đúng, sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này chứ.” Phương Thiên Ứng quay lại đề tài cũ, “Rốt cuộc huynh có nhận đồ đạc kia không?”
Tần Chiêu nói cái gì cũng không nhận, nhưng Phương Thiên Ứng căn bản không cho hắn cơ hội từ chối, dùng dăm ba câu chặn lời người ta, còn nói nếu Tần Chiêu không chịu đưa ra yêu cầu, hắn sẽ dựa theo quy cách của tiệm làm một bộ giá trị nhất.
Những cái không để vừa trong nhà thì giữ lại làm củi đốt cũng được.
Tần Chiêu rất là bất đắc dĩ với tính tình của vị đại thiếu gia này, chỉ đành phải đồng ý.
“Như vậy mới đúng, sao lại phải khách sáo với đệ cơ chứ.” Phương Thiên Ứng hài lòng cười, “Cho dù không phải vì cứu đệ, đệ cũng muốn xin lỗi chuyện ngày hôm qua.”
Đương nhiên là đang nói tới những rắc rối mà gia đinh nhà hắn đã gây ra cho Tần Chiêu vì chuyện cá chép.
Tần Chiêu lắc đầu: “Không sao, ngươi đừng để trong lòng.”
Thẳng thắn mà nói, hôm qua ngoại trừ cá nhỏ bị dọa sợ ra thì Tần Chiêu cũng không tổn thất gì.
Ngược lại còn thuận thế khiến cá nhỏ không cần giấu diếm bí mật nữa, thật ra cũng coi như chuyện tốt.
“Ài, cũng do Tần đai ca rộng lượng.” Phương Thiên Ứng không biết chuyện này, hãy còn thở dài, “Đệ đã nói chuyện với phụ thân rồi, mặc kệ Lư bá phụ ngốc… Khụ, dán cáo thị gì gì đó, khiến tất cả mọi người không được bình yên.”
Tần Chiêu có hơi ngạc nhiên: “Nói như vậy là ngươi không có ý định tìm cá chép kia sao?”
Phương Thiên Ứng trả lời: “Thật không giấu gì huynh, đệ vốn không tin con cá chép gấm đó có tồn tại!”
Cảnh Lê theo bản năng liếc nhìn Tần Chiêu, Tần Chiêu hỏi: “Sao lại không tin? Không phải con cá chép ấy là do Lư viên ngoại nuôi sao?”
Phương Thiên Ứng nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: “Tần đại ca, đệ nói thật với huynh, huynh đừng kể cho người khác nghe nha. Bá phụ của đệ nói là nhà mình mất cá, nhưng thật ra ông ấy cũng chưa từng thấy nó.”
Tần Chiêu khẽ nhíu mày: “Ý của ngươi là…?”
Phương Thiên Ứng: “Đệ cũng chỉ nghe nói thôi, hình như con cá chép ấy được trụ trì của một ngôi chùa ở phủ Giang Lăng nuôi.”
“Nghe nói trụ trì là một vị cao tăng đắc đạo, mới viên tịch cách đây không lâu, nay chùa đã đổi chủ. Con cá chép ấy không biết vì sao lại bị người ta trục lợi bán đi.”
Tần Chiêu nói: “Cho nên, Lư viên ngoại chính là người mua con cá chép đó?”
“Đúng vậy.” Phương Thiên Ứng đáp, “Mấy năm nay Lư bá phụ sức khỏe không tốt nên hay tin này kia. Không biết ông ấy lấy đâu ra tin tức cá chép gấm, tốn cả nghìn lượng mua nó về.”
“Là một nghìn lượng đó!” Phương Thiên Ứng không thể tin nổi, “Huynh nói xem có phải ông ấy nhiều tiền quá không có chỗ tiêu không?”
Hắn lại tiếp tục: “Ông ấy đã đặt cọc trước mấy trăm lượng, nhưng con cá kia còn chưa đến tay thì đã có tin tức truyền đến, nói xe giao hàng lật ở trên đường, cá xổng mất rồi, loại chuyện ma quỷ thế này ai mà tin? Có chuyện xui xẻo như vậy sao?”
Cảnh Lê đang uống nước, nghe xong câu này đột nhiên bị sặc, ho khan dữ dội.
Gặp phải cậu, đúng là có thể có chuyện xui xẻo như vậy.
… Ta thật sự xin lỗi.
Tần Chiêu rót cho cậu một ly nước rồi đưa qua.
Cảnh Lê uống một ngụm lớn mới đơn hơn chút.
Những việc mà Phương Thiên Ứng vừa nói tương đồng với những việc mà cậu đã trải qua sau khi xuyên không. Xem ra cậu chính là cá chép ở Giang Lăng bị vận chuyển về Thanh Sơn trấn, ai ngờ cậu trời sinh mang vận xiu xẻo, xe lật giữa đường mới có cơ hội đào tẩu.
Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng khác… Thì đây cũng là một loại may mắn.
Bằng không sao cậu có thể gặp được Tần Chiêu chứ?
Phương Thiên Ứng lại nói: “Nghe nói bức tranh mọi người thấy trên cáo thị chính là bút tích của vị cao tăng kia. Nhưng mà đệ cảm thấy bá phụ của đệ bị người ta lừa rồi. Cá chép có lẽ có, nhưng chắc chắn sẽ không huyễn hoặc như vậy, chắc chắn là không ở trong tay mấy người bán cho bá phụ. Bằng không sao có thể trùng hợp vậy được?”
“Ngươi nói không đúng.” Cảnh Lê ngắt lời hắn, “Sao lại không có cá chép gấm chứ? Có câu “không có lửa làm sao có khói”, cá chép gấm chắc chắn là có, hơn nữa còn có thể giúp người ta đạt được ước nguyện.”
Ngoài mặt thì cậu đang nói chuyện với Phương Thiên Ứng, nhưng thật ra lại lén lút để ý phản ứng của Tần Chiêu.
Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn cậu, hiểu ra mọi chuyện.
Cá nhỏ ngốc nghếch vẫn đang sợ sẽ bị hắn đuổi đi.
Xem ra những gì hắn nói mấy ngày trước đã thực sự làm cậu sợ hãi.
Tần Chiêu thu lại ý cười trong mắt, gật đầu theo cậu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy chuyện cá chép gấm tồn tại không phải giả.”
Phương Thiên Ứng nhìn Tần Chiêu rồi lại nhìn Cảnh Lê, không thể tin nổi: “Sao các ngươi lại tin cái chuyện này chứ?”
“… Thôi, tin thì tin đi.” Phương Thiên Ứng thở dài, nói, “Ta cũng hy vọng thực sự có cá chép gấm, có thể mang lại cho ta chút may mắn.”
Tần Chiêu nói: “Chỉ cần có tâm.”
“Tần đại ca nói đúng.”
Bọn họ đang trò chuyện thì tiểu nhị bưng đồ ăn đến.
Phương Thiên Ứng hẳn là khách quen của nơi này, chờ tiểu nhị đem đủ các món ăn thì giới thiệu từng món một, nói: “Đây đều là những món đặc sắc của tửu lâu này. Các ngươi thử trước đi, nếu không đủ thì lại gọi thêm.”
“Đại tẩu cũng vậy, đừng khách sáo!”
Tần Chiêu: “…”
Cảnh Lê đang chuẩn bị gắp đồ ăn: “?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Đột nhiên lại có bối phận?