Cố Diệu quên chưa nói với Từ Yến Chu chuyện này. Vì không có dư nhiều phòng cho nên bây giờ hai người bọn họ đang ở chung một phòng, ngủ cùng một cái giường. Chờ xây xong nhà mới, vẫn không nên chung phòng nữa.
Từ Yến Chu cúi đầu ném cỏ khô cho thỏ ăn, trong đầu chàng một mảnh trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được điều gì, cũng không nói nên lời.
Chàng và Cố Diệu vẫn chưa bái đường, ngay cả tên trên tờ hôn thư cũng không phải của chàng và nàng ấy, chàng lấy tư cách gì để nói đây.
Cố Diệu đã cứu chàng, cứu Từ gia.
Chàng một thân bệnh tật, số mệnh ngắn ngủi, lấy tư cách đâu để làm chậm trễ nàng. Vốn dĩ Cố Diệu không hề thích chàng, về sau nàng ấy sẽ gả cho một người mà nàng thích.
Từ Yến Chu ừ một tiếng: “Ta biết rồi, ta đã đốt được mấy cân than, nhưng kích thước có hơi lớn, để ta xem có thể đốt ra loại nào tốt hơn không.”
Cố Diệu gật đầu: “Được, vậy huynh cho thỏ ăn đi, ta vào trước.”
——–
ngày thoáng một cái đã trôi qua.
Nhà mới đã hoàn thành, cũng như ý muốn của Cố Diệu mà xây thêm một vách ngăn trong phòng, trong chính phòng và nhà kề đều có giường lò, nhưng cần phải mất thời gian đốt lửa mới có thể ngủ được.
Nụ cười trên mặt Lư thị càng ngày càng nhiều hơn, có đôi khi đứng từ cửa nhà tranh nhìn sang nhà mới cũng có thể nở nụ cười. Bà ngóng trông đến ngày có thể chuyển vào nhà mới, áo ngủ uyên ương bằng gấm đỏ đã may xong, bà còn làm thêm một đôi vỏ gối màu đỏ nữa.
Từ Ấu Vi cũng làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mùa đông, bên trong nhét đầy sợi bông, cố áo gắn thêm lông thỏ trông cực kỳ ấm áp.
Hiện tại chỉ còn chờ chuyển vào nhà mới.
Cố Diệu định bụng hôm nay sẽ đi Vân Thành bán muối.
“Ta cũng đi.” Từ Yến Chu nhìn về phía Cố Diệu: “Ta muốn đến hiệu thuốc xem qua vết thương một chút.”
Thuốc còn ba toa nữa mới hết, Cố Diệu tính chờ chàng uống hết thuốc mới đi: “Từ Yến Chu…”
Từ Yến Chu ngắt lời nàng: “Để đại phu xem qua thì cái gì cũng biết rõ.”
Chàng muốn biết thân thể mình cuối cùng là như thế nào, chàng không muốn chết, cũng luyến tiếc phải chết.
Càng không muốn phải buông tay.
Suy nghĩ suốt ba ngày, cuối cùng chàng đã thông suốt, Cố Diệu là thê tử của chàng, bọn họ đã cùng giường chung gối, nàng còn từng mớm thuốc, thay thuốc cho chàng, bọn họ đã da thịt chi thân (đụng chạm da thịt).
Nói chàng lấy oán trả ơn cũng được, tóm lại chàng sẽ không buông tay.
Bái đường, hôn thư, sau này sẽ có hết.
Từ Yến Chu: Chờ đại phu khám xong, là bốc thêm thuốc hay dưỡng thương ta đều sẽ nghe lời nàng.
Cũng không cần phải nghe nàng như vậy, Từ Yến Chu tự ý thức được là tốt rồi, cho nên nàng đồng ý: “Vậy thì đi, nhưng để huynh cứ đi như vậy không ổn.”
Tuy rằng người trong thôn không biết Từ Yến Chu, nhưng ở Vân Thành khẳng định có người sẽ nhận ra.
——–
Trên đường đi, Cố Diệu nhịn không được mà nhìn trộm Từ Yến Chu.
Thân hình chàng cao gầy, nhìn xa còn nghĩ là một công tử gia ngọc thụ lâm phong, nhưng khi đến gần mới biết dung nhan xấu xí, gương mặt ngọc thụ lâm phong kia đã được cải trang ít nhiều.
Nàng nhìn trên mặt và tay chàng đều được trát than bùn, mặc dù chỉ bôi một lớp mỏng nhưng cũng như đã biến thành một người khác.
Từ Yến Chu ho khan một tiếng: “Không được cười.”
Cố Diệu mím môi: “Không cười, chúng ta đi nhanh thôi, còn phải trở về sớm.”
Nàng vẫn đến hiệu thuốc lần trước, lão đại phu đang ngồi trông coi cửa tiệm, Cố Diệu dẫn Từ Yến Chu đi vào.
“Đại phu, phu quân ta đi săn bị hồ cào bị thương nặng, tuy nhặt về được cái mạng về nhưng thân thể vẫn không khá hơn, ngài xem qua một chút.”
Lão đại phu ngẩng đầu: “Là ngươi à, chị dâu ngươi sinh chưa?”
Cố Diệu giật mình, nhớ lại nàng đã lấy chuyện này làm cớ: “Sinh sinh, mẹ tròn con vuông.”
Lão đại phu: “Vậy thì tốt.”
Lão nhìn Từ Yến Chu, vừa cao vừa gầy, hơi đen nhưng môi lại trắng bệnh, tướng mặt mang bệnh.
Lão đại phu lấy gối kê ra: “Bắt mạch trước.”
Cố Diệu có chút lo lắng, đại phu lần trước đã nói sinh tử do mệnh. Nhưng nàng đã đem Từ Yến Chu từ quỷ môn quan kéo về, nàng hy vọng lần đại phu sẽ nói Từ Yến Chu đã khỏi, về sau sẽ không cần phải lo lắng.
Lão đại phu chẩn mạch xong, nhẹ giọng nói: “Cởi quẩn áo ra, ta nhìn vết thương một chút.”
Vết thương trên ngực và vai trái đã kết vảy, nhưng nhìn qua khá dữ trợ, ngoại trừ hai nơi này, chàng còn có những vết thương ở chỗ khác.
Lão đại phu lấy tay ấn một cái, Từ Yến Chu nhăn mày lại.
Cố Diệu vội la lên: “Ngài ấn nhẹ chút!”
Từ Yến Chu: “Không đau.”
Mày đã cau lại như vậy sao có thể không đau.
Lão đại phu nói với nàng: “Vết thương đã lành, nhưng bị tổn thương sâu bên trong, khí huyết không đủ. Trước kia hẳn cũng đã bị thương nhiều lần.”
Vết thương do đao kiếm gây ra, hổ cào chỗ nào.
Cố Diệu nhìn qua người Từ Yến Chu, trông thấy trên đùi, eo, bụng đều có vết thương, nhưng đã khỏi.
Lão đại phu thoáng nhìn Cố Diệu đang suy nghĩ: “Nhìn qua cũng khá tốt rồi, không ngại hỏi phu nhân một chút, lúc trời đổ mưa chân hắn có đau, ngày tuyết rơi thân thể có chịu được không?”
Cố Diệu kinh ngạc nhìn Từ Yến Chu, ánh mắt chàng lảng tránh.
Quân y không thể so với ngự y, trên chiến chường người bị thương lại nhiều, tình hình chiến trận khẩn cấp chỉ có thể băng bó qua loa, cho nên không ít người phải bỏ mạng trên chiến trường.
Những năm qua cứ hễ trời nhiều mây đổ mưa, xương cốt liền đau nhức.
Lão đại phu lại nói: “Bên trong cơ thể hắn đã là gỗ mục rách nát, phu nhân, chuyện số mệnh vẫn nên xem nhẹ đi thôi.”
Cố Diệu không tin, đại phu lần trước cũng nói xem nhẹ chuyện sống chết, nhưng không phải bây giờ Từ Yến Chu đã tỉnh lại sao.
Coi thường chuyện sống chết là thật, nhưng Từ Yến Chu nhất định phải sống lâu trăm tuổi.
Cố Diệu: “Đa tạ ngài.”
Lão đại phu: “…Còn thuốc không? Vẫn nên bốc thuốc như lần trước đi.”
Cố Diệu: “Vẫn còn, nếu ngài có nhân sâm thì cứ giữ lại cho ta.”
Bây giờ Cố Diệu không có tiền, chờ có đủ tiền sẽ quay lại mua.
Đại phu gật đầu: “Lấy nhân sâm dưỡng cũng tốt, cố gắng dưỡng bệnh cũng có thể sống thêm mấy năm.”
Từ Yến Chu mặc lại quần áo: “Đại phu, ta bây giờ có thể làm việc không…”
“Làm việc thì được, nhưng không thể quá sức.” Lão đại phu nói: “Thế nào, một đại nam nhân còn muốn mặc kệ tất cả, chờ thê tử nuôi sao?”
Từ yến Chu cười cười: “Ngài nói rất đúng.”
Lão đại phu: “Ngươi đấy, ngược lại tốt số, cưới được thê tử tốt như vậy.”
Trong mắt Từ Yến Chu đều là ý cười.
Cố Diệu: “Không còn sớm nữa, tiền khám bệnh của ngài để trên bàn.”
Nàng vì để ra ngoài tiện hơn mới gọi Từ Yến Chu là phu quân, ở đâu mà cưới thê tử tốt chứ.
Nàng nói với Từ Yến Chu: “Còn phải mua đồ nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Hai người ra khỏi hiệu thuốc, nàng đã đến Vân Thành một lần nên trực tiếp dẫn Từ Yến Chu đến tửu lâu.
Trước cửa tửu lâu đang giăng lưới bắt chim, tiểu nhị đứng trước cửa trông thấy Cố Diệu, hai mắt liền sáng rực: “Nhị vị quan khách muôn ăn gì, trên lầu còn có nhã gian.”
Cố Diệu: “Bọn ta không ăn cơm, có thể gặp chưởng quầy nhà ngươi một chút không?”
Lúc này tiểu nhị nhớ ra đây là cô nương đến bán thỏ lần trước: “Ta nhớ ra rồi, mời vào, chưởng quầy nhà ta trông ngóng ngài mãi đấy!”
Bước vào tửu lâu, tiểu nhị vội vàng đi lên lầu gọi chưởng quầy, không bao lâu chưởng quầy đã đi xuống.
Trước tiên chưởng quầy nhìn vào gùi Cố Diệu trước: “Mong trăng mong sao mới thấy được, cô nương…Vị này là?”
Không đợi Cố Diệu mở miệng, Từ Yến Chu đã tự báo danh: “Ta là phu quân của nàng ấy.”
Nếu là phu quân thì gọi cô nương không thích hợp, chưởng quầy đổi giọng: “Lần này phu nhân mang gì tốt vậy, chúng ta vào hậu viện nói chuyện?”
Cố Diệu đi theo vào hậu viện, thả gùi xuống: “Ngài xem đi.”
Trong gùi là hai bình gốm, chưởng quầy mở nắp một bình ra, đều là hạt muối trắng tinh.”
Chưởng quầy mở nắp bình khác cũng là muối: “Hai bình này ta lấy hết.”
Hiện tại việc làm ăn trong tửu lâu bị đình trệ, theo lẽ thường không dùng được nhiều muối như vậy, nhưng chưởng quầy có tính toán khác, Vân Thành rối loạn, trữ ít muối cũng không có hại.
Cân hai hũ muối lên tổng cộng sáu đấu, chưởng quầy trả cho Cố Diệu sáu mươi văn.
Chưởng quầy vui vẻ tiễn người ra cửa, còn dặn: “Phu nhân nếu vẫn còn cũng đừng đến chỗ khác, bao nhiêu ta cũng lấy được.”
Cố Diệu gật đầu, nàng tính chuyện nàng nấu muối xong để chưởng quầy bán hộ, giá thấp hơn cũng sao, nhưng có thể bán được nhiều hơn bây giờ.
Nếu chưởng quầy là người thành thật thì có thể thử một lần, để lần sau lại nói.
Cố Diệu cất bạc vào túi tiền, hai miếng bạc nhỏ đã làm túi tiền nặng trịch.
Cố Diệu vui vẻ nói: “Phu quân, chúng ta kiếm được tiền rồi!”
Bán thêm mấy cân muối là có tiền mua thuốc cho Từ Yến Chu.
Từ Yến Chu nhận lấy gùi rồi nói: “Đại phu đã nói ta có thể làm việc, nàng đừng cản ta nữa, tiếp theo sẽ đi đâu, tiệm vải?”
Quả thực Cố Diệu muốn mua vải và bông: “Đến tiệm vải trước rồi sang tiệm tạp hóa, cuối cùng sẽ mua thịt.”
Cái gì có thể bỏ qua nhưng thịt thì không thể.
Từ Yến Chu cười cười: “Nghe nàng.”
Vải bông mười văn một thước, vải thô sáu văn, Cố Diệu mua ba mươi thước bải bông và hai bốn thước vải thô, bông mười lăm văn một cân, nàng sờ sờ túi tiền, lấy mười lăm cân bông.
Một cái chăn bông tốn bảy tám cân bông rồi, nếu không có bông đắp chăn sẽ bị lạnh. Cố Diệu mua thêm một bao vải vụn, vải vụn vẫn có chỗ dùng, có thể may túi thơm hay làm đệm giày.
Nhưng lại không có dụng cụ làm lều giữ ấm.
Một lượng bạc đã tiêu hết ba trăm văn, tiền kiếm được đã dùng hơn một nửa.
Ra khỏi tiệm vải, Cố Diệu thở dài: “Kiếm tiền thật không dễ.”
Nhưng mà tiêu hết tiền cũng phải mua đủ đồ.
Từ Yến Chu an ủi: “Bây giờ ta có thể làm việc rồi, sẽ kiếm được tiền thôi.”
Cố Diệu cười cười: “Đúng, sau này chúng ta sẽ kiếm thật nhiều tiền.”
Hai người đi đến tạp hóa, những gia vị đắt tiền sẽ không mua, nàng chỉ tiêu, ớt và một ít hoa hồi.
Cuối cùng đến tiệm thịt, Cố Diệu không dám mua hết như lần trước, nàng hỏi Từ Yến Chu: “Chúng ta mua thịt gì?”
Từ Yến Chu nghĩ đến những thứ lần trước đã mua: “Giò heo, xương sườn, ba chỉ, thêm mấy cây xương ống.”
Mỡ heo trong nhà vẫn còn, cho nên không cần phải mua mỡ lá.
Hai mắt Cố Diệu chợt phát sáng: “Phu quân, huynh xem kia có phải thịt dê không?”
Ông chủ tiệm thịt liền nói: “Phu nhân tinh mắt, thịt dê không còn nhiều, chỉ dư lại một miếng này.”
Thịt dê đắt gấp đôi thịt heo, nàng có chút do dự, nếu mua bốn cân thịt dê đổi ra được tám cân thịt heo, nhưng lâu lắm chưa được ăn thịt dê rồi, có thể ninh vừa có thể làm sủi cảo…
Cố Diệu: “Thêm luôn thịt dê đi.”
Mua thịt hết tổng cộng hơn bốn trăm văn, Cố Diệu cho thịt đã cắt vào gùi, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc đi trời vẫn còn trong xanh nhưng bây giờ đã âm u rồi.
Cố Diệu vội vàng thu dọn đồ đạc: “Chúng ta mua về thôi.”
Ra khỏi Vân Thành là một thôn trang, hai người tập trung bước nhanh, một đường không nói chuyện.
Đi hơn nửa giờ, đã đến dưới chân Ngọc Khê Sơn, có hạt mưa rơi xuống.
Cố Diệu cảm thấy thật may mắn, chỉ cần leo một đoạn núi nữa là về đến nhà, tốt hơn bị dính mưa ở giữa đường.
Trong tiếng gió, tiếng mưa và tiếng thở của hai người bỗng có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Cố Diệu còn chưa kịp phản ứng đã bị Từ Yến Chu kéo ngồi xổm xuống.
Bọn họ trốn sau một thân cây, phía trước có tảng đá lớn và bụi gai che chắn.
Tiếng vó ngựa từ xa xen lẫn với tiếng mưa, nghe không được rõ ràng.
Một cử động nhỏ Cố Diệu của không dám, nếu muốn đến Vân Thành đều phải đi qua đường này, tiếng vó ngựa dày đặc như vậy chỉ có thể là đoàn thương gia hoặc quan binh.
Bọn họ đã lưu lại Ngọc Khê Sơn được nửa tháng, tính ra cũng đến thời điểm Lưu Vĩ Trạm đến đây.
Cố Diệu hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm con đường lầy lội qua khe hở bụi cây.
Mưa càng ngày càng lớn, trong hố đã tích không ít nước, tầm mắt Cố Diệu có chút mơ hồ, quần áo đều đã ướt hết.
Nàng nhìn sang Từ Yến Chu, chàng cũng không khá hơn nàng bao nhiêu.
Than bùn trên người chàng đều bị nước mưa cuốn trôi hết, lộ ra gương mặt tái nhợt, màu môi cũng trắng hơn. Cố Diệu nhớ tới lời lão đại phu đã nói, trời chuyển mưa xương cốt Từ Yến Chu sẽ rất đau, bây giờ chàng chắc chắn sẽ bị lạnh.
Không gian phía sau bụi cây nhỏ hẹp, Cố Diệu cẩn thận dịch người lại, mở hai tay ra ôm lấy Từ Yến Chu, tận lực che mưa cho chàng.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tiếng mưa đập vào nhánh cây, một đám khoái mã từ phía sau Cố Diệu đi qua, đạp lên vũng bùn bắn nước tung tóe, không gian cuối cùng cũng trả lại sự yên tĩnh.
Từ Yến Chu nhìn Cố Diệu, một cô nương như nàng lại giúp chàng che mưa, rõ ràng nàng đã bị ướt hết. Gương mặt nàng trắng nõn, cánh môi đỏ mọng, nước mưa trên mặt chảy xuống đọng trên khóe mi như hạt thủy châu.
Cố Diệu không biết bọn họ đã đi xa chưa nên không dám cử động. Cứ như vậy đợi nửa ngày, Từ Yến Chu đột nhiên rướn người hôn lên mắt nàng. Cố Diệu theo bản năng nhắm mắt lại, giọt nước mưa trên mi mắt đọng lại trên môi chàng.
Cố Diệu ngẩn người: “…Từ Yến Chu, huynh có bị ngốc không, bọn họ đi rồi, chũng ta cũng mau về thôi.”
Từ Yến Chu vịn vào thân cây đứng lên, nhân tiện kéo nàng dậy: “Ta không ngốc.”
Chàng chỉ nghĩ muốn hôn một cái.
Từ Yến Chu nắm nay Cố Diệu đi lên núi, đường lên núi trơn trượt, chàng đi ở phía trước, gắt gao nắm chặt tay Cố Diệu.
Cuối cùng cũng leo đến giữa sườn núi, có thể xem như về đến nhà, hai người đi vào căn nhà cỏ tranh chợt thấy bên trong trống rỗng, trên mặt đất, phòng trong phòng ngoài đều là nước.
Tại sao căn nhà nhỏ lại bị dột mưa thành thế này?
Từ Ấu Vi đội mưa chạy lại đây: “Đại ca, tẩu tử! Trong nhà bị dột mưa quá lớn, bọn muội đã chuyển đồ qua nhà mới rồi, hai người nhanh qua đó đi.”
Chuyển nhà là một việc lớn cần phải chọn ngày tốt, nên Lư thị vốn chưa có ý định chuyển, nhưng trời đột ngột đổ mưa càng ngày càng lớn, tất cả nồi bát hay soong chậu đều mang ra hứng nước nhưng vẫn không xuể, có quá nhiều chỗ bị dột mưa.
Lo sợ chiếc chăn bông mới làm cho Cố Diệu và những người khác bị ướt, bà đã ôm chăn sang nhà mới. Sau đó lại chuyển hết quẩn áo, đệm bông và các loại ngũ cốc dễ bị ẩm sang.
Giường gỗ để bị ướt cũng không được, có thêm hai người Tiệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn nên đồ đạc nhanh chóng được chuyển xong, nhìn lại nhà cỏ tranh tràn đầy nước mưa, đến cả chỗ đặt chân cũng không có.
Cho nên cứ như vậy mà chuyển nhà.
Nhà mới rộng rãi thoải mái, một giọt nước mưa cũng không lọt vào, Cố Diệu xoa xoa hai tay đẩy Từ Yến Chu vào phòng: “Huynh vào thay quần áo trước đi.”
Từ Yến Chu lại nói: “Nàng trước đi, nàng thay xong ta sẽ thay.”
Lư thị nấu nước nóng: “Còn không mau đi vào, đứng ở đó làm gì!”
Trong nhà không có đường đó, trong nồi đất đều là nước gừng.
Cố Diệu đẩy Từ Yến Chu đi vào, tây phòng được chia làm hai gian, mỗi người một gian có thể thay quần áo cùng lúc.
Cởi quần áo ướt ra đổi sang bộ khác khô ráo, Cố Diệu lau tóc gõ cửa: “Từ Yến Chu, huynh xong chưa?”
Bên trong không có tiếng động, Cố Diệu gọi lại lần nữa: “Từ Yến Chu?”
Vẫn không có động tĩnh, nàng trực tiếp đẩy cửa ra, trông thấy Từ Yến Chu đang ngồi trên giường, quần áo cũng chưa thay: “Huynh làm sao vậy?”
Từ Yến Chu lắc đầu với nàng: “Ta không sao.”
Cố Diệu sờ lên trán chàng, không nóng, nhưng tay rất lạnh: “Thế này còn nói không sao, huynh mau thay quần áo đi.”
Từ Yến Chu: “Nàng ra ngoài trước, một lát ta sẽ thay.”
Cố Diệu bắt đầu nghĩ ngợi lung tung: “Có phải vết thương nứt ra không? Huynh để ta xem?”
Từ Yến Chu nắm lấy tay Cố Diệu: “Thật sự không sao, nàng ra ngoài trước đi, một lát ta sẽ thay xong.”
Cố Diệu thật sự lo lắng.
Nàng đưa tay kéo thắt lưng của Từ Yến Chu: “Mau cởi ra đi, có lẽ huynh bị cảm lạnh rồi, lau trước đã.”
Từ Yến Chu thở dài, chàng lau khô người thay một bộ quần áo khác: “Thật sự không sao, nàng đừng lo.”
Cố Diệu: “Có phải đau chân rồi không? Mẫu thân nấu xong nước gừng rồi, ta bưng vào cho huynh.”
Cố Diệu vừa chạy đi, Từ Yến Chu liền cau chặt mày.
Vết thương cũ năm xưa tái phát, chỉ cần trời mưa một chút đã đau không chịu nổi. Trước kia bị đau chàng cũng không cảm thấy gì, có lẽ vì những ngày này trôi qua khá ngọt ngào nên hiện tại mới ăn khổ.
Cố Diệu bưng bát nước gừng tiến vào, còn lén bỏ một giọt linh tuyền: “Uống đi.”
Từ Yến Chu gật đầu: “Nàng cũng uống một bát đi.”
Cố Diệu ra ngoài uống nước gừng, Lư thị tiến lại sờ sờ tay nàng, lại sờ trán nàng.
Cố Diệu: “Mẫu thân, con không sao.”
Lư thị nói: “Ừm, không có gì thì tốt, nữ nhân trúng mưa không tốt, uống nhiều canh gừng một chút.”
Cố Diệu uống xong canh gừng, bên trong không có đường cũng không có mật ong, vị cay nồng: “Con uống xong rồi, vào xem Yến Chu một chút.”
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Từ Yến Chu cũng uống xong xanh gừng đang tựa người vào giường, nhìn Cố Diệu thật sâu.
Cố Diệu: “Ta cầm chén ra ngoài.”
Từ Yến Chu giữ chặt tay nàng lại: “Ở với ta một lát.”
——-
Tác giá có lời muốn nói: Hôm nay số lượng chữ hơi nhiều!
Hết chương!
Hôn một cái, cúi chào.