Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở Vân Thành có tổng cộng có hai cửa tiệm bán đồ trang sức, tiệm này làm ăn tốt nhất, hơn nữa các loại trang sức cũng tinh mỹ nhất. Bàn trong tiệm được trải bằng vải nhung mềm mại, trên đó bày những chiếc trâm cài tinh xảo, có loại làm bằng bạc, có loại bằng đồng cũng có cả trâm bằng gỗ.
Từ Yến Chu quan sát một hồi không có nhiều hứng thú lắm, chàng gọi chưởng quầy lấy trâm bằng vàng ra. Vốn loại trang sức thông thường bày bên ngoài sẽ không sợ bị phủ bụi bằng trang sức quý trọng như vàng và ngọc, hơn nữa rất ít người mua loại này, cho nên vẫn luôn bọc kỹ cất cẩn thận bên trong.
Chưởng quầy vội vàng lấy trâm vàng ra, làm ăn cái tốt nhất chính là không được nhìn mặt mà bắt hình dong. Đừng thấy ba người này ăn mặc bình thường, biết đâu lại mua được đồ tốt.
Đều là các loại trâm cài hoa lệ, đầu trâm chạm rỗng điêu khắc hoa hải đường, một loại thì tua rua rũ xuống, một loại thì được khảm bảo thạch nhỏ, vừa đại khí vừa đẹp mắt. Còn có vòng tay vàng khắc hoa văn tường vân, mười phần quý khí.
Từ Yến Chu vừa lòng cây trâm khắc hoa hải đường nhất, chàng cầm lên ngắm nghía một hồi, sau đó cau mày hỏi: “Tại sao trâm hoa hải đường này lại rỗng?”
Cầm trên tay rất nhẹ.
Chưởng quầy giật mình, cái này bảo hắn phải trả lời thế nào. Các cô nương mua trang sức chú trọng đẹp mắt và lộng lẫy, cũng đâu quan tâm có bao nhiêu cân lượng. Nếu làm quá lớn khi cài lên sẽ rất rườm rà, đồ vật cài đầu tốt nhất nên trạm rỗng khắc hoa đẹp mắt, nào có thể như đúc vàng mà đúc đầy ruột trâm.
Chưởng quầy giải thích: “Trâm vàng này nặng ba lượng, tính giá bốn mươi lượng bạc một cây.”
Bọn họ làm ăn buôn bán đàng hoàng, không hề hét giá kiếm tiền đâu nhé.
Từ Yến Chu vẫn cảm thấy nhẹ, vòng tay xem ra nặng hơn một chút, nhìn cũng vừa mắt hơn. Bất quá, chàng còn nhìn thấy một cặp vòng ngọc, cân lượng tuy không tốt lắm nhưng rất dễ nhìn. Từ Yến Chu nhớ tới thời điểm vẫn còn trong phủ đại tướng quân, Lư thị có đeo trên cổ tay một cặp vòng ngọc.
Chàng hỏi trưởng quầy: “Vòng ngọc này bán thế nào?”
Chưởng quầy đáp: “Vòng vàng nặng tám lượng giá một trăm lượng bạc, đôi vòng ngọc cũng một trăm lượng. Tuy rằng không đầy đặn lắm nhưng ôn nhuận tinh tế, người nuôi ngọc, ngọc nuôi người…”
Lưu Vĩ Trạm mắt thấy Từ Yến Chu có ý định mua vòng ngọc, vội vàng nói: “Mua ngọc làm cái gì, chẳng hay rơi xuống đất liền vỡ tan tành, mua vàng đi, đến lúc không thích nữa còn có thể đem đi nung chảy.”
Từ Yến Chu cảm thấy Lưu Vĩ Trạm nói có lý cho nên muốn xem vòng vàng, dù sao vòng ngọc cũng không phải loại tốt nhất. Từ Yến Chu lại nhìn sang phía trâm cài, vẫn không hài lòng: “Không còn cái nào nặng hơn, to hơn sao?”
Chưởng quầy: “Nếu ngài muốn loại to thì ra ngoài đi thẳng, cách đây ba con phố có một tiệm bán vàng bạc, mười một lượng bạc đã đổi được hai thỏi vàng, vừa to vừa nặng.”
“Những cái khác chưa nói nhưng đồ trang sức trong tiệm nhà ta có tiếng tinh mỹ, khách quan còn gì chưa hài lòng?” Chưởng quầy nhìn ba người này một chút rồi nói: “Chỗ ta còn có khuyên tai vàng rất tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, rất…”
Mua nhanh nhanh rồi đi giùm hắn, hầu hạ không nổi mấy đại gia hỏa này.
Từ Yến Chu: “…Vậy lấy chiếc này đi, khuyên tai vàng mang ra đây nhìn một chút.”
Sở Hoài cũng chọn giống Từ Yến Chu, trâm cài đầu khảm hoa mai, thêm một cặp vòng tay vàng, hai trâm cài tóc và ba đôi khuyên tai vàng. Mua đồ xong tổng cộng hết hai trăm mười lượng bạc.
Chưởng quầy thu bạc, đột nhiên nói: “Còn có cả quyên hoa, khách quan muốn mua không?”
Những bông hoa màu hồng nhạt bằng vải nhung, nhụy hoa khảm ngọc, một đóa cũng không đắt chỉ có hai lượng bạc.
Từ Yến Chu thấy còn tiền nên mua sáu bông, dù sao chàng nhìn thấy rất vừa mắt.
Dư lại mười lượng bạc, Lưu Vĩ Trạm xoa tay: “Chúng ta không đi mua thịt sao?”
Từ Yến Chu quyết định: “Đi.”
Ba người đến tiệm thịt mua hai mươi cân thịt heo, hai mươi cân xương sườn, bốn cái giò heo và mấy cây xương ống to. Hai mắt Lưu Vĩ Trạm sáng rực lên, hắn tính rồi nhé, trên người Từ Yến Chu chắc chắn còn chín lượng bạc nữa.
Mua thịt không đắt bằng mua trang sức, để số tiền đó lại còn mua được rất nhiều thịt.
Lưu Vĩ Trạm truyền thụ kinh nghiệm ít tiền đến đáng thương của hắn: “Ngươi đem tiền giấu đi, trên người nam nhân không thể không có tiền.”
Từ Yến Chu lành lạnh liếc hắn: “Làm sao, ngươi cũng muốn tiền?”
Lưu Vĩ Trạm á khẩu không trả lời được, hắn không xứng có tiền, Từ Yến chu cũng không xứng! Trên người nam nhân không được có tiền, nửa lượng cũng không được.
Lưu Vĩ Trạm nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống, chờ đó, chờ hắn bắt được tận tay Từ Yến Chu giấu tiền riêng, nhất định sẽ nói cho Cố Diệu đầu tiên.
Trở lại Ngọc Khê Sơn, Từ Yến Chu đưa trang sức cho nữ nhân trong nhà xem. Cái cho Lư thị chiếc vòng vàng nặng nhất, bà cảm động đến nỗi lệ nóng quanh tròng.
Trước kia không phải Từ Yến Chu chưa từng tặng quà, hằng năm đến sinh nhật chàng đều chuẩn bị lễ vật, nhưng lần này không giống. Chưa đề cập đến chuyện có thích hay không, chỉ nói đến phần tâm ý này cũng khiến bà phải cảm động.
Lư thị nâng vòng vàng lên ngắm nhìn, hốc mắt ửng đỏ: “Ta đây nhận, nhưng đeo vào lúc làm việc sẽ không tiện, cất trước.”
Cố Diệu được tặng chiếc trâm cài khảm hoa hải đường, đầu trâm trạm rỗng khắc vài bông hoa, một trong số đó còn ở dạng nụ, tất cả hội tụ thành một khóm hoa tinh mỹ. Hai mắt Cố Diệu trừng lớn, cái này có phải hơi nhiều hoa rồi không.
Cây trâm hoa mai cũng vậy, Từ Ấu Vi rất cảm động, nàng vốn rất thích hoa mai lại còn lớn như vậy, nàng chưa từng gặp qua hoa mai vàng bao giờ nha.
So ra thì sáu bông quyên hoa bằng nhung là đẹp nhất.
Cố Diệu cất cây trâm của mình vào một hộp gỗ: “Đúng vậy, trước tiên cứ cất vào đã, lúc làm việc không tiện đeo.”
Chẳng may mất đi sẽ rất đau lòng.
Từ Ấu Vi cũng đem của mình cất: “Ngày thường cài quyên hoa đi, rất dễ nhìn, đa tạ huynh trưởng.”
Từ Yến Chu ngại ngùng gật đầu: “Đeo khuyên tai đi, cái này không lo bị mất.”
Khuyên tai vàng được trạm khắc theo hình hoa đinh hương, rất đáng yêu, Cố Diệu mỉm cười: “Ừm, cái này có thể đeo được.”
Hầu hết các trang sức bằng vàng đều hợp hơn với nữ nhân lớn tuổi, mặc dù còn có những thứ khác đẹp hơn, nhưng họ vẫn thích màu vàng.
Cố Diệu về phòng thử cây trâm một chút, búi lại mái tóc cài trâm hoa hải đường khiến dung mạo càng thêm thanh tú.
Từ Yến Chu không khỏi nhìn chằm chằm, tán dương: “Rất đẹp.”
Cố Diệu cũng thấy đẹp, trâm bằng hoa hải đường càng đẹp hơn. Từ Yến Chu nhìn thêm vài lần nữa mới không tình nguyện dời mắt đi.
Gương trong nhà không được sáng, chỉ có thể miễn cưỡng soi được một chút, Cố Diệu ngắm nghía một lúc lại tháo ra thay bằng trâm gỗ, đem trâm vàng cất vào trong cùng tủ giường.
Từ Yến Chu nói: “Nàng cài đi, mất lại mua cái khác.”
Cố Diệu: “Cái này có thể tùy tiện mua sao, mất đi tiếc lắm.”
Từ Yến Chu thấp giọng thì thầm: “Tương lai sẽ có nhiều hơn.”
Chàng lấy ra số tiền còn dư, giải thích chân tướng: “Đây là kim bài tìm thấy được.”
“Mấy tên bị nhốt lại trong ngục tối, không tra hỏi được gì.” Từ Yến Chu lấy hết tiền trên người ra, túi tiền lập tức trống rỗng không còn lại gì.
Cố Diểu chỉ thu tấm kim bài, đẩy bạc trở lại: “Huynh cầm đi, trên người có tiền cũng dễ làm việc.”
Từ Yến Chu lắc đầu: “Không cần, nàng giữ đi.”
Chàng có thể đi bắt tặc, bắt hết trong Vân Thành sẽ chuyển sang nơi khác, không thiếu tiền. Người một nhà chẳng phân biệt ta người, Cố Diệu cũng không kì kèo mà thu tiền: “Vậy lúc cần dùng tiền huynh cứ lấy trong ngăn tủ nhé.”
Chìa khóa tủ giường lò Từ Yến Chu cũng giữ một chiếc, Cố Diệu cất tiền chưa bao giờ giấu từ Yến Chu bao giờ, trong nhà có những gì chàng đều biết rõ.
Nàng thật sự rất vui, tuy rằng ngày thường không thể mang nhưng chỉ cần ngắm những đồ vật kim quang lấp lánh như vậy thôi, nàng cũng đã vui vẻ.
Nàng không tiếc lời: “Từ Yến Chu, cám ơn huynh.”
Thứ Từ Yến Chu mua đẹp nhất là khuyên tai, vành tai Cố Diệu nhỏ nhắn khéo kéo, đeo vào càng thêm xinh đẹp. Nàng phát hiện Từ Yến Chu đang nhìn tai mình chằm chằm, bèn gọi: “Từ Yến Chu…”
Chàng đột nhiên nắm chặt tay Cố Diệu, vươn người qua hôn lên vành tai nàng.
Lúc này Từ Yến Chu mới lên tiếng: “…Nàng không cần nói cám ơn ta, nàng muốn cái gì ta cũng sẽ mua cho nàng, ta sẽ không giấu tiền riêng trong người.”
Đây là chuyện vốn phải làm, nhưng cảm ơn cũng không cần phải cảm ơn theo cách này mà. Cố Diệu cảm thấy vành tai hơi nóng lên, bất quá còn nói cảm ơn nữa thì thật khách sáo, vậy thì sau này nàng không nói nữa.
Đồ vật cất xong, bọn họ không thể cứ ở trong nhà mãi, Cố Diệu liền đổ đậu đã ngâm ra vào chậu khác, bê đến chỗ cối xay. Muốn có đậu hũ đi bán cần phải làm ra loại đậu dễ nhìn một chút, Cố Diệu đã sang nhà thợ một đặt làm một cái khuôn ép đậu hũ mới. Dài rộng hai thước, cao bằng nửa bàn tay, lúc hoàn thành thì cắt đậu thành những khúc nhỏ.
Hiện tại các hộ đều có hạt đậu, Cố Diệu tính toán làm thật tốt thì hướng dẫn bọn họ cách làm, sau đó trực tiếp bán cho quán rượu.
Lần trước làm xong bị nát, nàng nghĩ có thể do đổ quá nhiều nước, lần này rút kinh nghiệm cho lượng nước vừa đủ, đậu hoa nổi lên không bị quá nhũn, lúc ép ra miếng đậu chắc hơn hẳn.
Lưu Vĩ Trạm vẫn ngóng trông được ăn một bữa thịt lớn, gặm khúc xương to, hắn khoa chân múa tay hỏi liên tục: “Tối nay ăn gì vậy?”
Đậu hũ làm được rất nhiều, trước đó nàng đã làm cho mỗi người một chén tào phớ lớn, thêm chút dầu cay thành một chén đậu hũ sốt tương.
Nàng mặc định đó là bữa tối.
Thịt để lại cũng không hỏng nên chưa cần ăn vội, buổi tối đem đậu hũ giữ lại ngày mai làm món thịt heo hầm đậu hũ và dưa chua.
Nàng thắc mắc: “Không phải vừa mới ăn rồi sao?”
Lưu Vĩ Trạm còn cho rằng buổi tối sẽ có thịt, cho nên lúc uống tào phớ sốt tương chỉ lưng bụng. Hắn cũng không thể xin thêm bát nữa, dứt khoát hỏi: “Ngày mai ăn gì?”
Tốt nhất là hầm chỗ thịt vừa mua đi.
Trong nhà chưa bao giờ tiết kiệm tiền ăn thịt, tuy rằng không cho bọn họ ăn no nhưng các món ngon đều được nếm qua, bây giờ Lưu Vĩ Trạm hễ nhìn thấy thịt là không thể nhấc chân đi.
Kỳ thực Cố Diệu cảm thấy nàng rất may mắn khi xuyên đến thế giới này. Sống lại một đời, gặp được người tốt như Lư thị và những người khác, có tiền sẽ sẵn sàng bỏ ra để mua thịt về ăn, mặc dù bọn họ chưa thể quen thuộc với cuộc sống hiện tại lắm nhưng vẫn cố gắng thích ứng rất tốt, đã không còn lưu luyến cuộc sống đủ đầy trong quá khứ.
Lưu Vĩ Trạm cũng vậy, trước kia một hai muốn chạy nhưng hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện hôm nay ăn gì.
Cố Diệu nói: “Không phải đã mua thịt rồi sao, ngày mai ăn.”
Lúc này Lưu Vĩ Trạm mới yên tâm, nhỏ giọng nói: “Ta nói cho ngươi chuyện này, đại tướng quân hắn…”
“Từ Yến Chu?”
“Đại tướng quân hắn vụng trộm tàng tư tiền riêng đó, ai nha, nam nhân thế nhưng lại giấu riêng, cái này thực không tốt, trên người nam nhân nửa đồng tiền cũng không nên có nha.”
Lưu Vĩ Trạm không đoán được Từ Yến Chu đã nộp tiền ra chưa, nếu chưa, trên người hắn không có tiền, Từ Yến Chu cũng không thể có.
Cố Diệu: “Ý ngươi là mua thịt xong còn dư lại chín lượng bạc kia hả? Hắn cho ta hết rồi.”
Lưu Vĩ Trạm: “…Cho rồi thì được, rất tốt.”
Cố Diệu cười cười, nàng cắt đậu hũ thành từng miếng nhỏ, đậy nắm chậu lại bảo Lưu Vĩ Trạm bê ra ngoài.
Trong cái thời tiết này, chỉ cần qua một đêm đậu hũ có thể được ướp lạnh khá tốt. Cố Diệu rất muốn hỏi Triệu chưởng quỹ có mua đậu hũ đông lạnh hay không, loại đậu này không chỉ ăn ngon còn dễ vận chuyển đến Vân Thành, đến lúc đó mỗi thứ mang đi một ít để ông ta lựa chọn vậy.
Ngày hôm sau, Cố Diệu tỉnh lại lập tức ra ngoài thăm thớm đậu hủ, nàng phát hiện đậu đã đông lại chuyển sang màu vàng nhạt, mặt trên phủ một tầng băng mỏng.
Nàng đậy nắp lại rồi đi vào phòng, gặp Từ Yến Chu đang đi ra, chàng vén mành lên hỏi: “Đông lạnh chưa?”
Cố Diệu gật đầu: “Cũng tạm rồi.” Nếu không phải vì quá lạnh nàng còn muốn nếm thử một miếng.
Từ Yến Chu: “Nàng về nằm thêm đi, ta đi nấu nước nóng, chăn vẫn còn ấm đấy.”
Cố Diệu khẽ gật đầu, bọn họ ngủ sớm nên bây giờ cũng không còn buồn ngủ, nhưng nàng vẫn quay lại nằm thêm một lúc, trong chăn ấm áp, giường lò cũng vẫn rất nóng. Chỉ một lát Cố Diệu lại bắt đầu buồn ngủ, chưa kịp nhắm mắt bỗng dưng góc chăn bên cạnh bị vén lên, nàng mở to mắt ra nhìn Từ Yến Chu mặc nguyên áo khoác dịch từng chút chui vào chăn.
Cố Diệu trở mình, Từ Yến Chu thuận thế nằm xuống rất quy củ. Buổi sáng thức dậy đi ra ngoài một lát đã tỉnh táo, không phải Từ Yến Chu buồn ngủ mà chỉ muốn nằm với Cố Diệu một lát mà thôi.
Lão đại phu nói không sai, có ảnh hưởng hay không tự mình chàng biết.
Không ảnh hưởng.
Cố Diệu lập tức hết buồn ngủ, nàng thử gọi: “Từ Yến Chu.”
Tim Từ Yến Chu nhảy lên một cái: “Hửm?”
“Không có gì, chỉ muốn gọi huynh một tiếng thôi.” Cố Diệu chui tọt vào chăn bông, sau đó vươn tay kéo chàng: “Hay là dậy đi.”
Từ Yến Chu ho khan: “Vậy nàng dậy đi, ta nằm một lát.”
Cố Diệu nói dậy liền dậy, nàng chui ra khỏi chăn vội vàng mặc quần áo đàng hoàng. Từ Yến Chu cố gắng bình tĩnh lại, đứng dậy gấp chăn bông.
Một buổi sáng, cần đẩy cối xay thì đẩy, cần đốt than thì đi đốt than, đến giữa trưa trong phòng bếp nhà Từ gia bắt đầu bay ra từng đợt mùi thịt câu người. Hương thơm của thịt quyện với vị chua thoang thoảng, ngửi một cái đã không nhịn được phải nuốt nước miếng.
Từ Yến Chu bỏ than vào sọt rồi nói: “Đến giờ cơm rồi, về đi.”
Sở Hoài ở lại đến cuối dọn xong mọi thứ mới cùng Từ Yến Chu đi về.
Lưu Vĩ Trạm cất vội đồ đạc rồi bê bát chạy đến Từ gia. Trên ống khói đang tỏa ra ngọn khói xanh bạc cùng mùi thơm câu người ra ngoài. Hắn xếp hàng ở phía sau, ngửi mùi hương cũng có thể đoán được đang nấu gì, thịt ba chỉ, dưa chua và đậu phụ đông.
Đoán đoán một lúc thì nhìn thấy Sở Hoài và Từ Yến Chu đi vào nhà, nhưng không thấy đi ra.
Lưu Vĩ Trạm: “???”
Trước kia Sở Hoài đều đợi đến cuối cùng mới đến nhận cơm, cho nên Từ Ấu Vi ấn cho hắn đặc biệt nhiều.
Đã đến lượt Lưu Vĩ Trạm lấy cơm, Từ Ấu vi cũng múc cho hắn rất nhiều. Thịt là Từ Yến Chu mua về, nhưng Lưu Vĩ Trạm có công dẫn người đi điều tra bắt người, nếu không có hắn sẽ không có nhiều thịt để ăn như vậy.
Đồ ăn cho cơm trưa là thịt hầm thập cẩm, có sườn heo, thịt ba chỉ, dưa chua và đậu phụ đông, còn có ít mì và củ khoai tây cắt khúc. Từ Ấu Vi lại rưới một thìa nước thịt lên cơm, hôm nay phát cơm tương đối nhiều, đồ ăn cũng rất hậu. Lưu Vĩ Trạm cúi đầu nhìn vào bát cơm, lại thoáng liếc qua cánh cửa, Sở Hoài vẫn chưa đi ra.
Có câu nói thế này, không lo góa bụa mà lo không đồng đều, Sở Hoài được vào nhà ăn còn hắn thì sao?
Trích dẫn trong Khổng Tử, có nghĩa là dù kiếm được ít hơn người khác, dù cuộc sống khó khăn, nhưng chỉ cần những người xung quanh đều như nhau, họ sẽ được cân bằng về mặt tâm lý.
Từ Ấu Vi: “Lưu tướng quân?”
Lưu Vĩ Trạm thở dài, hắn vẫn như bình thường ăn uống ngon lành.
Sở Hoài về cùng Từ Yến Chu, hắn xách sọt than đặt xuống bên cạnh bếp lò. Cố Diệu thuận miệng để lại một câu: “Ăn chung đi.”
Sở Hoài không đi ra nữa, hắn không dám tỏ ra khách khí với Cố Diệu: “Được, để ta giúp bê thức ăn.”
Lư thị không khỏi nhìn hắn nhiều hơn, Sở Hoài này cần cù chịu khó, bình thường làm việc cũng không cần người khác phải nhắc nhở, tuy rằng ngày đó bắt Từ Ấu Vi đi nhưng sau đó đã đem người trở về nguyên vẹn. Từ Ấu Vi đã kể hết mọi chuyện, nếu nàng không đem người về chắc chắn Sở Hoài sẽ đi. Để hắn ở lại, hơn nữa còn viết thư cho Hoàng thượng, chỉ cần có bức thư này bọn họ có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa.
Trong chuyện này, Lư thị rất cảm kích Sở Hoài. Nhưng đối với những thứ khác, là một mẫu thân đương nhiên bà hy vọng nữ nhi mình sẽ sống tốt, không cần nói đến cái khác, Sở Hoài chỉ cần bằng ba phần Cố Diệu bà sẽ không có ý kiến gì.
Lư thị dọn xong bát đũa rồi nói: “Gọi mọi người vào ăn cơm thôi.”
Không bao lâu, Từ Ấu Vi ở bên ngoài đi vào, không thấy Sở Hoài đến nhận cơm nàng đã đoán được hắn ở bên trong, nàng liền cười với hắn một cái.
Mỹ nhân nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, Sở Hoài không dám nhìn nhiều.
Sau bữa này Sở Hoài lại tiếp tục ăn cùng bọn Lưu Vĩ Trạm.
Lưu Vĩ Trạm bưng bát, âm u thở dài: “Ai, ngươi nói xem ngươi vào đó làm cái gì, chẳng phải rồi cũng ra đây sao?”
—–
Tác giả có lời muốn nói.
Chưởng quầy: Muốn lớn thì đến tiệm vàng bạc ấy, đến tiệm bọn ta làm gì?
Sở Hoài: Quên đi, vẫn là không dám.
——-
Trâm cài hoa hải đường thời nhà Thanh
Trâm cài hoa mai
Hoa tai đinh hương
Quyên hoa