Editor: Gà
Phàm là những khi mở đầu thế này, chắc chắn có chuyện muốn nói.
Lưu Vĩ Trạm dự định tháo giáp quy điền, Từ Yến Chu sẽ lên làm hoàng đế, nếu hắn muốn về sau được sống yên ổn ở Vân Châu, Từ Yến Chu nói gì hắn phải nghe cái đó.
Lưu Vĩ Trạm nhấp miệng hỏi: “Đại tướng quân tìm ta có chuyện gì?”
Lại nghe Từ Yến Chu đáp: “Không phải ta, phu nhân tìm ngươi.”
Hiện tại công việc trong triều đình bận rộn, có rất nhiều việc Từ Yến Chu không để ý tới, trong đó bao gồm cả đám người Lưu Vĩ Trạm nên đi đâu.
Lưu Vĩ Trạm, hai mươi người Chu Tước Vệ và hơn hai ngàn tinh binh mang về Thịnh Kinh vẫn chưa kịp thu xếp.
Bọn họ đã lập chiến công, đương nhiên phải được ca ngợi.
Vốn dĩ chàng muốn cho Lưu Vĩ Trạm trấn thủ Vân Châu, nhưng dường như Cố Diệu đã có chủ đích khác.
Lưu Vĩ Trạm: “…”
Chắc hẳn Cố Diệu tìm hắn đòi lấy lại đàn heo, đã nuôi vài tháng nếu nói có tình cảm thì thật sự không phải, nhưng nói có luyến tiếc hay không thì hắn thật không nỡ chút nào.
Bầy heo ở hai tòa thành Túc Châu và Vân Thành nay đã gần cân, tổng cộng có con và hơn bé heo được sinh ra, gà thì nhiều hơn một chút, khoảng chỉ và có hơn chỉ gà con.
Đàn vịt và ngỗng không phải do hắn quản nên hắn không biết có bao nhiêu.
Đến mùa đông heo béo hơn hai trăm cân, lúc bán ra phải thu được mấy ngàn lượng bạc.
Lưu Vĩ Trạm cũng tính là một người đã từng nhìn thấy cảnh tượng lớn, phủ thủ thành Lĩnh Nam và Vĩnh Thân Vương phủ là hai núi vàng núi bạc, mấy ngàn lượng này tuy không nhiều nhưng đều do chính mình chứng kiến nó sinh sôi nảy nở.
Ban đầu cắt rau, nấu cám heo, sau này theo quân nhưng vẫn thường xuyên quay về quan sát, dặn dò bọn họ dọn dẹp chuồng heo sạch sẽ, rắc bột vôi và dội nước ngải cứu định kỳ…
Lưu Vĩ Trạm quay đầu đến tướng quân phủ, quên luôn nói việc từ quan với Từ Yến Chu.
Cố Diệu đang viết chữ, thấy Lưu Vĩ Trạm đến lập tức buông bút xuống: “Lưu tướng quân, ngồi đi.”
Lưu Vĩ Trạm tùy tiện ngồi xuống, kỳ thật khi nói rời đi việc hắn luyến tiếc nhất không phải là đàn gà và bầy heo, mà là những món ngon Cố Diệu làm.
Cố Diệu nấu cơm có hương vị của gia đình, một đám người quây quần cùng nhau ăn uống vô cùng ấm áp.
Thật tiếc vì sau này không còn được ăn nữa.
Hắn thở dài nói: “Phu nhân tìm ta có việc gì, cứ nói thẳng đi.”
Cố Diệu cũng không dông dài, nàng lấy ra một tráp bằng gỗ: “Lưu tướng quân, đây là ngân phiếu ba ngàn lượng.”
Ngày trước trấn lột của Lưu Vĩ Trạm đã dùng mất một ít, bây giờ có tiền rồi nên trả lại.
Nàng nói: “Trước kia thật sự bất đắc dĩ mới làm vậy, Lưu tướng quân chớ trách.”
Lưu Vĩ Trạm không phải kiểu người khách khí, hắn cũng biết Cố Diệu không làm bộ làm tịch với hắn: “Chẳng phải hai ngàn năm trăm lượng sao?”
Cố Diệu giải thích: “Gửi trong ngân hàng tư nhân cũng phải có lợi tức chứ.”
“Vậy ta nhận.” Lưu Vĩ Trạm xoa xoa tay, “Phu nhân, ta vốn ăn nói vụng về sẽ không nói được những lời hay ho, nhưng mà tướng quân và phu nhân đối tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng.”
Hắn thở dài, cất tráp gỗ vào ngực: “Tương lai phu nhân có việc cần dùng Lưu mỗ thì cứ đến tìm, chỉ cần nói một câu, dù phải lên núi đao xuống biến lửa ta cũng không chối từ!”
Cố Diệu nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng nói với hắn: “Không cần lên núi đao xuống biển lửa.”
Lưu Vĩ Trạm: “?”
Cố Diệu lại nói: “Quả thật có chuyện muốn nhờ Lưu tướng quân giúp đỡ.”
Hô hấp Lưu Vĩ Trạm bị kiềm hãm, thật sự muốn ném trả lại ba ngàn lượng vừa rồi, hiềm nỗi hắn không làm được.
Ba ngàn lượng tiền cưới vợ của hắn, có thể mua hơn hai ngàn con heo đó!
“Bây giờ là thời điểm cần người, vốn dĩ tướng quân đã sớm định chức vị cho Lưu tướng quân, phong làm Uy Vũ đại tướng quân, trấn thủ Tây Bắc.” Cố Diệu đẩy đĩa điểm tâm về phía Lưu Vĩ Trạm.
Hắn nhịn không được cầm lấy một khối, nhét vào miệng.
Cố Diệu tiếp tục nói: “Tuy rằng ta không thể cấp quan to chức lớn, nhưng cuộc sống ổn định hơn việc canh giữ biên cương.”
Chặng đường từ Vân Thành đến Thịnh Kinh, không chỉ gặp kẻ có tiền mà còn chứng kiến những cảnh nghèo khó.
Cố Diệu hy vọng người dân Vân Châu có một cuộc sống tốt đẹp.
Rất nhiều bá tánh ở Vân Châu vẫn không thể mua được than củi để đốt, không có thịt để ăn, nhưng khi đội quân của bọn họ vào thành vẫn mang toàn bộ những thứ tốt nhất trong nhà đem đến.
Trong vô vàn trở ngại và khó khăn, nàng hy vọng ít nhất có thể giúp dân chúng được ăn no, sau đó là ăn ngon.
Tăng gia sản xuất và làm ruộng đã có nàng và Trương Tiên Ngôn phối hợp, nhưng quá nhiều việc không thể phân thân, nàng muốn giao cho Lưu Vĩ Trạm chịu trách nhiệm chăm lo vật nuôi.
“Ta bỏ tiền, Lưu tướng quân xuất lực, mướn người trông giữ nuôi nấng cẩn thận, toàn bộ đều nhờ Lưu tướng quân giám sát.
Sau đó chia ba bảy, ngươi ba ta bảy.”
Lưu Vĩ Trạm hỏi: “Chia ba bảy?”
Cố Diệu gật đầu, xưởng đậu phụ và quán thịt kho ở Ninh Châu cũng chia ba bảy, nào có chuyện nuôi gà nuôi heo lại không chia.
Lưu Vĩ Trạm lại hỏi: “Nuôi heo nuôi gà?”
“Không sai, dân chúng Vân Châu nuôi nhiều gà nhưng ít heo, quanh năm suốt tháng chỉ đến dịp Tết cuối năm mới được ăn thịt.” Nàng uống một hớp nước trà, “Tự mình nuôi sẽ sinh ra heo con, vừa tiết kiệm được một khoản tiền mà thịt heo bán ra cũng rẻ hơn một chút.”
Đến khi có nhiều lương thực rồi sẽ được ăn no, mà sau khi ăn no sẽ nghĩ đến chuyện ăn ngon.
Lưu Vĩ Trạm bị Cố Diệu làm mụ mị đầu óc, cùng Cố Diệu nuôi gia súc chẳng phải sẽ được dựng trại heo trại gà ở Vân Châu sao?
Không chỉ như thế, đây là hắn phụng chỉ, phụng chỉ nuôi heo nha.
Nuôi càng nhiều, số tiền hắn thu về sẽ càng lớn!
Lưu Vĩ Trạm: “Mùa lạnh đến trên núi không có cỏ heo, phải lấy gì để nuôi?”
Cố Diệu chỉ điểm: “Dùng bã đậu và cám mạch, khi xưởng đậu phụ trải khắp Vân Châu sẽ không cần lo lắng tìm thức ăn cho heo.”
Mở xưởng đậu phụ chắc chắn dễ hơn xây trại chăn nuôi, bã đậu dư sau khi xay đậu đem phơi khô rồi tích trữ cho heo ăn.
Lưu Vĩ Trạm chỉ chỉ vào mặt mình nói: “Ta được thuê người?”
Cố Diệu xác nhận: “Đúng, ta rất tin tưởng Lưu tướng quân, giao việc cho Lưu tướng quân làm chắc chắn không cần bận tâm nhiều.”
Lưu Vĩ Trạm cuống quýt: “Đừng gọi Lưu tướng quân, gọi ta là, gọi ta là ông chủ Lưu.”
Hắn đặn tráp gỗ xuống bàn: “Ta không nhận tiền nữa, giữ lại nuôi heo đi.”
Cố Diệu cũng không thiếu ba ngàn lượng này: “Ông chủ Lưu cầm đi.”
Lưu Vĩ Trạm lại ôm tráp gỗ vào ngực, hắn tin Cố Diệu, như vậy thật tốt, không cần phải đến Tây Bắc mà còn được nuôi heo kiếm tiền, thật giống như thình lình nhặt được một cái bánh thịt thật to.
Bầy heo do chính tay hắn nuôi, không phải, tất cả đều thuộc về của công.
Lưu Vĩ Trạm vui sướng ra khỏi tướng quân phủ, bảo hắn thuê người, vậy hắn muốn thuê Giang Nhất và Giang Nhị, một tháng trả một lượng bạc, bắt bọn hắn quét dọn chuồng heo.
Hắn đã sớm nhớ thương Vĩnh Thân Vương phủ, nếu không phải sau này sẽ làm phủ công chúa, hắn tuyệt đối muốn lùa heo vào đó nuôi.
Lưu Vĩ Trạm lại đến Giang phủ một chuyến, hai mươi người huynh đệ bọn họ bây giờ đang ở cùng nhau, Lưu Vĩ Trạm dự định thuê tất.
Hắn bước vào Giang phủ, ngồi trên chiếc ghế chạm trổ trong đại sảnh, uống một hớp trà, “Mỗi tháng một một lượng bạc, bao ăn, bao ở.”
Giang Nhất: “Cút đi.”
Lưu Vĩ Trạm: “Không ít nha, một lượng bạc đó, bây giờ trên người ngươi có tiền chắc!”
“Cút.” Giang Nhị nói: “Sao lại không có, phu nhân đã trả lại tiền cho bọn ta, sau này đại ca sẽ nuôi ngỗng, ta nuôi vịt, không có tiền chỗ nào.”
Lưu Vĩ Trạm: “…”
Tại sao hắn lại quên mất chứ, e rằng cũng có người nuôi cừu, có người nuôi cá.
Lưu Vĩ Trạm: “Quấy rầy rồi, ta đi trước.”
Vẫn nên tự thân vận động thì hơn, hắn phải chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền, tương lai rồi sẽ có cơ hội thuê người làm.
Những nơi khác đều có heo, ở thành Thịnh Kinh sao có thể không? Hắn dựng một trại heo gần bờ sông bên cạnh Thập Lý Đình, xa hơn nữa là cửa thành bắc.
Thập Lý Đình cũng giống như Tống Quân Đình, đều là nơi cho thế gia tiểu thư cùng các học giả thường xuyên lui tới, phong cảnh ở Thập Lý Đình rất đẹp, nhưng giờ đây lại xuất hiện rất nhiều chuồng lợn.
Lưu Vĩ Trạm nuôi gần hai mươi bé heo ở trong đó, toàn bộ được chuyển từ Lĩnh Nam tới.
Nay thiên hạ đã thái bình, đứng từ Thập Lý Đình ngâm thơ đối chữ đón gió, trông về nơi xa sẽ thấy cách đấy một khoảng có người đang cắt cỏ.
Hứng thú gì đó đều bay biến.
Lúc này là ngày hai bảy tháng sáu, chỉ mới thái bình được vài ngày đã có người dâng tấu chương tố cáo Lưu Vĩ Trạm, nói hắn nuôi heo ở Thập Lý Đình, thực sự đáng giận!
Từ Yến Chu đọc xong tấu chương, liền ném sang một bên.
Dĩ nhiên chàng sẽ ủng hộ Cố Diệu, heo là Cố Diệu bảo nuôi, đừng nói Thập Lý Đình, cho dù nuôi trong hoàng cung cũng không thành vấn đề.
Lưu Vĩ Trạm bị tố cáo bởi vì hắn không quan không tước, một khi đã như vậy phải lập tức thăng quan tiến tước.
Từ Yến Chu hạ chỉ, phong Lưu Vĩ Trạm làm Hộ bộ thượng thư, chưởng quản quốc khố đất đai thuế má, quân nhu lương thực.
Nguyên Hộ bộ thương thư xuống làm Hộ bộ thị lang, hiệp trợ Lưu Vĩ Trạm quản lý toàn bộ sự vụ.
Bầu trời vừa rơi xuống một khối bánh nhân thịt, sau đó lại rơi xuống một miếng thịt lớn đập vào mặt khiến Lưu Vĩ Trạm choáng váng, hắn là một kẻ thô lỗ, không được đọc nhiều sách vở, làm Hộ bộ Thượng thư cái gì?
Đây chính là một chức quan nhị phẩm, còn cao hơn cả Uy Vũ đại tướng quân nhất phẩm.
Lưu Vĩ Trạm chỉ sung sướng được một lúc, hắn hiểu mình có bao nhiêu cân lượng, hắn không thể làm bình sứ nếu cánh không cứng.
Một Hộ bộ thượng thư mà suốt ngày chỉ quản heo nuôi gà, còn muốn xen vào chuyện đất đai thuế má, hắn làm không được.
Lưu Vĩ Trạm lập tức chạy đến tìm Từ Yến chu: “Ta không đảm đương nổi chức Hộ bộ thương thư đâu.”
Từ Yến Chu đưa tấu chương cho hắn xem.
Lưu Vĩ Trạm cau mày đọc hết: “Cũng đâu có nuôi trong nhà hắn quản nhiều như vậy làm gì, đâu có thả heo chạy rông khắp nơi mà không cho nuôi?”
Lại nói, trại heo cách Thập Lý Đình rất xa.
Lưu Vĩ Trạm ghim kỹ cái tên trong tấu chương vào đầu, sau này tuyệt đối không bán thịt heo cho kẻ này.
Từ Yến Chu nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, đã có Hộ bộ thị lang hỗ trợ, công việc của ngươi rất ít.”
Chỉ là treo một cái chức danh lên người Lưu Vĩ Trạm mà thôi, hắn là người của Từ Yến Chu, như vậy có thể an tâm.
Lưu Vĩ Trạm suy tư một lúc rồi hỏi: “Vậy việc nuôi ngỗng này kia cũng do Hộ bộ quản sao?”
Từ Yến Chu xác nhận: “Tất nhiên.”
Lưu Vĩ Trạm thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Ta bây giờ sẽ nhậm chức luôn.”
Từ Yến Chu gật đầu, đợi Lưu Vĩ Trạm đi rồi chàng cũng đứng lên đi dạo hai vòng.
Duyệt tấu chương một hồi hai mắt đã khó chịu, thân thể chàng vất vả lắm mới khỏe lên, không thể bởi vì chính vụ mà làm hao tổn tinh thần.
Nay thiên hạ đã định, lục bộ giữ nguyên như cũ, sau này sẽ từ từ điều chỉnh lại.
Người đảm nhiệm Lại bộ thượng thư trước kia là Tô Uẩn Chi, bây giờ hắn đang bị nhốt trong địa lao Vân Thành, vậy cứ để hắn chết già trong đó đi.
Địa lao Vân Thành vẫn còn một người, Cố Thừa Lâm.
Cố Thừa Lâm là cha ruột của Cố Diệu, nhưng hắn chưa bao giờ xem nàng là con gái mình, nhẫn tâm đẩy nàng vào hố lửa, bây giờ nàng sống tốt hắn lại muốn hưởng lợi từ Cố Diệu một lần nữa.
Trong thiên hạ nào có chuyện dễ dàng đến vậy?
Lẽ nào Cố Thừa Lâm không nghĩ tới, Cố Diệu có khả năng sẽ chết trên đường lưu đày gian nan hiểm trở? Cố Nguyệt là con gái hắn, còn Cố Diệu không phải hay sao?
Sau khi thắng trận, Từ Yến Chu đã truyền tin đến Vân Thành sai người đưa Cố Thừa Lâm vào kinh.
Đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng đến.
Hiện tại hắn đang bị nhốt trong phòng chứa củi của Tĩnh Viễn Hầu phủ khi trước, sống trong lao ngục mấy tháng, sau đó lại va chạm xóc nảy cả đoạn đường, Cố Thừa Lâm đã trở nên gầy yếu không ra hình ra dạng, già mất mười mấy tuổi.
Từ Yến Chu đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa vừa mở ra, ánh mặt trời lập tức xuyên qua, Cố Thừa Lâm đã ở trong bóng tối mấy tháng trời, sau đó bị bịt mắt và trói chặt trên đường, bây giờ được nhìn thấy ánh sáng nên có phần không kịp thích ứng.
Hắn híp đôi mắt bị kích thích đến rơi lệ, nhìn rõ là ai tới liền khản giọng rít gào: “Từ Yến Chu?”
“Từ Yến Chu, ngươi…Thắng trận, xưng đế?” Cổ họng Cố Thừa Lâm đau nhức, dọc đường đi nghe đi nghe lại rất nhiều lần, là xa phu cố tình nói cho hắn biết, ban đầu hắn còn không tin, nhưng sau đó không thể không tin.
Từ Yến Chu: “Thắng, ta đã giết Chu Ninh Sâm, đoạt giang sơn Đại Sở.
Ngày ba tháng bảy chính là đại điển đăng cơ, cũng là ngày phong hậu.”
Anh mắt chàng chợt trầm xuống: “Chỉ còn ba ngày nữa, chỉ tiếc ngươi không thể nhìn thấy.”