Editor: Gà
Cả nhà vây quanh chậu than sưởi ấm, không khí bình lặng, thỉnh thoảng có đốm lửa nảy lên kêu lách tách.
Từ Yến Chu chốc chốc lại quay đầu nhìn vào trong phòng, chàng không biết Cố Diệu đã ngủ chưa.
Lư thị chợt nói: “Ngoài này hơi lạnh, Yến Chu con vào phòng lấy áo choàng ra đây.”
Vừa hay vào đó nhìn cho dễ.
Bà làm Thái hậu nhưng không có nhiều quy củ, thỉnh an mỗi sáng cũng loại bỏ, càng không thích quấy rầy tiểu bối.
Chặng đường này đi được đến đây không hề dễ dàng, bà thật hy vọng cả hai luôn thuận lợi và bình yên.
Hơn nữa đừng để bất kỳ kẻ đui mù nào làm phiền A Diệu.
Từ Yến Chu gật đầu đáp: “Vậy con vào lấy tấm áo choàng.”
Tất cả đều đang khoác áo choàng, Từ Yến Nam nhìn chung quanh: “Nương, huynh trưởng, đệ không lạnh.”
Từ Yến Chu: “Không phải lấy cho đệ.”
Từ Yến Chu vào nội thất, bên trong nến vẫn còn thắp sáng, ánh sáng trên giường mờ ảo, chàng bước tới nhận ra Cố Diệu đã ngủ.
Tẩm cung yên tĩnh, Cố Diệu ngủ rất ngon, Từ Yến Chu cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng, đây là thê tử và con của chàng.
Ngồi xuống mép giường ngắm nhìn Cố Diệu một hồi cho đến khi tiếng chuông giao thừa vang lên, Từ Yến Chu mới đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy Từ Yến Chu mang hai tay trống trơn đi ra, vành mắt Từ Yến Nam nhanh chóng híp lại thành một khe nhỏ: “Huynh trưởng, áo choàng đâu, huynh tính làm gì đây?”
Mới được thấy Cố Diệu nên tâm tình Từ Yến Chu khá tốt, không so đo với một tiểu hài tử.
Chàng nói: “Đã không lạnh thì cần gì áo choàng.”
Từ Yến Nam: “…”
Gác đêm phải gác tới bình minh, năm ngoái chỉ có Lư thị canh một mình, năm nay ai cũng phải ở lại, cả nhà ngồi trò chuyện cùng nhau, nửa đêm sau đó trôi qua rất nhanh.
Từ Yến Nam đã ngủ say từ lâu, Từ Yến Chu ôm tiểu đệ sang tẩm cung bên cạnh, đứa nhỏ ngủ mê man khiến lòng chàng cũng mềm mại đi rất nhiều.
Từ Ấu Vi: “Muội sẽ trông A Nam, ca ca về xem tẩu tử đi.”
Từ Yến Chu gật đầu nói ừ.
Trời đã rạng sáng, chàng cũng có chút mệt mỏi.
Cố Diệu vẫn chưa tỉnh dậy, Từ Yến Chu bèn thay quần áo rồi ôm nàng vào trong ngực.
Cố Diệu ngủ rất sảng khoái, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo nổ, vô cùng náo nhiệt.
Nàng nhìn sang bên cạnh, Từ Yến Chu hãy còn say giấc, thức suốt một đêm dưới bọng mắt đã xuất hiện màu xanh.
Người này là do nàng vớt trở về, Cố Diệu không dám nhúc nhích, thành thật nép vào vòng tay của chàng, không biết phải qua bao lâu Từ Yến Chu mới tỉnh dậy.
Chàng hỏi: “Dậy lúc nào?”
Cố Diệu cũng không rõ: “Vừa mới dậy, chàng về ngủ lúc nào? Muốn ngủ thêm một lát không?”
“Hừng đông mới về, không ngủ nữa.” Từ Yến Chu hôn nhẹ lên trán nàng, “Cứ nằm thêm một lát đi.”
Vào đông, ấm áp hài hòa, không có chính vụ, hà cớ gì không chọn nằm lì trong ổ chăn?
Chàng hỏi: “Đói không, đi lấy đồ ăn cho nàng?”
Tối qua ăn sủi cảo hơi trễ nên Cố Diệu chưa đói bụng, nàng chớp mắt vài cái rồi chui ra khỏi ngực Từ Yến Chu, vén chăn lên: “Chàng xem, bụng hình như to hơn một tí rồi này.”
Đã gần ba tháng, ban đầu còn chưa thấy bụng đâu, mấy ngày nay mới có chút cảm giác.
Từ Yến Chu kéo chăn lên: “Lạnh.”
“Ta có thể sờ ra.” Chàng duỗi tay đặt lên bụng nhỏ của Cố Diệu.
Ban đầu nó rất bằng phẳng, thế mà bây giờ đã dần phồng lên.
Từ Yến Chu vuốt ve không ngơi tay, đây là con của chàng.
“Quả thật đã lớn hơn một chút, có phải sẽ bị phát hiện không, thái y nói được ba tháng có thể nói cho nương và những người khác biết.”
Cố Diệu nắm chặt bàn tay Từ Yến Chu: “Chàng thật sự cho là bọn họ không biết?”
E rằng đã nhận ra từ lâu rồi.
Bị Từ Yến Chu nhìn ngó đến gắt gao, rất nhiều thứ đều không cho chạm vào, đi ra ngoài tản bộ một chút cũng phải có người dìu.
Có lẽ đã biết nàng mang thai từ lâu.
Cố Diệu đẩy tay Từ Yến Chu ra: “Quần áo mùa đông dày hơn, bằng không sẽ có thể nhận ra.”
Từ Yến Chu lại đưa bàn tay đến, chàng còn muốn sờ tiếp.
“Cho dù nương và Ấu Vi biết thì A Nam chắc chắn vẫn chưa biết.” Chàng dám khẳng định, Từ Yến Nam không biết gì hết.
Lại hỏi: “Thái y nói hơn bốn tháng sẽ có chuyển động, hy vọng nó ngoan một chút, đừng giày vò nàng quá nhiều.”
Mang thai vất vả, sinh con càng vất vả hơn…
Cố Diệu nhẩm bụng, từ mang thai đến sinh nở cái gì cũng phải trải qua, nàng không nôn nghén đã rất khá, chỉ mong rằng đứa bé sẽ lanh lợi hoạt bát.
“Nó chưa chuyển động thì chàng cũng phải động, không ngủ nữa thì dậy đi, buổi sáng còn phải ăn sủi cảo.”
Liên tục ăn sủi cảo đến mùng năm, may sao mấy ngày sau làm các loại nhân khác nhau, bằng không đã ăn đến chán ngán.
Ngày mùng năm tháng Giêng âm lịch, thái y chẩn mạch và thông báo thai nhi đã gần ba tháng, Từ Yến Chu nhanh chóng báo tin Cố Diệu mang thai cho mấy người Lư thị.
Lư thị : “Tính ngày thì sẽ sinh vào cuối tháng tám, cần phải chuẩn bị thêm băng.
“
Còn cả một mùa hè nữa, phải tích thật nhiều băng dự phòng, ở cữ nên thoáng mát một chút.
Đồ của đứa bé cũng phải chuẩn bị, quần áo, giày dép, gối đầu hổ, chăn nhỏ.
Chưa biết là nam hay nữ, cho nên thứ gì cũng được chuẩn bị hai phần, con trai thì màu lục lam và xanh lam còn con gái sẽ là màu hồng phấn và vàng nhạt.
Đương lúc Lư thị buồn chán ở Thọ Khang Cung, còn vài tháng nữa đủ để làm được rất nhiều thứ.
Từ Ấu Vi: “Muội sẽ ở lại hoàng cung cùng tẩu tử, tâm sự cùng tẩu cho đỡ buồn chán! “
Nàng có thể trò chuyện với Cố Diệu, dỗ Cố Diệu vui vẻ.
Từ Yến Nam phấn khởi lắm, thân hình nho nhỏ ngửa cổ hỏi Cố Diệu: “Tẩu tử, đệ có thể sờ cháu trai không ? “
Cố Diệu cười khẽ: “Sao đệ khẳng định sẽ là cháu trai mà không phải cháu gái? “
Từ Yến Nam đáp ngay: “Cháu gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại, đương nhiên phải có ca ca che chở! “
Cậu hy vọng sẽ là cháu trai, tương lai đi theo cậu gọi tiểu thúc, thành Yến Kinh lớn như vậy, cậu có thể dẫn cháu trai của mình rong ruổi khắp nơi.
Khám phá hết thảy thành Yến Kinh này !
Cố Diệu gật đầu: “Vậy đệ sờ thử đi.”
Bàn tay nhỏ bé của Từ Yến Nam chạm vào cháu trai, khẽ vuốt ve: “Tẩu tử, khi nào cháu trai nhỏ mới ra ngoài? Đệ sẽ đến trông coi cháu nhỏ!”
Từ Yến Chu xua đám người cách xa một chút rồi nói: “Cần đệ làm gì, mùng năm rồi, nên quay về Yến Vương phủ đi học đi.”
“Tẩu tử có tiểu bảo bảo đây là chuyện vui, phải chơi thêm một ngày!” Từ Yến Nam đối đáp đúng lý hợp tình.
Từ Yến Chu liếc xéo cậu một cái, quay sang nói với Từ Ấu Vi: “Hôn kỳ của muội vào đầu tháng hai.”
Ý bảo nàng nên an phận chuẩn bị xuất giá.
Từ Ấu Vi gả cho Sở Hoài còn gì mà không an lòng.
Hiện tại việc quan trọng nhất là hài tử trong bụng Cố Diệu.
Cố Diệu nói: “Khi nào đứa nhỏ nhớ cô cô và thúc thúc của nó, sẽ gọi hai đứa tiến cung.”
Từ Yến Chu : “… Ừm, sẽ cho người xuất cung đón, A Nam, bây giờ đệ không còn là người nhỏ nhất trong nhà nữa, phải chủ động làm giương, biết chưa?”
Từ Yến Nam còn chưa được nhìn thấy cháu nhỏ, nhỏ như vậy phải vừa ôm vừa dỗ dành, càng không thể đọc sách cho nó nghe.
Nên dạy nó chơi đùa.
Đồng ý đầu môi nhưng trong lòng cậu lại nghĩ, sau này nhất định phải làm một tiểu thúc tốt nhất trên đời, không thể giống huynh trưởng được, động một chút là bắt người ta đọc sách, đáng ghét mà không tự biết.
Đêm đó, Từ Yến Chu lại mơ thấy đứa bé nọ.
Chàng cảm thấy phải có duyên phận sâu xa nào đó, ông trời mới cho chàng liên tục mơ thấy nhóc con này.
Đứa nhỏ vẫn đứng bên bờ suối chơi đùa, trông thấy Từ Yến Chu thì giương mắt nhìn sang.
Là một người cha, Từ Yến Chu đương nhiên rất thích trẻ con, chàng bước đến xoa đầu đứa nhỏ, bế nó lên nhỏ giọng hỏi: “Tại sao lâu rồi không đến tìm phụ thân?”
Bé con ôm cổ chàng đáp lời: “Bởi vì con bận ăn sủi cảo! Sủi cảo ngon lắm, con rất thích sủi cảo!”
Từ Yến Chu khẽ giọng cười: “Con còn nhỏ, còn có rất nhiều thứ chưa từng ăn, sau này sẽ ăn được những món khác ngon hơn.”
“Con cảm thấy sủi cảo là món ngon nhất trên đời.”
Từ Yến Chu tự nhủ cần phải dạy đứa nhỏ biết rằng trên đời không chỉ có sủi cảo mới ngon, mà những thứ khác cũng rất ngon.
Chàng nói: “Hồng thiêu nhục (Thịt kho tàu) cũng ngon này, cá luộc cũng ngon nữa, sườn hầm cũng không thua gì sủi cảo.”
Bé con dần mất hứng: “Người thả con xuống! Con cảm thấy sủi cảo ngon, người lại thấy món khác ngon hơn, chúng ta không thích hợp chơi chung.”
Từ Yến Chu: “…”
Bé con trượt khỏi người Từ Yến Chu xuống dưới, sau đó chạy đến bên dòng suối tự chơi.
Từ Yến Chu bèn đi tới, ngồi xổm xuống: “Phụ thân nói sai rồi, sủi cảo mới là món ngon nhất trên đời.”
“Thật chứ?”
Chàng xoa đầu đứa nhỏ: “Lừa con làm gì, nhất là của nương con gói, ăn rất ngon.”
“Cái đó không cần phải nói, người con thích nhất là mẫu thân, người thứ hai là tiểu thúc…”
Từ Yến Chu vội che miệng tiểu hài.
Không cho nói, không cho nói, phải thích phụ thân nhất.
Tử Yến Chu: “Không thể như vậy, con mà nói thế những người khác sẽ thương tâm.”
“Là người bị thương tâm chứ gì…” Tiểu hài dẩu môi “Có điều con vẫn thích mẫu thân nhất, con cũng không dám lộn xôn đâu, sợ mẫu thân sẽ mệt mỏi.”
Từ Yến Chu sờ đầu nó: “Con ngoan lắm.”
“Con ngoan rồi vậy sau này có thể không cần đọc sách được không, con muốn cưỡi ngựa, muốn học võ, muốn rong ruổi sa trường, con…”
Từ Yến Chu bế nó lên, nhắc lại những lời trước kia đã từng nói: “Con còn nhỏ, phải ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ thật nhiều, không nên làm phiền nương của con.”
“Cái này không cần người phải nhắc.” Tiểu hài hừ một tiếng, “Tại sao người không gọi tên con, có phải người đã quên tên của con rồi không!”
Từ Yến Chu: “…”
Giật mình tỉnh dậy, chàng vẫn chưa đặt tên cho hài tử, theo gia phả thì đời sau sẽ lấy chữ Dục làm tên lót, nên đặt cái tên nào đây?
Chàng hỏi: “A Diệu, con chúng ta tên là gì đây?”
Cố Diệu vừa tỉnh: “Tên cái gì, chỉ mới ba tháng thôi mà, vội gì chứ.”
Từ Yến Chu không vội nhưng bé con muốn, đang thúc giục kia kìa.
Chàng lại nói: “Chúng ta có thể nghĩ trước, đợi sinh con rồi không cần phải lo lắng việc này.”
Trong lúc nhất thời Cố Diệu không thể nghĩ ra: “Vậy đặt nhũ danh trước đi, đại danh để từ từ suy nghĩ.”
Từ Yến Chu tán thành: “Nhũ danh gọi thuận miệng là được, không cần phải nghĩ cao siêu.”
Cố Diệu: “Chàng cảm thấy cái tên nào hay?”
“Hoài thai năm Thiên Khánh thứ nhất, vậy gọi là Nguyên Nguyên nhé.
Nghĩa là bắt đầu một triều đại mới, nó là hoàng tử, tương lai có lẽ sẽ là Thái tử, là Hoàng thượng, hoặc là tướng quân, có vô số khả năng cho nên đặt một chữ Nguyên, A Diệu, nàng thấy sao?”
“Nguyên Nguyên.” Cố Diệu nhẩm lại một lần.
“Rất hay, nếu là con gái vẫn có thể gọi là Nguyên Nguyên.”
Từ Yến Chu nghĩ xong nhũ danh, đại danh không cần gấp.
Trong thư phòng nhiều sách như vậy, thậm chí có thể cho Nguyên Nguyên tự lật sách, dẫu khi lớn lên nó không thích cái tên này, lúc đó sẽ bảo do nó tự mình chọn là được.
Trong mộng, Từ Yến Chu ôm hai quyển sách đến, tiểu hài mở mắt thật to: “Người bắt con đọc sách?!”
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Yến Chu: Không, đây là cho con tự đặt tên.