Bữa tối xong xuôi, Du Nguyệt xin dì Đồng một việc.
"Dì Đồng, Khê Xuyên hình như không ăn cơm chiều, dì giúp đưa vào phòng cho em ấy được không ạ?" Trong tiểu thuyết miêu tả ở Cù gia, chỉ có một người hầu gái bên cạnh Cù Vũ Nguyệt đối tốt với Cù Khê Xuyên, cảm thấy cậu đáng thương, âm thầm chiếu cố cậu, nghĩ đến cũng chỉ có dì Đồng.
Dì Đồng kinh ngạc lại mơ hồ, tiểu thư nhà mình vì sao đột nhiên chuyển biến lớn như vậy? Có phải muốn kiểm tra bản thân mình hay không? Dì Đồng do dự mà nói ra: "Tiểu thư, cô không phải không thích tiểu thiếu gia sao?"
Du Nguyệt âm thầm cảm thán, thái độ đối với Cù Khê Xuyên chuyển biến, người hơi chút quen thuộc với cô đều có thể nhận thấy được không thích hợp.
Chỉ là, cô không nghĩ sẽ dần dần thay đổi, như vậy không đủ rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn Cù Khê Xuyên rất khó thay đổi cái nhìn với cô.
Hơn nữa xét thấy Cù Khê Xuyên càng lớn tam quan càng lệch lạc, đến lúc đó chỉ sợ là không kịp, cô phải tạo cho hắn có quan niệm rằng cô là người chị tốt từ khi còn nhỏ.
Tuy rằng hiện tại những người xung quanh cô đều cảm thấy không bình thường, thời gian dài, không phát hiện cô có điểm đặc biệt nào khác người,cũng không phát hiện mình có thể so sánh với bệnh tâm thần cũng sẽ dần thích ứng.
Vẫn là yêu ma quỷ quái bám vào người làm đổi tính,nhưng người bình thường đều sẽ lựa chọn tin tưởng người trước đi, rốt cuộc cô xuyên không phải xã hội cổ đại, cũng không phải thể loại văn thần quái tu luyện, sẽ không bị coi như yêu ma quỷ quái mà bị bắt lại.
Chống tư tưởng phong kiến, sùng bái khoa học, suy nghĩ và tu luyện Đại Pháp ( Pháp Luận Công) là tốt!
Nhưng để an toàn, Du Nguyệt quyết định trừ bỏ đối đãi Cù Khê Xuyên có sự thay đổi rõ ràng ngoài mặt, mặt khác, đừng quá khác người trước đỏ, căn cứ vào manh mối của tiểu thuyết, trước tiên tiếp nhận người bên cạnh Cù Vũ Nguyệt, thu thập tốt tình huống lại chậm rãi tính toán.
"Con chỉ là nghĩ thông suốt mà thôi, em ấy là con trai duy nhất của cha, cùng đối chọi với em,đối với tương lai con cũng không tốt." Lý do này tuy rằng sai, nhưng đối với một người không có quan hệ huyết thống với chủ nhân Cù gia, lại có thể hưởng thụ giàu có cùng với địa vụ của Cù gia, được sủng ái đại tiểu thư, vậy là đủ rồi.
Dì Đồng nửa tin nửa ngờ: "Tiểu thư, có phải lão gia lén lút nói gì với cô không?"
Đúng vậy, còn có thể lôi cha ở đó ra.
Du Nguyệt thuận thế đồng ý: "Dạ."
Dì Đồng nhẹ nhàng thở ra, cô có thể nghĩ như vậy tốt nhất.
"Đúng rồi dì Đồng,khi nào đi lên cô giúp con mang cái này lên với." Du Nguyệt lấy ra một cái ly nước inox, là vừa rồi cậu để ở trong một góc.
Trong sách cái ly nước này còn có chi tiết nhỏ, ly plastic của Cù Khê Xuyên quá dễ dàng bị vỡ rồi, vì thế cậu lấy thẻ tín dụng Cù lão phu nhân đưa cho trước khi mất, đi đến trung tâm mua sắm mua một cái bình giữ ấm tốt nhất, đây là lần đầu tiên cậu dùng thẻ này sau khi vào cửa Cù gia.
Sự kiên trì trong nháy mắt của cậu bị đánh vỡ,việc này từ đầu tới đuôi không có người chú ý tới.
Không biết vì sao cái này điểm chọc đến Du Nguyệt, cho nên cô liền nhớ kỹ.
Du Nguyệt thả một chai thuốc mỡ Khai Phong ở trong ly nước của cậu, nếu Cù Khê Xuyên mở ra nó, sẽ nhìn thấy, đem nó giấu ở bên trong giao cho dì Đồng, dì Đồng cũng sẽ không đoán mò chuyện gì xảy ra, hy vọng cậu sẽ nhìn thấy đi.
Sau khi đem đồ vật đều giao cho dì Đồng, cô liền lên lầu nghỉ ngơi, không có ký ức thật của Cù Vũ Nguyệt, tìm phòng của mình đều phải thử cẩn thận.
Du Nguyệt ngồi ở trước gương, rốt cuộc có thời gian để quan sát tốt thân thể này một chút.
Nhan sắc của Cù Vũ Nguyệt là khá đẹp, cô quản lý làn da rất khá, tinh tế, bóng loáng, trong trắng lại điểm hồng, một đôi mắt lá liễu, đuôi mắt hơi hơi hướng lên trên, lấy ra một tia quyến rũ cùng kiêu ngạo, không đủ gọi là đáng yêu, lại thắng ở chỗ kiều diễm động lòng người.
Làm Du Nguyệt kinh ngạc là thân thể này bộ dạng cùng cơ thể ban đầu của cô ấy có đến sáu phần giống nhau.
Du Nguyệt bật cười, còn rất có duyên, không chỉ có bề ngoài giống nhau, hơn nữa tên cũng giống nhau.
Gia đình thật của Cù Vũ Nguyệt—— Du gia, sửa tên cũng sẽ gọi là Du Nguyệt.
Cù Vũ Nguyệt là được nhận nuôi, nghe nói có một lần khi Cù Khiếu Lâm đi cô nhi viện phỏng vấn, cảm thấy đôi mắt của cô rất giống với người vợ quá cố vì thế mang theo cô trở về.
Cù Khê Xuyên lại là sản phẩm của tình một đêm, nhà gái sinh cậu ra liền hối hận, sau lưng còn có gia đình khác nên lấy cớ dẫn cậu đi ngắm biển, đem cậu ném ở trong xe, đến khi tiếp viên hàng không phát hiện mới đưa đến cục cảnh sát.
Bởi vì trời xui đất khiến, Cù Khê Xuyên bị đưa đi cô nhi viện, trước một năm Cù lão phu nhân muốn chết mới biết được có đứa cháu này, phái người đem hắn trở về.
Bộ cẩu huyết văn này đối với nữ chủ chính là làm ra vẻ thêm một người mẹ, nếu nữ chủ khóc liền xong việc, đối vai ác chính là tra tấn, ngược, ngược cho đến chết, lúc trước Du Nguyệt cũng không biết nhẫn nại từ đâu mà đem nó gặm xong rồi.
Này, tác giả đối vai ác là có bao nhiêu đại ác ý! Quăng ngã!
Du Nguyệt bĩnh tĩnh lại cảm xúc quá kích của chính mình, xuyên liền xuyên đi, tốt xấu là bạch phú mỹ, về sau nhiệm vụ chính là bảo vệ tốt chính mình, bảo vệ tốt tiểu vai ác đáng thương, không trộn lẫn sự tình của nam nữ chủ.
Mấu chốt là, cô hiện tại cũng không thể coi là bạch phú mỹ được bởi vì không có tiền!
Di động của Cù Vũ Nguyệt bị khóa không sử dụng được, ngày mai đến đi tìm người phá khóa, vấn đề là thẻ ngân hàng không biết mật mã.
Phải biết rằng bản thân cô là bạch phú mỹ, hiện tại toàn thân trên dưới tiền mặt cũng chỉ thừa đồng, một tháng sau,cô liền nghèo đến bánh nướng cũng ăn không nổi......!
Nghĩ nghĩ, Cù Vũ nguyệt liền ngủ rồi.
Còn mơ ác mộng.
Trong mộng.
Một con mèo đen chết ở trên giường cô, đôi mắt phỉ thúy xanh lúc biến thành máu loãng chảy ra, có ruồi bọ ở xung quanh thân thể nó, ong ong ong, ong ong ong, bay thẳng vào trong miệng nàng......!
Một con tai tam giác xuất hiện ở trong hộp cơm của cô, có con kiến đen theo hướng cánh tay của cô mà bò lên trên, bò rồi bò, bò đến lỗ tai của cô......!
Một cái đuôi đen cột vào sau tóc đuôi ngựa của, con rắn đen cùng nó cùng nhau lắc, lắc và lắc, lắc và lắc,quấn lấy trên cổ của cô.
Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.
"Chị, cảm giác dễ chịu sao?" Dính nhớp, giọng nam lạnh nhạt vâng bên tai cô.
Mẹ kiếp!
Du Nguyệt trực tiếp bị doạ cho tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng, cô ôm chăn bông run bần bật.
Ai có thể nói cho cô chuyện tình trong sách mà mười năm sau mới có thể phát sinh.
Vì sao hiện tại sẽ xuất hiện trong mộng của cô?
Bật đèn lên, cô nhìn thời gian, giờ phút sáng, Du Nguyệt hoàn toàn không có ý tiếp tục đi ngủ.
Ác mộng chân thật đến khiến cô không có thời gian bình tĩnh lại.
Bò xuống giường, Du Nguyệt lấy ra giấy cùng bút từ trong ngăn kéo, chuẩn bị ghi nhớ cốt truyện chủ yếu cùng hướng đi đại khái, miễn cho có cái gì để sót.
Cô xem tiểu thuyết rất nhiều, một số đoạn có chút giống, hơn nữa cô xem không kĩ càng.
Nếu không trải qua sự kiện xuyên thư, quá một tuần, tên của nam nữ chủ cô sẽ quên.
Xoa xoa đôi tay vẫn còn run rẩy của mình, Du Nguyệt bắt đầu viết, câu đầu tiên viết: Không cầu mong đi lên đỉnh cao của nhân sinh, nhưng cầu cho không cần phải sống trong khổ sở.
Vì tránh cho trêu chọc thêm phiền toái, nhân vật mấu chốt cùng tin tức quan trọng cô đều dùng chữ cái và viết tắt để thay thế.
Đây là những thói quen mà cô phát triển trong cách viết tốc kí trước kia, chính mình đọc lên cũng không có khó hiểu chút nào.
Nhưng những người khác đọc lên không dễ hiểu như vậy.
Sau khi viết xong, Du Nguyệt mở ngăn kéo ô vuông thứ nhất ra rồi đem trang giấy giấu vào đó.
Làm xong việc này, trời bắt đầu sáng.
Du Nguyệt lười biếng mà vươn eo, thay một bộ quần áo bình thường, chuẩn bị đi đến hoa viên mà chạy một vòng.
Chạy được một vòng rưỡi, cô liền gặp cô hầu gái đang quét dọn hoa viên, cô hầu gái kia kéo một chiếc xe rác nhỏ đầy lá cây.
Cô hầu gái nhìn thấy cô, trong lòng âm thầm kêu khổ, sáng tinh mơ liền gặp được sát thần, chỉ có thể cúi đầu thăm hỏi: "Tiểu thư dậy sớm." Cầu nguyện cô ta sẽ không tìm lỗi lầm của mình.
Du Nguyệt cũng dừng lại, tự nhiên mà chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành."
Hầu gái có chút kinh ngạc, đại tiểu thư Cù gia thế mà đáp lại cô? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây?
Du Nguyệt lại bổ sung thêm một câu: "Vất vả cho cô rồi, sớm như vậy đã lên quét dọn."
Xem biểu tình hiền lành không giống như là muốn tìm lỗi gì đó, hầu gái cũng thả lỏng lại, cười nói: "Đều là công việc mà thôi ạ."
"Một đống lớn như này đều là quét của hôm nay sao?"
"Đúng vậy, tiểu thư."
Du Nguyệt liếc nhìn bên trong vài lần, Đêm qua gió có chút dữ dội phần lớn là lá rụng cùng với tàn hoa.
Từ từ, đây là cái gì? Du Nguyệt duỗi tay khảy khảy lá cây để lộ ra một cái bình nhỏ màu xanh lục.
"Tiểu thư, có cái gì không đúng sao?" Hầu gái bắt đầu khẩn trương lên.
Du Nguyệt cười cười mà trấn an: "Không có." Chỉ là có người nào đó không tiếp thu ý tốt của cô thôi.
Cô đem bình nhỏ màu xanh lục nàylấy ra rồi thu vào trong tay, đối với hầu gái nói: "Không có việc gì đâu, người vội thì đi trước đi.
Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại, tiểu thư." Hầu gái gật đầu rồi tránh ra.
Chờ hầu gái đi rồi, lòng bàn tay của Du Nguyệt vuốt ve nắp bình xanh lục.
Cân nhắc một hồi, màng bọc nhựa bên ngoài còn chưa bóc đã trực tiếp ném từ cửa sổ ra hoa viên, trên còn đọng lại chút sương.
Như vậy xem ra là ghét bỏ đồ vật của cô, xem đều không xem một chút, Du Nguyệt có chút thất bại.
Đêm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm cảm xúc của cậu đều lộ ra ngoài?
Du Nguyệt quay đầu, mắt nhìn về cửa sổ của cậu liền phát hiện Cù Khê Xuyên cách cửa sổ nhìn về điểm xa xa phía ngoài.
Thấy không rõ biểu tình của cậu nhưng lại mơ hồ cảm nhận được áp suất thuất từ phía cậu.
Khi cô giơ tay định chào hỏi cậu, Cù Khê Xuyên liền lui một bước, kéo bức màn đen lên che đến kín mít.
Du Nguyệt cúi đầu sờ sờ chóp mũi còn đọng mồ hôi của mình.
Cơn giận còn chưa biến mất? Chẳng lẽ còn bị bắt nạt? Cô đi rồi,đám người cặn bả kia trở lại đi tìm Cù Khê Xuyên gây phiền toái tới cậu sao? Hay là bọn họ căn bản chưa rời đi, đang chờ cơ hội đễ dạy dỗ Cừ Khê Xuyên sao?
Du Nguyệt quyết định đi tìm người hỏi một chút, cô tích cóp giá trị nhân phẩm cũng không phải để lưu lại cho đám cặn bã bại hoại này..