Trên bàn cơm bày bữa tối phong phú, tông màu ấm của ánh đèn bao phủ xuống, hương thơm và khí nóng bốc lên.
Hôm nay toàn bộ món dì Đồng làm đều là cơm nhà, sắc thái cùng tối hôm qua có điểm bất đồng, nhưng có một điều nhỏ không hề thay đổi là thịt hầu hết đều bỏ thêm đậu phộng, như có như không tô điểm làm cho đẹp hơn.
Người này nhất định thật sự thích ăn đậu phộng, Du Nguyệt yên lặng trào phúng.
Cù Khê Xuyên mặt không có chút biểu tình ăn cơm, hầu nhưu không hề gắp đồ ăn, chỉ ăn cơm trắng, Du Nguyệt nhìn đến có chút cảm giác khó chịu: "Khê Xuyên, cậu không ăn chút thịt sao?"
Cậu dừng lại, thanh âm lãnh đạm: "Chị yêu cầu tôi ăn?"
Như thế nào lại biến thành con nhím rồi? Du Nguyệt nhíu mày: "Chưa nói tới yêu cầu chỉ là đề nghị mà thôi, cậu biết đấy, đề nghị không tính là cưỡng chế, không thích có thể nói từ chối.
Đương nhiên, ăn cơm là chuyện lớn nhất, không cần rối rắm, một chữ ăn! Làm nó phức tạp làm gì."
"Tôi từ chối." Cậu nói dứt khoát lại lưu loát, Cù Khê Xuyên cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, an tĩnh mà lạnh nhạt, đem cả bàn ăn coi như vô hình thành hai thế giới riêng biệt.
Du Nguyệt yết hầu nghẹn lại, tàn nhẫn cắn một ngụm tô nộn da giòn vịt, Ngon!
Hành vi ấu trĩ này không có ảnh hưởng đến Cù Khê Xuyên, ăn một bữa cơm, cậu từ đầu tới cuối không nhìn lấy cô một cái.
Cơm chiều xấu hổ, Du Nguyệt ăn đến trong lòng nghẹn khuất, còn tưởng rằng có thể kéo gần một chút quan hệ chị em, xem ra là cô suy nghĩ nhiều.
Sau khi ăn xong, Du Nguyệt ủ rũ cụp đuôi, chuẩn bị lên lầu.
Đột nhiên, mắt cô sắc lại, nhìn dì Đồng đưa Cù Khê Xuyên cái gì đó, Du Nguyệt híp đôi mắt lại, cẩn thận nhìn lại, lại là một cái bánh chưng thịt.
Vì sao dì Đồng lại ngầm làm loại chuyện này? Bữa tối thật phong phú, nếu nói Cù Khê Xuyên muốn ăn thịt, vừa rồi trên bàn bày rất nhiều cũng đủ cho cậu ăn đến no.
Trừ khi......!cậu không thể ăn, là dị ứng! Du Nguyệt suy đoán,cái đam mê bỏ đậu phộng vào thịt này, có phải là cố ý nhằm vào Cù Khê Xuyên mới bỏ mkhông phải do một người đặc biệt thích ăn?
Dựa theo tình tiết máu chó của bộ tiểu thuyết này, Du Nguyệt càng nghĩ càng thấy có khả năng, phàm là tác giả không viết đến, logic không thông, bug của thế giới sẽ tự động bổ sung.
Một thiếu gia ở biệt thự cao cấp ở gần một năm, không những không béo lên xíu nào còn gầy đi, có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân này.
Đến tìm dì Đồng hỏi rõ ràng mới được.
Du Nguyệt thử hỏi: "Dì Đồng dì, hôm nay những món thịt đó đều có ít đậu phộng......!Có điểm không đúng."
Dì Đồng cả kinh: "Tiểu thư, đậu phộng về sau sẽ đầy đủ, lần sau dì nhất định bỏ, cô đừng nóng giận."
Nóng giận? Giống như có manh mối, Du Nguyệt hỏi tiếp: "Không phải bởi vì không có đậu phộng, mà là bởi vì tối hôm qua theo lời con nói, dì mới giảm bớt đậu phộng, phải không dì Đồng?" Dì Đồng hẳn là tính toán giảm bớt lượng đậu phộng, thử điểm mấu chốt của Cù Vũ Nguyệt.
Dì Đồng luống cuống, tay dùng sức xoa tạp dề, bộ dáng không chỗ sắp đạt: "Tiểu thư, dì sẽ không lại tự chủ trương, thỉnh cô không cần sa thải dì."
Chẳng qua thiếu chút đậu phộng mà thôi, cư nhiên làm đến mức sa thải, xem ra dì Đồng lúc trước bởi vì chuyện này đã bị cảnh cáo nghiêm khắc.
Cha Cù Vũ Nguyệt thế mà cư nhiên ngồi yên không nhìn đến, tùy ý cô bài bố Cù Khê Xuyên, một người như thế nào có thể bất công đến loại tình trạng này?
Một bữa cơm đều không có độ ấm, tâm người có thể so sánh tâm sói tàn nhẫn.
Lòng Du Nguyệt đang rét run, sự tình so với tưởng tượng của cô thật sự không xong, toàn kẻ ác, Cù Khê Xuyên tại loại hoàn cảnh này sinh hoạt gần một năm!
Thật muốn ôm ôm hắn o(TヘTo)
Du Nguyệt lắc đầu: "Dì Đồng, ý con muốn nói, đậu phộng con ăn đến ngán, về sau đừng bỏ, bất luận món gì cũng đừng bỏ."
"Tiểu thư, con nói là thật?"Giọng dì Đồng xuất hiện một loại cảnh giác như không thể tin tưởng.
Ai cũng sẽ không tin tưởng tính tình một người trong một đêm thay đổi, chỉ biết cho rằng là đại tiểu thư Cù gia nhất thời hứng khởi thay đổi cách chơi, Cù Khê Xuyên tưởng như thế, dì Đồng tưởng như thế, trong trường học đa số người cũng là tưởng vậy.
Đao to búa lớn mà đánh xuống còn thay đổi được cái hiệu quả này, nếu lặng lẽ thay đổi, còn không biết phải chờ tới năm tháng nào.
Có một loại cảm giác vô lực.
Cù Khê Xuyên, tôi đến tột cùng có thể hay không đem cậu lôi từ vũng bùn ra (╥﹏╥)
Thấy cô thất thần không có trả lời, dì Đồng gọi một tiếng nhỏ: "Tiểu thư......"
Du Nguyệt hoàn hồn, thận trọng đáp: "Là sự thật dì Đồng.
Con muốn đối tốt với Khê Xuyên là thật, về sau có chuyện gì có thể cùng con nói, có cái gì nghĩ đến không được đầy đủ cũng có thể nhắc nhở con, không cần như vậy che che giấu giấu."
"Được." Dì Đồng vui mừng đáp.
Buổi tối hôm nay, Du Nguyệt trong mộng mơ một đoán ký ức, đó là ký ức tháng đầu tiên Cù Khê Xuyên về đến Cù Vũ gia.
Mưa phùn mênh mông, thiếu niên mảnh khảnh, ăn mặc một chiếc áo thun cũ đến không thể lại cũ hơn, mê mang mà đứng ở dưới bậc thang, yên tĩnh đến giống một quả vũ rơi xuống lông mày cô (?)
Buổi sáng ngày hôm sau.
Khi Du Nguyệt xuống lầu ăn cơm, mới biết được Cù Khê Xuyên đã đi rồi.
Cô sửng sốt: "Sớm như vậy!"
"Thiếu gia muốn đi giao thông công cộng thì đều phải xuất phát bây giờ."
Địa điểm nhà Cù thật sự rất tốt, không có tiếng ồn, giao thông công cộng cùng tàu điện ngầm đều không trực tiếp đi qua nơi này.
Cù Vũ nguyệt tuy không có Mary Sue đến mức đáp máy bay tư nhân đi học, đón đưa cũng là siêu xe.
So sánh, Cù Khê Xuyên không có đãi ngộ tốt như vậy, mua chiếc xe đạp đều bị ghét bỏ chiếm chỗ.
"Đúng rồi, em ấy ăn bữa sáng chưa?"
"Không có, thiếu gia không ở nhà ăn bữa sáng."
Du Nguyệt gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ăn xong cơm sáng, cô từ trên bàn cầm một cái sandwich bao lên, lại lấy một hộp sữa bò nóng, đồng loạt cất vào cặp sách, ngồi xe đi học.
Tài xế lão Lý vừa mới mướn hai tháng trước, vị trước kia là chọc giận đại tiểu thư nên bị sa thải, đây là Du Nguyệt cùng lão Lý nói chuyện mới biết.
Cốt truyện với cô chính là một đoạn phông nền, không có ký ức của Cù Vũ Nguyệt thật phiền toái, cô phải dùng thời gian ngắn nhất làm quen người bên cạnh.
Còn may vị này tài xế hỏi gì đáp nấy, nhìn ra vẫn là che giấu lảm nhảm đi bớt.
Đã hơn hai tháng, Cù tiểu thư rốt cuộc cùng hắn nói nhiều lời như vậy, là tán thành hắn đi, tài xế đến mức giống như ngăn không được.
Dọc theo đường đi, Du Nguyệt thật biết đến không ít chuyện.
"Tiểu thư, buổi chiều có yêu cầu đón người trước vài giờ không?"
"Lý thúc,có chuyện gì sao?"
"Tiểu thư cô chắc đã quên, buổi tối Tiêu gia có yến hội, cô hẹn đống lão sư làm tóc, còn muốn tiện đường đi thử lễ phục dạ hội đã làm tốt."
Lão sư làm tóc.....!
Trên người chỉ còn đồng, Du Nguyệt vuốt túi tiền bẹp của mình, nhỏ giojg hỏi một câu: "Tiền đều kết toán xong rồi sao?" TM, vì cái gì xuyên thành phú bà mà mình vẫn nghèo vậy.
Cù đại tiểu thư, mật mã thẻ ngân hàng của ngài là gì, mau lăn tới đầu óc ta đi! (ಥ﹏ಥ)
"Mấy ngày hôm trước, lễ phục dạ hội tiền đã thanh toán qua, nhân viên cửa hàng liền thông báo cô đi lấy, cô nói không có thời gian liền bảo để ở trong tiệm mấy ngày.
Đến nỗi đống bùn lão sư, cô không phải thích nhất đi nhà hắn sao? Còn làm gì mà V.
Bất quá, lấy thân phận của cô, còn có thể thiếu tiền hoa sao, ha ha ha......"
Du Nguyệt xấu hổ mà phụ họa: "Ha ha ha......"Cô thật thiếu tiền hoa.(╯_╰)
【 Ưu ngàn trung học 】, tới rồi, trường học của Cù Khê Xuyên cùng Cù Vũ Nguyệt, so với cô thấp một cấp, cao một, là trong ban tuổi trung nhỏ nhất.
Vốn dĩ học sơ trung bộ, nhưng Cù Khiếu Lâm đối vơi việc học của cậu không để bụng, chỉ là vâng theo phân phó của Cù lão phu nhân, tùy tiện nhét vào trường học liền xong rồi.
" A Lý thúc, buổi chiều tan học thúc liền tới đón tôi đi." Du Nguyệt xuống xe, nói chúc bình an khi đi trên đường xong liền tới trường học.
Sờ sờ chỗ phình lên, nóng hầm hập của cặp sách, cô muốn đi đưa buổi sáng cho Cù Khê Xuyên.
" ở chỗ đâu?" Du Nguyệt vừa đi, một bên nhỏ giọng nói thầm, cô nhớ rõ Cù Khê Xuyên tương lai chuyển trường lại đây cùng với nữ chủ một ban, đều ở .
Tìm được rồi.
Cách cửa sổ pha lê, Du Nguyệt liếc mắt một cái liền chú ý tới Cù Khê Xuyên.
Cậu ngồi dựa ở bên kia cửa sổ, trước bàn mở ra một quyển sách, rũ mắt, yên lặng mà đọc, ánh mặt trời hoà thuận vui vẻ dừng ở trên mặt trắng bệch cuả cậu đem cậu từ có chút đáng thương đến nhiễm một tầng sắc ấm
Cô ngăn cản một nam sinh tính bước vào phòng học, tươi cười tràn ra: "Bạn học, có thể giúp tôi kêu một chút em trai của tôi, Cù Khê Xuyên không?" Du Nguyệt trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt: "Cứ nói chị của cậu ấy đang đứng bên ngoài chờ."
"Nằm ——" nam sinh che miệng,nhanh chóng ngừng ý nói hết câu sau, trong lòng điên cuồng chấn động, chị của Cù Khê Xuyên còn không phải là Cù Vũ Nguyệt sao? Hoa hậu cao ngạo lạnh lùng trong truyền thuyết thế mà cười với hắn một cái thật cmn ngọt!
Không có khả năng đi, thế giới này hư ảo......!Không phải nói Cù Vũ Nguyệt đặc biệt chán ghét đứa em trai đột nhiên xuất hiện này sao? Còn chuyên môn có một đoàn fans nhằm vào Cù Khê Xuyên, trong ban có chút người lấy lòng cô, còn thường xuyên trêu cợt Cù Khê Xuyên.
Nhưng hiện tại là chuyện như thế nào, tỷ đệ tình thâm?! ( ͡• ͜ʖ ͡•)
"Làm ơn, bạn học." Bề ngoài Cù Vũ Nguyệt lớn lên trông đẹp, hơn nữa Du Nguyệt ôn nhu thỉnh cầu, đem nguyên bản ba phần thần thái cao lãnh bị hòa tan không ít.
Má! Mẹ ơi, con phảng phất thấy được ánh sáng của thánh mẫu.
Nam sinh mặt đỏ lên, ngây ngốc gật đầu, xoay người, choáng váng mà đi đến trước mặt Cù Khê Xuyên.
Một bóng ma bao phủ xuống dưới, Cù Khê Xuyên ngẩng đầu, một đôi mắt xa cách đề phòng mà nhìn chằm chằm người trước mặt.
Nam sinh có chút xấu hổ, rốt cuộc Cù Khê Xuyên tuổi còn nhỏ, hơn nữa ngày thường không có gì giao lưu, hắn gãi gãi đầu, chỉ chỉ ngoài cửa nói: "Cái kia......!Chị cậu ở bên ngoài chờ cậu"
Chị......!Cù Khê Xuyên mắt dời về phía cửa sổ, mắt đen co rụt lại, phát hiện Du Nguyệt cách cửa sổ vẫy tay với mình.
"Mau đi đi." Nam sinh nhanh chóng nói một câu, liền chạy về chỗ ngồi của bản thân, chọc bạn ngồi bạn của mình, đơn giản thuyết minh tình huống sau, hai người cùng nhau dựng lên lỗ tai, mắt sáng lên hóng chuyện bát quái.
Cù Khê Xuyên dừng một chút, đem sách tiếng Anh khép lại, bỏ vào cặp sách, kéo lên khóa kéo rồi mới đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Vừa thấy cậu tới, Du Nguyệt giơ lên bao trong tay, nhẹ nhàng nhướng mày: "Chị mang bữa sáng tới cho cậu nha Khê Xuyên, sandwich cùng sữa bò, thế nào?"
Cù Khê Xuyên nhấp môi, không hề phản ứng với cô.
"......" Du Nguyệt hưng phấn bị xoá sạch một nửa, yên lặng an ủi chính mình, nằm trong dự kiến, vẫn còn nằm trong dự kiến, từ từ tới thì tốt rồi.
Cô đem sandwich duỗi qua đi: "cầm đi, còn nóng hổi."
Cù Khê Xuyên không nhận.
"Sợ có độc? Cần chị cắn một cái sao?" Du Nguyệt mở ra đóng gói, làm bộ muốn cắn.
Cù Khê Xuyên ánh mắt hơi lóe, rốt cuộc mở miệng: "Đây là yêu cầu sao?"
Mở miệng là có thể tức chết người! Du Nguyệt cắn răng, nặng nề mà gật đầu: "Đúng vậy, là yêu cầu mang tính cưỡng chế, cậu phụ trách ăn sạch chúng nó."
Cù Khê Xuyên đưa bàn tay qua, nhận lấy, dưới ánh mắt mong chờ của Du Nguyệt mà chậm rì rì cắn một miếng.
Du Nguyệt trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi,tính tình không chịu thua như vậy, không bị người khi dễ chết mới là lạ.
Rất đói bụng rất đói bụng, đặc biệt đói, đây là cảm giác đầu tiên mà Cù Khê Xuyên nuốt xuống miếng sandwich, phảng phất như đói và khát đều bị gợi lên, lần thứ hai liền cà lăm, cơ hồ không muốn nuốt liền nuốt mất, miếng thứ ba, miếng thứ tư, miếng thứ năm,...!
Tâm giống như muốn khóc, như thế nào vẫn không khóc được.
Ăn chậm một chút......!Du Nguyệt hơi hơi hé miệng, vẫn là không đem câu này nói ra, cô yên lặng lấy ra sữa bò nóng, cắm ống hút vào lỗ, khi cậu ăn xong liền đưa tới.
Cái này Cù Khê Xuyên không do dự liền nhận lấy, từng ngụm từng ngụm mà hút, thẳng đến sữa bò uống hết mới dừng lại, đã lâu không có loại cảm giác chắc bụng này, Cù Khê Xuyên trong lòng kỳ dị tràn ra điểm thỏa mãn.
Rồi sau đó lại cười nhạo chính mình, bất quá cũng là một người cùng mèo rời đi.
Du Nguyệt liếc vào trong phòng học, bên trong mọi người đều làm bộ vô tình mà nhìn các cô, cùng dự đoán không kém, bát quái đã lên men.
Cái này bọn họ nên minh bạch, cô nói muốn che chở Cù Khê Xuyên cũng không phải là nói chơi.
╮(︶︿︶)╭.