Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đứng trước căn nhà cỏ cũ nát của Lý Khanh Khanh là một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn không tính cao, diện mạo lại hiện lên vẻ đáng khinh vô lại.

Người đàn ông này có đôi mắt hình tam giác như mắt rắn, dưới mũi có một nốt ruồi đen đặc biệt nổi bật.

Trên người hắn mặc một bộ quần áo bằng vải bố bình thường, trong tay còn cầm một cái áo mùa đông cũ nát, nhảy từ trong viện ra.

Người này là một tên vô lại nổi tiếng ở thôn Hòa Sơn, tên là Lại Đầu.

Tên du thủ du thực này thường xuyên đi ăn hiếp mấy đứa con nít, hay là đi lợi dụng sờ mó vợ người ta.

Tuy hắn là một tên có vẻ bất cần đời như vậy, nhưng cũng biết người nào có thể trêu chọc, người nào không.

Cho nên mỗi lần hắn đều chọn những goá phụ đơn thân, hoặc những người trong nhà không có đàn ông khoẻ mạnh.

Cũng đúng là vì hắn có chút khôn vặt, cho nên nhiều năm như vậy, hắn vẫn an ổn ở trong thôn.

Hắn cũng biết là đắc tội với người nào có chút bản lĩnh, thì về sau hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện còn sinh sống ở thôn Hòa Sơn này.

Lại Đầu bực bội đạp cái ghế dựa bên chân một chút, sau khi hắn nhìn thấy nhà Thẩm Mộ Quân được người nhà giáo sư nào đó tặng đồ, liền vẫn luôn ôm tâm tư trộm một mẻ ở nhà Thẩm Mộ Quân.

Bất quá trong thời gian đó, nhà Thẩm Mộ Quân vẫn luôn có người ở, hắn chưa tìm được cơ hội thích hợp để ra tay.

Sau lại tuy rằng hắn vẫn luôn nhớ thương đồ vật trong nhà Thẩm Mộ Quân, nhưng trong xương cốt hắn lại mạc danh vô cùng khiếp sợ cái người Thẩm Mộ Quân này.

Rõ ràng hiện tại Thẩm Mộ Quân đã tàn phế, nhưng mà hắn mãi không quên được, năm đó Thẩm Mộ Quân một tay ấn đầu của hắn, hung hăng đá vào trên bụng hắn vô cùng tàn nhẫn.

Cho nên thời gian trước đây, tuy Lại Đầu nhớ thương đồ vật nhà Thẩm Mộ Quân, nhưng cũng là có tâm tà chứ không có gan tặc.

Cứ như vậy, mãi cho đến hôm nay.

Khi Lại Đầu ghé vào trên cửa sổ chiếc xe jeep kia, đã thấy trên xe jeep để kẹo sữa, sữa mạch nha, đồ hộp, cùng với thịt khô, lúc ấy hắn cũng giống như mấy đứa nhóc chung quanh, hận không thể trực tiếp đập cửa sổ xe chui vào.

Nhưng mà hắn không dám, mấy đứa nhóc bướng bỉnh chung quanh cũng không dám.

Bởi vì xe này là xe của quân nhân, bọn họ không có cái lá gan đi trêu chọc quân nhân.

Thế nhưng sau đó Lại Đầu lại nghe người ta nói, mấy thứ trên xe này đều là đưa đến nhà Thẩm Mộ Quân, hơn nữa nghe ý người trong thôn, hình như cả nhà Thẩm Mộ Quân phải đi tỉnh một thời gian.

Lúc ấy đôi mắt Lại Đầu liền đỏ, nghĩ đêm nay nhất định phải trộm mấy thứ ra, bằng không đêm nay hắn phải thèm đến ngủ không được.

Lại sau đó, liền có chuyện Lại Đầu chạy đến nhà Thẩm Mộ Quân trộm đồ.

Hắn vốn tưởng rằng đêm nay hắn nhất định có thể sa chĩnh gạo, sau đó vui vẻ ăn uống thả cửa một trận.

Nhưng mà Lại Đầu không nghĩ tới chính là, kẹo sữa, thịt khô, sữa mạch nha, gạo, mì sợi,...!trong tưởng tưởng không thấy đâu cả.

Hiện giờ ngay trước mắt Lại Đầu, chỉ có vài món quần áo mùa đông cũ nát, hai bộ chăn mụn vá chồng mụn vá, cùng với mấy cái bàn ghế......

Lại Đầu không thể tin đây là sự thật, vội vàng phẫn nộ chạy vào nhà bếp.

Trong khoảng thời gian này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cả nhà Thẩm Mộ Quân thật sự sống không tồi.

Cái thân thể bệnh ưỡng ưỡng của Thẩm Mộ Quân đã tốt lên rất nhiều, hai đứa nhỏ gầy như hai con khỉ con cũng rõ ràng béo lên không ít, đặc biệt là người phụ nữ Lý Khanh Khanh kia, vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt cô ta bỗng nhiên được chữa khỏi, để lộ ngũ quan xinh đẹp và làn da trắng mịn, cả người vốn thoạt nhìn uể oải không phấn chấn thì hiện tại bừng bừng như mang theo lửa, dáng người trước trồi sau cong kia, vừa thấy là biết ăn không ít thứ bổ dưỡng mới được.

Nhưng khi Lại Đầu lật qua lật lại căn bếp nho nhỏ mấy lần, chỉ tìm được mấy trái dưa chuột, ngay cả một hạt gạo cũng không tìm được.

Lại Đầu không biết rằng, khi Lý Khanh Khanh đi có chút gấp gáp, cô liền một hơi hốt luôn cả lu gạo hay đồ đạc trên đó vào không gian luôn.

Đang lúc Lại Đầu còn định tiếp tục tìm kiếm, thì bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân sột sột soạt soạt.

Vị trí nhà Thẩm Mộ Quân tương đối hẻo lánh, ngày thường nơi này rất ít khi có người qua lại, huống chi hiện tại đã là đêm khuya.

Lại Đầu bị tiếng động bên ngoài làm cho hoảng sợ, vội vàng từ nhà bếp chạy ra ngoài, lật người trèo lên vách tường thấp của sân viện đi ra ngoài.

Mà trong nháy mắt hắn nhảy ra, trong viện lại có một người lén lút trèo vào.

Lại Đầu không thấy rõ lắm diện mạo người nọ, lo lắng một lát người nọ ra tới, bọn họ sẽ đụng mặt nhau, nên Lại Đầu không dám ở lại đây nữa, liền xoay người hoàn toàn biến mất vào bóng đêm.

Khi Lại Đầu mới vừa đi không bao lâu, trong căn nhà tranh cũ nát liền truyền đến một loạt tiếng mắng.

"Mẹ nó, thật con mẹ nó, thứ gì cũng không có, thật là con mẹ nó!"

Khi ở căn nhà tranh của Thẩm Mộ Quân đang phá lệ náo nhiệt, thì nữ chủ nhân Lý Khanh Khanh lại hoàn toàn không biết gì cả, lúc này cô đang ôm ngủ Thẩm Nhạc Hương từ trên xe xuống đất.

Khi Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo mới vừa ngồi lên trên xe jeep, hai đứa nhỏ đều đầy mặt hưng phấn, vẫn luôn ghé mặt vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

Sau đó ngồi xe suốt vài tiếng đồng hồ, tinh lực của hai đứa nhóc liền không đủ.

Cả hai đứa đều mỏi mệt ngã vào trong lòng Lý Khanh Khanh, chỉ chốc lát sau liền hiu hiu ngủ rồi.

Trước khi Tôn Diệu Thành an bài Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật, đã nhờ một người quen quan hệ không tồi, mượn một chỗ nghỉ trong khuôn viên bệnh viện quân khu.

Vốn dĩ hắn muốn sắp xếp cho ba mẹ con Lý Khanh Khanh ở nhà khách gần đó, nhưng nghĩ đến sau khi Thẩm Mộ Quân làm giải phẫu xong, chỉ sợ còn phải ở lại bệnh viện quan sát một thời gian.

Bên cạnh Lý Khanh Khanh còn mang theo hai đứa con, nếu cứ ở nhà khách thì thấy thế nào cũng không tiện.

Lại còn một chuyện nữa, trong lúc nằm viện, ắt hẳn Thẩm Mộ Quân sẽ cần được bồi dưỡng rất nhiều, nên nếu có một chỗ ở thích hợp, Lý Khanh Khanh còn có thể làm chút món ngon bổ dưỡng cho hắn.

Cuộc giải phẫu của Thẩm Mộ Quân là vào buổi trưa hai ngày sau, vì ca phẫu thuật này tương đối phức tạp, ngoại trừ Lâm Đông Di ra, còn có một bác sĩ khác.

Vị bác sĩ này cũng là người quen cũ của bọn họ, năm đó khi Thẩm Mộ Quân, Tôn Diệu Thành vừa mới vào bộ đội, vị bác sĩ này vẫn còn là một bác sĩ thực tập trẻ.

Không thể nghĩ được sau bấy nhiêu năm, vị bác sĩ thực tập trẻ ngay cả cầm kim tiêm cũng run run ngày nào, hiện giờ cũng đã trưởng thành thành một bác sĩ rất lợi hại rồi.

Chỗ ở mà Tôn Diệu Thành an bài là một căn ký túc xá trong bệnh viện quân khu.

Chủ nhân căn hộ này là bác sĩ trưởng khoa khoa phụ sản họ Nhậm.

Căn phòng này được phân cho bác sĩ Vương từ khi bà vẫn là một nữ bác sĩ trẻ độc thân.

Sau khi bà cùng chồng bà kết hôn, bà liền dọn qua chỗ của chồng ở.

Cho nên từ sau đó, căn phòng này vẫn luôn để không, nghe nói Tôn Diệu Thành muốn tìm phòng cho bạn thân ở tạm, bác sĩ Vương liền không chút do dự đem phòng cho hắn mượn.

Nói đến cái này cũng phải nói rõ, kỳ thật bác sĩ Vương cùng mẹ Tôn Diệu Thành vẫn có chút quan hệ thân thích họ hàng xa, hơn nữa đối với một quân nhân như Tôn Diệu Thành, bác sĩ Vương mới vô cùng an tâm cho bọn họ mượn phòng.

Khi mấy người Lý Khanh Khanh đến chỗ phòng ở kia thì đã gần giờ đêm rồi.

Vì không quấy rầy hàng xóm chung quanh nghỉ ngơi, mấy người bọn họ đều vô cùng cẩn thận, nhẹ tay nhẹ chân đi vào.

Tôn Diệu Thành an trí cả nhà Thẩm Mộ Quân vào phòng ở xong, hẹn thời gian ngày mai lại đây, rồi liền xoay người rời đi.

Chờ đến khi bọn họ đều đi rồi, Lý Khanh Khanh cũng cho hai đứa nhỏ vào giường xong, cô mới có thời gian đánh giá căn phòng trước mắt một chút.

Đây là một căn phòng ở gồm có một sảnh chính và hai phòng ngủ nhỏ, tổng diện tích không đến mét vuông, cảm giác không gian chung quanh thập phần nhỏ hẹp.

Trước khi mọi người đến đây, có lẽ đã có người quét tước rồi, nên bên trong phòng thập phần sạch sẽ ngăn nắp.

Tuy nói là hai phòng một sảnh, nhưng một gian trong đó lại chứa đầy mấy đồ linh tinh, cho nên cả nhà bọn họ tối nay vẫn phải cùng ngủ chung trên một cái giường.

Lý Khanh Khanh biết hoá ra ca phẫu thuật của Thẩm Mộ Quân là ngay ngày mai, nên tùy tiện rửa mặt một chút xong, liền bắt đầu thúc giục Thẩm Mộ Quân nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Hôm nay Thẩm Mộ Quân ngồi xe gần sáu bảy tiếng đồng hồ, lúc này cả người cũng thập phần mỏi mệt, hắn nằm xuống không bao lâu liền ngủ rồi.

Lý Khanh Khanh cẩn thận khoá kỹ tất cả cửa sổ, sau đó mới chậm rãi xoay người trở về trong phòng.

Hiện giờ thị lực nhìn đêm của cô không tồi, tắt đèn xong, cũng có thể thấy rõ ràng hết thảy trong phòng.

Lý Khanh Khanh nhìn Thẩm Mộ Quân trầm tĩnh ngủ, người đàn ông này nha, gần đây được cô nuôi đến béo ra một chút, đã không còn cảm giác da bọc xương như khi trước.

Tuy trên mặt hắn có thêm được một chút thịt, nhưng thoạt nhìn vẫn có hơi gầy ốm.

Kỳ thật diện mạo Thẩm Mộ Quân đúng là không tồi, thuộc về loại hình xem một cái liền khắc ở trong lòng.

Vốn dĩ nếu dựa theo diện mạo như vậy, hắn sẽ là một sự tồn tại khá nổi bật, nhưng vì hắn hai chân tàn phế, liền cho người ta một loại cảm giác sự xinh đẹp bị khiếm khuyết khiến người tiếc nuối.

Lý Khanh Khanh không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, có chút bối rối đánh giá Thẩm Mộ Quân đang nằm ngủ.

Hôm nay giữa trưa khi còn ở nhà, Thẩm Mộ Quân đột nhiên thò qua hôn cô, thật sự làm cho Lý Khanh Khanh hoảng sợ.

Rốt cuộc lúc trước cô đã tính kỹ, chính là chờ khi hai chân hắn tốt rồi, liền cùng hắn ly hôn.

Cũng không biết sau khi Thẩm Mộ Quân biết chuyện này, trong lòng sẽ nghĩ cô như thế nào?

Tuy Lý Khanh Khanh rất muốn nói chuyện này với Thẩm Mộ Quân, nhưng cô cũng không phải đồ ngốc, cũng biết hiện tại không phải lúc để nói mấy cái này.

Vì không ảnh hưởng đến Thẩm Mộ Quân ngày mai làm phẫu thuật, Lý Khanh Khanh ngồi ở mép giường phát ngốc một chút, lúc sau mới thở dài một hơi nằm xuống.

Khoảng tám giờ rưỡi ngày hôm sau, Lý Khanh Khanh tay chân nhẹ nhàng rời giường.

Cô vốn muốn để Thẩm Mộ Quân cùng hai đứa nhỏ ngủ nhiều một lát, kết quả mới từ trên giường ngồi dậy, thì Thẩm Mộ Quân bên kia liền mở mắt.

Lý Khanh Khanh nhìn thoáng qua hai đứa nhóc còn ngủ khò khò ngon lành, liền nhỏ giọng nói với Thẩm Mộ Quân: "Bây giờ tôi đi ra ngoài mua cơm, anh ngủ tiếp đi."

Thẩm Mộ Quân nghe vậy lắc lắc đầu, kỳ thật hắn đã sớm tỉnh, nhưng thấy Lý Khanh Khanh và hai đứa con còn đang ngủ, cho nên hắn đành phải tiếp tục nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Lý Khanh Khanh thấy thế cũng không có nói thêm gì nữa, cô xoay người nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, liền bắt đầu sửa sang lại đồ đạc ngày hôm qua mang lại đây.

Căn phòng này của bác sĩ Vương cái gì cũng không có, chiếu trải trên giường cũng là của bọn họ mang từ trong nhà tới, cũng may hiện tại là cuối hè đầu thu, nên thời tiết vẫn còn nóng bức.

Lý Khanh Khanh rửa mặt xong, liền xoay người đi vào phòng bếp nhỏ kế bên.

Cô thấy trong phòng bếp tuy không có nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị, nhưng những thứ như bếp lò, nồi, chảo, cái gì đều có, lúc này cô mới nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó Lý Khanh Khanh thay một bộ quần áo, cô đi ra ngoài dạo qua một vòng, không chỉ mua xong cơm sáng, còn sờ soạng hoàn cảnh chung quanh một cái rõ ràng.

Khi đám người Tiểu Tống lại đây đưa đồ, Lý Khanh Khanh đang cười cười nhìn Thẩm Gia Hảo nhắm mắt đánh răng, mà Thẩm Mộ Quân lại đang ngồi trên xe lăn, buộc tóc đuôi ngựa cho Thẩm Nhạc Hương.

Hiện giờ kỹ thuật buộc tóc đuôi ngựa của Thẩm Mộ Quân đã thành thục hơn không ít, tuy rằng vẫn chưa buộc đẹp được như Lý Khanh Khanh, nhưng tốt xấu gì cũng đẹp mấy mấy người đàn ông bình thường buộc nhiều.

Đám người Tiểu Tống mang một ít than tổ ong lại đây, còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng trái cây.

Lý Khanh Khanh thấy còn có cả táo, đôi mắt nhịn không được hiện lên một mạt kinh ngạc.

Ở cái niên đại vật tư thiếu thốn như vậy, thế mà đám người Tiểu Tống lại tìm ra được mấy thứ này, quả thật có thể thấy được bọn họ thật sự thực dụng tâm.

Sau khi Tiểu Tống buông đồ vật xuống, liền cười nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Tẩu tử, đoàn trưởng chúng em nói, mấy ngày nay bảo em đi theo chị, giúp chị đi mua đồ ăn này nọ."

Lý Khanh Khanh nghe vậy liếc mắt một cái nhìn hắn, sau đó cười hỏi: "Vậy cậu nói xem cậu biết làm gì?"

Tiểu Tống không nghĩ tới Lý Khanh Khanh lại hỏi như vậy, hắn lập tức đầy mặt nghiêm túc tự nghiền ngẫm.

"Chị dâu, em biết chợ bán thức ăn với cửa hàng dầu gạo ở đâu, em có thể giúp chị xếp hàng mua đồ vật, còn có thể giúp chị xách đồ vật......!Còn nữa, còn có thể giúp chị làm chân chạy."

Không đợi Lý Khanh Khanh trả lời, Thẩm Nhạc Hương đứng kế bên đột nhiên nói: "Con cũng có thể giúp nương xách đồ, con mạnh lắm đấy."

Thẩm Nhạc Hương nói xong, thấy Lý Khanh Khanh đầy mặt không tin nhìn nhìn nó, lập tức giơ cánh tay nhỏ lên, đưa tới trước mặt Lý Khanh Khanh.

Lý Khanh Khanh buồn cười nhéo nhéo thịt mềm trên cánh tay một chút, sau đó giả mô giả dạng gật gật đầu nói: "Ờ nha, ờ nha, cánh tay này của con gái nương thật cứng rắn giống như cái kìm sắt vậy."

Thẩm Gia Hảo lúc này còn đang mơ hồ, đột nhiên nghe được câu chuyện của nương và chị gái, vội vàng bám lên trên đùi Lý Khanh Khanh kêu: "Con cũng rất lợi hại."

Thẩm Mộ Quân nhìn thằng con đang treo trên bắp đùi vợ như con gấu túi, liền duỗi tay xách thằng nhóc lại đây, sau đó lấy một cái bánh bao lấp kín miệng nhỏ của nó.

Cùng lúc đó, trong một gian phòng ở bệnh viện quân khu.

Một bác sĩ đại khái hơn ba mươi tuổi đang cau mày nhìn Tôn Diệu Thành trước mắt.

"Tôn đoàn trưởng, tôi cũng biết Lâm Đông Di người này rất giỏi, rất có thực lực, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước đây rồi.

Từ khi hắn bị đưa xuống khu chuồng bò, nhiều năm như vậy hắn đều không đụng vào dao phẫu thuật, anh thực sự có thể yên tâm giao chân của bạn tốt anh cho hắn sao?"

Tôn Diệu Thành nhịn không được nhéo nhéo giữa mày, kỳ thật hắn cũng không yên tâm Lâm Đông Di đâu.m, nhưng mà Lâm Đông Di là do Thẩm Mộ Quân chỉ định, hắn có thể không tin Lâm Đông Di, nhưng lại không thể không tin tưởng phán đoán của Thẩm Mộ Quân.

So với bất luận người nào, Thẩm Mộ Quân đều khát khao muốn được một lần nữa đứng lên nhất, cho nên hắn sẽ không lấy hai chân mình ra đùa.

Tôn Diệu Thành: "Tôi yên tâm, cứ dựa theo sắp xếp lúc trước mà làm."

Vị bác sĩ nam nghe vậy sắc mặt đổi đổi, hắn nhịn không được dùng sức mà đẩy gọng kính của mình một chút.

"Làm phẫu thuật, không phải là chuyện thiên phú cao siêu gì, cần nhất là phải có thường xuyên luyện tập, đôi tay có linh hoạt thì nếu như một gian dài không sử dụng, cũng sẽ biến thành phế vật.

Tôn đoàn trưởng, sao anh lại không hiểu ý tôi chứ? Tôi thật sự không yên tâm ca giải phẫu này, tôi cảm thấy để tôi làm thì càng thỏa đáng hơn.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio