Hai bịch bánh quy Lý Khanh Khanh đưa cho hai đứa nhỏ là bánh quy có nhân, trong mỗi bịch chỉ có chừng năm cái nhỏ.
Chờ tới buổi chiều, hai đứa nhỏ có thể cầm ăn tạm, rốt cuộc bọn nó cũng đang tuổi ăn tuổi lớn mà.
Bởi vì hiện tại còn chưa tới giờ tan tầm, cho nên cả tòa ký túc xá phá lệ an tĩnh, chỉ có vài người lớn tuổi thỉnh thoảng đi qua lại dưới sân.
Lý Khanh Khanh đầu tiên là nấu một nồi cơm tẻ, sau đó xào một chảo to cà tím xào thịt băm, rồi lại nấu thêm một nồi canh khoai tây hầm thịt.
Sau khi đổi ca với tiểu Triệu, tiểu Tống tìm được một chiếc chiếu cũ, sau đó trải ra nằm trong phòng chứa đồ linh tinh ngủ một giấc.
Lý Khanh Khanh cũng không gọi tiểu Tống dậy, chỉ dặn dò hai đứa nhỏ đừng có ồn ào, cho tiểu Tống nghỉ ngơi yên tĩnh một chút.
Trước khi ba mẹ con ăn cơm, Lý Khanh Khanh lại bắt
lên bếp một phần canh trứng, còn nấu một nồi cháo bí đỏ gạo kê thật nhừ.
Canh trứng cùng cháo bí đỏ gạo kê này là chuẩn bị cho Thẩm Mộ Quân.
Bởi vì Thẩm Mộ Quân mới vừa làm giải phẫu xong, có rất nhiều thứ hiện tại chưa được ăn, cho nên Lý Khanh Khanh liền làm cho hắn mấy món thanh đạm.
Lý Khanh Khanh ăn xong, liền đóng gói phần cơm trưa cho tiểu Triệu cùng phần ăn đặc biệt của Thẩm Mộ Quân thật gọn gàng.
Cô nhìn thoáng qua hai chị em ăn uống no đủ, duỗi tay sờ sờ bụng nhỏ Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo.
Lý Khanh Khanh nói: "Hai đứa có chuyện gì, thì đi tìm chú ở phòng cách vách giúp.
Hai con không được tự tiện chạy ra ngoài đường, có biết không?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy lập tức nghiêm túc gật gật đầu, từ trước đến nay nó luôn mà một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.
"Đợi lát nữa hai đứa nhớ đi ngủ trưa, buổi tối nương trở về, lại làm cho hai đứa đồ ăn ngon nha."
Lý Khanh Khanh luôn mãi dặn dò một lúc, sau đó mới xách theo đồ ăn xoay người rời khỏi phòng ký túc xá.
Khi Lý Khanh Khanh xách theo đồ vật xuống lầu, liền tình cờ gặp được vị bác sĩ nam đã giúp Lâm Đông Di làm phẫu thuật kia.
Người nọ đang muốn đi về hướng ký túc xá, vừa đi không biết vừa thất thâng suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên tình cờ gặp Lý Khanh Khanh, vị bác sĩ kia theo bản năng sửng sốt một chút.
Sau khi hắn thấy rõ ràng bộ dáng của Lý Khanh Khanh tay xách nách mang, trên gương mặt văn nhã lúc này mới hiện lên một nụ cười.
"Cô là vợ của Thẩm Mộ Quân đúng không? Hôm qua chúng ta có gặp nhau ở bệnh viện rồi."
Lý Khanh Khanh nghe vậy lập tức khách khí cười đáp: "Là tôi đây, chào anh, bác sĩ Lưu."
Ngày hôm qua khi Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật xong, cô từng nghe một hộ sĩ đã gọi hắn như vậy.
Bác sĩ Lưu bị nụ cười tươi rói của Lý Khanh Khanh làm cho sửng sờ một chút, hắn theo bản năng duỗi tay đẩy gọng kính của mình một chút.
Hôm qua tuy hắn cũng từng thấy Lý Khanh Khanh rồi, nhưng lúc ấy hắn thật sự quá bận, cho nên căn bản không có thời gian đánh giá cô.
Bác sĩ Lưu cũng là hôm nay mới có cơ hội nghiêm túc đánh giá người phụ nữ trước mắt này.
Hắn nhìn khuôn mặt Lý Khanh Khanh đơn sơ không hề bôi son đánh phấn nhưng vẫn xinh đẹp dịu dàng, không biết như thế nào lại nghĩ đến đối tượng(editor: giống như người yêu, bồ,..) của mình.
Bác sĩ Lưu cũng tương đương tuổi với Thẩm Mộ Quân, đối tượng của hắn là một cô gái trẻ mới được người trong nhà giới thiệu năm nay.
Cô gái này dung mạo cũng xem như không tồi, nhưng lại vô cùng thích trang điểm, đua đòi mua sắm.
Bác sĩ Lưu chưa tìm hiểu được cô ta bao lâu, liền có chút chịu không nổi tính cách đối phương.
Nhưng mà gia cảnh đối phương có chút thế lực, nếu như hắn không muốn tiếp tục tìm hiểu cô ta, về sau khẳng định không có biện pháp tiếp tục ở lại bệnh viện.
Bác sĩ Lưu nghĩ nghĩ, tâm tình liền nhịn không được có hơi không thoải mái.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua đồ ăn trong tay Lý Khanh Khanh, ngữ khí khách khí nói: "Cô đây là mang đồ ăn cho chồng cô hả? Nếu như vậy, tôi cũng không phí thời gian của cô nữa."
Lý Khanh Khanh cũng không quen biết với hắn bao nhiêu, nghe vậy lập tức gật gật đầu, liền vội vàng đi lướt qua hắn.
Bác sĩ Lưu nhìn theo thân ảnh Lý Khanh Khanh đi xa, đột nhiên có chút hâm mộ Thẩm Mộ Quân đang nằm trên giường bệnh.
Trong suy nghĩ của hắn, nếu có thể có được một người vợ cùng chung hoạn nạn, không rời không bỏ như Lý Khanh Khanh vậy, đối với Thẩm Mộ Quân mà nói, có thể nói là thập phần may mắn.
Hơn nữa Lý Khanh Khanh còn xinh đẹp như vậy, tính cách cũng dễ gần, cô gái tốt như thế trong thời đại này không có mấy ai.
Lúc này, cô gái tốt hiếm có kia đang xách đồ ăn đi vào phòng bệnh Thẩm Mộ Quân.
Khi Lý Khanh Khanh vừa đến phòng bệnh, liền đưa cơm trưa cho tiểu Triệu, sau đó bảo hắn đi nghỉ ngơi một chút.
Tiểu Triệu từ ngày hôm qua đã ăn cơm Lý Khanh Khanh làm, nên trong lòng vẫn luôn thập phần vui vẻ chờ mong cơm trưa ngày hôm nay.
Lý Khanh Khanh làm đồ ăn thập phần phong phú, một chút cũng không làm đồng chí tiểu Triệu thất vọng.
Đặc biệt là món cà tím xào thịt băm kia, quả thực chính là chân ái trong lòng Tiểu Triệu.
Đang lúc Tiểu Triệu đầy mặt vui vẻ ăn cơm, thì từ phòng bệnh bên cạnh có một cụ ông đang bước ra.
Khi vừa ra đến cửa, cụ ông đã ngửi thấy một mùi thịt vô cùng nồng đượm, tức khắc nhịn không được quay người nhìn về hướng cái mùi thơm đó.
Sau đó ông liền thấy một thanh niên mặc quân trang màu xanh lục, đang ngồi xổm một bên lối đi nhỏ ăn uống thả cửa.
Cụ ông nhìn cà tím xào thịt băm cùng canh khoai tây hầm thịt trong chén hắn, nhịn không được không tự nhiên nuốt nuốt nước miếng.
Cụ ông nói: "Ai nha, thằng nhóc này, thức ăn có vẻ không tồi ha."
Tiểu Triệu nghe vậy, có hơi ngượng ngùng nhìn cụ ông cười cười.
Lúc này trong phòng bệnh, Lý Khanh Khanh đang cho Thẩm Mộ Quân ăn cơm.
Trong món canh trứng của Thẩm Mộ Quân, cô chỉ bỏ thêm chút xíu linh thực.
Không phải cô kẹo kiệt gì với hắn, mà sợ mình lỡ tay thêm quá nhiều, thương thế của Thẩm Mộ Quân sẽ tốt lên nhanh như diều gặp gió, đến lúc đó chắc chắn sẽ gây ra một trận phong ba trong bệnh viện mất.
Đại khái là trong nước biển truyền cho Thẩm Mộ Quân có thêm chút thuốc an thần hay giảm đau gì đó, cho nên sau khi hắn ăn cơm xong, liền mờ mịt mê mang ngủ mất.
Lý Khanh Khanh canh Thẩm Mộ Quân một tiếng đồng hồ để Tiểu Triệu trừu có thời gian ngủ giấc trưa.
Chờ đến khi Tiểu Triệu tỉnh lại, cô liền dặn dò Tiểu Triệu hai câu rồi rời đi.
Bọn họ khó khăn lắm mới tới tỉnh được một lần, Lý Khanh Khanh không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền, huống hồ có Tiểu Tống, Tiểu Triệu giúp cô trông chừng Thẩm Mộ Quân cùng hai đứa nhỏ.
Trong lòng Lý Khanh Khanh vô cùng cảm tạ bọn họ, cũng thầm nhủ sau này cô nhất định phải làm thêm nhiều món ngon đãi bọn họ.
Lúc này bên kia ký túc xá, Tiểu Tống đang ngủ đến trời đất tối tăm, kết quả lại bị mùi đồ ăn thơm nức mũi dụ cho tỉnh lại.
Khi hắn đẩy cửa ra khỏi phòng, đã thấy Thẩm Nhạc Hương đang đứng trên ghế nhỏ, ra dáng ra hình mà rửa chén.
Thẩm Nhạc Hương thấy Tiểu Tống tỉnh, liền cười hô lên với Tiểu Tống: "Chú Tống thức rồi?Nương con làm rất nhiều đồ ăn ngon, còn chừa phần cho chú ở trong tô kìa."
Tiểu Tống nghe vậy liền cười cười với Thẩm Nhạc Hương, liền bưng tô cơm và đồ ăn Lý Khanh Khanh chừa lại cho hắn, vẻ mặt vui vẻ ăn ngon lành.
Bởi vì Lý Khanh Khanh nấu hơi nhiều cháo, nên Tiểu Tống cũng được thơm lây, có thêm được non nửa chén cháo.
Cháo bí đỏ gạo kê là dùng gạo kê thơm lừng rang lên rồi nấu thật nhừ, bên trong còn trộn lẫn vị bí đỏ ngọt ngào.
Tiểu Tống thoải mái dễ chịu thở ra một hơi, liền ngồi ở phòng khách nhìn hai chị em chơi.
Thẩm Gia Hảo vẫn luôn nhớ thương bánh quy nương cho, thỉnh thoảng lại duỗi tay sờ sờ túi nhỏ của nó.
Thẩm Gia Hảo lần thứ ba hỏi Thẩm Nhạc Hương: "Chị, hiện tại có thể ăn bánh quy chưa?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, không chê phiền nói: "Chúng ta mới vừa cơm nước xong không bao lâu, từ từ hẵng ăn đi."
Thẩm Gia Hảo nghe chị nói xong, đôi mày nhỏ nhíu nhíu lại, than thở, "Vì sao thời gian trôi qua chậm quá như vậy chứ?"
Thẩm Nhạc Hương nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ của em trai ngốc, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt thằng bé.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Gia Hảo rõ ràng lại béo thêm một chút.
Lúc trước vì thằng bé quá gầy, cho nên đôi mắt có vẻ đặc biệt lớn lại hơi lồi ra, nhưng hiện giờ nó đã béo lên không ít, bộ dáng thoạt nhìn không còn dọa người như trước nữa.
Thẩm Gia Hảo không giống mấy đứa trẻ khác trong thôn, nó không thích đi ra ngoài chạy loạn, càng thích dính với cha mẹ ở nhà.
Cho nên làn da của thằng bé trắng nõn, thậm chí còn trắng hơn cả Thẩm Nhạc Hương thân là bé gái nữa.
Hai chị em làm ầm ĩ trong chốc lát, lại đột nhiên mệt nhọc, bắt đầu một đứa tiếp một đứa, bắt đầu ngáp lên.
Tiểu Tống thấy thế, liền bế hai đứa nó trở về phòng, sau đó trông chừng bắt hai đứa đi ngủ.
Liên tục bảy ngày sau, Lý Khanh Khanh vừa nấu cơm cho mọi người, vừa đi chợ đen buôn đi bán lại, trong bất tri bất giác, cô liền kiếm lời sáu bảy trăm đồng.
Cô lấy trong số này ra đồng, mua một ít đồ hiếm có ở huyện thành nhỏ nhà bọn họ, định về đến huyện thành lại bán sang tay với giá cao hơn.
Ngay cái ngày Thẩm Mộ Quân định xuất viện, Thẩm Lệ Nghiên cùng Dương Từ đột nhiên tới bệnh viện quân khu.
Lý Khanh Khanh vốn đang ở ký túc xá bận bịu thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe được hai người Thẩm Lệ Nghiên tới, nhất thời không nhịn được buộc miệng hỏi một câu bọn họ tới làm gì?
Tiểu Tống có biết một chút về chuyện trong nhà Thẩm Mộ Quân, đối với thái độ của Lý Khanh Khanh như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng còn Tiểu Triệu cái gì cũng không biết, có điểm không rõ nhìn Lý Khanh Khanh.
Tiểu Tống, Tiểu Triệu, sau khoảng thời gian này cùng Lý Khanh Khanh chăm sóc Thẩm Mộ Quân, đã có chút hiểu biết với cái người phụ nữ Lý Khanh Khanh này.
Cô vốn là người rất dễ gần, luôn thập phần hào phóng thân thiện với người khác.
Nhưng đối với người cô không thích hoặc là người xa lạ, thái độ cô liền sẽ trở nên thực lạnh nhạt, cũng vô cùng hẹp hòi.
Tuy Tiểu Triệu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy cô em gái này của Thẩm Mộ Quân hẳn là có lục đục không nhỏ với người chị dâu Lý Khanh Khanh này.
Bằng không với hiểu biết của hắn đối với Lý Khanh Khanh, cô ấy sẽ không nói ra lời không khách khí đến vậy.
Lý Khanh Khanh vừa thu dọn đồ đạc, nhịn không được lại nghĩ: Lúc trước khi Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật, cũng không thấy bọn họ lại đây hỗ trợ chiếu cố cái gì, chờ đến khi Thẩm Mộ Quân hiện tại sắp xuất viện, mới giả mô giả dạng lại đây hỗ trợ, cũng không biết bọn họ lại đánh cái chủ ý quỷ gì đây?
Chờ đến khi Tiểu Tống, Tiểu Triệu mang đồ vật nhà bọn họ bỏ hết lên trên xe, mọi người lúc này mới đi qua bệnh viện đón Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đến ngày thứ ba sau khi Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật xong mới biết được cha bọn nó đã giải phẫu thành công rồi.
Hai đứa nhỏ cũng đi đi lại lại thăm Thẩm Mộ Quân vài lần, bởi vì Thẩm Mộ Quân đại đa số thời gian đều nghỉ ngơi, căn bản không có thời gian chơi với bọn nó, hai đứa nhỏ liền thập phần hiểu chuyện không đi quấy rầy hắn.
Tuy bọn họ không thể luôn ở bên cạnh Thẩm Mộ Quân, nhưng sau khi biết chân Thẩm Mộ Quân được trị khỏi, hai đứa nhỏ vẫn vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt là Thẩm Nhạc Hương, con bé càng vui vẻ hơn so với Thẩm Gia Hảo không quá hiểu chuyện.
Chờ đến khi bọn nó trở lại thôn Hòa Sơn, sẽ không có ai còn dám cười nhạo cha nó là người tàn phế.
Khi mấy người Lý Khanh Khanh đến, liền nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến tiếng Thẩm Lệ Nghiên đang tức giận.
"Anh cả!! Gần đây anh bị làm sao vậy, sao chuyện gì cũng thiên vị người phụ nữ Lý Thanh Thanh kia? Em thật sự không hiểu được, rốt cuộc cô ta rót cho anh cái mê hồn canh gì, mà anh lập tức thay đổi thái độ với cô ta nhiều như vậy?"
Không đợi Thẩm Mộ Quân trong phòng bệnh trả lời, hộ sĩ giúp trông chừng Thẩm Mộ Quân liền nhìn không được.
Từ sau khi Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật xong, bà được phân công phụ trách chiếu cố người bệnh Thẩm Mộ Quân này.
Như vị hộ sĩ này không hề nghĩ tới, vợ và bạn bè của Thẩm Mộ Quân thập phần tận tâm tận lực, làm người làm hộ sĩ như bà đây không có gì để làm, đại đa số sự tình đều là mấy người Lý Khanh Khanh làm.
Ngày thường trong phòng bệnh của Thẩm Mộ Quân chưa từng không có người trông chừng, chỉ có hôm nay Thẩm Mộ Quân phải làm thủ tục xuất viện, Lý Khanh Khanh mới nhờ bà qua đây đây chăm sóc trong chốc lát.
Kết quả Lý Khanh Khanh bọn họ mới vừa đi không bao lâu, liền có một người tự xưng là em gái Thẩm Mộ Quân lại đây.
Vốn dĩ khi Thẩm Lệ Nghiên cùng Dương Từ tới, trong tay còn xách theo đồ vật thăm bệnh, lúc ấy ấn tượng của vị hộ sĩ này đối với bọn họ cũng không tệ lắm.
Kết quả còn chưa được bao lâu, Thẩm Lệ Nghiên không biết như thế nào liền nói tới Lý Khanh Khanh? Lời trong lời ngoài đều oán tránh đối với người chị dâu này.
Còn nói cái gì Thẩm Mộ Quân luôn thiên vị vợ mình, luôn làm tổn thương lòng đứa em gái này,...!linh tinh này nọ.
Vị hộ sĩ kia càng nghe càng chịu không nổi nữa, liền nhịn không được ngữ khí bất thiện nói: "Tôi nói này cô gái này, hiện tại anh cả cô còn đang trên giường bệnh đó, cô làm um sùm lên như vậy là muốn làm gì? Mấy ngày nay hắn nằm ở trên giường bệnh, ăn uống tiêu tiểu đều là vợ hắn chăm sóc, cô luôn miệng nói anh cả cô bất công thiên vị, chị dâu cô không tốt thế này thế kia.
Cô gái à, khi cô nói lời này á, sao cô không nghĩ tới bản thân mình có qua đây chăm sóc anh cả cô được ngày nào hay không?"
Thẩm Lệ Nghiên bị vị hộ sĩ kia nói lại đến không đáp nên lời, hôm nay mục đích chính cô ta lại đây, chính là muốn hỏi Thẩm Mộ Quân xem, vì sao cho người điều tra cô ta?
Nếu nói có ai đáng bị hoài nghi, thì Thẩm Lệ Nghiên còn thấy cái ả Lý Thanh Thanh kia mới là người đáng để anh cả nghi ngờ mới đúng.
Lý Khanh Khanh trước sau biến hóa lớn như vậy, ngay cả Thẩm Lệ Nghiên đều có thể nhìn ra được, cô ta không tin Thẩm Mộ Quân thông minh như vậy, lại nhìn không ra tới?
Nếu không phải Dương Từ tương đối nhạy bén, từ trong miệng mấy đứa nhóc trong thôn biết được Thẩm Tu Dương bảo tụi nó nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiên cô, thì đến bây giờ cô ta còn chưa biết, Thẩm Mộ Quân thế mà lại bảo Thẩm Tu Dương tìm người nhìn chằm chằm mình đâu.
Trong lòng Thẩm Lệ Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, cô ta liền định nhân dịp hôm nay lên tỉnh, thuận tiện lại đây hỏi xem Thẩm Mộ Quân là có ý gì?
Nhưng nhìn Thẩm Mộ Quân trầm mặc không nói, Thẩm Lệ Nghiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lúc này trong lòng cô ta vừa tức giận, lại không thể tin tưởng.
Thẩm Lệ Nghiên không thèm phản ứng lại vị hộ sĩ kia, mà ghé vào mép giường Thẩm Mộ Quân nhìn hắn nói: "Anh cả, anh vẫn là người anh cả nói phải bảo vệ em cả đời đúng không?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, trong con ngươi đen nhánh nháy mắt kết một tầng băng sương.
Ánh mắt lạnh băng tựa như một phen lưỡi dao sắc bén hướng về phía Thẩm Lệ Nghiên đâm tới.
Thẩm Lệ Nghiên bị ánh mắt của Thẩm Mộ Quân làm cho hoảng sợ, theo bản năng đứng lên lui về sau hai bước.
Lúc này trên khuôn mặt cô ta tràn đầy hoảng sợ, đôi mắt xinh đẹp tựa hồ như đang chứa nước mắt long lanh.
Dương Từ nhìn thoáng qua Thẩm Mộ Quân, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu cùng nghi hoặc, đang lúc hắn định duỗi tay đỡ lấy Thẩm Lệ Nghiên, Lý Khanh Khanh nắm tay Thẩm Gia Hảo đi vào.
Trong nháy mắt Thẩm Lệ Nghiên nhìn thấy Lý Khanh Khanh, từ sâu trong đáy lòng bỗng tràn ra một cơn thù hận đáng sợ.
Cái cơn thù hận đó, trong hai mắt Thẩm Mộ Quân, hóa thành một màn sương mù nồng nặc màu đỏ tươi quay chung quanh thân thể mảnh khảnh của Thẩm Lệ Nghiên.
Những cái sương mù đó như có sinh mệnh của riêng mình vậy, chúng giương nanh múa vuốt hướng tới chỗ Lý Khanh Khanh......
Thẩm Lệ Nghiên chớp chớp đôi mắt rưng rưng, ánh mắt dời khỏi trên người Lý Khanh Khanh, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Thẩm Mộ Quân.
Nếu Thẩm Mộ Quân không có được đôi mắt như vậy, hắn nhìn thấy vẻ mặt đáng thương hề hề này của Thẩm Lệ Nghiên, nói không chừng sẽ bị kỹ thuật diễn của cô ta lừa gạt.
Đáng tiếc chính là, từ sau khi hắn trọng sinh, đôi mắt này vẫn luôn theo hắn.
Mỗi lần Thẩm Lệ Nghiên đối mặt với Lý Khanh Khanh đều toát ra ác ý, đối mặt với hắn thì toát ra lạnh nhạt vô tình, tất cả đã hoàn toàn ma diệt hết tình cảm của Thẩm Mộ Quân đối với cô ta.
Thẩm Mộ Quân thậm chí từng nghĩ, đời trước bên cạnh Lý Khanh Khanh xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, có khi nào trong đó cũng có bút tích của Thẩm Lệ Nghiên hay không?
Tưởng tượng đến Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo bị liên luỵ, ánh mắt Thẩm Mộ Quân liền càng thêm lạnh lùng.
Vị hộ sĩ kia thấy mấy người Lý Khanh Khanh tới rồi, liền cùng Lý Khanh Khanh bọn họ chào một tiếng, liền xoắn cái eo có hơi phốp pháp đi ra ngoài.
Thẩm Gia Hảo thấy Thẩm Lệ Nghiên tới, theo bản năng liền muốn chạy tới chào hỏi Thẩm Lệ Nghiên, lại bị Lý Khanh Khanh dùng sức kéo lại một phen.
Thẩm Gia Hảo có hơi khó hiểu nhìn về phía Lý Khanh Khanh, nó hiện tại còn quá nhỏ, còn chưa phân rõ thiện ác thị phi.
Lý Khanh Khanh không muốn nó thân cận với Thẩm Lệ Nghiên, sợ Thẩm Lệ Nghiên ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, không khi cẩn thận liền liên lụy đến con trẻ vô tội.
Thẩm Nhạc Hương thấy không khí giữa người lớn không đúng lắm, vội đi tới kéo tay em trai nói: "Gia Hảo, chúng ta đi từ biệt mấy chị mấy cô hộ sĩ."
Thẩm Gia Hảo nghe vậy liền không nghi ngờ gì, thập phần ngoan ngoãn đi theo Thẩm Nhạc Hương ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Lệ Nghiên nhìn theo hai đứa nhỏ rời đi, nghĩ đến trước kia khi bọn nó nhìn thấy cô ta, liền vô cùng thân cận, mà hiện tại lại làm như không nhìn thấy.
Trong lòng Thẩm Lệ Nghiên liền nhịn không được cảm thấy, là Lý Khanh Khanh cố ý làm cho bọn nó xa cách với cô ta.
Khi đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, không hề nhận ra là nó đang bùng lên một cảm xúc không tốt đẹp.
Mà ánh mắt như vậy rơi vào trong tầm nhìn của Thẩm Mộ Quân, liền có vẻ phá lệ châm chọc cùng chói mắt.
Thẩm Mộ Quân: "Hiện giờ người tôi quan tâm nhất, cũng chỉ có ba mẹ con bọn họ.".