Tôn Thái Thái một đường chạy thẳng về hướng đội thanh niên trí thức, bởi vì cô ta quá mức khẩn trương, trên đường thiếu chút nữa đụng vào xe đạp người khác.
Cô ta vừa định mở miệng xin lỗi, nhưng nhấc đầu liền đối diện với tầm mắt của Thẩm Lệ Nghiên.
Thẩm Lệ Nghiên leo xuống khỏi xe đạp, nhìn Tôn Thái Thái trước mặt gầy đến gần như trơ xương, liền làm vẻ mặt quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ? Vừa rồi cô bị làm sao vậy? Vẻ mặt như bị dã thú truy đuổi vậy?"
Khi Thẩm Lệ Nghiên nói lời này, ánh mắt lại hướng về phía con đường sau lưng Tôn Thái Thái nhìn lại.
Nhưng mà lúc này trên đường đang đứng đầy người làm việc lẫn nghỉ ngơi, Thẩm Lệ Nghiên cũng không biết Tôn Thái Thái vừa rồi đang sợ cái gì?
Tôn Thái Thái lúc này đã bình tĩnh lại, cô ta thu hồi biểu tình kinh hoảng thất thố ban nãy, hai mắt vô thần quét qua Thẩm Lệ Nghiên, liếc mắt một cái, vẻ mặt không muốn cùng Thẩm Lệ Nghiên nói chuyện.
Tôn Thái Thái nhấc chân muốn lách qua người Thẩm Lệ Nghiên đi về phía trước, liền nghe được Thẩm Lệ Nghiên cười nói: "Tôn Thái Thái, không cần sợ hãi, có cái gì khó khăn có thể nói với tôi.
Nếu cô thật sự có chuyện gì khó xử, công xã chúng ta cũng sẽ không ngồi yên không nhìn đến."
Tôn Thái Thái nghe vậy, lông mi buông xuống hơi hơi run rẩy một chút.
Cô ta nhịn không được hơi nhếch khóe miệng lên một chút, sau đó khẽ lắc đầu xoay người rời đi.
Thẩm Lệ Nghiên nhìn theo bóng dáng gầy ốm của Tôn Thái Thái, trong lòng âm thầm trào phúng nghĩ: Nếu không phải vì thể hiện hình tượng quan tâm chăm sóc xã viên, cô ta mới không có tâm tình đi phản ứng Tôn Thái Thái đâu.
Thẩm Lệ Nghiên vừa nghĩ như vậy, vừa lại lần nữa cưỡi xe đạp chạy về phía ngoài thôn.
Hôm nay cô ta mặc một cái áo sơmi màu trắng, vòng eo áo sơmi bị cô ta tự mình lén thu lại một chút, nhấn mạnh vòng eo xinh đẹp trên người mình ra đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Lệ Nghiên luôn luôn là người xinh đẹp nhất thôn Hòa Sơn này, cô ta đầy mặt thập phần tự tin cưỡi xe đạp, trong đôi mắt như trái nho đen tràn đầy ý cười.
Một số người trong thôn đang ngồi ở ven đường nghỉ ngơi nhìn thấy cô ta, đều sôi nổi chủ động chào hỏi, Thẩm Lệ Nghiên cũng vui vẻ nhất nhất chào lại, thoạt nhìn quan hệ của cô ta cùng mấy người trong thôn có vẻ thật thân thiết.
Chờ đến khi cô ta cưỡi đạp đi ngang qua Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân, Thẩm Lệ Nghiên làm như không trông thấy Lý Khanh Khanh, chỉ cười thanh thúy kêu Thẩm Mộ Quân một tiếng anh cả, sau đó cưỡi xe nhanh như một cơn gió chạy lướt qua.
Mái tóc ngắn của Thẩm Mộ Quân bị gió thổi hơi xốc lên, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ của hắn.
Hắn không muốn làm trong lòng Lý Khanh Khanh không thoải mái, cho nên cũng không đáp lại tiếng anh cả kia của Thẩm Lệ Nghiên.
Bất quá hắn hiển nhiên đã suy nghĩ nhiều rồi, Lý Khanh Khanh căn bản không ngại Thẩm Lệ Nghiên làm lơ cô, thậm chí cô còn thập phần cảm thấy may mắn vì Thẩm Lệ Nghiên làm lơ mình, bởi vì cô cũng không hơi đâu đi phản ứng Thẩm Lệ Nghiên.
Thẩm Mộ Quân đưa ấm nước trong tay qua cho cô, tay trái hắn vì chống gậy một thời gian dài mà ửng lên một mảng đỏ bừng.
Lý Khanh Khanh nhận ấm nước Thẩm Mộ Quân đưa qua, tầm mắt cô dừng lại một lát chỗ một mảng đỏ bừng kia, đột nhiên ma xui quỷ khiến nói một câu, "Kỳ thật anh không cần đi đưa nước cho tôi đâu."
Bởi vì bản thân cô mang dị năng hệ thủy, cho dù cô không uống nước một thời gian cũng chả sao cả.
Cô có thể dựa vào dị năng của mình để điều tiết lượng nước mà cơ thể cô cần.
Thẩm Mộ Quân nghe vậy cũng không nói lời nào, mà chỉ móc từ trong túi ra một cái bao giấy nhỏ, bên trong có bọc một trái táo xanh nhỏ căng bóng.
Hắn biết Lý Khanh Khanh là người yêu sạch sẽ, cho nên trước khi đến đây, hắn đã mang táo đi rửa kỹ lắm rồi, sau đó mới dùng cái bao giấy sạch bọc lại.
Lý Khanh Khanh vừa nhìn thấy trái táo to cỡ trứng bồ câu kia, hai mắt nhịn không được liền sáng ngời.
Cô cười cười nhận lấy quả táo từ trong tay Thẩm Mộ Quân, vừa xoay xoay nhét quả táo vào trong miệng, vừa không quên hỏi Thẩm Mộ Quân: "Anh kiếm ở đâu ra vậy?"
Thẩm Mộ Quân: "Thiết Đản hái được từ trên núi."
Vốn dĩ Thẩm Mộ Quân cũng không định lấy đồ của Thiết Đản Nhi, nói gì thì nói, thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ, bản thân một người trưởng thành như hắn cũng ngại nhận đồ ăn vặt của trẻ con như thế.
Nhưng hắn nghĩ đến Lý Khanh Khanh là cái người hay thích ăn vặt, đặt biệt là tất cả các loại trái cây, cho nên lúc ấy hắn do dự một chút, liền cầm đồ ăn trong nhà đổi với Thiết Đản Nhi.
Thẩm Mộ Quân thấy Lý Khanh Khanh phun hột táo ra khỏi miệng, liền lập tức giơ tay, như ảo thuật mà lại lấy ra thêm một trái nữa.
Hắn cầm quả táo trong tay đưa tới bên miệng Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh căn bản không nghĩ nhiều, liền há mồm một ngụm cắn lấy trái táo.
Trái táo này của Thẩm Mộ Quân tuy lớn hơn trái khi nãy một chút, nhưng cho dù có lớn, nó cũng chỉ là một trái táo dại.
Cho nên khi Lý Khanh Khanh cắn táo, không khỏi đụng phải ngón tay hắn.
Thẩm Mộ Quân hơi hơi trố mắt một chút, ánh mắt dừng lại thoáng qua trên đôi môi hồng hồng căng mọng của Lý Khanh Khanh, hắn chỉ cảm thấy đầu ngón tay dường như bị lửa đốt, theo bản năng dùng sức siết chặt tay mình.
Trước kia Lý Khanh Khanh vốn là người kén ăn, sau khi trải qua một hồi mạt thế, cô không chỉ sửa được tật xấu này, hơn nữa còn trở nên đặc biệt thích ăn các loại trái cây.
Trong đó cô thích nhất chính là dâu tây cùng với xoài, tiếp theo chính là cherry, táo xanh, cùng với nho.
Lý Khanh Khanh đã thật lâu không có ăn táo, lâu đến cô cơ hồ sắp quên mất hương vị của nó.
So sánh với táo đỏ, Lý Khanh Khanh càng thích ăn cái loại táo xanh này hơn, vì nó không những giòn, lại còn chua chua ngọt ngọt, ăn bao nhiêu cũng không ngán.
Lý Khanh Khanh ăn hết quả táo trong miệng, đôi mắt xinh đẹp liền sung sướng hơi hơi nheo lại, cực kỳ giống một con mèo đang thỏa mãn phơi nắng.
Cô vừa chép miệng thòm thèm, vừa nhịn không được nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Quân hỏi: "Có phải anh còn nữa hay không? Anh còn mấy trái lận?"
Lý Khanh Khanh cảm thấy nếu Thẩm Mộ Quân đã cất công mang táo ra đây cho cô, vậy không có khả năng hắn chỉ mang hai trái như thế được.
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, lập tức giơ tay lên lắc lắc, biểu tình thật sự không còn nữa.
Lý Khanh Khanh thấy thế tức khắc có chút nóng vội, cô mới ăn được có hai trái thôi nha, mới yên lặng tìm về được hương vị trong lòng, sao bây giờ lại không còn cơ chứ?
Lý Khanh Khanh nhìn cái túi áo căng phồng của Thẩm Mộ Quân, híp mắt nghi hoặc hỏi: "Thật sự không còn?"
Thẩm Mộ Quân bất đắc dĩ nói: "Thật không còn mà, hai trái này là tôi......"
Không đợi Thẩm Mộ Quân đem nói cho hết lời, Lý Khanh Khanh liền giơ tay nhào về phía hắn, sờ soạng túi áo hắn.
Đừng thấy tay Lý Khanh Khanh rất nhỏ, thoạt nhìn trắng trẻo mong manh như thế, nhưng khi tìm đồ vật thì lại thập phần sấm rền gió cuốn.
Lý Khanh Khanh sờ soạng túi áo hắn, lấy ra một cục đá to cỡ cái trứng vịt.
Cô đầy mặt kỳ quái nhìn Thẩm Mộ Quân liếc mắt một cái, ngay sau đó duỗi tay liền muốn hướng về phía túi quần Thẩm Mộ Quân mà sờ, bị Thẩm Mộ Quân lập tức giơ tay chụp tay cô lại.
Hiện giờ tuy rằng đã là mùa thu, nhưng thời tiết vẫn còn nóng bức, Thẩm Mộ Quân chỉ mặc một cái áo thun lót ngắn tay cùng một cái quần dài màu đen.
Bàn tay Lý Khanh Khanh nho nhỏ lại mềm mại như thế, khi vừa chạm đến trên người hắn, Thẩm Mộ Quân liền cảm giác như bị điện giật vậy.
Vì không để bản thân xấu mặt trước mắt mọi người, Thẩm Mộ Quân vội một tay bắt lấy cánh tay thon thả của Lý Khanh Khanh, tựa người vào gốc cây phía sau, một tay còn lại lộn trái hết mấy cái túi của mình ra cho cô xem.
Khi Lý Khanh Khanh nhìn thấy trên người hắn thật sự không còn trái táo nào, trong con ngươi đang sáng rỡ chợt hiện lên một mạt thất vọng.
Tuy vậy, nhưng thực mau cô liền dời chú ý đi, cô chỉ vào cục đá trong tay kia hỏi: "Anh bỏ túi cục đá này làm gì vậy?"
Thẩm Mộ Quân nghe thế, môi mỏng hơi hơi cong nhẹ lên một chút, mang theo một mạt lạnh nhạt lương bạc.
Ngày thường khi hắn không nói lời nào, luôn mím chặt môi, làm cho đôi môi vốn đã mỏng liền nhíu lại thành một đường ngang.
Nhưng mà khi hắn vừa cười rộ lên, liền sẽ thoạt nhìn đặc biệt đẹp.
Hắn hơi hơi hạ giọng nói: "Buổi tối em sẽ biết, dù sao cũng là thứ tốt."
Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng hắn chắc chắn như vậy, theo bản năng liền muốn điều khiển tinh thần lực của mình đi cảm thụ xem, cái cục đá này thì có gì đặc biệt chứ?
Mà liền khi cô đang sắp điều khiển tinh thần lực, từ xa liền đột nhiên có người la lớn: "Trời ơi! Là...!Là lợn rừng?!"
Lý Khanh Khanh đột ngột thu hồi tinh thần lực lại, trong óc bỗng nhiên nhói đau lên một trận hoa cả mắt, cô còn chưa hiểu được đang xảy ra chuyện gì, thì những người chung quanh đã ồn ào náo loạn thành một đống, hoảng loạn chạy tứ tán về nhiều hướng.
Lý Khanh Khanh nghi hoặc xoay người lại, cô liền thấy ở phía trước cách đó xa xa, trên con đường nhỏ, có hai điểm đen đang bốc lên từng luồng bụi đất chạy như điên về phía bọn họ.
Thị lực của Thẩm Mộ Quân vô cùng tốt, hắn liếc mắt một cái liền thấy rõ tình huống nơi xa, hắn lập tức quay đầu nói với Lý Khanh Khanh: "Thanh Thanh, em đi trốn nhanh đi."
Hắn nói xong câu đó, theo bản năng liền đang muốn chạy về phía trước, nhưng khi hắn vừa nâng chân lên, mới đột nhiên nhớ tới hiện tại bản thân mình đã tàn phế.
Thẩm Mộ Quân nhìn thoáng qua chân mình, đáy mắt tức khắc hiện lên một mạt cay đắng, ngữ khí tràn đầy chua xót nói: "Xem ra......!Tôi cũng phải đi trốn rồi."
So sánh với cạnh tượng rối loạn chung quanh, nơi này của Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân liền phá lệ bình tĩnh.
Cô đỡ Thẩm Mộ Quân trốn đến bên ngoài ruộng, vẻ mặt xem kịch vui nhìn tình cảnh nơi xa, trên mặt một chút sốt ruột cũng không có.
Cái người bị hai con lợn rừng kia đuổi theo là một người trẻ tuổi ở đại đội cách vách, mà trên người người đó hình như bị thương, vạt áo trước mơ hồ còn có chút vết máu.
Thế nhưng đuổi sau sát sau lưng người đó, lại là hai con lợn rừng vô cùng béo tốt.
Lưu Hạ Chí vừa nhìn thấy cái tình huống này, tức khắc rướn cổ lên kêu: "Mau! Lấy vũ khí mau, không thể để lợn rừng huỷ hoại hoa màu!"
Ở niên đại này, lương thực là thứ đáng giá nhất.
Các thôn dân vốn đang hoang mang rối loạn chạy tứ tung, sau khi nghe tiếng Lưu Hạ Chí kêu gọi, tức khắc quên mất sợ hãi lúc nãy, sôi nổi đứng lại cầm lấy nông cụ, tất cả gồng người như sẵn sàng đón địch, nhìn động tĩnh phía trước.
Nhưng mà khi kia con lợn rừng kia xông tới, một số ít đàn ông nhát gan cùng mấy người phụ nữ vẫn sợ tới mức chạy trối chết.
Mắt thấy cái người trẻ tuổi kia sắp dẫn hai con lợn rừng chạy xuống của đồng ruộng bọn họ, đại đội trưởng vừa mới chạy tới vội lạnh giọng hô lớn: "Đừng có dẫn lợn rừng chạy xuống ruộng! Mau ngăn người kia lại, mau ngăn lại!!"
Mấy người thanh niên đang muốn tiến lên ngăn người trẻ tuổi kia lại, nhưng không biết người kia có phải đã bị dọa choáng váng hay không, hắn căn bản không nghe người khác nói, một đường dẫn hai con lợn rừng hung mãnh kia chạy thẳng xuống ruộng, đến bên chỗ đụn lúa mới gặt đang chất đống.
Mấy nữ thanh niên trí thức phụ trách trông coi đụn lúa, tức khắc bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng, cả đám thét chói tai chạy tứ tán bốn phía.
Đồng Phàm Phàm chưa từng nhìn thấy lợn rừng, khi cô ta nhìn thấy hai con lợn rừng to như cái núi nhỏ kia, tức khắc bị dọa đến chân mềm nhũn ngồi bệch xuống trên mặt đất.
Nếu không phải Đại Tráng chạy tới kéo cô ta một phen, Đồng Phàm Phàm lúc này không chừng thật sự bị lợn rừng dẫm chết.
Đồng Phàm Phàm bị Đại Tráng kéo một cái, ngã khỏi bên cạnh đống lúa.
Chờ đến khi Đồng Phàm Phàm phục hồi tinh thần lại, liền thấy lợn rừng đã đâm sầm vào đụng ngã đống lúa, lúc này cô ta mới nghĩ mà sợ, liền khóc lên.
Vốn dĩ Lý Khanh Khanh cũng không định xen vào việc người khác, nhưng khi cô nghe thấy đại đội trưởng khàn giọng kêu: "Mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau giết lợn rừng! Người tham gia, mỗi người được công điểm, đánh chết lợn rừng không chỉ có công điểm, còn có thể được chia nhiều thịt......!Càng nhiều thịt lợn rừng......"
Lý Khanh Khanh vừa nghe nói có thể được chia càng nhiều thịt, tức khắc ánh mắt sáng lên.
Cô vừa định đuổi theo con lợn rừng kia, liền bị Thẩm Mộ Quân một bên kéo lại.
Thẩm Mộ Quân đầy mặt lo lắng nói: "Tuy biết em rất lợi hại, nhưng em vẫn phải cẩn thận một chút."
Khi Lý Khanh Khanh bị Thẩm Mộ Quân giữ chặt lại, còn tưởng rằng Thẩm Mộ Quân muốn ngăn cản cô, không nghĩ tới hắn chỉ muốn nhắc nhở cô phải cẩn thận thôi.
Lý Khanh Khanh nhìn Thẩm Mộ Quân gật gật đầu, đang lúc cô xoay người muốn chạy qua hướng con lợn rừng kia, đột nhiên thấy trong đám người hỗn loạn phía trước chợt xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn vô cùng quen thuộc.
Khi Lý Khanh Khanh nhìn thấy rõ ràng đó là ai, đôi mắt to tức khắc hiện lên một mạt hoảng sợ.
Bởi vì cái người vô cùng quen thuộc đó không phải ai khác, đúng là Thẩm Nhạc Hương đang ở nhà không biết sao lại chạy ra đây.
Lúc này Thẩm Mộ Quân cũng nhìn thấy Thẩm Nhạc Hương, hắn lập tức hướng về phía Thẩm Nhạc Hương kêu: "Hương Hương! Tới bên này! Tới bên này!"
Nhưng mà trong không gian đầy tiếng người kêu la hoảng hốt thậm chí khóc lóc chung quanh, Thẩm Nhạc Hương căn bản không nghe được giọng của hắn, con bé đang ngơ ngác đi trong đám người lộn xộn, nhìn khắp nơi.
Thẩm Nhạc Hương như đang tìm kiếm ai, đáng tiếc con bé thật sự quá lùn, nên tầm mắt của nó liền bị những người lui lui tới tới che mất, đều nhìn không thấy gì.
Có không ít thanh thiếu niên khi nghe được đại đội trưởng nói vậy, sôi nổi cầm nông cụ trong tay mình, chạy đến vây lấy hai con lợn rừng kia.
Rất nhiều lần Thẩm Nhạc Hương thiếu chút nữa bị người ta đẩy ngã, tuy nó thoạt nhìn thực sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp láo liên nhìn khắp nơi trong đại đội......
Lúc này Lý Khanh Khanh không bình tĩnh được nữa, cả người như một trận gió mà chạy về hướng bên kia.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh thật vất vả chen vào được trong đám người, ôm chặt lấy con bé đang bị chen chúc, thì trái tim vẫn luôn treo cao của cô lúc này mới hạ xuống.
Khi Thẩm Nhạc Hương nhìn thấy Lý Khanh Khanh, vẻ mặt nó như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi hít sâu hai lần, nó liền đỏ mắt kinh ngạc nói: "Nương, sao nương lại từ bên ngoài chạy vào đây? Cha con đâu rồi?".