Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa hậu giảng đường bị bao nuôi, một tin tức chấn động!

Lời bình luận của Thẩm Mộc Dương nhanh chóng chìm nghỉm trong biển bình luận. Anh ta đẩy nhanh tốc độ ngón tay, tiết lộ chuyện Nguyễn Du Du đã kết hôn, người kia chỉ là lái xe do chồng cô ấy thuê. Anh ta chưa bao giờ kể cho ai nghe chuyện Nguyễn Du Du đã kết hôn, dù sao thì cô mới chỉ là sinh viên năm nhất, có nhiều bạn học thậm chí còn chưa từng hẹn hò, anh ta không muốn cô bị bạn bè xa lánh bàn tán, bây giờ nghĩ lại, bị đồn bao nuôi còn kinh khủng hơn cả chuyện đã kết hôn.

Không ngờ chủ bài viết lại trả lời bình luận của anh ta: Chồng của hoa hậu giảng đường có phải là họ Thẩm đúng không? Thật là nực cười, ai mà chẳng biết tên họ Thẩm đó là một tên ăn hại, trong tay chỉ có một chút tiền. Làm sao cho thể mua cho cô một chiếc xe sang như vậy. Vậy cho tôi hỏi, tên họ Thẩm đó bây giờ đang đi xe hiệu gì?

Chủ bài viết mặc dù không nói thẳng ra bây giờ Thẩm Mộc Bạch đi xe hiệu gì, nhưng ý của người đó, xe của Thẩm Mộc Bạch không đắt tiền bằng xe của Nguyễn Du Du. Hầu như đàn ông đều là những tên thích sĩ diện, làm sao có bỏ một tiền lớn mua xe cho vợ trong khi chính bản thân mình còn không có? Hoặc có thể nói rằng, xe này của Nguyễn Du Du do người khác tặng.

Lần này còn náo nhiệt hơn, hoa hậu giảng đường không chỉ bị bao nuôi, còn lén chồng đi ngoại tình, vị đại gia thần bí so với tên họ Thẩm thì nhiều tiền hơn, mỗi ngày đi sang sang đến trường đưa đón cô đi học, quang minh chính đại đội nón xanh của tên họ Thẩm.

Thẩm Mộc Dương không thể khống chế được thế trận, diễn đàn nhà trường đã vỡ trận.

...

Nguyễn Du Du đọc bài viết từ đầu đến cuối, hai gò má trắng mm mại phồng lên, giống như một chú ếch xanh đang tức giận, cô nắm chặt điện thoại trong tay, đến mức ngón tay trở nên trắng bệch.

Một lúc sau, Thẩm Mộc Bạch cũng đã đọc xong bài viết, anh nheo mắt lại, một tia sát khí lóe lên, trong lòng anh đã nghĩ ra được cách xử lý, chẳng qua là, nhìn thấy cô nhóc đang tức giận, anh dịu dàng xoa đầu cô, nghiêm túc nói: "Du Du, em định xử lý như thế nào?"

Hôm nay nhìn Nguyễn Du Du xử lý chuyện bị tố gian lận, trong lòng anh đã hiểu rõ, cô nhóc anh không phải là bông hoa sen trắng im lặng để yên cho người khác bắt nạt, nên anh rất muốn nghe ý kiến của cô.

Quả nhiên, Nguyễn Du Du mở mắt ra, bên trong tràn ngập sự tức giận, mặc dù giọng nói vẫn rất mm mại, lại mang theo sự kiên định, cô mím môi lại, nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch: "Em muốn kiện người đăng bài viết này."

"Kiện?" Thẩm Mộc Bạch khẽ nhíu mày lại.

"Đúng vậy, khởi kiện." Nguyễn Du Du khẽ gật đầu nói, "Thông qua những bức hình, cùng bộ quần áo em mặc, em đoán lần đầu tiên Ngụy Vĩnh dùng xe Rolls-Royce đưa em tới trường, người này đã bắt đầu theo dõi. Nếu họ "quan tâm" và "để ý" em như vậy, hôm nay lúc anh tới trường đón em, bốn người chúng ta cùng nhau rời đi, chắc chắn người này cũng biết chuyện?"

Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng hiểu ra, rõ ràng hôm nay chủ bài viết thấy cả bốn người bọn họ đều rời đi, mà chắc chắn cũng thấy cảnh anh đưa chìa khóa xe của Ngụy Vĩnh. Và biết được, Ngụy Vĩnh là tài xế của anh. Nếu chủ nhận bài viết biết rõ Ngụy Vĩnh chỉ là tài xế, mà vẫn gửi bài viết này lên diễn đàn, thì đó không phải là hiểu nhầm, mà là vu oan bịa đặt cho người khác.

"Ngoài ra, những bức hình này được chụp ở rất nhiều góc độ, nhưng không có bức hình nào chụp em ngồi ở ghế phía sau xe hoặc cảnh Ngụy Vĩnh mở cửa xe cho em, rõ ràng người này biết Ngụy Vĩnh là tài xế, nhưng vẫn cố tình tung những bức ảnh này lên."

Nếu trn xe chỉ có hai người, bình thường các cặp tình nhân thường ngồi ở ghế phía trước, giống như lúc Nguyễn Du Du ngồi trn xe của Thẩm Mộc Bạch, cô luôn ngồi lên chiếc ghế cạnh tài xế. Xem tất cả các tấm hình, không có bức hình nào chụp Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phía sau, chắc chắn người này cố tình tránh góc độ này đi. Mà vì sao người này phải tránh, nhất định người này cũng biết sự thật. Và biết người kia chỉ là lái xe, chứ không phải đại gia thần bí đang bao nuôi cô.

"Thẩm tiên sinh." Nguyễn Du Du kéo ống tay của anh, bởi vì tức giận nên cặp mắt của cô rất sáng, giống như một ngọn lửa, "Bây giờ là thế giới của pháp trị? Em muốn khởi tố chủ nhân bài viết này vì tội cố ý phỉ báng danh dự"

Kế hoạch lúc đầu của Thẩm Mộc Bạch cũng không muốn đi khởi kiện, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên định của cô, anh nhanh chóng thay đổi ý định "Được, cứ làm theo những gì Du Du nói."

"Nhưng... em không biết làm thủ tục." Nguyễn Du Du bối rối nhíu mày lại, "Em nghĩ chúng ta nên đi thuê luật sư trước?"

"Em đừng lo, anh có sẵn luật sư rồi." Thẩm Mộc Bạch dịu dàng vỗ lưng cô, an ủi: "Chuyện này em cứ giao cho anh xử lý, đầu tiên chúng ta sẽ thu thập chứng cứ, nhân tiện ——"

Đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại để lộ sự nguy hiểm, giọng nói mang theo sự lạnh lùng, "Để bài viết này có nhiều lượt xem."

Tội phỉ báng danh dự cũng phụ thuộc vào tốc độ lời đồn đó được lan truyền, nếu tin đồn trn mạng, căn cứ vào lượt xem để phán định tội danh. Nếu cô nhóc muốn đi khởi kiện, anh nhất định phải tống người kia vào tù.

Thẩm Mộc Bạch lôi điện thoại ra, bắt đầu phân công nhiệm vụ. Nguyễn Du Du ngồi bên cạnh anh, cô nghĩ xem ai là người đứng sau vụ việc lần này?

Buổi sáng, lúc cô bị vu khống gian lận trong thi cử, nếu không phải buổi sáng cô nhìn thấy phao thi trong ngăn kéo bàn. Hiện nay nếu bài viết tung ra, nhất định cô sẽ ở trong tình trạng "nước sôi nước bỏng". Vừa gian lận trong kỳ thi vừa ngoại tình lại còn bị được bao nuôi, chắc chắn sẽ chẳng ai tin lời giải thích của cô.

Chẳng qua là, hai chuyện này cùng xảy ra một lúc, rốt cuộc liệu có phải cùng một người làm ra không?

Người có thể chỉ huy phó chủ tịch hội sinh viên tố cáo cô gian lận, Nguyễn Du Du tin kẻ chủ mưu chính là Chu Dung Dung. Nhớ đến nụ cười quái dị của Trần Mai hồi sáng, chẳng lẽ bài viết là do Trần Mai chia sẻ? Trần Mai đã chuẩn bị từ rất lâu, đợi sau khi kỳ thi kết thúc chính thức tổng tấn công, cho nên mới nở nụ cười đắc ý như vậy? Chính nhờ nụ cười đó mới khiến cho cô nảy sinh nghi ngờ, ma xui quỷ khiến phát hiện trong ngăn bàn có phao thi?

Cho dù là Chu Dung Dung hay là Trần Mai, hay là một người khác, họ cố tình vu oan giáng họa cho cô, cô nhất định không thể tha thứ.

Nguyễn Du Du nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch đã xử lý mọi chuyện xong xuôi, chờ anh cất điện thoại đi, cô lo lắng giải thích: "Thẩm tiên sinh, em với Ngụy Vĩnh... thực sự không có gì hết."

Thẩm Mộc Bạch bật cười quay sang nhìn cô, "Nghĩ linh tinh gì vậy, anh đương nhiên biết."

"Ồ..." Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm, thời gian cô ở cạnh Ngụy Vĩnh khá nhiều, ngoại trừ lúc đưa đón cô đi học, buổi trưa Ngụy Vĩnh còn đi đến chung cư. Nếu Thẩm Mộc Bạch vì lời đồn này mà nghi ngờ cô và Ngụy Vĩnh, lúc đó mọi chuyện chắc chắn sẽ rất rắc rối.

Thẩm Mộc Bạch để tay lên vai cô, xoa bóp vài cái, "Anh đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, sáng ngày mai hoặc ngày kia sẽ biết ai là người đăng bài, sau đó chúng ta sẽ tiến hành khởi kiện, nhưng bởi vì bây giờ đã cuối năm, nên phiên tòa sẽ được mở vào năm sau."

"Không sao." Nguyễn Du Du khẽ gật đầu, "Chỉ cần có thể khởi tố, khi nào mở phiên tòa cũng được."

......

Ngày hôm sau, Nguyễn Du Du vẫn giống mọi ngày, ngồi trn xe Rolls-Royce Phantom đi học.

Trải qua một đêm, tin tức "Hoa hậu giảng đường bị bao nuôi, gian lận trong cuộc thi" hầu như ai cũng biết. Mọi người vừa thi xong học kỳ, đúng vào thời điểm rảnh rỗi, nên vừa nhìn thấy một chiếc xe sang trọng xuất hiện ở cổng trường, vô số ánh mắt nhìn qua.

Thấy cánh cửa buồng lái mở ra, người xuất hiện chính là "đại gia thần bí" trong bài viết, vị đại gia thần bí chạy mở cửa xe phía sau, Nguyễn Du Du bước xuống từ cửa sau.

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, hoa hậu giảng đường đúng là to gan lớn mật, trn diễn đàn đang bàn tán xôn xao như vậy, mà cô không hề sợ hãi, vẫn ngồi trn xe của vị đại gia đến trường đi học?

Mọi người ghé đầu cùng nhau bàn tán, có một số ít người trong lòng không khỏi suýt xoa. Thì thầm to nhỏ, nhìn bộ dạng này, nhìn không giống tình nhân, mà càng giống tài xế hơn.

Ngay sau đó, phía sau lưng của Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Bạch bước xuống xe.

Thẩm Mộc Bạch giúp Nguyễn Du Du điều chỉnh lại tóc, vén tóc ra phía sau tai, cầm lấy chiếc mũ len màu trắng đội lên đầu của cô, dịu dàng xoa đầu cô, cặp mắt đen nháy hiện lên sự ôn nhu, giọng nói trầm bình tĩnh, "Đi thôi nào."

Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên bật cười nhìn anh, vẫy tay chào, đeo balo đi về phía cổng trường.

Thẩm Mộc Bạch quay trở lại xe, Ngụy Vĩnh cung kính đóng cửa xe lại, quay trở lại ghế tài xế, chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi rời đi.

Khung cảnh bên ngoài cổng trường trở nên yên tĩnh, đột nhiên vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

"Không đúng, nhìn người kia rõ ràng chỉ là tài xế?"

"Đúng vậy, nếu thực sự là đại gia, tại sao lại ngồi phía trước lái xe, để tình nhân và người đàn ông khác ngồi ở phía sau?"

"Người đàn ông kia vừa nãy xoa đầu hoa hậu giảng đường, nhìn dáng vẻ khá thân mật."

"Liệu người kia có phải chính là chồng của hoa hậu giảng đường đúng không? Ây do, nhìn anh ta đẹp trai quá!"

"Đúng vậy đúng vậy, nhìn rất xứng đôi với hoa hậu giảng đường! Đẹp trai quá đi!"

Trần Mai không thể ngờ tới, kế hoạch mà cô ta mất công chuẩn bị bấy lâu nay chỉ vì cái xoa đầu của Thẩm Mộc Bạch mà phá hủy tan tành. Từ sau lần Chu Quốc Vương cùng Phan Như Yến đến trường tìm Nguyễn Du Du, thấy Thẩm Mộc Dương bảo vệ che chở Nguyễn Du Du, hai người bọn họ trn xe Rolls-Royce, không biết vì sao cô ta bắt đầu lén chụp trộm hình Ngụy Vĩnh cùng Nguyễn Du Du, còn cố tình tránh chụp những tấm hình Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phía sau.

Hai ngày trước, tỏ tình với Thẩm Mộc Dương thất bại, cô ta cảm thấy nhục nhã, nghe thấy lời cổ vũ của Chu Dung Dung, trong đầu cô ta bắt đầu nảy sinh ý định trả thù, lúc này mới phát hiện những tấm hình mình chụp lén có hữu dụng.

Khi nhìn thấy Nguyễn Du Du bình tĩnh bước vào lớp học, Trần Mai có hơi ngạc nhiên. Ngay sau đó lại nghĩ cô chưa xem bài viết trn diễn đàn, chờ sau khi cô biết chuyện mình bị tố bao nuôi, biểu cảm trn khuôn mặt lúc đó chắc chắn sẽ rất thú vị.

Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi bật cười.

Nguyễn Du Du nhìn chằm chằm vào nụ cười trn khuôn mặt Trần Mai, lạnh lùng xoay người đi.

Trần Mai khẽ chớp mắt, phát hiện bạn bè trong lớp đều đang nhìn Nguyễn Du Du. Cô ta cố gắng kiềm chế, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đứng dậy, đi đến chào hỏi Nguyễn Du Du: "Bạn học Nguyễn, hôm nay có phải cậu vẫn ngồi trn xe Rolls-Royce đi học đúng không?"

"Đúng vậy." Nguyễn Du Du lạnh lùng ngồi xuống, nhét balo vào trong ngăn bàn, ngẩng đầu lên nhìn Trần Mai, "Hôm nay, chồng tôi đi cùng với tôi, tài xế chở tôi đến trường trước, rồi lại đưa chồng tôi đi đến chỗ làm."

Sắc mặt của Trần Mai trở nên cứng đờ, nhìn thấy biểu cảm trn khuôn mặt của các bạn trong lớp dần thay đổi, lại bật cười nói: "Đúng rồi, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu bị chủ nhiệm Hoàng dẫn đi mà không quay về nữa? Vậy bài thi môn toán cao cấp của cậu..."

Nguyễn Du Du nhìn cô ta bằng ánh mắt kì quái, "Không ngờ bạn học Trần lại quan tâm đến tôi như vậy, bình thường tại sao tôi phát hiện ra nhỉ."

"Ha ha, đều là bạn học cùng lớp, đương nhiên phải quan tâm đến nhau." Trần Mai cười khan, "Trường học xử lý mấy trường hợp gian lận rất nghiêm khắc, cậu nên nghĩ cách đi xin đi, ít nhất cũng đừng để bị đuổi học, dù bị ghi vào trong học bạ, nhưng được ở lại trường để học còn tốt hơn bị đuổi học."

Nguyễn Du Du thoái mũ và găng tay ra, nhét vào trong ngăn bàn, cô quay lại nhìn bạn bè trong lớp, "Ai nói tôi gian lận trong kỳ thi, đó là do chủ nhiệm Hoàng nhìn nhầm."

"Đừng có mạnh miệng như vậy? Đợi đến khi bị đuổi học, lúc đó chắc chắn sẽ rất xấu hổ." Đôi co một hồi, Nguyễn Du Du vẫn giữ thái độ lạnh lùng bình tĩnh, không hề tức giận hay lo lắng như cô ta mong đợi, Trần Mai không thể kìm nén được sự tức giận.

Nguyễn Du Du dựa lưng vào ghế "Thế à, nhưng tại sao bạn học Trần chắc chắn việc tôi sẽ bị nhà trường đuổi học vậy."

Trần Mai tin rằng lần này chắc chắn Nguyễn Du Du sẽ bị đuổi học, việc gian lận trong kỳ thi vẫn còn đang tiến hành điều gì, đồng thời còn đang bị cuốn vào rắc rối bị đại gia bao nuôi, nhà trường sẽ không hạ thủ lưu tình. Thậm chí còn không cho người đi điều tra xem cô có thực sự bị bao nuôi không, cho dù lời đồn, hình phạt xử lý chuyện gian lận sẽ nghiêm trọng hơn.

Đương nhiên, hiện tại Nguyễn Du Du vẫn đang ngồi trước mặt cô ta, cô ta không thể đánh vỡ hình tượng, đành giả bộ quan tâm bạn bè "Vì sao à, tôi chỉ đang lo cậu sẽ bị đuổi học thôi."

"Sự lo lắng của cậu quá thừa thãi." Nguyễn Du Du nhìn lướt qua các bạn học trong lớp, cố tình nói to lên, "Tôi không gian lận, chủ nhiệm Hoàng sẽ công khai xin lỗi tôi."

"Xùy ——" Trần Mai không nhịn được liền bật cười, xin lỗi? Ai mà chả biết chủ nhiệm Hoàng là kẻ bụng dạ hẹp hòi chanh chua, dù cô ta có sai, cũng không bao giờ chịu xin lỗi.

"Xin lỗi, bạn học Nguyễn." Trần Mai xui tay, "Tôi không hề có ý định cười nhạo cậu đâu, nhưng mà, chủ nhiệm Hoàng chịu xin lỗi cậu sao, cậu bị tưởng bở rồi?"

"Chủ nhiệm Hoàng thực sự nói lời xin lỗi." Một bạn học tiến vào trong lớp, mặc dù anh ta không rõ tình hình ở trong lớp, nhưng nghe được câu nói cuối cùng Trần Mai.

Trần Mai hoảng hốt "Cậu, cậu vừa mới nói cái gì? Chủ nhiệm Hoàng chịu nói lời xin lỗi?! Cậu có tận mắt nghe thấy không?"

Tất cả các bạn học trong lớp đều quay lại nhìn, anh ta không khỏi đỏ mặt, giọng nói cũng dần nhỏ đi, "Tôi, sáng này tôi đi đến bảng thông báo xem thử đã lịch nghỉ chưa, dù sao cũng đã thi xong rồi, không phải đi học nữa, nên rảnh rỗi, muốn đi đến đó xem thử, nhân tiện xem đã có điểm bài kiểm tra học kỳ chưa—— "

"Cậu đang nói liên thiên gì thế? Rốt cuộc cậu có tận tai nghe thấy không?!" Trần Mai muốn phát điên lên, giọng nói trở nên sắc bén.

Bạn học kia bị cô ta dọa cho sợ, thốt lên một tràng dài thở hổn hển: "Tôi không phải nghe thấy, tôi đã tận mắt nhìn thấy, chủ nhiệm Hoàng dán thư xin lỗi ở bản tin trường học, còn cả thư xin lỗi của nhà trường, tổng cổng hai bức thư, đều nói đã hiểu lầm bạn học Nguyễn gian lận, gây hiểu lầm và tạo tiếng xấu cho bạn học Nguyễn."

"Thật à?" Có một bạn học khác lên tiếng hỏi: "Vậy bài thi môn toán cao cấp của Nguyễn Du Du phải làm sao bây giờ?"

Nguyễn Du Du bật cười nói: "Hôm qua lúc tôi ở trong phòng làm việc của hiệu trường, lúc đó các cậu vẫn chưa thi xong, mà tôi đã biết đề kiểm tra rồi, nên thầy hiệu trường yêu cầu tôi ngồi làm luôn ở đó. Vì tôi đã làm gần hết bài thi, thời gian chỉ còn một nửa, tý nữa lúc thi xong sẽ gộp hai bài thi lại."

"Vậy à..."

"Mọi người đang làm gì vậy?" Hôm qua Chử Viện đi ăn lẩu xong liền về nhà, nên hôm nay đến lớp khá trễ, vừa bước vào lớp thấy Nguyễn Du Du bị các bạn học vây quanh, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện, vội vàng đi tới, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của các bạn học, lại nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Trần Mai, liền đi đến ngồi cạnh Nguyễn Du Du, "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không sao đâu." Nguyễn Du Du cười nói, "Đang nói đến chuyện chủ nhiệm Hoàng xin lỗi tớ."

"Ồ? Đã dán thư xin lỗi rồi à?"

"Ừ, nghe bạn học kể lại đã dán bảng tin."

Trần Mai cơ thể cứng đờ vội vàng rời đi, ngồi xuống góc lớp. Cô ta không biết vì sao

Nguyễn Du Du lại tránh được kiếp nạn này. Cho dù cô không gian lận, nhưng phải có bản lĩnh mới khiến nhà trường và chủ nhiệm Hoàng nói lời xin lỗi? Phải biết rằng, chủ nhiệm Hoàng đã từng vu oan giáng họa cho rất nhiều bạn học, đến bây giờ chưa từng thấy chủ nhiệm Hoàng nói lời xin lỗi, huống hố còn dán thư xin lỗi lên bản tin, tất cả bạn học trong trường đều nhìn thấy.

Điều này tương đương với việc công khai trừng phạt chủ nhiệm Hoàng.

Trần Mai còn đang nghĩ xem rốt cuộc Nguyễn Du Du là may mắn, hay là cô thực sự có bản lĩnh, thì nghe thấy bạn học nói, "À, đúng rồi. Ngoài thư xin lỗi, tôi còn nhìn thấy quyết định nghỉ việc của chủ nhiệm Hoàng, được dán bên cạnh thư xin lỗi."

Trần Mai đã hoảng sợ tột cùng, có thể khiến cho chủ nhiệm Hoàng nhận lỗi và từ chức, chắc chắn không phải do may mắn.

Cho nên, Nguyễn Du Du... đáng ra cô ta không nên đụng tới? Lần này, có khi còn hại cả bản thân?

Trần Mai như đứng đống lửa như ngồi đống than, trn lưng ướt đẫm mồ hôi.

Cô ta tập trung suy nghĩ, bài viết trn diễn đàn sử dụng chế độ ẩn danh, cô ta sử dụng tài khoản ảo, không liên quan gì đến nick chính, chắc chắn sẽ không bị bại lộ...

Với lại, nếu bị bại lộ, thì cũng không sao cả. Chỉ cần giải thích là hiểu lầm hoặc nói mình nhìn nhầm, còn tưởng rằng vị tài xế kia là bạn trai của Nguyễn Du Du. Hay cùng lắm là nói lời xin lỗi, có thể giống như chủ nhiệm Hoàng, viết thư công khai xin lỗi là xong.

Kết quả tồi tệ nhất là mất hết thể diện, nhưng cũng chẳng gây hại gì cho bản thân.

Nghĩ đến đây, lòng Trần Mai dần bình tĩnh lại.

Ở bên này, bạn cùng phòng Chử Viện đi tới, khẽ đẩy cánh tay của Chử Viện, "Này, cậu đi ra ngoài với tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Chử Viện ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng do dự của bạn cùng phòng, liền đẩy ghế ra cùng cô ấy rời khỏi phòng học, "Có chuyện gì mà nhìn cậu thần bí vậy?"

Bạn cùng phòng lôi cô ấy đến chỗ cầu thang, thấy bên cạnh không có ai, mới dám nói: "Này, tốt nhất cậu đừng nên quá thân thiết với Nguyễn Du Du, sẽ bị điều tiếng."

Chử Viện ngạc nhiên nhìn cô ấy, bạn cùng phòng không phải kẻ nhiều chuyện, tại sao lại nói như vậy, cô ấy thử suy nghĩ một lúc, liền hỏi: "Bởi vì chuyện gian lận sao? Chuyện này ngày hôm qua tôi cũng biết, là do chủ nhiệm Hoàng nhìn nhầm, với lại,nhà trường đã dán thư xin lỗi?"

Bạn cùng phòng khẽ lắc đầu một cái, "Không phải, là chuyện bị... bao nuôi, mặc dù

không biết chuyện này là thật hay không, nhưng tóm lại ảnh hưởng thanh danh của cậu, tôi lo cậu quá thân thiết với Nguyễn Du Du, mọi người sẽ nghĩ xấu về cậu."

"Bị bao nuôi?" Chử Viện càng thêm bối rối, "Cậu đang nói đến chuyện gì vậy?"

"Cậu không lên diễn đàn nhà trường à? Bài viết đang hot " Hoa hậu giảng đường bị đại gia thần bí bao nuôi, không để ý đến học hành nên mới gian lận trong kỳ thi", mặc dù chuyện gian lận là hiểu lầm, nhưng chuyện bao nuôi... còn có cả hình bằng chứng, nếu cậu chơi thân với Nguyễn Du Du, đợi chuyện này qua đi có thể hỏi cậu ấy."

Chử Viện ngơ ngác, đến tận bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ lên diễn đàn nhà trường, cũng không biết trn đó Nguyễn Du Du rất nổi tiếng, cô ấy lôi điện thoại ra, vào diễn đàn nhà trường xem thử.

Bạn cùng phòng vỗ vai cô ấy, "Cậu từ từ xem đi, chuyện này cậu nên suy nghĩ thật kỹ, tôi cũng chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu."

Bạn cùng phòng quay trở lại lớp, Chử Viện tìm kiếm bài viết đó, thực ra không cần tìm, bởi vì bài viết hoa hậu giảng đường bị bao nuôi được ghim ở trang nhất.

Cô ấy mở ra xem, suýt chút nữa thì nổi giận.

Lòng dạ của chủ nhân bài viết này quá nham hiểm, miệng nhiều người xói chảy vàng [], tích tiểu thành đại, chỉ gửi mấy bức hình chụp lén lên, đẩy Nguyễn Du Du lên đầu ngọn sóng. Có nhiều người đọc bài viết này như vậy, không phải ai cũng có năng lực phân biệt thật giả, rất nhiều bạn học tin theo, nghĩ rằng bảo bối thực sự bị bao nuôi.

[] "Miệng nhiều người xói chảy vàng" có nghĩa là có nhiều người lợi dụng đám đông, để vu khống bịa đặt cho người kia.

Nghĩ đến hôm qua bảo bối suýt chút nữa vu oan gian lận trong kỳ thi, trong lòng Chử Viện càng cảm thấy khó chịu, may là Nguyễn Du Du đã cảnh giác, nếu không thì bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa oan ức. Nếu chuyện gian lận là thật, lại còn bị đồn bao nuôi, bảo bối thậm chí còn không có cơ hội để giải thích, lập tức bị nhà trường đuổi học.

Không biết Nguyễn Du Du đã xem bài viết trn diễn đàn chưa? Đến tận bây giờ, cô chưa từng diễn đàn nhà trường bao giờ, cũng không nghe thấy Nguyễn Du Du nhắc qua, nên Chử Viện hy vọng Nguyễn Du Du không biết chuyện xảy ra trn diễn đàn.

Cô đứng trước cửa phòng học lén nhìn Nguyễn Du Du, cô đang xem điện thoại, biểu cảm trn khuôn mặt vẫn rất bình thản, không hề tức giận hay lo lắng.

Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cái đầu, Chử Viện quay lại nhìn, phát hiện đó là Thẩm Mộc Dương.

Chử Viện: "Cậu có biết ——" Cô ấy có hơi do dự, có lẽ không nên hỏi Thẩm Mộc Dương sẽ tốt hơn, dù sao anh ta cũng là em trai của Thẩm Mộc Bạch. Nếu bảo bối thực sự ngoại tình giống như lời đồn, chắc chắn anh ta sẽ đứng về phía Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Dương nhìn thấy bài viết trn điện thoại của cô, "Em cũng đã biết?"

"Ừm." Chử Viện lo lắng nhìn Nguyễn Du Du hỏi "Cậu ấy đã biết chưa?"

"Biết rồi." Thẩm Mộc Dương gật đầu nói, "Hôm qua tôi gọi điện báo cho anh trai, chị dâu cũng ngồi ở bên cạnh."

Hai người quay sang nhìn nhau, vừa tức giận vừa lo lắng.

Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên, thấy hai người đang đứng ở cửa lớp, liền đứng dậy đi ra ngoài phòng học, hỏi: "Hai người đứng đây làm gì?"

Chử Viện giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Bảo bối, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ cậu."

Nguyễn Du Du bật cười, cặp mắt hạnh xinh đẹp cong lên biến thành hình mặt trăng lưỡi liềm, "Cám ơn cậu. Nhưng cậu đừng lo lắng cho tôi, chuyện này sẽ sớm được giải quyết."

Chử Viện gật đầu nói, "Đúng rồi, Du Du, cậu định xử lý chuyện này như thế nào? Tôi đều đứng bên cạnh ủng hộ cậu."

Bọn họ vẫn đứng trước cửa lớp, mấy bạn trong lớp lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Trần Mai cũng dựng tai lên nghe.

Nguyễn Du Du không hạ giọng xuống, còn cố tình nói lớn lên: "Người đăng bài viết đó cố tình nói vu khống bịa đặt tôi, nên tôi định sẽ khởi kiện." Vừa nãy Thẩm Mộc Bạch đã gửi tin nhắn cho cô, báo với cô đã tìm được bằng chứng, luật sư đã chuẩn bị đơn kiện.

Các bạn học trong lớp khi nghe được tin này đều bùng nổ, vội vàng quay sang thảo luận với nhau.

"Tôi đã nói Nguyễn Du Du không phải loại người như vậy, nếu dám đi kiện chắc chắn vô tội."

"Đúng vậy, cây ngay không sợ cht đứng, cô ấy quang minh chính đại nhờ phát luật vào cuộc. Chắc chủ bài viết kia cố tình tung tin đồn bịa đặt."

"Nhờ pháp luật vào cuộc có hơi quá đáng không, dù sao người kia cũng là bạn học?"

"Quá đáng? Nếu có một kẻ bày binh bố trận hãm hại cậu, lúc đó cậu nghĩ thế nào? Chẳng lẽ là bạn học nên muốn làm gì cũng được à?"

"Nhờ pháp luật vào cuộc là cách tốt nhất. Để cho những kẻ làm việc sai trái, sẽ phải gánh chịu hình phạt thích đáng. Tôi cũng ủng hộ!"

Mọi người xì xào bàn luận, sắc mặt của Trần Mai ngày càng trở nên trắng bệch, mồ hôi trn trán liên tục chạy xuống.

Không, không thể nào!

Nguyễn Du Du không phải kiểu người hung dữ?! Cô chỉ quả hồng mềm yếu đuối luôn bị người khác bắt nạt, lần trước lúc hai người xảy ra đánh nhau, giáo viên đứng giữa hòa giải cô cũng ngoan ngoan đồng ý? Tại sao lần này lại đi kiện?

Đúng rồi, cô định khởi kiện ai? Là diễn đàn nhà trường hay...

Nhịp tim của Trần Mai đập thình thịch, mọi thứ trước mắt biến thành màu đen. Bây giờ cô ta chỉ biết ngồi cầu nguyện, người Du Du định kiện không phải là mình mà là diễn đàn nhà trường. Diễn đàn nhà trường đều sử dụng chế độ ẩn danh, nên không ai biết cô ta là chủ nhân bài viết đó.

Đáng tiếc, ông trời không hiểu lòng người, trong lúc đang hốt hoảng, cô ta nghe thấy có người hỏi Nguyễn Du Du, "Du Du, cậu định kiện ai vậy?"

Giọng nói của Nguyễn Du Du mm mại dịu dàng, nghe rất nhẹ nhàng và vô tội, nhưng đối với Trần Mai mà nói giống như tia sét từ trn trời giáng xuống: "Người tôi định kiện chính là —— Trần Mai."

"Trần Mai?!"

Mọi người đều không thể tin được, "Nguyễn Du Du, cậu có chắc đó là Trần Mai không?"

"Chắc chắn." Nguyễn Du Du khẽ gật đầu, cấp dưới của Thẩm Mộc Bạch đã điều tra ra sự thật, trong tay đã có bằng chứng buộc tội Trần Mai, chắc chắn không thể sai được.

Trần Mai suýt chút nữa thì ngất xỉu, cô ta cố ngồi thẳng lưng lên, cắn chặt môi dưới, mồ hôi trn trán liên tục chảy xuống.

Mọi người nhìn thấy bộ dạng của cô ta, trong lòng đều hiểu rõ, nhìn cô ta có vẻ hoảng sợ và lo lắng như vậy, chủ nhân bài viết kia chính là cô ta.

"Trần Mai, không ngờ cậu là người như vậy?" Có một bạn học không nhịn được lên tiếng: "Dù gì cũng là bạn học cùng lớp, chúng ta đã học với nhau suốt một học kỳ. Nguyễn Du Du là người như thế nào bọn tôi đều biết, nếu các bạn học khác nhìn thấy xe sang đi đón cô ấy thì hiểu lầm đã đánh, tại sao cậu lén đi theo chụp hình rồi còn tung tin đồn bịa đặt?"

"Đúng đấy, nếu cậu thắc mắc gì, sao không đến hỏi thẳng trực tiếp Nguyễn Du Du? Còn lên diễn đàn đồn người ta bị bao nuôi?"

"Trong trường, có rất bạn học cũng được đưa đón bằng xe ô tô, người ta chỉ là tài xế, qua lời của cậu điều biến thành bị bao nuôi?"

"Đúng thế, không ngờ cậu xấu xa như vậy."

"Không phải cậu nhìn thấy người ta được xe sang đưa đón nên ghen tị chứ, tôi nghe đồn rằng Trần gia đã phá sản. Bây giờ Trần Mai đi học bằng xe buýt —— "

"Liên quan gì đến mấy người?!" Trần Mai đột nhiên đứng dậy, trợn trừng mắt lên nhìn, tức giận nhìn Nguyễn Du Du, trong lòng tràn ngập sự tức giận và lo lắng "Bài viết trn diễn đàn để chế độ ẩn danh, làm sao biết được ai là người viết bài? Cô nói là tôi làm thì do tôi làm sao? Vậy tôi nói chính cô chủ mưu đấy!"

Nguyễn Du Du nghiêm túc nhìn cô ta, "Trần Mai, lời nói của tôi không đáng tin, lời nói của cậu cũng như vậy. Nhưng lời nói của thẩm phán chắc chắn sẽ là sự thật. Tôi không biết mình đã làm chuyện gì khiến cậu ghét, nhưng cậu đã làm ra một chuyện hèn hạ tán tận lương tâm. Bây giờ điều đó không quan trọng, cậu có gì khó chịu... thì cứ để đối chất trn phiên tòa."

"À, đúng rồi." Nhìn dáng đi lảo đảo của Trần Mai, Nguyễn Du Du tốt bụng nhắc nhở một câu, "Chắc một thời gian nữa phiên tòa mới được mở, cậu nên chuẩn bị từ bây giờ."

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio