Bụng của Nguyễn Du Du ngày càng lớn lên.
Mỗi ngày cô cùng Thẩm Mộc Bạch đi làm, đồng nghiệp đều đã biết thân phận của cô, chăm sóc cô rất chu đáo, buổi trưa đi đến văn phòng làm việc của Thẩm Mộc Bạch để nghỉ trưa, cho nên, cô không hề cảm thấy rất vất vả.
Nhưng mà Thẩm Mộc Bạch luôn lo lắng cho cô. Cũng may Nguyễn Du Du đã được điều trị, không còn bị say xe, hay nôn nghén nữa, sức khỏe rất tốt.
Cô không kén ăn, nhưng cô rất thích đồ ngọt, bánh ngọt, trái cây, sô cô la đều là những món yêu thích của cô, mỗi ngày cô chỉ dám ăn rất ít. Viện trưởng Trương lo lắng rằng lượng đường trong máu của cô sẽ tăng lên, mỗi lần đi siêu âm xem rất kỹ các chỉ số của cô.
"Tiểu Bạch." Nguyễn Du Du đỡ cái bụng lớn đi vào phòng làm việc ở tầng cao nhất, Thẩm Mộc Bạch vội vàng đứng lên, dìu cô đi đến ghế sofa phía sau bình phong rồi ngồi xuống, bàn tay anh dịu dàng chạm lên bụng của cô: "Du Du, em có mệt không?"
"Không mệt." Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu, lấy ra một miếng sô cô la từ trong túi áo của bà bầu, bóc ra nhét vào miệng, khóe mắt cong lên.
Thẩm Mộc bật cười khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô, "Sao em lại thích ăn ngọt thế, liệu đứa trẻ trong bụng là đường đầu thai?”
Nguyễn Du Du mặc kệ không để ý, dịu dàng chạm lên bụng, "Đường Đường, ngoan, ăn sô cô la đi.”
Bởi vì cô rất thích đồ ngọt, mọi người thường trêu chọc gọi đứa bé là đường, thế là quyết định gọi đứa bé là “Đường Đường”.
Đường Đường không biết là đã ngửi thấy mùi sô cô la, hay là đã nghe được giọng nói của Nguyễn Du Du, hào hứng đạp vào bụng của Nguyễn Du Du. Thẩm Mộc Bạch thấy được, vội vàng đặt bàn tay xuống, tên nhóc quả nhiên không chút khách khí đá một cái vào lòng bàn tay của anh.
Thẩm Mộc Bạch thỏa mãn ôm Nguyễn Du Du vào lòng, "Du Du, nhìn Đường Đường tràn đầy năng lượng, liệu có phải là con trai hay không? " Để giữ sự bất ngờ khi đứa bé chào đời, họ từ chối không biết trước giới tính của đứa trẻ.
Nguyễn Du Du nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, "Em lại nghĩ chắc là một cô nhóc, thích ăn đồ ngọt giống như em. Giống em là tại vì em rất thích ăn mấy đồ ngọt, đặc biệt bánh ngọt còn anh thì lại không thích ăn đồ ngọt nên chắc chắn không thể giống anh được.”
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy có lý, tên nhóc kia chắc chắn giống cô nhóc, mm mại đáng yêu.
Trong cặp mắt đen nháy của anh hiện lên sự dịu dàng, "Thật tuyệt, chúng ta hãy trang trí thêm một vài món đồ dễ thương cho phòng của công chúa nhỏ."
...
Nguyễn Du Du đi làm đến hết tháng , chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày dự kiến sinh thì cô mới ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng.
Thẩm Mộc Bạch lo lắng không biết lúc nào cô nhóc sẽ sinh khi nào, dù sao bác sĩ đã nói thai đầu thường trở dạ sớm hơn một vài ngày. Vì vậy anh đã cố gắng mang công việc về nhà giải quyết, dù sao hiện tại Internet rất phát triển, cho dù ngồi ở nhà vẫn chỉ huy ra lệnh, không khác gì ở văn phòng, chưa kể còn có thể mở cuộc họp online.
Mỗi ngày, anh cùng Nguyễn Du Du di dạo trong vườn, bác sĩ nói đi bộ nhiều sẽ giúp ích cho việc sinh con. Lúc đầu, anh hy vọng cô nhóc sẽ đẻ mổ, tiêm liều tê sẽ không còn cảm thấy đau đớn. Nhưng Nguyễn Du Du khăng khăng muốn đẻ thường, bác sĩ bảo sức khỏe của cô rất tốt, vì vậy cũng khuyên cô nên đẻ thường, hơn nữa về sau hồi phục sẽ nhanh hơn.
Nhìn thấy ngày dự sinh ngày càng đến gần, không chỉ có Thẩm Mộc Bạch căng thẳng, ông lão cùng Thẩm Mộc Dương còn dọn đến đây ở, mấy người Triệu Húc Phong cũng thi thoảng chạy đến hỏi thăm.
Nguyễn Du Du không thích bệnh viện, càng không muốn nằm viện, cô không muốn đi đến bệnh viện trước mấy ngày, bác sĩ nói thai đầu chuyển dạ rất lâu, đợi khi nào cảm thấy đau đến bệnh viện cũng kịp.
Thẩm Mộc Bạch thuê hai bảo mẫu, đến lúc đó sẽ thay phiên nhau chăm sóc Đường Đường và Nguyễn Du Du. Anh cùng dì Nguyệt bàn bạc chuẩn bị một túi đồ lớn, tất cả những món đồ này sau khi sinh đều cần phải dùng đến. Mấy ngày nay Ngụy Vĩnh cũng ở trong biệt thự, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Nguyễn Du Du phát động.
Đường Đường đúng là tên nhóc quan niệm thời gian, đúng ngày mới chịu ra.
Lúc ăn sáng, bụng Nguyễn Du Du có hơi đau, cô lặng lẽ nhìn thời gian, đợi đến khi cơn đau thứ hai ập đến, cô đã ăn xong bữa sáng.
Cô đặt đũa xuống, mỉm cười với Thẩm Mộc Bạch, "Tiểu Bạch, em nghĩ chúng ta có thể đi đến bệnh viện.”
Thẩm Mộc Bạch lập tức bật dậy, anh còn tưởng rằng tên nhóc ra muộn, không ngờ lại ra đúng giờ, anh lập tức ra lệnh, Ngụy Vĩnh lái xe, anh ôm Nguyễn Du Du ngồi ở ghế sau, Dì Nguyệt cùng một một vệ sĩ khác ngồi chiếc xe còn lại, ông lão nóng vội kéo Thẩm Mộc Dương ra cửa, Thẩm Mộc Dương hít thở một hơi thật sâu, mới cầm vô lăng.
"Du Du, em, em có đau không?" Nhìn Thẩm Mộc Bạch vẫn bình tĩnh lạnh lùng như ngày thương, nhưng Nguyễn Du Du nhận ra sự lo lắng bên trong câu nói của anh.
Cô bật cười tay chạm lên bụng, "Không sao đâu, không đau lắm, có lẽ vẫn còn sớm, chúng ta đừng nóng vội.”
Bác sĩ miêu tả chi tiết quá trình đau đẻ hai người nghe, giống như hiện tại cơn đau đẻ thường kéo dài, cơn đau không dữ dội, mới vừa bắt đầu chuyển dạ, phải đợi thêm một khoảng thời gian mới bắt đầu sinh được.
Bệnh viện nhận được điện thoại đã chuẩn bị sẵn sàng, Nguyễn Du Du vừa đến bệnh viện đã được đưa vào phòng bệnh VIP được chuẩn bị từ trước, sau khi bác sĩ kiểm tra, hỏi thời gian cơn đau đầu tiên, bật cười nói: "Phu nhân có lẽ phải chịu đau thêm một thời gian nữa vì cổ cung vẫn chưa mở đủ, chắc đến chiều mới sinh.”
Mặc dù lúc trước đã nghe bác sĩ tư vấn qua, Thẩm Mộc Bạch vẫn có chút lo lắng: "Du Du sẽ đau từ bây giờ đến buổi chiều sao?"
Bác sĩ khẽ gật đầu, "Bây giờ cơn đau không thường xuyên, chờ đến khi sinh, có thể đau đớn sẽ kéo dài liên tục.”
Thẩm Mộc Bạch nắm chặt lấy tay Nguyễn Du Du, nhìn khuôn mặt ngày càng trắng bệch của cô nhóc, trái tim giống như bị dao đâm, anh hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của Nguyễn Du Du, "Ngoan, sinh một đứa này thôi, về sau chúng ta không sinh nữa.”
Nguyễn Du Du nở nụ cười miễn cưỡng, "Tiểu Bạch, để được gặp mặt Đường Đường của chúng ta, chịu chút vất vả cũng không sao. Em không đau, anh đừng lo.”
Cô nắm lấy tay Thẩm Mộc Bạch, làm theo lời dặn dò của bác sĩ, điều chỉnh hơi thở của mình, trong đầu thầm ghi nhớ khoảng thời gian giữa các cơn đau đẻ.
Ông lão cùng Thẩm Mộc Dương lo lắng đứng chờ một bên, Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch cùng Tống Cẩm Minh sau khi nghe được tin tức liền chạy đến, Chử Viện tiếp nối đi theo sau. Bọn họ ngồi chờ phòng khách bên cạnh phòng bệnh, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Dù vẫn đang trong cơn đau, nhưng Nguyễn Du Du cố nói mọi người mấy câu, bật cười nói: "Đường Đường sắp chào đời, mọi người phải vui lên chứ.”
Mọi người nhìn thấy cô còn có thể nói đùa được, đột nhiên họ không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Đến buổi chiều, khoảng cách giữa các cơn đau càng ngày càng ngắn, gần như liên tục, bác sĩ đi đến kiểm tra, kêu y tác đẩy Nguyễn Du Du vào phòng sinh.
Thẩm Mộc Bạch cơ thể cứng ngắc đứng chờ ở cửa phòng sinh, giống như một pho tượng.
Anh không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, cả thể xác lẫn tinh thần đều hướng về cô nhóc ở trong phòng sinh, anh biết cô rất đau, nhưng anh không thể giúp được gì, chỉ có thể nhìn cô chịu đau đớn, anh thậm chí có chút hối hận, nếu anh cẩn thận hơn một chút, cô nhóc sẽ không mang thai.
Cho đến khi cửa phòng sinh mở ra, khuôn mặt tươi rói của y tá hiện ra, "Chúc mừng ngài——"
Thẩm Mộc Bạch hoàn toàn không nghe thấy lời y tá nói, chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn suýt nữa khuỵu xuống, anh đứng vịn vào tường, quay sang nhìn thấy Đường Đường gào khóc, anh vội chạy đến chỗ của Nguyễn Du Du.
Sắc mặt cô nhóc tái nhợt, tóc hai bên dệ thái dương ướt đẫm, có lẽ cô khóc, khóe mắt có hơi nước, hàng lông mi dài cong vút trở nên ướt đẫm.
"Du Du." Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch hơi khàn, đầu ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng chạm lên gò má của Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du mím môi, cố nở nụ cười: "Tiểu Bạch, Đường Đường đúng là khỏe.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nho nhỏ và yếu ớt, dù vừa trải qua cơn đau thập tử nhất sinh, cơ thể mệt mỏi, vẫn nghe được tiếng khóc của con mình.
Thẩm Mộc dịu dàng vuốt v mái tóc của cô, "Du Du, có phải rất đau đúng không?”
Nguyễn Du Du khẽ chớp mắt, "Không đau, vừa nãy có hơi mất sức, em có hơi mệt mỏi, muốn chớp mắt một lúc.”
Thẩm Mộc Bạch nhìn bác sĩ, anh không biết đó có phải là hiện tượng bình thường hay không.
Bác sĩ bật cười nói: "Vừa nãy phu nhân thật sự rất kiên cường, bây giờ không sao rồi, cứ để cô ngủ. "
“Du Du, ngủ đi. Anh ở bên cạnh em." Thẩm Mộc hôn lên má Nguyễn Du Du, dịu dàng nói.
Nguyễn Du Du ngủ rất say, y tá đẩy cô về phòng bệnh, Thẩm Mộc Bạch vẫn nắm tay cô, đi sát bên cạnh cô.
Chờ sau khi thu xếp ổn thỏa cô nhóc xong, Thẩm Mộc Bạch mới nhớ đến Đường Đường, nhìn xung quanh, tất cả mọi người vây quanh cái tã lót, biểu cảm có chút kỳ quái.
Trái tim của Thẩm Mộc Bạch run rẩy, dùng tay đẩy mọi người ra, cúi đầu nhìn xuống, "Mấy người đang làm gì vậy? Đừng có dọa công chúa nhà tôi sợ. "
Khóe miệng của Triệu Húc Phong giật giật, "Anh Thẩm, Đường Đường không phải là tiểu công chúa."
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là tiểu công chúa, nếu không phải ông lão nhìn qua, có lẽ bây giờ bọn họ không biết chân tướng.
Thẩm Mộc Bạch khẽ dừng lại, rón rén mở tã lót ra xem, quả nhiên không phải tiểu công chúa.
Ngô Trung Trạch gãi đầu, "Phải làm sao bây giờ, anh Thẩm, món quà bọn em chuẩn bị đều là dành cho tiểu công chúa.”
Nguyên nhân chính là do Nguyễn Du Du quá thích đồ ngọt, mọi người đều nghĩ rằng đứa bé trong bụng cô là một tiểu công chúa, món quà mừng đứa bé chào đời tất cả đều là màu hồng.
Thẩm Mộc Bạch cắn răng, "Không có đâu, Đường Đường không để tâm đâu. " Anh không trang trí phòng cho tiểu hoàng tử, vẫn mấy món đồ đạc lúc đầu, ngược lại phòng tiểu công chúa trang trí rất tinh xảo.
Không biết có phải Đường Đường muốn bày tỏ sự phản đối của mình hay không, Đường Đường bật khóc, Thẩm Mộc Bạch hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn Nguyễn Du Du, thấy cô nằm ngủ say, không hề bị đánh thức, xem ra cô thực sự rất mệt.
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Đường, "Yên lặng nào con trai. Mẹ con vì con phải chịu rất nhiều vất vả, chỉ mới vừa chợp mắt được một chút thôi, con đừng đánh thức cô ấy dạy.”
Bàn tay của trẻ sơ sinh mm mại nhỏ nhắn, Thẩm Mộc Bạch không dám dùng sức, giống như anh cầm quả trứng gà sống cẩn thận lọt vỏ.
Không biết có phải cậu nhóc nghe hiểu lời ba nói hay không, hay là bởi vì bàn tay của ba khiến Đường Đường cảm thấy an tâm, cậu gào thêm một tiếng nữa, liền im lặng.
Tống Cẩm Minh bật cười nói: "Tớ thấy, chúng ta vẫn nên đi mua món quà khác đi, tên nhóc chắc chắn sẽ để ý. ”
......
Sau ba ngày nằm viện, Nguyễn Du Du quay trở về nhà.
Bởi vì đang ở cữ không thể gội đầu, nên Nguyễn Du Du định là sẽ ngủ riêng nhưng Thẩm Mộc Bạch lại không chịu.
Cô nhóc đã chịu nhiều đau khổ như vậy, anh cũng không ghét bỏ hay chê cô hôi, hơn nữa, mặc dù cô nhóc không tắm rửa mỗi ngày, nhưng trn người vẫn có một mùi thơm là cho anh cảm thấy rất thích.
Có hai bảo mẫu thay phiên nhau chăm sóc, Nguyễn Du Du không hề cảm thấy vất vả, chỉ là cô có hơi khó chịu không được phép tắm rửa, cô vốn là người thích sạch sẽ, đi ra ngoài về nhất định phải tắm rửa, ở bệnh viện suốt ba ngày, cơ thể liên tục đổ mồ hôi, không được tắm cô không thể chịu chịu nỗi.
Hai chị bảo mẫu cố gắng thuyết phục, cuối cùng cô vẫn quyết định chờ sau một tuần sẽ đi tắm rửa, mở lò sưởi trong phòng lên, sau khi gội đầu dùng máy sấy sấy khô tóc, sau suốt quá trình miễn là không bị nhiễm gió là được.
Tình huống hiện tại của Nguyễn Du Du không thể ngâm bồn tắm được, chỉ có thể tắm rửa, Thẩm Mộc Bạch lo lắng sức khỏe còn yếu chưa đứng vững được, còn chuẩn bị cho cô một cái ghế nhỏ, muốn giúp cô tắm rửa.
Nguyễn Du Du thật sự cảm thấy có chút không phục, không nói không rằng, cố giơ cánh tay để gội đầu nhưng cuối cùng thất bại. Cô không muốn làm giá nữa, ngoan ngoãn ngồi trn ghế để Thẩm Mộc Bạch tắm rửa giúp cô.
Thẩm Mộc Bạch cho đến tận bây giờ chưa từng hầu hạ người khác, anh cẩn thận không để xà phòng rơi vào mắt Nguyễn Du Du, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu của Nguyễn Du Du, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô.
"Tiểu Bạch, em phát hiện anh rất có tài phục vụ người khác." Nguyễn Du Du bật cười nhìn anh, bờ môi mỏng của Thẩm Mộc hơi mím lại, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Đầu ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch véo cái mũi của cô một cái, dính một chút bọt trắng, cô gái nhỏ mm mại thơm ngát, vừa nhìn cơ thể anh liền nóng rực lên, hết lần này đến lần khác cố gắng nhẫn nhịn, chỉ có ông trời mới biết anh đã gắng chịu đựng như thế nào.
Tắm rửa xong, Thẩm Mộc Bạch dùng khăn tắm quấn lấy người cô, ôm cô đi về phòng ngủ, quạt của máy sưởi phả ra, khiến căn phòng trở nên ấm áp.
Dịu dàng đặt cô lên sofa, Thẩm Mộc kiên nhẫn sấy khô mái tóc cho cô, Trong suốt quá hành của Nguyễn Du Du không hề bị nhiễm lạnh.
Cô thoải mái lăn một vòng trn giường, duỗi thắt lưng, "Tiểu Bạch, cuối cùng em cũng đã trở lại thế giới văn minh."
Một tuần không tắm rửa, chính cô còn ghét bỏ bản thân, khổ thân Thẩm Mộc Bạch mỗi ngày nằm ngủ bên cạnh cô.
Thẩm Mộc nằm bên cạnh cô, duỗi cánh tay ra ôm cô vào lòng, mái tóc của cô gái nhỏ vừa mới sấy khô sờ vào rất mượt, bồng bềnh và mm mại, giống như tấm lụa thượng hạng.
Anh cúi đầu hôn lên gò má trắng nõn mm mại của cô nhóc, từ khi có Đường Đường, làn da cô nhóc càng trở nên mm mại.
Nguyễn Du Du đẩy anh ra, khẽ nhíu mày lại, "Đường Đường khóc.”
Thẩm Mộc Uổng nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối, cũng nên để Nguyễn Du Du nghỉ ngơi một lúc rồi.
Buổi tối anh không cho phép cô cho con bú, nếu cô thức suốt cả đêm, sáng nay Nguyễn Du Du sẽ rất mệt.
Anh ôm lấy cô, "Không sao đâu, có bảo mẫu chăm sóc rồi." Cho dù thay tã hay đói bụng, đương nhiên bảo mẫu lo liệu cho cậu nhóc.
Nguyễn Du Du cẩn thận lắng nghe dịu dàng nói: "Đường Đường ngoan, mẹ ở rất gần, đừng khóc, mẹ hát cho con nghe.”
Cô ngâm nga hát bài hát ru mới học xong, giọng hát dịu dàng, truyền cảm, Thẩm Mộc Bạch trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Chờ sau khi Nguyễn Du Du hát xong bài hát, cô buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, Thẩm Mộc bật cười hỏi: "Em đang dỗ con trai ngủ hay là dỗ chính mình ngủ? Hơn nữa, Đường Đường làm sao có thể nghe được tiếng em hát.”
Nguyễn Du Du mím môi cười, nhắm mắt lại nói: "Đường Đường có thể nghe thấy. "
Thẩm Mộc Bạch vừa định cười, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nghiêm túc hỏi: "Đường Đường thật sự có thể nghe được tiếng em hát? "
“Vâng." Nguyễn Du Du ngáp một cái, xoay người lại, từ từ chìm vào giấc ngủ
Thẩm Mộc Bạch để ý và cố quan sát thêm một khoảng thời gian, phát hiện nhóc con thật sự kế thừa năng lực thính giác nhạy bén của cô, hai mẹ con vẫn có thể giao tiếp với nhau dù cách mấy bức tường.
Thẩm Mộc Bạch mừng thầm trong lòng may lúc trước mình đặt phòng con trai ở lầu hai, còn phòng vợ chồng đặt ở trn lầu ba, nếu không, sau này anh với cô nhóc đang làm chuyện nhạy cảm, chẳng phải cậu nhóc sẽ nghe thấy hết sao?
Đương nhiên, bây giờ như vậy cũng không được, phải lắp tường cách âm cho phòng của hai vợ chồng mới được, đúng rồi, phòng con trai lắp tường cách âm, như vậy cậu nhóc sẽ không thể nghe tiếng của anh và cô nhóc.
......
Vào ngày đầy tháng của Đường Đường, Thẩm Mộc làm một bữa tiệc nhỏ, không mời quá nhiều người, chỉ mời bạn bè và người thân.
Lão gia tử mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ, Đường Đường thì mặc áo chiếc bông màu đỏ thời Đường, được ông lão ôm trong lòng, nhe cái miệng không có răng nhìn về phía mọi người cười.
"Ôi trời, lão Thẩm, ông đã ôm cháu cố rồi, thật là ngưỡng mộ." Bạn của Thẩm lão gia giơ ngón tay trỏ lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường, bị Đường Đường nắm chặt ngón tay, kéo xuống đưa vào miệng.
Ông lão vội vàng giải cứu ngón tay của bạn mình, cười tủm tỉm xoa cái đầu nhỏ của Đường Đường, "Tiểu nhóc này tham ăn, cứ nhìn thấy cái gì là lại cho vào miệng. "
Thẩm Mộc Dương từ tốn đi đến, "Ông nội, ông bế lâu chắc cũng mỏi tay rồi đúng không hay là ông để cháu giúp ông bế một lúc?”
Ông lão nhìn mấy người bạn đang háo hức nhìn ông, liền hào phóng cậu nhóc vào lòng cháu trai thứ, "Đi đi.”
Thẩm Mộc Dương thuần thục ôm Đường Đường, tiện tay lau nước miếng cho cậu nhóc, kiêu ngạo mang Đường Đường đi khoe mọi người, "Nhìn xem, cháu trai nhỏ của tôi đáng yêu làm sao!”
Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch, Tống Cẩm Minh đồng loạt vươn tay ra, "Nào, để ba nuôi bế!" Lần trước bọn họ đi đến gặp Đường Đường, nhưng khi thấy cơ thể nhỏ bé nằm yên trong tã bọn họ không ai dám bế cậu nhóc lên, chỉ nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ bé. Lần này khi nhìn thấy Đường Đường được ôm tới ôm lui hình như không hề gặp vấn đề gì cả, liền thay đổi suy nghĩ
Đường Đường không hề sợ người lạ, thấy mấy bàn tay to lớn hướng về phía của mình, khua tay múa chân, bàn nhỏ nhắn vả lên khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Mộc Dương "bộp—— "
Dù bị cháu trai đánh vào mặt, Thẩm Mộc Dương cũng không hề tức giận, cười tủm tỉm ôm chặt lấy cậu nhóc, "Đường Đường, cháu chọn đi, ba người cha nuôi, cháu muốn để ai bế cháu trước?”
Đường Đường không thích bị ôm quá chặt, xoay giãy cơ thể, Triệu Húc Phong nhân lúc Thẩm Mộc Dương không để ý, nhanh tay cướp lấy chiếc tã lót.
Nhìn thấy chiếc tã lót nằm trong ng.ực, anh ta không dám động đậy, cánh tay cứng đờ hỏi Thẩm Mộc Dương: "Tư thế này của anh có đúng không? "
Thẩm Mộc Dương giúp anh điều chỉnh một chút, "Ở đây, nâng đầu cậu nhóc, nơi này, nâng cái mông của cậu nhóc lên.”
Chử Viện đứng cách đó không xa quay sang nhìn, "Du Du, cậu có muốn đi qua đó xem thử không?”
Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu nói, "Không sao đâu, Thẩm Mộc Dương thường xuyên bế cậu nhóc, tư thế bế rất chuẩn xác. Đường Đường hướng ngoại, ai ôm cũng được.”
Chử Viện khi nghe cái tên "Đường Đường" liền bật cười, "Tớ nói này, về sau khi Đường Đường lớn lên, trở thành tên nhóc đẹp trai, biết biệt danh của mình là kẹo ngọt, liệu có tức giận không?”
Nguyễn Du Du bất lực khẽ chớp mắt, "Lúc đầu cứ tưởng là cô nhóc, mọi người đều gọi "Đường Đường" tớ cũng không phản đối, ai ngờ sinh ra là con nhóc? Cũng may chỉ là bật danh, chắc... không vấn đề gì đâu? ”
......
Sự thật chứng minh, đó chuyện nhỏ, mà là một vấn đề lớn.
Sinh nhật năm tuổi của Đường Đường, cậu nhóc tình cờ phát hiện cái tên hồi nhỏ của mình là “Đường Đường” không phải ý nghĩa như mình tưởng tượng, giống như sét đánh ngang tai.
Cậu nhóc buồn bã đến ngay cả bánh sinh nhật cũng không thèm ăn, lao vào lòng của Nguyễn Du Du
Thẩm Mộc Dương chính là kẻ gây họa, chỉ biết gãi gãi đầu, xấu hổ nhìn cháu trai đang giận dỗi.
Nguyễn Du Du cười tủm tỉm vỗ mông cậu nhóc, "Có chuyện gì vậy?"
“Mẹ." Đường Đường mím môi, đôi mắt to tròn ngấn lệ, nhớ lại lời dặn của ba rằng đàn ông không được khóc nhè, đành phải kiềm chế, khóe mắt đỏ ửng lên.
"Vì sao lại gọi là Đường Đường là Đường Đường? Con là nam tử hán, không muốn sử dụng cái tên dành cho con gái! Con chính “Đường Đường” quang minh chính đại, không phải từ “Đường Đường” trong cây hải đường!”
Nguyễn Du Du thật sự rất tò mò cậu bé từ đâu nghe điều này ở đâu, nhưng điều quan trọng nhất đương nhiên là phải an ủi tâm hồn nhỏ bé đang bị tổn thương của con trai, "Người khác gọi con đều là “Đường Đường” trong câu quang minh chính đại, chỉ có ba mẹ gọi “Đường Đường” có nghĩa cây “hải đường"”.
Khi biết mọi chuyện như mình nghĩ, chỉ có ba mẹ gọi mình như vậy, Đường Đường cảm thấy ít nhất vớt vát chút mặt mũi, tức giận nhìn Nguyễn Du Du, "Mẹ, vậy tại sao lại gọi con là “Đường Đường” trong “hải đường”, con là nam tử hán không thích hợp với cái tên này!”
Nguyễn Du Du bật cười ôm lấy cậu nhóc, "Bởi vì con là tiểu tâm can bảo bối của mẹ.”
Cặp mắt đen nháy to tròn Đường Đường khẽ chớp, "Vậy có phải mẹ thích con giống mẹ thích ăn bánh ngọt đúng không?”
Nguyễn Du Du bật cười, "Không giống, con thích đường, thích hợp làm bánh ngọt hơn là ăn bánh ngọt gấp lần!"
Trái tim nhỏ bé của Đường Đường đã được lấy lòng, cậu nhóc mím môi cười, rộng lượng xua tay, "Vậy được rồi, về sau cho phép mẹ gọi con "Đường Đường" trong từ hải đường, chỉ có mình mẹ thôi, người khác phải ‘Đường Đường’ quang minh chính đại, không được phép ai gọi sai!”
Nguyễn Du Du được ưu tiên mà cười đến mức khóe mắt biến thành hình mặt trăng lưỡi liềm, khẽ gật đầu, "Vậy mẹ cảm ơn Đường Đường nhé.”
Phải bắt mọi người sửa lại biệt danh của mình cho đúng, Đường Đường thầm ghi nhớ điều này ở trong lòng.
Cậu nhóc giống với Nguyễn Du Du, rất thích bánh ngọt và sô cô la v.v…
Hai mẹ con mỗi ngày đều phải ăn một miếng bánh nhỏ. Sau sinh nhật, Đường Đường đã hạn chế ăn đồ ngọt, tuy cậu nhóc không nỡ từ bỏ bánh ngọt nhưng cậu lại muốn bảo vệ hình tượng nam tính của mình, liền lén giấu bánh ngọt vào trong phòng ngủ của mình, chỉ dám ăn khi ở một mình.
Thẩm Mộc Bạch không thể nhịn cười, nói nhỏ với Nguyễn Du Du rằng con trai giống như một con chuột hamster thích giấu thức ăn, Nguyễn Du Du cũng cảm thấy rất giống.
Tuy cảm thấy rất buồn cười nhưng cô vẫn dặn dò Thẩm Mộc Bạch không được nói lung tung ra ngoài, nếu không con trai chắc chắn sẽ không dám ăn bánh ngọt.
......
Lúc Thẩm Mộc Dương quay lại, nhìn thấy Đường Đường không biết nên gọi cậu nhóc là gì, gọi "Đường Đường" sợ tên nhóc kia sẽ tức giận, gọi cháu trai? Hét lên? Cảm thấy không quen.
Suy nghĩ một lúc, ngập ngừng gọi thử: "Đường Đường!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường dần trở nên nghiêm túc hỏi: "Chú gọi Đường Đường trong quang minh chính đại, hay là “Đường Đường” trong cây hải đường?"
Thẩm Mộc Dương hơi ngạc nhiên, bật cười nói: "Chú gọi “Đường Đường” quang minh chính đại!”
Đường Đường khẽ gật đầu, "Dạ.”
Thẩm Mộc Dương bật cười nghiêng ngả trn ghế sofa.
Đường Đường cảm thấy nụ cười của chú dường như không chứa ý tốt, nhưng cậu nhóc không thèm để ý, bởi vì tầm mắt của cậu đã bị Nguyễn Du Du thu hút sự chú ý.
Đường Đường dùng đôi chân ngắn tũn chạy đến bên cạnh Nguyễn Du Du, quan tâm hỏi thăm: "Mẹ ơi, sao mẹ đang ở nhà lại đeo khăn? Mẹ bị bệnh à?”
Vừa dứt lời, cậu liền đưa tay lên kéo chiếc khăn lụa trn cổ Nguyễn Du Du xuống, nhìn thấy hai vệt đỏ ở cổ cô, ngạc nhiên: "Mẹ bị thương!”
Nguyễn Du Du lúng túng chỉnh lại chiếc khăn: "Khụ khụ, mẹ... bị muỗi cắn!”
Đường Đường ngạc nhiên mở to hai mắt lên nhìn, "Con muỗi này thật lớn!”
Nguyễn Du Du cắn răng nói, "Đúng vậy, một con muỗi đó rất lớn! "Đều tại tối hôm qua Thẩm Mộc Bạch không biết tiết chế.
Đường Đường khẽ chớp mắt, "Mẹ chờ một chút!" Cậu nhóc vội vàng chạy lên lầu hai, một lúc sau liền chạy xuống, trong tay mang theo một lá bùa màu vàng, cởi khăn lụa của Nguyễn Du Du ra, nhét lá bùa vào trong cổ Nguyễn Du Du, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ, "Mẹ, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Nguyễn Du Du còn tưởng rằng cậu nhóc lấy bùa từ trong ngăn kéo của mình, cười tủm tỉm nhéo cái mũi nhỏ của cậu nhóc: "Cảm ơn Đường Đường. "
Cô đi vào trong phòng bếp, Đường Đường chạy đến chỗ Thẩm Mộc Dương, ôm cổ anh ta, thì thầm: "Đó là dấu dâu tây, không phải do nốt muỗi cắn! Đừng cười mẹ, mẹ sẽ xấu hổ đấy!”
Thẩm Mộc Dương cứng họng nhìn cậu nhóc, tại sao cậu nhóc biết đó dấu dâu tây?!
Đường Đường nheo mắt lại, "Đó là dấu dâu tây do ba trồng!”
Trong phòng bếp đang bật máy hút mùi, tiếng ồn hơi lớn, Nguyễn Du Du không nghe thấy con trai đang nói gì, lúc cô đi lên lầu để rửa tay tiện thể tháo lá bùa ra. búa dính lên cổ cảm thấy có chút không thoải mái.
Đột nhiên, bài tay cô dừng lại, đứng trước gương để nhìn kỹ hơn, Nguyễn Du Du ngạc nhiên, dấu dâu tây trn cổ của cô đã biến mất!
Nguyễn Du Du vội vàng cầm lá bùa lên nhìn, đó là một tấm bùa trị thương, nhưng không phải do cô vẽ.
Cô cầm bùa giấy đi xuống lầu, gọi Đường Đường tới, hỏi: "Đường Đường, đây là lá bùa do chính tay con vẽ?”
Đường Đường khẽ gật đầu, “Vâng, đây là bùa trị thương, chỉ dành riêng cho mẹ. " Cậu nhóc thường xuyên lục lọi lá bùa trong ngăn kéo Nguyễn Du, biết được công dụng của lá bùa.
Thẩm Mộc Bạch đi đến ôm hai mẹ con vào lòng, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Con lại lục lọi lung tung? Không phải ba đã nói không nghịch mấy lá bùa trong ngăn kéo của mẹ sao?"
Nguyễn Du Du không muốn mọi người biết khả năng vẽ bùa của cô, cho nên, Thẩm Mộc Bạch đã đặc biệt dặn dò con trai, không được nghịch mấy lá bùa trong ngăn kéo.
Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu, "Không phải, lá bùa do chính tay Đường Đường vẽ.”
Thẩm Mộc Bạch ngạc nhiên khẽ nhíu mày, cầm lấy nhìn một thử, bật cười nói: "Công nhận. Nhìn khá giống mấy lá bùa em vẽ.”
Nguyễn Du Du nhìn Đường Đường, "Không chỉ nhìn giống hệt nhau, nó còn công dụng.”
Cô chỉ lên cổ của mình, Thẩm Mộc Bạch tiến lại gần, vì cổ bị dính nốt dâu tây cô nhóc xấu hổ suốt cả buổi sáng, bây giờ đã biến mất.
Hai vợ chồng quay sang nhìn nhau, có vẻ như, con trai không chỉ thừa hưởng thính giác nhạy bén của Nguyễn Du Du, mà còn thừa hưởng khả năng vẽ bùa của cô.
Nguyễn Du Du ôm Đường Đường, dặn dò cậu nhóc cẩn thận. bảo cậu nhóc không được vẽ bùa trước mặt người khác, không được tùy tiện đưa bùa cho người khác, cho dù là cô vẽ, hay là Đường Đường tự tay vẽ.
Đường Đường: "Mẹ yên tâm, con biết rồi. "Trước đó ba đã dặn dò cậu nhóc rằng cậu không thể đểngười khác nhìn thấy lá bùa của mẹ vẽ, nên cho dù cậu nhóc rất nghịch ngợm chưa từng lôi bùa ra khoe, nếu mẹ không thích, cậu nhóc không mang lá bùa của mình đi khoe.
"Bùa con vẽ chỉ để mẹ dùng."
Cậu nhóc nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc, bàn tay béo múp chạm lên bụng Nguyễn Du Du, "Cho cả em gái dùng nữa.”
Thẩm Mộc Bạch ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào bụng Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du cúi đầu, ngơ ngác khẽ chớp mắt: "Em gái?”
Đường Đường khẽ gật đầu, nói bằng giọng điệu chắc chắn: "Em gái!”.
- -----oOo------