Editor : Tiểu Bạch Liên Hoa
Bởi vì có Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương ở lại, bữa tối đón Tết trung thu không thể nói là thoải mái, tuy rằng đồ ăn ngon bày trên bàn kín cả bàn lớn, nhưng không khí trầm mặc khiến Nguyễn Du Du ăn không vô.
Ăn cơm xong, lão gia tử ngồi trong chốc lát, rồi cùng ba đứa cháy đi dạo hai vòng quanh vườn hoa, liền về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Mộc Dương cũng không có ý định nói chuyện cùng Đường Tùng Phương, khóa cửa mở nhạc trong phòng.
Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du trở về phòng ngủ, Thẩm Mộc Bạch biết cô chưa ăn no, liền làm một tô bắp rang, lại cắt một đĩa trái cây, còn có mấy cái bánh trung thu.
Nguyễn Du Du dựa bên đầu giường, một tay ôm tô bắp rang, một tay lướt di động.
Thẩm Mộc Mộc Bạch dựa vào đầu bên kia, đọc một cuốn sách. Di động hắn vang lên, là Ngô Trung Trạch gọi tới.
"Thẩm ca, Tống Cẩm Minh hôm nay về nước rồi, anh nói xem có phải chúng ta nên làm một buổi tụ họp không hả."
Thẩm Mộc Bạch vừa định mở miệng, đột nhiên phát hiện Nguyễn Du Du lập tức xoay lại đây, nhìn chằm chằm di động của hắn, giống con mèo nhỏ đang nâng cao cảnh giác.
Thính giác của Nguyễn Du Du trời sinh đã nhạy bén, đương nhiên âm thanh trong điện thoại của Thẩm Mộc Bạch cô đều nghe thấy, ngày thường chẳng qua là cố tình lờ đi, nhưng ba chữ "Tống Cẩm Minh"quá mức mẫn cảm, dẫn tới sự chú ý của cô.
Tống Cẩm Minh, nam chính trong sách, chính là người mà nguyên chủ chết mê chết mệt.
Cũng chính là đoạn thời gian sau khi Tống Cẩm Minh về nước, Thẩm Mộc Bạch liền gặp chuyện ngoài ý muốn, Nguyễn Du Du cũng không chắc chuyện này có liên quan đến Tống Cẩm Minh hay không.
"Du Du" bàn tay to của Thẩm Mộc Bạch quơ quơ ở trước mặt cô hai cái.
Lúc này Nguyễn Du Du mới hồi phục tinh thần, "hả"
"Du Du, ngày mai mấy người bạn của anh muốn tụ họp một chút, em muốn đi không" Thẩm Mộc Bạch thăm dò hỏi thử.
Nguyễn Du Du có chút rối rắm.
Cái cô muốn chính là né nam chính càng xa càng chút, nhưng cô lại lo lắng Tống Cảnh Minh có quan hệ với cái chết của Thẩm Mộc Bạch, nếu cô không tiếp xúc với người này, vạn nhất hắn có âm mưu gì, khó có thể mà kịp thời bảo vệ Thẩm Mộc Bạch.
Ngoài chuyện học nội trú hay ngoại trú lần trước khiến cô do dự một chút, Thẩm Mộc Bạch chưa thấy cô do dự lâu như vậy, hắn vốn là muốn thăm dò một chút, nhìn cô cau mày, bộ dáng buồn bực, hiện tại hắn xác định, vừa rồi cô thất thố như vậy, chính là có liên quan tới cuộc điện thoại lúc nãy, nói cụ thể phải là có quan hệ với Tống Cảnh Minh. Cô cùng Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong đã gặp mặt, không quá xa lạ. Hắn chưa từng nhắc tới Tống Cẩm Minh, sau khi kết hôn cũng luôn ở bên cạnh hắn, cô quen biết với Tống Cẩm Minh khi nào.
Nguyễn Du Du do dự một hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Trong sách là nguyên chủ si mê lưu luyến Tống Cẩm Minh mới dẫn đến kết cục như vậy, cho nên cô chỉ cần không thích Tống Cẩm Minh là được, dù cho hai người có gặp mặt, cô dám bảo đảm mình sẽ không đi lên vết xe đổ của nguyên chủ.
Cả chuyện Tống Cẩm Minh có liên quan đến cái chết của Thẩm Mộc Bạch hay không, cô chỉ có thể tiếp xúc với người này mới phán đoán được.
Nghĩ kỹ rồi, mặt mày Nguyễn Du Du liền giãn ra, thực tự nhiên hỏi: " Buổi gặp mặt gồm có những ai ?"
Thẩm Mộc Bạch lẳng lặng nhìn cô, "Ngô Trung Trạch,Triệu Húc Phong, Tống Cẩm Minh."
"Tống Cẩm Minh là ai "
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc, " Là bạn của anh, bốn người bọn anh chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt."
Nguyễn Du Du gật gật đầu, " Nếu là bạn của anh, vậy tôi cũng muốn đi."
..........
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Du Du vừa mở mắt, liền nghe tiếng động cơ ô tô, cùng với âm thanh nói chuyện của Thẩm Vinh Hưng và Đàm Tùng Phương.
Cô nhẹ nhàng trở mình, không biết Thẩm Mộc Bạch đã tỉnh từ khi nào, đang nhìn cô, đôi mắt đen mang theo ý nghi hoặc.
Nguyễn Du Du cho rằng hắn vừa mới tỉnh ngủ nên vẻ mặt như vậy, hơi hơi mỉm cười, "Thẩm tiên sinh, anh tỉnh rồi. Thẩm Vinh Hưng và Đàm Tùng Phương đã đi rồi."
"Đi rồi càng tốt, miễn lại chọc cho ông nội nổi giận." Thẩm Mộc Bạch đã sớm tỉnh, hắn biết Nguyễn Du Du mới vừa tỉnh dậy, cho nên cô nói rằng hai người kia đã đi hẳn là do cô nghe thấy âm thanh của bọn họ. Căn phòng này cách âm khá tốt, hắn cái gì cũng chưa nghe thấy, vậy chỉ có thể là thính giác của cô cực kỳ nhạy bén.
(Bản edit được đăng duy nhất tại wattpad white-lotus Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Chân thành cảm ơn)
Cho nên xác thực ngày hôm qua cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hắn và Ngô Trung Trạch về "Tống Cẩm Minh".
Nguyễn Du Du duỗi người, lười biếng nằm trên giường chốc lát, mới đứng dậy đi rửa mặt.
Ở lại dùng xong cơm chiều với lão gia tử, Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du lái xe đi quán bar đã hẹn.
Nguyễn Du Du để ý mỗi lần bọn họ tụ họp sẽ đều ở quán bar kia, cô dựa vào ghế phụ, tò mò hỏi: "Thẩm tiên sinh, vì sao mỗi lần mọi người tụ họp đều ở chỗ đó vậy?"
Vừa lúc là đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay đầu nhìn cô một cái, "Quán bar đó là của Triệu gia, nhân viên ở đó đều biết Triệu Húc Phong, đối với cậu ấy nơi đó tương đối an toàn."
"Thì ra là vậy,... Triệu Húc Phong là sau khi bị thương mới trở nên như vậy sau?"
Thẩm Mộc Bạch một lúc sau không nói gì, Nguyễn Du Du nhớ tới lần trước cô nhắc tới vết sẹo trên đầu Triệu Húc Phong, hắn không để ý tới mình.
Không nghĩ tới lần này hắn lại mở miệng, "Triệu Húc Phong vốn dĩ rất thông minh, cậu ấy là con trai duy nhất của Triệu gia, được kỳ vọng rất nhiều, trừ bỏ tính cách tương đối hung hãn cũng không có tật xấu gì."
Nguyễn Du Du thật sự không tưởng tượng nổi hai chữ "hung hãn" gắn với Triệu Húc Phong có hai cái răng khểnh đáng yêu thì có bộ dáng gì.
Đôi mắt đen thẳm của Thẩm Mộc Bạch dần hiện lên tia hoài niệm, như là đang hồi tưởng lại ngày tháng trước kia, " Cậu ấy từ nhỏ được người nhà chiều chuộng, tính tình được sủng mà sinh kiêu, lại hung hăng, đánh người không kiêng nể, không sợ thứ gì."
"Bốn người bọn anh thích đua xe, hôm đó ba người bọn anh đều vượt lên trước, Triệu Húc Phong ở phía sau xảy ra chuyện không ai biết, quay đầu lại tìm kiếm thật lâu mới thấy cậu ấy...."
Nguyễn Du Du chần chờ hỏi: "Có phải rất nhiều bác sĩ cũng không chữa khỏi không" Triệu Húc Phong là con trai độc nhất của Triệu gia, được người nhà đặt nhiều kỳ vọng như vậy, chắc chắn Triệu gia đã dốc toàn lực, nhưng đến bây giờ tình trạng của Triệu Húc Phong không khá hơn, khả năng là không thể chữa khỏi nữa.
Thẩm Mộc Bạch " Ừ " một tiếng, "Não cậu ta bị thương, các chuyên gia trong ngoài nước đều đã điều trị qua, Triệu gia cũng tuyệt vọng, cũng may tuy Triệu Húc Phong không thể trở thành người kế thừa Triệu gia, nhưng hành vi của hắn cũng không có gì bất thường, cứ như vậy......cũng có thể chấp nhận được."
Nguyễn Du Du nhấp môi, trầm mặc trong chốc lát.
Phù chữa thương của cô không phải loại nào cũng có thể trị, giống như trường hợp của Triệu Húc Phong, đến các bác sĩ chuyên gia đều không có biện pháp, cô cũng không nắm chắc lá bùa của mình có tác dụng. Thế giới này người ta cũng không tin tưởng phù triện, cho dù cô có đưa cho Triệu Húc Phong, Triệu gia chưa chắc đã đồng ý. Huống chi, vạn nhất chữa không được, cô không đành lòng làm cha mẹ hắn thất vọng.
Hai người cứ thế trầm mặc hết đoạn đường tới quán bar.
Khi tới nơi, ba người kia đều đã tới.
Tống Cẩm Minh là một người vô cũng văn nhã, mang theo kính mắt gọng vàng, ôn nhu lễ độ, cười lên một cái làm người ta như được tắm trong gió xuân.
"Thẩm ca" hai người ôm một chút, Tống Cẩm Minh có chút kích động, "Đã lâu không gặp!"
Thẩm Mộc Bạch vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Lần này trở về bao lâu"
"Không đi nữa rồi, lần này bốn anh em chúng ta đoàn tụ rồi."
Mọi người ngồi lại ghế sô pha, Nguyễn Du Du ngồi bên cạnh Thẩm Mộc Bạch.
Triệu Húc Phong hưng phấn giới thiệu, "Du Du, đây là Tống Cẩm Minh, bạn tốt của chúng tôi, cô còn chưa có gặp đúng không. Cẩm Minh, đây là Du Du, vợ của Thẩm ca."
Nguyễn Du Du đánh giá Tống Cẩm Minh một lượt, nở nụ cười khách khí, "Chào anh."
Ngô Trung Trạch kỳ quài nhìn cô một cái, từ trước đến nay đều thấy cô thân thiện, gặp ai cũng niềm nở, nhưng đối với lần này gặp Tống Cẩm Minh, hình như có gì đó hơi khác.
Thẩm Mộc Bạch lẳng lặng nhìn Nguyễn Du Du và Tống Cẩm Minh, bọn họ không giống như quen biết, ít nhất Tống Cẩm Minh nhìn qua chính là lần đầu tiên gặp Nguyễn Du Du, ánh mắt Nguyễn Du Du đánh giá Tống Cẩm Minh cũng tương đối xa lạ.
Tống Cẩm Minh ôn nhu cười một cái, "youyou?, là u u lộc minh hay là năm dài tháng rộng"() Triệu Húc Phong nhắc tới cô đều là viết u u, Ngô Trung Trạch thì viết là du du, Thẩm Mộc Bạch cái gì cũng không nói, làm hắn không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc tên cô là chữ nào.
( )Tống Cẩm Minh đang hỏi là tên của Du Du trong hai cái呦呦鹿鸣và悠悠岁月là cái nào. 呦呦và悠悠 đều phát âm là youyou, 呦呦鹿鸣 theo tui biết thì nó là tiếng kêu của hươu, 悠悠岁月thì là chỉ năm tháng dài dằng dặc mà tui để là năm rộng tháng dài cho nó văn vở :>> k bít đúng khum. Cao nhân nào uyên bác thâm sâu để lại chỉ giáo cho tui nhaaaa:>
"Đương nhiên là u u lộc minh , đáng yêu muốn chết." Triệu Húc Phong đúng tình hợp lý phán.
"Bậy, nhất định là năm dài tháng rộng nha" Ngô Trung Trạch mười phần tin tưởng.
Nguyễn Du Du không khỏi bật cười, đôi mắt cong lại thành vầng trăng, " là chữ you trong một mất một còn."()
()chữ mà nu nói chính là chữ 攸trong cụm 生死攸关 có nghĩa là một mất một còn, hoặc là sống còn, liên quan đến sự sống và cái chết. @@tui tra thì nó ra z, mn hiểu đại khái là z nha :>
Triệu Húc Phong kỳ quái mà nhìn cô: "Ai lại lấy cái tên như vậy chứ, quái đản."
Nguyễn Du Du cười nói: "Tôi sinh ra thân thể đã không tốt, có người nói không thể sống quá hai mươi tuổi, lấy chữ 'du' này xem như để cải mệnh."
Sống không quá hai mươi tuổi ư, Thẩm Mộc Bạch chân mày cau lại, nhìn cô thật sâu .
Triệu Húc Phong khinh thường cười nhạo một tiếng, " Cái này không đáng tin chút nào, Du Du không phải là mấy hôm trước vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi sao."
"Đúng vậy, đã qua rồi." Nguyễn Du Du cười cười gật đầu, nghĩ kỹ mà nói đúng thật là cô sống không quá hai mươi tuổi, ngày sinh nhật hôm đó chính là ngày cô xuyên vào thế giới trong sách này.
.........