Edit: Anita
Đôi mắt to sáng rực rỡ của Bạch Khởi La hơi híp, cô bóp bóp nắm đấm, phát ra tiếng vang rôm rốp.
Phùng Kiêu cười híp mắt nhìn cô, đưa ra lời bình cực đáng đánh đòn: "Giòn và ngọt ghê."
Nếu đây không gọi là khiêu khích, Bạch Khởi La sẽ đem đầu cô chặt xuống làm cầu đá.
Cơn giận của cô dâng lên hừng hực, nhấn mạnh lên vai anh không hề do dự: “anh ra đây, tôi có lời muốn..."
Phùng Kiêu giống như không có chút sức lực nào, ngã thẳng vào ghế tựa của sô pha phía sau, Bạch Khởi La vừa chạm vào vai anh thì bị mất đà ngã nhào về phía trước... Thời khắc mấu chốt, cô đưa tay chống lên lưng ghế sô pha, gần trong gang tấc.
Mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, Bạch Khởi La dựa vào anh quá gần, gần đến mức chỉ cần cô nhếch nhẹ cánh môi là có thể hôn lên đôi môi mỏng đang cong cong của anh. Mà lúc này, cô càng thêm nhìn thấy rõ nét giảo hoạt trong đôi mắt đen của anh cùng với vài sợi râu mới nhú ra khỏi cằm.
Ánh mắt của Phùng Kiêu cực xấu xa, làm cho người ta bất an lại không yên. Bạch Khởi La lập tức muốn đứng dậy ngay, nhưng cô chưa kịp hành động thì anh đã thổi một cái, hàng mi của cô lập tức run run nhắm lại. Phùng Kiêu bật cười.
Bạch Khởi La đỏ ửng cả mặt.
"Hai người... đang làm gì đó?"
một giọng nói âm u vang lên, Bạch Tu Nhiên đang khoanh tay trước ngực, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Bạch Khởi La lập tức nhận ra tư thế hiện tại của hai người đang mờ ám đến bực nào, cô hung hăng trợn mắt nhìn Phùng Kiêu, nhanh chóng đứng dậy: "Cha, không phải như cha thấy đâu, để con giải thích... Ngô."
Phùng Kiêu vội vã đứng dậy theo, nhưng có lẽ do hành động quá nhanh, hai người không biết va ở chỗ nào, ầm một tiếng, lại đụng vào nhau.
Bạch Khởi La ôm trán ngẩng đầu: "anh làm gì... anh không sao chứ?"
Phùng Kiêu ôm cằm vẻ mặt đầy đau đớn.
Bạch Khởi La cũng không phải thật sự hung hăng càn quấy không biết phải trái: “anh bị thương ở đâu vậy?”
cô trực tiếp đưa tay kéo anh: "Để tôi xem nào, hay là kêu bác sĩ đến được không? anh..."
âm thanh lo lắng vẫn chưa nói hết, đã thấy mày của Phùng Kiêu cong cong, đuôi mắt tràn đầy ý cười không kiềm chế được.
không cần nói thêm, chỉ bấy nhiêu thôi đã làm Bạch Khởi La hiểu rõ, tên này lại đang lừa cô!
Tên khốn kiếp này lại cố ý, hắn ngứa da muốn ăn đòn chăng?
Ánh mắt của Bạch Khởi La lúc này đã sắp bốc lửa, cô tức giận nhìn tên khốn kiếp trước mặt, vung nắm đấm ra, trực tiếp nện thẳng vào bụng anh, "Phùng Kiêu, anh là tên khốn kiếp!"
Phùng Kiêu bị đấm thật mạnh vẫn còn có thể cười được: "anh... Ui da!"
Bạch Khởi La lại vung nắm đấm tới, ầm một cái đánh thẳng vào mặt anh.
Phùng Kiêu che mặt, nhìn vẻ đau đớn khóc không thành tiếng của anh, xem ra là bị thương thật rồi.
"A La, đánh què quặt là được, đừng đánh chết cậu ta." Bạch Tu Nhiên cực hài lòng với hai đấm vừa rồi, y mỉm cười tao nhã, nhân tiện quan tâm Phùng Kiêu một chút: "Phùng Kiêu, cháu không sao chứ?"
Loại câu hỏi này chỉ có một cách trả lời, đó chính là: không sao đâu ạ.
Bằng không thì phải làm sao, chẳng lẽ lại đáp: Bác trai, con rất ‘có sao’! Có thể nói như vậy được sao?
Nếu Phùng Kiêu còn có chút đầu óc thì chỉ có thể nói không sao. Mà trên thực tế, tuy rằng Phùng Kiêu đã trúng hai đấm, nhưng cũng không bị đánh đến hỏng não, nên anh vẫn biết trả lời như thế nào.
anh ngẩng đầu mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Mới vừa rồi là vờ bị đụng vào cằm, bây giờ là thật sự... không ổn lắm.
anh xoa nhẹ cằm, nhe răng buông lỏng tay ra, vết bầm xanh trên cằm rất rõ ràng.
Bạch Tu Nhiên tằng hắng một cái, "A La, con cũng vậy nữa, sao lại đánh vào mặt."
Bạch Khởi La không hề hối cải chút nào, lại trừng mắt liếc Phùng Kiêu, hừ lạnh một tiếng.
Bạch Khởi La tuy rằng tức điên, nhưng xuống tay cũng không quá nặng, nên tuy Phùng Kiêu đã bị trúng hai đấm, trên thực tế cũng không đến mức bị thương. Chỉ là, bản thân người này hình như không được may mắn cho lắm, nên khi nắm đấm của Bạch Khởi La vung đến lần thứ hai đã làm anh cắn trúng lưỡi.
hiện tại miệng anh đầy mùi máu tanh.
"không biết toilet..." anh cố nén cơn đau ở lưỡi, mở miệng hỏi, nhưng vừa mở miệng ra thì máu bắt đầu trào ra ở khóe miệng.
Phùng Kiêu rất bình tĩnh, lấy khăn tay ra lau lau.
trên mặt Bạch Tu Nhiên không hề xuất hiện chút xấu hổ hay ngượng ngùng nào, cực kì bình tĩnh chỉ điểm: "đi thẳng về phía trước rồi quẹo trái."
Làm nhạc phụ, không tự mình động thủ đánh hắn thì y đã quá nhân từ với thằng ranh Phùng Kiêu này rồi.
Dù sao cũng không chết được.
Bạch Tu Nhiên nhìn về phía Nhị phu nhân đang đứng bên cạnh, trách cứ: "Em cũng vậy, làm trưởng bối thì phải trông chừng đừng để tụi nhỏ làm càn chứ.”
Nhị phu nhân nhẹ giọng: "Là lỗi của em."
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Nhị phu nhân lại nghĩ, nếu còn có chuyện như thế này xảy ra thêm nữa thì Nhị phu nhân cũng không dám đứng ra ngăn cản. Đừng nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện người thanh niên cao to như Phùng công tử còn bị nắm đấm của A La đánh đến hộc máu, thì đã có thể thấy lúc cô ra tay đánh người tàn nhẫn đến bực nào.
Nhị phu nhân vẫn chưa muốn chết.
không dám, không dám đâu!
Dáng vẻ liễu yếu đào tơ của mình chưa chắc chịu nổi đấm của tiểu tổ tông kia!
"Lão gia, dọn cơm lên bây giờ nhé?"
Bạch Tu Nhiên gật đầu.
Tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, Nhị phu nhân tiếp tục thấp giọng hỏi: "Như vậy, đêm nay Phùng công tử sẽngủ lại đây sao? Nếu Phùng công tử ở lại, em sẽ đi sắp xếp ngay."
Bạch Tu Nhiên rất quyết đoán: " Đêm nay cậu ta sẽ không ngủ lại đây đâu, em không cần phải để ý đến."
Nghe nói như thế, Nhị phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong phủ này đa phần là phụ nữ, tuổi cũng không lớn, nếu Phùng công tử ngủ lại đây thật sự khôngthỏa đáng lắm. Dù sao, anh ta và A La còn vẫn chưa thành hôn, dù cho thành hôn rồi thì cũng khá khó xử.
Nếu không ở lại thì tốt quá rồi, mình cũng yên tâm hơn rồi.
nhẹ nhõm cả người, Nhị phu nhân lập tức tiếp đón: "Đến đây nào, A La đói bụng chưa? Đến đây đi.”
Bạch Khởi La liếc mắt về hướng hành lang, ban nãy lúc cô ra tay cũng có tính toán sức lực, chẳng lẽ lỡ tay đánh anh ta hộc máu thật ư?
Đừng nói Nhị phu nhân, ngay cả chính Bạch Khởi La cũng sinh lòng nghi hoặc.
Chẳng lẽ... Thời gian gần đây ít đánh người nên ra tay không kiềm chế sức lực?
Bạch Tu Nhiên nhìn thấy ánh mắt của con gái cưng, trợn to đến mức sắp rớt luôn tròng mắt ra ngoài, y bình tĩnh nói: "không chết đâu."
Bạch Khởi La ra vẻ hung hăng, cô giơ nắm đấm hung hãn nói: "Đánh chết rồi thì con không cần gả nữa!"
Bạch Tu Nhiên bật cười, sâu sắc nhìn con gái cưng, một chiêu trí mạng: "Đánh chết rồi thì con ôm bài vị nó để gả. Tóm lại, con phải gả cho Phùng Kiêu."
Bạch Khởi La nháy mắt hóa đá: "............"
Còn bạn Phùng mới vừa đi tới phòng khách: "..............."
"Được rồi, ăn cơm đi."
không thể không nói, ngoại trừ chuyện kết hôn ra, chuyện khác thì Bạch Tu Nhiên đối với con gái cưng nhà ông là yêu chiều một ngàn phần trăm.
Phùng Kiêu nhìn cái bánh kem Tây dương tám tầng cao hơn một mét trước mặt, lập tức cảm thấy chưa ăn đã đau răng rồi.
Chưa từng thấy qua cái bánh nào cao như thế!
Nhưng nhìn thấy số vợ bé của nhà họ Bạch từ đâu ào ra, thì cảnh tượng trước mắt lại trở nên bình thường, ai nấy đều nhiệt tình không thôi, vuốt đuôi, nịnh bợ không ngừng vang lên. Người không biết còn tưởng Bạch Khởi La là tiểu tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Mà lúc này, tiên nữ Bạch Khởi La cũng tỏ vẻ, tuy rằng mình biết sẽ luôn như thế này, nhưng mình vẫn chưa thể thích ứng nổi.
Thực sự không thích ứng nổi.
Cũng may, dù thích ứng hay không thì bữa cơm chiều hôm nay cả khách lẫn chủ đều vui vẻ hòa thuận.
Bạch gia mừng rỡ náo nhiệt hoan nghênh Bạch Khởi La, cuối cùng cũng vì Bạch Khởi La có chút mỏi mệt nên mới tan tiệc.
Siêu! Cấp! Viên! Mãn!
Bạch Tu Nhiên viên mãn ở chỗ, con gái cưng rốt cục đã về rồi!
Khách mời Phùng Kiêu viên mãn là, hôm nay xem diễn kịch hay quá.
Nhóm vợ bé của Bạch gia viên mãn là, tiểu tổ tông hôm nay không đập bánh ngọt, quậy ầm lên, viên mãn, rất viên mãn!
Về phần nhân vật chính Bạch Khởi La viên mãn là, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Bạch Tu Nhiên yêu thương con gái cưng, tất nhiên sẽ không để cô mệt mỏi, vì thế, kết thúc trong vui vẻ.
Phùng Kiêu xem như cũng là người thức thời, cũng không ở lại Bạch gia lâu, Bạch Khởi La vừa lên lầu, anh cũng lập tức cáo từ. Bạch Tu Nhiên bảo tài xế đưa anh đến khách sạn Bắc Bình, Phùng Kiêu cũng không phản đối.
Bạch Tu Nhiên có đặt thuê phòng dài hạn trên tầng cao nhất của chỗ đó, bình thường mỗi khi Phùng Kiêu đến Bắc Bình đều ở lại nơi này. Kỳ thật anh ở đâu cũng được, nhưng nếu đến Bắc Bình rồi tất nhiên cũng không có đạo lý không đến chào hỏi nhạc phụ tương lai.
Đừng tưởng con người Bạch Tu Nhiên mang theo ngạo khí của người ăn học, đối xử với người khác đều xa cách và khách sáo lễ độ. Nhưng đối với anh rất tốt, gần như đều sắp xếp thỏa đáng cho anh.
Lần này kỳ thật Phùng Kiêu không có lịch trình đến Bắc Bình, vốn định ở Thiên Tân xử lí xong công việc rồi sẽ quay về, chỉ là lại không ngờ thần xui quỷ khiến gặp phải Bạch Khởi La.
anh cởi áo khoác xuống, lại cởi bỏ dây lưng, đưa tay rút ra tùy ý ném sang bên cạnh, cũng không biết ném đến đâu thì đã ngã người xuống giường.
"Ăn no sao bằng ăn ngon, ngồi thì làm sao bằng nằm, haiiiz…”
Lười biếng nằm trong chốc lát, tựa hồ nhớ đến chuyện gì, lười không được nữa, chống tay ngồi dậy nhích đến bên giường gọi điện thoại.
"Chuyển cuộc gọi của tôi đến phòng ban của sở cảnh sát Phụng Thiên."
Phùng Kiêu bấm điện thoại, nằm nghiêng đem ống nghe điện thoại đặt trên lỗ tai, "Tôi là Phùng Kiêu, cho tôi gặp thiếu soái."
Điện thoại tựa hồ đổi người nghe rất nhanh, giọng điệu hài hước của phái nam truyền đến: "Sao rồi, mẹ kiếp, cậu vẫn còn sống à?"
Phùng Kiêu ồn ào: "Ngược lại tớ vẫn sống cực khỏe nhá! Cậu đang mong tớ chết lắm đúng không? Tớ biết mà, lão Tạ nhiều chuyện kia chắc chắn chạy đi thọc mạch với cậu ngay. Tên vô lương tâm này, uổng công tớ giúp y như thế.”
Bên đầu kia điện thoại, Lục thiếu soái càng cười to hơn: "Ủa? Cậu làm như chỉ mỗi mình lão Tạ nóichắc?”
Phùng Kiêu: "Mẹ kiếp, Từ Tiến Minh sao cũng nhiều chuyện như thế chứ. Đám thanh niên bây giờ sao lại thế này, không thua gì mấy thím bảy cô tám ở chợ luôn.”
Tiếng cười đầu điện thoại bên kia càng tăng lên thêm.
Phùng Kiêu: "Được rồi, dù sao cậu cũng đã biết, chuyện bên Thiên Tân tớ không rảnh xử lý, tớ phải hầu hạ cha vợ và vị hôn thê của tớ rồi. Cậu sắp xếp người khác qua đó đi. hiện tại tớ đang ở Bắc Bình."
Lục thiếu soái: "Tớ biết rồi, việc này không cần cậu quan tâm."
Dừng một chút, anh ta cười càng thêm ác ý, nói: "Ráng biểu hiện tốt trước mặt dượng họ với em họ tớ nhiều vào, đỡ bị đánh chết."
Phùng Kiêu: "......... Lục lão tam, cậu coi chừng trời trả báo cậu đấy."
Lục thiếu soái phởn phơ, mỉm cười: "Tóm lại, ít ra tớ không có cha vợ quá mức thần thánh cùng vị hôn thê nóng tính nha."
Phùng Kiêu đổi tư thế, đem điện thoại tiếp tục đặt ở lỗ tai bên kia, đắc ý dạt dào: "Tất nhiên, cậu làm gì có cha vợ biết đẻ trứng vàng cùng vị hôn thê đẹp như tiên nữ giống tớ chứ. Haiiiz, mà thôi, cậu đừng nói nữa, đừng nói nữa… Em họ của cậu, mẹ kiếp, đúng là đủ nóng tính mà!"
Lục thiếu soái cười ha hả: "Cậu không trêu chọc em ấy thì làm sao bị đòn chứ?"
Phùng Kiêu: "............"
"Mẹ nó, cậu trêu con bé thật hả?" Lục thiếu soái vốn chỉ nói đùa, nhưng không ngờ Phùng Kiêu dám làm thật!
anh ta dám làm thật!
"Cậu thật đúng là luôn thích tìm đường chết mà!” Phát ra lời cảm thán xuất phát từ tận đáy lòng.