Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

chương 29: phong độ giết người nhanh nhẹn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngạc nhiên chưa? Có thấy bất ngờ không?”

Cho đến giờ phút này, Lương Bát thúc mới hiểu rõ, từ phút giây Bạch Khởi La xuất hiện kia đã định trước thất bại của ông ta.

“Tôi là nguyên lão của Lục hệ, các người không thể như vậy...”

“Pằng!”

Tiếng súng vang lên, một phát súng bắn vào bả vai ông ta, Lương Bát thúc gào lên một tiếng, khôngdám tin, ông ta nhìn về phía người đã động thủ, Phùng Kiêu phía xa xa lạnh lùng nhìn ông ta, bình tĩnh: “Tôi có thể!”

anh không nhúc nhích, vẫn ngồi trên tường rào, tỉnh táo thản nhiên: “Lương Bát thúc, chú cảm thấy tôi bắn chú thành cái rổ, thì sẽ có người ở Lục hệ truy cứu tôi sao? Sợ là bọn họ hận không thể giết chú thìcó, tránh bị chú dính líu tới. Chuyện ngu xuẩn như vậy, cũng chỉ có chú mới làm được.”

Trong nháy mắt anh lên nòng, nhắm vào ông ta lần nữa, sắc mặt Lương Bát thúc tái nhợt, ông ta dùng sức co người lại, cà lăm: “Đại chất tử, đại chất tử, cháu làm gì vậy! Chú và cha cháu...”

“Chíu!”

Lại thêm một phát súng, trực tiếp bắn vào cánh tay bên kia của ông ta, Lương Bát thúc nhiều năm ngồi ở chức vị cao, nào chịu được nỗi đau này, ông ta gào khóc thét chói tai, cuồng loạn.

“Chú còn mặt mũi mà nhắc đến cha tôi sao? Chú và cha tôi là anh em kết nghĩa, chú cũng nhìn tôi từ nhỏ đến lớn. Tôi vẫn luôn rất tôn kính chú, kết quả chú đối xử với tôi như vậy sao? Ngấm ngầm giết vợ tôi hả? Hay nên nói là, sát hại vợ tôi cũng chỉ là một vũ khí sắc bén để nhằm vào nhà họ Phùng chúng tôi đúng không? Tôi thật sự không biết nhà họ Phùng chúng tôi đã làm chuyện gì có lỗi với chú!”

Lương Bát thúc: “không phải, không phải!”

Phùng Kiêu bóp cò lần thứ ba, Lương Bát thúc chỉ cảm thấy là Phùng Kiêu điên thật rồi, ông ta kêu la: “Thằng nhóc con mày, có bản lĩnh thì giết tao đi.”

“Ha!” Đột nhiên Bạch Khởi La cười nhạt, cô nhẹ giọng: “Chết không đáng sợ, đáng sợ là không chết được.”

cô xoay người nhón chân một cái, nhảy lên xe hơi của Lương Bát thúc, cô ngồi ở nóc xe, từ trên cao nhìn xuống Lương Bát thúc.

Đột nhiên Lương Bát thúc chửi rủa: “Vừa rồi nổ súng sao không bắn chết mày đi, tại sao không bắn chết mày chứ, nếu mày chết, thì cũng không xảy ra những chuyện này!” Ông ta quay đầu nhìn về phía Phùng Kiêu, căm hận: “Phùng Kiêu, từ nhỏ tao đã xem mày là cháu, hôm nay mày lại vì con nhỏ này mà đối xử với bậc cha chú tao như vậy. Đây chính là tôn kính của mày hả? Chín năm đó tao với cha mày làm anh em cùng liều mạng, cha mày và lão Lục tranh đấu kịch liệt, nhưng tao đứng về phía cha mày! Nhiều năm như vậy, tao vẫn đứng bên cạnh cha mày như cũ. Nhưng cha mày ngu xuẩn, hắn ngu ngốc kém cỏi chỉ biết dùng sức trâu mà làm, kết quả hiện tại biến thành cục diện be bét như thế này. hắn thìtốt rồi, tìm cho mày đường lui, kiếm được một nhà vợ quyền lực. Cũng để lại đường lui cho chính mình. hắn vơ vét đầy bát đầy bồn rồi rút lui đi xuống. hắn có từng suy nghĩ cho bọn tao không? Bọn tao phải làm sao? Vì lúc đầu tao đứng về phía cha mày, ba bốn năm nay lão Lục ngầm cắn tao, hết sức phòng bị. Nhiều năm như vậy, tao được cái gì? Dựa vào cái gì mà nhà mày có thể toàn thân trở ra chứ? Dựa vào cái gì tụi mày có thể sống tốt, còn tao thì không hả? Nếu chết thì mọi người cùng chết, tao cũng khôngtin vị hôn thê của mày chết đi, thì Bạch Tu Nhiên có thể bỏ qua cho nhà họ Phùng tụi mày!”

Mặc dù tuổi đã cao lại trúng ba phát súng, nhưng ông ta vẫn còn có thể hăng hái chửi bới: “Hơn nữa, ban đầu nhà họ Lương bọn tao cũng từng cầu hôn Bạch Tu Nhiên, dựa vào cái gì mà y dám coi thường con trai tao chứ? Con trai tao có chỗ nào thua kém thằng nhóc con nhà mày đâu? Bạch Tu Nhiên chính là cái thứ có mắt như mù, y cái này coi thường cái kia cũng coi thường, y cho rằng y là ai hả? Chẳng phải y nói con gái y là tiểu công chúa hay sao? Thế thì giết nó chết đi.”

Lúc này ông ta đã mù quáng: “Nó chết là tốt, nó chết rồi, không có ai sống tốt được! Chẳng phải là người người muốn kết hôn với Bạch Khởi La hay sao? Như vậy thì không có ai lấy được nó!”

“Hoá ra, trái lại là lỗi của Bạch Tu Nhiên tôi.” một giọng nam vang lên, Bạch Tu Nhiên đi ra từ con hẻm bên kia, y mặc áo sơ mi màu tím, trong nho nhã lộ ra lạnh lùng khó tả.

Dù đến lúc này, y còn cười một tiếng.

Bạch Khởi La đi đến bên cạnh Bạch Tu Nhiên, nói: “Ba, sao ba tới đây?”

cô khoác lên cánh tay Bạch Tu Nhiên, cười yếu ớt: “Đừng để ý tới con chó điên này sủa bậy cái gì, có vài người tự cho mình là người bị hại để thuyết phục mình làm chuyện xấu đó mà.”

Bạch Tu Nhiên đẩy mắt kính một cái, mỉm cười: “Ba biết.”

Y ngẩng đầu: “Phùng Kiêu, đưa A La về nhà.”

Dừng một chút, nói: “Sau này chuyện như vậy không nên để A La dây vào.”

Bạch Khởi La cười: “Con thích tự mình trả thù.”

Bạch Tu Nhiên gật đầu, phá lệ ôn hoà nho nhã: “Cũng được, nếu không luôn tích tụ trong lòng cũng không tốt. Nhưng đánh một trận xả giận thì được, đến lúc kết thúc, thì nên giao cho người khác. trêntay con gái của ba không nên dính những thứ máu tanh này.”

Đến tận bây giờ, Bạch Tu Nhiên vẫn có mấy phần khí độ quân tử đoan chính, y lại nói: “Dì Hai con làm ô mai ướp lạnh cho con, có muốn về nếm thử không? Về trễ sẽ hết đó.”

Bạch Khởi La cũng không tin, cô cười khanh khách: “Mới không phải đâu!”

Tuy nói vậy, nhưng cũng nghe lời, nói: “Vậy tụi con đi về trước.”

Bạch Tu Nhiên gật đầu: “Xe ba đậu trong hẻm, tụi con lái về đi.”

Phùng Kiêu đối mắt với Bạch Tu Nhiên, con ngươi đen thêm vài phần, đột nhiên Phùng Kiêu nở nụ cười, quay đầu: “Xin mời, vị hôn thê thân ái của tôi Bạch tiểu thư.”

Bạch Khởi La không biết tại sao đột nhiên người này lên cơn, nhưng Phùng Kiêu như vậy lại cực kỳ bình thường. cô làm dáng vẻ công chúa, vênh váo hống hách lên xe. Phùng Kiêu cười đi theo sau lưng cô, chân chó giống như đại thái giám.

Xe nhanh chóng gào rú rời đi.

Bạch Tu Nhiên đi tới không xa Lương Bát thúc, y lấy mắt kính xuống, móc khăn ra nhẹ nhàng lau chùi. Lương Bát thúc thật sự không đoán được y muốn làm gì, chẳng qua là tuổi như vậy bị ba phát súng lại ầm ĩ một hồi, đã không còn sức lực gì, ông ta nói: “Tôi có thể giải thích, tôi có thể giải thích! Lão Lục làm khó tôi khắp nơi, tôi biết chuyện nhà bọn họ cầu hôn cũng không thành, nghĩ rằng giết được con gái anh thì có lẽ có thể được ông ta coi trọng. Là tôi sai, tôi nguyện ý dâng hết gia sản, anh tha cho tôi một mạng... Hơn nữa anh giết tôi cũng không phải chuyện gì tốt, anh sẽ khiến Lục Đại soái nghĩ như thế nào...”

Phùng Kiêu và Bạch tiểu thư đều là trẻ tuổi nông nổi, nhưng Bạch Tu Nhiên trước mặt lại không phải thế, y lịch sự quân tử có lẽ càng có thể nhận biết được tình hình, sẽ không kích động.

Lương Bát thúc còn muốn nói gì đó, thì thấy Bạch Tu Nhiên đưa tay ngăn lời ông ta lại, y đeo mắt kính lên. Đôi mắt dưới cặp kính kia lóng lánh ánh lên ánh sáng màu vàng mang vài phần quỷ dị.

“anh có biết tại sao lúc tôi suy xét cũng không nghĩ đến nhà các anh không?” Đột nhiên y nhắc đến chuyện xưa.

Lương Bát thúc lắc đầu, quả thật ông ta không hiểu.

Nhưng ông ta nghĩ không có ai hiểu, lấy thân phận của Bạch Tu Nhiên, nghĩ đến tất cả thanh niên tài giỏi đẹp trai có tuổi tác xấp xỉ đều từng đến cửa, nhưng y không chọn một ai, lại khăng khăng lựa chọn tên ất ơ Phùng Kiêu.

“Tại sao?”

Bạch Tu Nhiên cười một tiếng, nụ cười của y càng rực rỡ thêm mấy phần, nói: “Bởi vì anh quá ngu xuẩn.”

Trong nháy mắt y giơ súng lên, nhắm ngay Lương Bát thúc: “anh căn bản không biết, không phải tôi sợ đắc tội Lục Đại soái, mà là Lục Đại soái sợ đắc tội tôi. một anh em không có thì còn người thứ hai, nhưng một thần tài biết kiếm tiền, biến đá cuội thành vàng ròng cũng không thường có. anh càng không hiểu, con gái của Bạch Tu Nhiên tôi là không thể động vào.”

“Đoàng!” một phát súng bắn vào ngực, không nghiêng lệch, thậm chí Lương Bát thúc còn không thể hỏi thêm một câu tại sao đã đứt hơi, té xuống đất.

hiện trường một mảnh yên lặng như tờ, khăn lau kính trong tay Bạch Tu Nhiên lại xoa xoa súng, y đi tới bên cạnh Lương Bát thúc, ném khăn lau kính nhẹ bẫng xuống, nói: “Trực tiếp đưa người cho Lục Thiếu soái.”

Giết người không đáng sợ, đáng sợ là phong độ giết người nhanh nhẹn.

Chứ đừng nói chi là, người này là Bạch Tu Nhiên, quân tử đoan chính ôn lương như ngọc Bạch Tu Nhiên.

Thời tiết nắng chiếu chói chang, những người đến từ Thiên Tân vệ này lại rỉ mồ hôi lạnh ra toàn thân.

Bắc Bình này, quả nhiên không có người đơn giản.

Phùng Kiêu lái xe về nhà cùng Bạch Khởi La, anh nhắc đến: “Có hả giận không?”

Bạch Khởi La liếc anh một cái, thẳng thừng: “thật ra thì không có, ông ta phái người ám sát tôi nhiều lần như vậy, tôi cùng lắm hù doạ ông ta một chút, sao hả giận được? Ba tôi là một người có học, khôngphải loại người có tính cách thích đánh đánh giết giết, mặc dù căm ghét người này, nhưng tôi đoán sẽgiao ông ta cho Lục Thiếu soái đấy? Dù sao để người của các anh xử trí thì thoả đáng hơn.”

Đột nhiên Phùng Kiêu bật cười, lúc này xe dã dừng ở sân nhà họ Bạch, anh không xuống xe, tựa đầu trên tay lái cười ngặt nghẽo.

Bạch Khởi La: “???”

cô không hiểu gì nhìn người này, hỏi: “không phải là anh tức giận đến tinh thần bất thường chứ?”

Phùng Kiêu cười đủ rồi, rốt cuộc ngẩng đầu, anh nghiêng mặt nhìn cô, hỏi: “Sao em lại đáng yêu như vậy chứ?”

Bạch Khởi La bóp ngón tay: “anh đang muốn cho tôi đánh một trận hoá giải chút tức giận nên mới cố ý chọc tôi đúng không?”

Phùng Kiêu lại cười, anh chậm rãi mở miệng: “Chẳng qua là tôi cười em không hiểu biết gì về ba em cả.”

cô mặt lạnh: “anh có ý gì? Tôi không hiểu ba tôi, không lẽ anh hiểu chắc?”

Phùng Kiêu nhướng nhướng mày, nói: “Ba em sẽ trực tiếp giết Lương Bát thúc.”

nói xong, anh mở cửa xuống xe, chờ Bạch Khởi La lấy lại tinh thần, anh đã mở cửa cho cô: “Bạch tiểu thư, xin mời.”

Bạch Khởi La nhếch miệng xuống xe, cô nhìn Phùng Kiêu, chậm chạp không nói tiếng nào.

Phùng Kiêu nắm bả vai cô, nói: “đi thôi, về thôi, những thứ này đều là chuyện nhỏ, mà chuyện này cũng đã chấm dứt. đã như vậy, em cũng không cần để trong lòng nữa.”

Bạch Khởi La bị anh dắt đi, đi tới cửa, đột nhiên Bạch Khởi La nói: “Ba tôi làm gì cũng đều đúng.”

Phùng Kiêu phì cười, nói: “Tôi chưa nói không đúng, nếu là tôi, cũng sẽ làm như vậy. không chỉ sẽ làm như vậy, bước tiếp theo sẽ còn nhằm vào nhà họ Lương.”

anh trong cười như không cười lộ ra đứng đắn: “Nếu tất cả những kẻ dám khi dễ A La của chúng ta đều có thể toàn thân trở ra, vậy thì chẳng phải bọn chúng sẽ người trước gục ngã người sau tiến lên hay sao? Chỉ có hoàn toàn để bọn chúng biết kết quả khi làm như vậy. Em mới có thể tuyệt đối an toàn. Cũng không có người nào lại dám động thổ trên đầu thái tuế nữa.”

Bạch Khởi La cũng bật cười.

Phùng Kiêu nắm tay Bạch Khởi La không buông xuống, nói: “Bây giờ việc chúng ta muốn làm chính là vào nhà ăn thứ gì đó, đúng không?”

Bạch Khởi La trợn trắng mắt: “Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, anh là heo hả? Cất móng vuốt của anh vào đi!”

“không đâu, em đánh anh đi!” Phùng Kiêu thế mà cầu bị đòn nha!

Các vị di nương ngoài cửa cùng chung chí hướng nhìn trời: “...... không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy.”

Hai người bọn họ cũng quá trắng trợn!

“Di nương không vào nhà sao?” Phùng Kiêu và Bạch Khởi La cùng nhau vào nhà, nghi ngờ quay đầu nhìn các thị: “Các người không đi vào à?”

Mấy vị di nương lập tức: “À, đi vào đi vào.”

Nhị di nương: “Chuyện này giải quyết xong rồi chứ? Hay là ngày mai dì Hai bồi con đi dạo cửa hàng bách hoá tổng hợp một chút nhé, mua ít quần áo giải sầu được không?”

Bạch Khởi La nghi hoặc nhìn về phía Nhị di nương, cười hỏi: “Chúng ta đi cùng nhau á?”

Quan hệ của bọn họ không tốt đến vậy chứ?

Nhị di nương: “Cũng đúng, con trẻ tuổi như vậy có lẽ không đi dạo cùng nơi với dì, hay là tổ chức mộtyến hội cho con nhé? Con mở tiệc mời vài người bạn học được không?”

Bạch Khởi La: “...”

Bạn học của cô, cô chẳng nhận ra được người nào.

Bạch Khởi La lắc đầu: “không muốn làm, cũng không muốn mời bọn họ, không có ý định.”

Các vị di nương: “......”

Quả nhiên vẫn khó lấy lòng như thường lệ. Nhưng nhắc tới cũng đúng, nhân duyên của Bạch Khởi La trước sau như một đều không tốt lắm, dù sao Đại tiểu thư nhà họ Bạch có vốn liếng để kiêu căng, nếu người khác không thể hết lòng tâng bốc cô, thì rất khó trở thành bạn tốt chí giao với cô.

“Như vậy...”

Bạch Khởi La cười như không cười liếc mấy vị di nương một cái, nói: “Các dì có bản lĩnh quan tâm tôi không bằng đi thăm chị em gái tốt Bát di nương của các dì đi, người ta còn đang nằm trong bệnh viện đó!”

nói tới chuyện này, Nhị di nương nói: "Tụi dì quả thật nên đi thăm em ấy một chút, mấy ngày nay khôngyên tâm con, cũng không để ý em ấy. Bây giờ đều đã giải quyết, tụi dì là chị em gái nhất định là phải đithăm em ấy."

"Đúng rồi, nhắc tới mấy ngày nay em Tám không có ở đây, bữa ăn sáng tôi cũng có thể ăn thêm hai chén đó!" Tam di nương mỉm cười, ngay sau đó lại che miệng nói: "Ôi chao, tôi nói lời này cũng khôngđúng, nếu để cho người ngoài nghe, sợ là sẽ hiểu lầm. Ý tôi là, tôi thật sự không thích hương vị bữa ăn sáng em ấy làm lắm. Hôm nay em ấy không ở nhà, cuối cùng lại giải cứu dạ dày của tôi."

Bạch Khởi La nghi ngờ: "Sao bữa ăn sáng lại do cô ta làm chứ? cô ta cũng không phải là đầu bếp, tại sao phải làm điểm tâm?"

Lời này đúng là khá sát thương.

Mấy di nương trố mắt nhìn nhau, bà nhỏ cô thật sự không biết điểm tâm do lão Bát làm hả? Vừa nghĩ tới cô xuất phát từ bản năng mà chê bai, hết sức chân thành không mang theo thành kiến cảm thấy làm không tốt, mấy vị di nương càng cao hứng hơn!

Lục di nương: "Có lẽ khoe khoang cô ta hiền huệ đó? Dáng dấp không được, tư thái không được, thứ gì cũng không được, chắc cũng chỉ còn lại có một cái hiền huệ có thể biểu hiện thôi nhỉ?"

Công bằng mà nói, thật ra thì dáng dấp Bát di nương không tệ, nhưng, giữa tình địch, ai lại cảm thấy dáng dấp đối phương đẹp mắt chứ!

Xấu xí!

Xấu xí như dạ xoa!

"nói thật ra, em ấy làm những thứ kia, thật sự tôi ăn đến ngán rồi, chính là xem mặt mũi của gia nên ngại nói thôi. Cũng phải cảm ơn bà cô nh... À, A La của chúng ta đó!" Thiếu chút nữa Thất di nương nói ra lời trong lòng.

Bạch Khởi La ngước mắt liếc thị một cái, nhưng không nói gì, Thất di nương yên lặng thở phào nhẹnhõm.

Cảm tạ trời đất, bây giờ tính tình của bà cô nhỏ đúng là thu liễm bớt!

"À đúng rồi, A La, có một phong thư của con." Thất di nương nhanh chóng đến cửa tủ lấy một phong thư, "Mới vừa đưa đến, nhìn dáng vẻ giống như là thư mời."

Thư mời á? Thư mời gì? Ai cho cô?

cô trực tiếp mở phong thư ra, trong phong thư là một tấm thiệp mời: “Dạ tiệc từ thiện á? Đào phu nhân à? Ai đây ta?”

Nhị di nương: “...... Vị này hẳn là Nhị phu nhân của bách hoá Mỹ Thần, vô cùng tận tâm với dạ tiệc từ thiện ở Bắc Bình, hàng năm đều bỏ tiền làm dạ tiệc từ thiện. Rất nhiều người có địa vị trong giới đều được mời, nhà chúng ta cũng không ngoại lệ. Có điều, con không để ý cũng là bình thường. Lúc con cùng ba con đi con vẫn còn nhỏ, sau đó xuất ngoại sớm nên quên đi.”

Năm trước tiểu tổ tông này nhà bọn họ cũng không thèm cho người ta một cái ánh mắt.

Dĩ nhiên, Đào phu nhân cũng không thật sự hi vọng Bạch Khởi La tham gia thật. Nếu cô tham gia, sợ là chỉ biết gây chuyện thôi. Cái yến hội này, vốn lúc Bạch Khởi La chừng mười tuổi cũng theo cha đến. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng ba bốn lần, cũng nhiều lần ra tay đánh người, không chút khách khí.

Dù Bạch Tu Nhiên sẽ quyên tiền, nhưng mỗi lần con gái y đều tạo nên tình cảnh huyên náo khó coi. Hẳn là nể mặt Bạch Tu Nhiên, nên không thể không mời Bạch Khởi La, chính vì thế, nhà họ Đào tinh vi, hàng năm đều gửi thiệp mời qua bưu điện, như vậy vừa lễ phép, mà xác suất Bạch Khởi La không để ý khá lớn, sẽ không đến.

Mỗi một năm, Đào phu nhân cũng khá thấp thỏm, rất sợ Bạch Khởi La đến.

Tình trạng nan giải vẫn duy trì đến khi Bạch Khởi La xuất ngoại, cô xuất ngoại rồi, nhà họ Đào cũng thở phào nhẹ nhõm. Mà năm nay, cô trở lại, nhưng chuyện cô bị ám sát cũng rất rúng động, phía nhà họ Đào kia lại suy đoán tỷ suất cô sẽ không tới, nên yên tâm đưa thiệp tới.

Dù sao, không đưa tuyệt đối không được.

Tất nhiên, Bạch Khởi La cũng không biết tất cả những chuyện này, cô lật tới lật lui nhìn thiệp mời, hỏi: “Dạ tiệc từ thiện à, nếu thật sự có thể giúp đỡ cho những người cần nó, thì tôi nguyện ý đi.”

Mấy vị di nương thiếu chút nữa kinh hoảng!

Các thị không thể tin nhìn bà cô nhỏ này, cô thâm minh đại nghĩa như vậy từ khi nào thế?

Bạch Khởi La hỏi Phùng Kiêu: “Buổi dạ tiệc này, có vấn đề gì sao?”

So với những vị di nương này, nhất định người như Phùng Kiêu càng hiểu rõ hơn.

Phùng Kiêu dựa vào ghế salon, nở nụ cười: “không có, trái lại dạ tiệc đúng là có làm chuyện này thật, tiền thu được quả thật sẽ quyên ra ngoài cứu tế một ít người nghèo. Dẫu sao, vì danh tiếng cũng phải làm như vậy, người mua danh trục lợi vẫn có. Nhưng nếu như có thể giúp đỡ người khác, cho dù là mua danh trục lợi, cũng tốt. thật ra thì vấn đề của buổi dạ tiệc này không phải ở số tiền quyên được. Mà ở trên người Đào phu nhân, Đào phu nhân này cũng không phải là người tốt lành gì."

Dừng một chút, anh lại bắt đầu táy máy bật lửa trong tay, nói: "nói đơn giản một chút, Đào phu nhân là một người dắt mối."

Bạch Khởi La: "!!!"

một đám di nương: "!!!"

Cái này không giống cái chúng ta hiểu!

Ánh sáng bát quái bắn ra bốn phía!

"thật ra thì cái quỹ từ thiện này cũng không phải của bà ta, chẳng qua bà ta là một trong những người khởi xướng, mà bởi vì bà ta tương đối khôn khéo, nên kiêm nhiệm làm người quản lý. Nhưng nếu các người để ý sẽ phát hiện, buổi dạ tiệc này không có nam phục vụ, tất cả người phục vụ đều là nữ, hơn nữa tuổi rất trẻ, ngoại hình đẹp. trên người mỗi một cô gái này đều có mã số, mà mã số này chính là cho đàn ông dự hội nhìn. Sau này nếu như có người coi trọng ai, thì sẽ chủ động báo cho Đào phu nhân biết, do Đào phu nhân ra mặt thuyết phục cô gái. Dĩ nhiên, thời điểm những chuyện này bắt đầu các côgái làm phục vụ kia cũng không biết tình hình thực tế. Nếu không có người vừa ý các cô ấy, thì các côấy không biết gì cả, chỉ biết là làm một công việc rất bình thường thôi. Nhưng nếu bị người vừa ý, như vậy thì sẽ có đoạn sau. Mà không phải ai cũng sẽ nguyện ý. Lúc này, nói chung vị Đào phu nhân kia thìsẽ làm chút thủ đoạn." nói tới đây, Phùng Kiêu châm chọc cười một tiếng, rất là coi thường người như vậy.

"Tôi đã từng bồi lão Bạch nhà chúng ta đi tiệc, không phát hiện một chút đầu mối nào! Hơn nữa nhà họ Đào cũng không phải gia đình thiếu tiền gì, chuyện này, chuyện này sao có thể?" Nhị di nương thật sựkhông dám tin tưởng, mặc dù ngẫm nghĩ lại, quả thật trong buổi tiệc đều là nữ phục vụ dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi, cũng không có đàn ông. Nhưng nhớ khi đó Đào phu nhân giải thích là... mỗi công chức dự hội cũng sẽ mang theo người nhà, rất nhiều nữ quyến, nếu mời đàn ông làm phục vụ, sợ là không an toàn, nếu đưa tới phiền toái gì, thì không ổn thỏa. Chính vì vậy mới toàn dùng nữ phục vụ. nói như vậy có vẻ lo nghĩ các nữ quyến. trên thực tế... có thật không?

Mặc dù ngoài miệng không tin, nhưng trong lòng Nhị di nương đã tin rồi.

Chuyện này cũng không thể nói bừa được!

Phùng Kiêu cười: "Chẳng lẽ ngài cảm thấy Đào phu nhân chỉ vì một chút xíu tiền như thế? Nhiều năm như vậy, công việc làm ăn nhà họ Đào càng làm càng tốt, quan hệ thân thiết với các phe, chẳng lẽ là bởi vì Đào tiên sinh có đầu óc hay sao?"

Đào tiên sinh không có, phàm là người nghe qua người này, cũng hiểu được một điều này.

Tên đàn ông này cũng coi như có chút tên tuổi, con thứ hai của đại gia tộc, trên có anh, dưới có em trai, không được cha mẹ yêu thích, tự mình lại không ra hồn, sau khi tách ra làm ăn ngày càng sa sút. Nhà họ Đào thiếu chút nữa phá sản. Sau đó cũng nhờ một mình Đào phu nhân bươn chải, cảm động mấy vị đại lão, lúc này mới chậm rãi đông sơn tái khởi lần nữa.

Rất nhiều người nói, người ngốc có ngốc phúc. Nhưng bây giờ nghĩ tới, lại khiến người ta buồn nôn như vậy!

Sắc mặt Nhị di nương rất khó coi, nói: "Những thứ người không biết xấu hổ này! thật là không biết xấu hổ tới cực điểm!"

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: "không phải là ban đầu A La của chúng ta phát hiện một chút manh mối nên mới gây chuyện chứ? Nếu không làm sao nhiều lần đi tiệc đều muốn gây chuyện thế? Con cũng không phải cái loại tính tình ngang ngược đó! Con nói đi, có phải con đã sớm cảm giác được mờ ám hay không?"

Thị kéo Bạch Khởi La, vành mắt chứa nước mắt, chân thành: "Di nương cũng biết nha đầu này mặc dù nhìn hung dữ, nhưng rất che chở người nhà!"

Bạch Khởi La: "???"

Khi đó, cô vẫn chưa xuyên vào mà?

Tôi không biết!

"Dì đã nói, dì đã sớm nói A La là một đứa bé ngoan, các di nương đội ơn ân tình của con!" Nhị di nương hết sức cảm động.

Bạch Khởi La:... đang diễn tuồng gì vậy?

Lục di nương: "Chị Hai, ý chị là gì vậy? Em không hiểu!"

Những người khác cũng không hiểu!

Nhị di nương: "A La náo loạn lên, gia của chúng ta sao còn có tâm tư nhìn người khác chứ? Có lẽ chỉ có thể dùng toàn bộ tâm tư trông nom con gái nhà mình! Cũng thua thiệt A La náo loạn lên mà! Bằng không, sợ là chúng ta không chừng lại phải có thêm bao nhiêu chị em gái đó!"

Những người khác cũng bừng tỉnh hiểu ra, nên vội vàng gật đầu: "Đúng là như vậy! Chị Hai nói rất có lý."

Bạch Khởi La: "........."

Bật lửa trong tay Phùng Kiêu trực tiếp rơi trên mặt đất: "..............."

Nhị di nương rất cảm động, thị càng nắm chặt tay A La: "Con đứa nhỏ này, con đứa nhỏ này..."

Nhất thời không biết nói gì mới tốt!

Tam di nương đẩy Nhị di nương ra, nói: "Tất nhiên A La của chúng ta là tốt nhất, tôi đã nói thật ra thìnội tâm đứa nhỏ này hết sức mềm mại, các người khăng khăng không tin. thật ra thì trong miệng con bé chê chúng ta, nhưng trong lòng cũng không phải là như vậy. không cho phép người bên ngoài mưu hại chúng ta, chúng ta lại không hề hay biết, sao mà đứa nhỏ này lại tốt tính như vậy chứ! Cũng khôngbiết nói ra gì cả!"

Bạch Khởi La có chút mờ mịt, không biết tại sao một chuyện bát quái lại nhảy ra đến đây, cô mờ mịt nhìn về phía Phùng Kiêu.

Biểu cảm mờ mịt của Phùng Kiêu giống cô như đúc.

không phải bọn họ không thông minh, mà là cái thế giới này biến hóa quá nhanh.

Mà lúc này Lục di nương cũng chen vào: "Chúng tôi cũng không tin, tôi đã sớm nói rồi, thật ra thì trong lòng A La là trong sáng nhất!"

Vốn Phùng Kiêu ngồi ở bên cạnh Bạch Khởi La, bị mấy di nương cứng rắn chen vào, bây giờ mấy vị di nương đủ sắc cầu vồng đang vây quanh Bạch Khởi La. Phùng Kiêu nhất thời cảm thấy quả nhiên là kiến thức của mình có chút nông cạn.

Phùng Kiêu rất khó hiểu, mà lúc này Bạch Tu Nhiên vừa vào cửa mặt cũng đầy dấu hỏi.

Nhưng y nhanh chóng khôi phục bình thường, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lúc này cuối cùng Bạch Khởi La cũng thoát khỏi mấy vị di nương, cô đang muốn há miệng nói gì, thìnghe Nhị di nương vội vàng mở miệng, thị cười híp mắt: "Có nói gì đâu? Chúng em chính là quan tâm A La!"

Bạch Khởi La: "......"

Nhị di nương quay đầu nhìn Bạch Khởi La, ánh mắt nháy nháy giống như rút gân, tỏ ý cô ngàn vạn lần đừng nói ra.

Bạch Khởi La yên lặng một chút, nói: "Quả thật không có chuyện gì, ba tới ngồi."

Bạch Tu Nhiên liếc Phùng Kiêu một cái, đối với việc anh ngồi ở khoảng cách xa tám trăm dặm tương đối hài lòng, mỉm cười: "Hôm nay Phùng Kiêu ở lại cùng ăn cơm đi."

Phùng Kiêu mỉm cười: "Vâng ạ!"

Ngừng một chút, anh hỏi: "Có cần con xử lý chuyện bên kia một chút hay không?"

Ánh mắt đen nhánh của Bạch Tu Nhiên tỉnh táo: "không cần, tự nhiên sẽ có người xử lý. không liên quan gì đến mấy đứa trẻ các con."

Phùng Kiêu hai mươi lăm tuổi bị xem là đứa trẻ: "..."

Bạch Tu Nhiên ngồi ở bên cạnh con gái, quét thiệp mời trên bàn, nói: "Cũng mời con hả?"

Bạch Khởi La gật đầu, cô cười híp mắt: "Con định đi xem một chút!"

Bạch Tu Nhiên thật kinh ngạc cô lại muốn đi, chỉ suy tính một chút nói: "Cũng được, vừa vặn mấy ngày này ba hơi bận, nếu con thay ba đi, thì ba khỏi đi. Có điều, để Phùng Kiêu phụng bồi con. một mình con làm sao ba cũng không yên lòng."

Bạch Khởi La gật đầu: "Vâng ạ!"

Bạch Tu Nhiên xoa xoa đầu con gái, nói: "Đúng là con gái ngoan của ba, cũng có thể san sẻ thay ba!"

Bạch Tu Nhiên tương đối cảm động, y nói: "Đúng là con gái đã lớn rồi!"

Mi mắt Bạch Khởi La lóe lóe, nở nụ cười, cô mới không nói, cô muốn đi quấy rối!

Reng reng reng!

“Lão gia, thư phòng ngài có điện thoại." Quản gia tiến lên, Bạch Tu Nhiên lập tức đứng dậy: "Tôi đi mộtchút."

Mắt thấy Bạch Tu Nhiên vào thư phòng, Bạch Khởi La vừa quay người thì thấy các vị di nương từng người mắt sáng như sao, Lục di nương vù vù xông lên trước ôm lấy Bạch Khởi La: "Ngao, A La, hoá ra là di nương hiểu lầm con! Con là tốt nhất!"

Bạch Khởi La: "...... Dì thả ra!"

Lục di nương: "A La, dì xem con như con gái ruột!"

Bạch Khởi La: "... Xin lỗi, tôi không cần!"

cô không cần một mẹ ghẻ lớn hơn cô bốn năm tuổi đâu!

Lục di nương: "Dì không quan tâm dì không quan tâm, con chính là con gái ruột của dì!"

Trong một cái chớp mắt như vậy, Bạch Khởi La cảm thấy đầu mình đau buốt, mấy người di nương này của ba cô, thật sự không phải là đồ ngốc đó chứ?

"Dì cũng xem con như con gái ruột!"

"Dì cũng thế!"

"Dì cũng thế!"

Mọi người chen lấn, tranh nhau bày tỏ!

Phùng Kiêu: "............" Phụ nữ ấy à, thật là đáng sợ!

Bạch Tu Nhiên nghe điện thoại trong thư phòng đi ra ngoài: "??????"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio