Xuyên Thành Cục Cưng Của Nam Phụ

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nozomi

//

Ba nam chính trong tiểu thuyết này dù là ngoại hình hay tính cách đều không có điểm chung.

Nhưng bởi vì là nam chính nên thành tựu cũng như ngoại hình đều là số một, Đường Đường ngồi trong xe nghĩ đến ba người này chung quy vẫn cảm thấy Minh Thiếu Diễm là vừa mắt nhất.

Không phải vì ở chung một thời gian nên có cảm tình mà mẫu người như Minh Thiếu Diễm trùng hợp lại là kiểu người cô thích nhất.

Ổn trọng, thành thục, mang kính gọng vàng cũng rất đẹp.

Kết quả là Đường Đường nhớ tới lời của Minh Lãng, bỗng nhiên cảm thấy rất có đạo lý, đã quen nhìn người ưu tú như Minh Thiếu Diễm sau này muốn tìm người tốt hơn sẽ rất khó.

Đường Đường thở dài lắc đầu.

Cũng may bây giờ còn trẻ.

Mặc dù có rất nhiều rắc rối sau khi xuyên sách nhưng cũng có những chỗ tốt.

Đường Đường lấy di động lướt weibo một lát, nhìn cư dân mạng nói cô tham gia nghệ khảo là tự chuốc nhục, nghệ khảo chính là chiếc kính chiếu yêu, mấy cân mấy lượng đều bị soi chiếu rõ ràng, sẽ không vì là nghệ sĩ có chút danh tiếng mà nể mặt.

Nếu không phải chưa bắt đầu thi, nhìn những bình luận này sẽ tưởng Đường Đường đã bị đóng dấu nhất định bị loại.

Xem lại các bình luận thấy fans Nhan Nghiên nói Nhan Nghiên vừa nhận phim mới, một thời gian nữa sẽ bắt đầu quay, Đường Đường lại tìm tin tức về Nhan Nghiên một chút, tìm một vòng cũng không thấy Nhan Nghiên đã nhận phim nào.

Không lẽ fans có tin nội bộ.

Lúc nãy uống một ly rượu pha chế, khi uống không có cảm giác gì, giờ bắt đầu có tác dụng. Đường Đường dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nhớ lại năm tuổi, nhiệt huyết dâng trào sau khi đoạt ảnh hậu liên hoan phim Tokyo vì vậy nhanh chóng nhận bộ phim tiếp theo, sau khi quay xong nghỉ ngơi nửa tháng, mùa hè lại nhận được một bộ phim truyền hình cổ trang quy mô lớn.

Một năm đó mình quả thật chính là chiến sĩ thi đua, quay hai phim điện ảnh một phim truyền hình, cả năm tất bật.

May mắn nỗ lực được hồi đáp, bộ phim truyền hình đó bùng nổ và cũng dựa vào nó giúp cô lấy được giải ảnh hậu năm sau.

Lẽ ra lúc này Nhan Nghiên đang đóng phim điện ảnh lại đi tham gia 《 Hoa du ký》, còn nhân vật trong phim điện ảnh đó đã chọn được diễn viên khác.

Đường Đường thấy vô cùng đáng tiếc, ở hiện thực đây là tác phẩm của cô, giờ lại bị Nhan Nghiên đem tặng cho người khác.

Nghe fans nói Nhan Nghiên đã nhận phim mới và sắp khởi quay, Đường Đường nghĩ Nhan Nghiên chắc sẽ nhận phim truyền hình hoặc điện ảnh cô từng đóng năm đó. Phim điện ảnh cô vào vai nữ chính có tính cách song song, diễn xuất rất khó, Đường Đường cho rằng Nhan Nghiên sẽ không nhận bộ này.

Việc Nhan Nghiên nhận lời tham gia gameshow đã trực tiếp cho thấy cô ấy đang trốn tránh diễn xuất.

Bây giờ nhận lời đóng phim chắc sẽ lựa chọn những cái tương đối dễ dàng như phim truyền hình vì phim truyền hình yêu cầu kỹ thuật diễn thấp hơn phim điện ảnh.

Đường Đường thật tình hy vọng Nhan Nghiên có thể diễn tốt một chút.

Dù sao gương mặt kia cũng từng là của cô, bộ phim kia cũng là tác phẩm cô rất thích, Đường Đường không muốn tác phẩm của mình bị phá hủy, cũng không hy vọng Nhan Nghiên ở thế giới này trở thành trò cười.

Về đến nhà đã là giờ tối, Đường Đường định đi thẳng lên lầu nhưng khi đi đến lầu hai lại thấy thư phòng của Minh Thiếu Diễm còn sáng đèn.

Minh Thiếu Diễm từ bàn làm việc ngẩng đầu lên, liếc cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục đọc, "Về rồi à."

"Cháu về rồi", ánh mắt Đường Đường dừng trên cặp kính gọng vàng của Minh Thiếu Diễm, dừng một chút thì đi vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, Minh Thiếu Diễm đặt quyển sách xuống, nhướng mày, "Còn gì nữa không?"

"Cũng không có gì", Đường Đường đi tới khom người nhìn thoáng qua bìa sách, là "Chuông nguyện hồn ai" của Hemingway.

Chuông nguyện hồn ai, nguyện hồn anh đấy.

Whom the bell tolls, it tolls for thee.

Hồi nhỏ lúc ba mẹ chưa ly hôn, ba cô rất thích quyển sách này, lúc đó cô xem không hiểu, chỉ nhớ được câu cuối cùng, sau này lớn lên mới hiểu toàn bộ tác phẩm.

Minh Thiếu Diễm là người làm nhiều hơn nói, tính cách cũng không quanh co lòng vòng, nên thích các tác phẩm của Hemingway cũng không có gì ngạc nhiên.

Đường Đường lắc lắc đầu.

Rượu này thực sự tác dụng chậm, có lẽ trước đây Đường Đường chưa từng uống rượu, tửu lượng còn kém hơn cô ở hiện thực, bây giờ cảm thấy hơi nặng đầu.

Vì thế Đường Đường ghé vào trên bàn, hai tay chống cằm để cố định bản thân, "Đái Na nói cháu ngày mai tới Thánh Ngu để luyện tập chuẩn bị cho nghệ khảo."

Chuyện này sáng nay Đái Na đã nói với hắn, "Chú biết", Minh Thiếu Diễm vừa nhấc đầu liền thấy cháu gái đang chống cằm. Khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp khi đến gần càng trở nên xuất sắc, đôi mắt nâu nhạt đang chăm chú nhìn hắn.

Nhìn rất nghiêm túc.

Tim Minh Thiếu Diễm đột nhiên đập rộn ràng, dựa lưng vào ghế lúc này mới phản ứng lại, nhíu mày nói, "Uống rượu à?"

"Chỉ uống một chút."

Đường Đường duỗi tay phải ra so một chút, nheo mắt cho hắn xem, "Chỉ thế này thôi"

Minh Thiếu Diễm:...... Đừng bán manh.

bán manh: làm ra hành động đáng yêu

Đường Đường không nghĩ mình đang bán manh, uống rượu xong có chút khát nước, liền đứng lên, "Cháu đi xuống uống nước."

Minh Thiếu Diễm thở dài, "Để chú đi lấy nước, cháu đi lên trước đi."

"Cảm ơn chú", Đường Đường cười rạng rỡ, ngoan ngoãn lên lầu.

Minh Thiếu Diễm lấy nước, chợt nhớ tới ánh mắt trong vắt của cô gái nghiêm túc nhìn hắn cùng làn da trắng nõn hắn lơ đãng nhìn thấy khi Đường Đường nghiêng người.

Trong bóng tối, hai mắt Minh Thiếu Diễm khẽ run lên, hắn ngã người trên ghế sofa trống rỗng, nhíu mày nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Minh Thiếu Diễm mới mở mắt ra.

Ngày hôm sau, Đường Đường bị Đái Na đánh thức, sững sờ ngồi dậy, nhìn quần áo trên người lại nhìn Đái Na đang đứng trước mặt liền không phản ứng kịp, "Sao chị lại ở đây?"

"Chị không tới em còn muốn ngủ tới chừng nào?", Đái Na cầm di động của cô, "Em xem chị gọi cho em bao nhiêu cuộc? Nếu không phải chị hỏi Minh đổng thì đã cho rằng em bị lừa bán rồi."

Đường Đường nhìn tám cuộc gọi nhỡ "Ồ" một tiếng, rốt cuộc cũng nhớ ra hôm nay phải đến Thánh Ngu.

"Thật ngại quá, em dậy ngay đây"

Sau khi cùng Đái Na ăn cơm, lúc đến Thánh Ngu đã gần ba giờ chiều.

Đã ba tháng từ lần đầu tiên đến Thánh Ngu nhưng sự xuất hiện của Đường Đường vẫn thu hút rất nhiều người xem.

Lần trước không biết Đường Đường đến đây làm gì, bây giờ biết công ty rõ ràng muốn bồi dưỡng Đường Đường thì sinh lòng đố kỵ.

Một người mới lại có thể tham gia gameshow toàn những tên tuổi lớn như 《Hoa du ký》, nghệ sĩ nhìn thấy Đường Đường khó tránh trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn Đái Na đang nói nói cười cười với Đường Đường nên không ai dám đi lên khiêu khích cô.

Đái Na ở Thánh Ngu có địa vị gì mọi người điều biết.

Đái Na mang Đường Đường đến phòng ghi âm của Bách Thần.

Bách Thần là ca sĩ được bồi dưỡng trọng điểm, công ty rất coi trọng Bách Thần, vì vậy phòng thu âm có rất nhiều loại nhạc cụ và thiết bị thu âm, Đái Na đưa Đường Đường đi tìm giáo viên thanh nhạc.

Phần thi nghệ thuật đòi hỏi phải thể hiện tài năng, Đái Na không nghĩ ra Đường Đường có thể biểu diễn tài năng gì, cuối cùng chỉ có thể để cô tập hát.

Đường Đường nghe xong ý Đái Na thì hơi xấu hổ.

Trước đây cô được cho là ảnh hậu toàn năng nhưng trên thực tế lại không được như vậy, ví như cô thực sự hát không tốt.

Không lạc nhịp nhưng lại không hay, âm cao không lên được còn âm thấp không xuống được. Có lần đạo diễn muốn cô hát trực tiếp ca khúc chủ đề, thật sự làm khó kỹ sư âm thanh muốn chết.

Một ca sĩ có quan hệ tốt với cô từng nói rằng thật không thể tin được tại sao giọng cô hay nhưng khi hát lại kinh khủng như vậy.

Bây giờ đổi thành thân thể Đường Đường, thỉnh thoảng cô cũng ầm ừ vài câu nhưng vẫn không dễ nghe như cũ.

Để cô ca hát thực sự không làm được, Đường Đường nhìn quanh cuối cùng ánh mắt dừng ở cây đàn piano trong góc, quay đầu nói với Đái Na, "Chị Na, thay vì hát không bằng để em đàn piano đi."

Đái Na sửng sốt, em hát khó nghe đến vậy sao?

"Chương trình lần trước, tốn trăm vạn cho kỹ sư âm thanh, chị biết rồi đó", Đường Đường chớp chớp mắt nhìn Đái Na, Đái Na liền cạn lời.

Nhưng mà đàn piano khó hơn, chị không nhớ là Đường Đường biết đàn.

Nhưng Đường Đường đã ngồi trước đàn, mở nắp đàn ra thử âm thanh, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Đái Na, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhảy trên từng phím đàn.

Bách Thần vừa đi vào đã nghe thấy tiếng đàn, còn tưởng là mấy giáo viên luyện đàn, cũng không nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào, nhưng khi bước vào, ánh mắt đột nhiên tập trung vào người đang ngồi trước đàn piano.

Sống lưng thẳng tắp, sườn mặt thanh tú.

Giai điệu này rất quen thuộc, là bản hòa tấu Brandenburg mà hắn cũng biết.

Nhưng làm sao Đường Đường biết được.

Lại còn đàn tốt như thế.

Đái Na nhìn thấy Bách Thần, vẻ mặt Bách Thần còn kinh ngạc hơn chị, ngây người đứng ở cửa, không đi ra cũng không vào, khuôn mặt tuấn tú mang theo khó hiểu và bối rối mà Đái Na chưa từng thấy qua.

Nhưng đôi mắt đó lại chăm chú nhìn chằm chằm Đường Đường

Sau đó Bách Thần thấy Đường Đường đứng lên cười hỏi Đái Na thế nào, sau khi nói xong dư quang thấy hắn thì lập tức thu lại nụ cười, khách khí gọi hắn "anh Thần".

"Hai người chắc còn có việc, em đi lên tìm chú"

Bách Thần:......

Tại sao thấy mình tới liền đi?

Đái Na nhìn biểu hiện của hai người bọn họ, cũng không ngăn cản Đường Đường, đợi Đường Đường đi rồi mới liếc nhìn Bách Thần, "Hối hận rồi sao?"

Bách Thần: "...... Không có."

Tiếp tục cứng đầu đi.

Đái Na khịt mũi

Cho em khó chịu chết luôn đi.

Đường Đường đi lên tầng cao nhất, Jason nói cô đợi một lúc vì Minh Thiếu Diễm đang có khách.

Đường Đường gật đầu, ở phòng chờ bên ngoài đợi một lúc, cửa phòng làm việc của Minh Thiếu Diễm mở ra, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đi ra.

Ngũ quan tươi sáng, dáng người cao gầy, âm thanh giày cao gót bước trên sàn nhà đặc biệt rõ ràng, khi đi ra trên mặt còn treo nụ cười nhưng khi nhìn thấy Đường Đường thì nụ cười tức khắc dừng lại, Jason đi tới, "Tưởng tiểu thư mời bên này"

Tưởng Dung cau mày nhưng lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, Đường Đường từ trên sofa đứng lên, mỉm cười gật đầu.

Tưởng Dung nhìn Đường Đường trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Minh Thiếu Diễm nhưng Jason không nói lời nào.

Nghĩ đến những lời đồn gần đây ở Thánh Ngu, trước kia Tưởng Dung không cảm thấy gì nhưng giờ càng nghĩ càng thấy kỳ quái, tựa như lời một số người nói về nguyên tắc trước đây của Minh Thiếu Diễm thì những nghệ sĩ như Đường Đường tuyệt đối không được ký hợp đồng với Thánh Ngu.

Nhưng Đường Đường không chỉ ký hợp đồng, mà còn nhận được tài nguyên tốt từ Đái Na.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy Đường Đường quen cửa quen nẻo vào văn phòng Minh Thiếu Diễm

Tưởng Dung thở ra một hơi.

Không được, cô ta phải tìm hiểu chuyện này.

Đây là lần thứ hai Đường Đường vào văn phòng Minh Thiếu Diễm, nhớ tới lần trước Minh Thiếu Diễm không chịu để cô ngồi trên ghế sofa, bây giờ thì muốn ngồi chỗ nào cũng được.

Đường Đường rốt cuộc cũng cảm nhận được sự chênh lệch, không khỏi cảm thán, vất vả mấy tháng nay thật không uổng phí.

Chờ thêm một khoảng thời gian khi mình có thể đứng vững mà không cần dựa vào Minh Thiếu Diễm thì sẽ nói cho Minh Thiếu Diễm biết mình không phải là huyết thống Minh gia.

Đường Đường nhớ tới người phụ nữ vừa đi ra, ngồi bên cạnh Minh Thiếu Diễm nói chuyện phiếm, "Chú", Đường Đường gọi Minh Thiếu Diễm một tiếng, "Chú định khi nào thì kết hôn?"

Minh Thiếu Diễm dừng bút, trong lòng khẽ nhúc nhích nhưng không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, "Sao lại hỏi chuyện này?"

Minh Thiếu Diễm đã , qua một thời gian nữa sẽ , tuy rằng dựa vào điều kiện của Minh Thiếu Diễm thì trễ thêm mấy năm cũng không vấn đề gì nhưng mà Minh Thiếu Diễm dường như không hề có ý định yêu đương.

Đường Đường từng nói chuyện phiếm với dì Trình, lúc đó dì Trình u sầu nói Minh Thiếu Diễm lớn như vậy mà bên người không có một người phụ nữ nào.

"Cháu hỏi chơi thôi", Đường Đường nói, "Chú có mẫu người yêu thích nào không?"

Mẫu người yêu thích sao?

Không có.

Minh Thiếu Diễm thầm nghĩ, nhưng ngay sau đó trong đầu đột nhiên xuất hiện một đôi mắt màu nâu nhạt, trong mắt tràn đầy ý cười và chỉ chứa hình bóng hắn, Minh Thiếu Diễm đột nhiên ngẩng đầu, bất ngờ đụng phải tầm mắt của Đường Đường.

Là đôi mắt quen thuộc vừa ở trong đầu, hô hấp Minh Thiếu Diễm như ngưng trệ, đột nhiên quay mặt đi chỗ khác.

Tay cầm bút siết chặt, lạnh giọng nói, "Không có."

Không có thì không có sao lại hung dữ như vậy, Đường Đường chu chu môi không hỏi tiếp, nhìn đồng hồ đã giờ chiều, Minh Thiếu Diễm giờ sẽ tan làm, "Chú, lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà đi."

Minh Thiếu Diễm không dám nhìn vào mắt Đường Đường nữa, cổ họng phát ra một tiếng "Ừ"

Ba phút sau, Minh Thiếu Diễm hối hận.

Có một vài ý nghĩ một khi đã bắt đầu xuất hiện liền mất kiểm soát, Minh Thiếu Diễm ghét nhất người nào phân tâm trước mắt mình, nhưng bây giờ chính mình lại bị phân tâm hết lần này đến lần khác.

Đặc biệt là Đường Đường còn chói lọi ngồi ở trước mặt hắn.

Sớm biết vậy thì để cô về sớm một chút.

Văn kiện trước mắt nhìn không vô chữ nào.

Trùng hợp Jason gọi điện thoại nội bộ đến nói đối tác năm phút sau sẽ đến để bàn bạc vấn đề.

Minh Thiếu Diễm thở phào nhẹ nhõm.

Đường Đường ngẩng đầu, "Chú có việc sao? Cháu ở đây không tốt lắm hay là cháu ra ngoài trước"

Cháu ở đây không tốt nhưng không phải vì công việc, Minh Thiếu Diễm chỉ chỉ phía sau giá sách, "Không cần đâu, phía sau giá sách là phòng nghỉ."

Đường Đường đứng lên xoay giá sách mở cửa phòng nghỉ, phong cách trang trí ở đây giống hệt phòng ngủ của Minh Thiếu Diễm, giường ngủ, phòng tắm và tủ quần áo đều rất đầy đủ.

Minh Thiếu Diễm là người có yêu cầu rất cao trong sinh hoạt, dù là phòng để nghỉ trưa cũng phải cấp bậc cao nhất.

Trong phòng không có sofa, Đường Đường trực tiếp ngồi ở trên giường.

Cô mở xem những câu hỏi chọn lọc từ những bài thi nghệ thuật trước đây mà Đái Na gửi cho cô, cúi đầu nhìn một lát thấy cổ không thoải mái vì thế nằm gối lên cánh tay tiếp tục xem.

Phòng cách âm rất tốt, dù bên ngoài Minh Thiếu Diễm đang bàn công việc thì trong phòng cũng yên tĩnh không có tiếng động.

Về phần Minh Thiếu Diễm ở bên ngoài, vì không còn Đường Đường xuất hiện trước mắt nên tâm trạng rối bời cuối cùng cũng ổn định trở lại.

Đúng giờ chiều, Minh Thiếu Diễm đứng lên, chỉnh lại cà vạt và tay áo, mở cửa phòng nghỉ.

Vừa nhìn thoáng qua, trái tim Minh đổng khó khăn lắm mới ổn định giờ phút này lại kịch liệt nhảy dựng lên.

Buổi trưa hắn từng nghỉ ngơi trên chiếc giường này phút.

Và bây giờ Đường Đường đang nằm trên đó.

Đường Đường nằm trên giường xem máy tính bảng, cơ thể mảnh mai thân mật tiếp xúc với giường, đường cong hoàn mỹ của cô gái hiện ra trong tầm mắt, vòng eo thon thả lõm xuống, mắt cá chân trắng nõn tinh nghịch nâng lên.

Tầm mắt Minh Thiếu Diễm trong tích tắc choáng váng.

Đường Đường nghe tiếng động quay đầu, thân hình mảnh mai xinh đẹp từ trên giường nhảy lên, không chút để ý liếc nhìn thời gian, "A, giờ rồi sao?"

"Ừ", Minh Thiếu Diễm thở phào nhẹ nhõm, giọng nói vẫn như thường ngày, "Đã đến giờ về nhà."

Đường Đường cất máy tính bảng rồi xuống giường, ánh mắt Minh Thiếu Diễm dừng trên drap giường nhăn rúm, trong chốc lát liền nhìn đi chỗ khác, "Chú ra ngoài đợi cháu."

"Dạ" Đường Đường gật đầu, xoay người dọn giường, không để ý đến Minh Thiếu Thiên cơ hồ tông cửa lao ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng nghỉ, Minh Thiếu Diễm ngồi trên ghế, nới lỏng cà vạt thở phào một hơi.

Jason bước vào để dọn dẹp văn phòng, tinh mắt nhận ra dáng vẻ khác lạ của ông chủ, ngài ấy đang nhắm mắt im lặng, cà vạt nới lỏng, dưới ánh hoàng hôn vẫn có thể thấy được tai trái hơi đỏ lên.

Jason giật mình, trong giây lát còn nghĩ có lẽ mình bị mù.

Làm thư ký cho Minh Thiếu Diễm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Minh Thiếu Diễm đỏ mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio